Lưu chiêu dung và Lý chiêu ái sớm sợ hãi nấp đi rồi, Hoa Nhị thì bất an nhìn Lãnh Nghệ không thể làm gì.
Triệu Hoàng Tú không nói không rằng thong thả đứng lên đi về phía Lãnh Nghệ.
“ Đạo trưởng còn tới là bọn ta không khách khí đâu đấy.” Đồ Du đại sư và Vô Mi đạo trường song song bước lên chắn đường, Hoa Nhị cho Lãnh Nghệ mang hộ vệ vào nội đình, nhưng không được mang binh khí.
Triệu Hoằng Tú không dừng lại, bước chân thong thả mang như con trâu đang lầm lũi đi tới. hai người đều thấy nặng nề, chỉ riêng bước chân đã đầy kình lực như vậy, biết ngay đây là kình địch.
Không thể đợi đối phương tích đủ uy thế, Đồ Du tung tuyệt học Kim Cương Chỉ đâm vào tâm khẩu Triệu Hoằng Tú, Vô Mi đạo trưởng phối hợp tức thì một đòn phách không chưởng tung ra.
Triệu Hoằng Tú phất đạo bào, cuốn lấy một chỉ của Đồ Du, tay đơn quyền đấm ra chặn chường. Chỉ nghe uỵch uỵch hai bên cận thân giao thủ vô cùng hung hiềm, lão già một chọi hai mà vững như bàn thạch mặc hai người kia biến hóa chiêu số ra sao cũng không xuy chuyển, cuối cùng tụ lực hai tay đấm ra, hất văng cả hai.
Đồ Du và Vô Mi trúng đòn nặng thấy lão ta tiếp tục đi về phía Lãnh Nghệ định xông lên ngăn cản, không ngờ vừa đứng dậy thì khí huyết đảo lộn phun máu.
Lãnh Nghệ nheo mắt thành khe hẹp nhìn Triệu Hoằng Tú từ từ tới gần, người này võ công cao nhất trong số người y từng biết từ khi tới Đại Tống, thậm chí cao hơn Bạch Hồng vài phần.
Hộ vệ khác sao chịu đứng im nhìn, ùa cả lên ngăn cản. Triệu Hoằng Tú quát "muốn chết", ống tay áo rộng chứa đầy kính khí cuốn một vòng đỡ hết thế công, tụ họ làm một rồi hất ra, tất cả ngả bịch bịch xuống đất không đứng dậy được.
Ống tay áo của lão ta chứa sức mạnh khó tin.
Đúng lúc này một bóng hình xinh đẹp chắn trước mặt Lãnh Nghệ, cấp thiết nói:” Hoàng thúc công, người không thể giết y, y là trọng thần quan gia trông cậy nhất, người giết y, quan gia không cho đâu.”
“ Khuông Dận tức phụ, tránh!”
“ Không! Không được giết y.”
Triệu Hoằng Tú gằn giọng:” Ta nói lại lần nữa, tránh, nếu không ta giết ngươi.”
Hoa Nhị môi run run, vẫn kiên định nói:” Không!”
Triệu Hằng trông vậy cũng đẩy nhũ nương ra, chạy tới ôm chân Hoa Nhị, nó chưa biết lớn bé gì, chỉ biết hét lên với ông ta:” Không được đánh hoàng nãi nãi của ta.”
Triệu Hoằng Tú nhìn cảnh này liền thoáng do dự.
Trước kia Hoa Nhị không thích Lãnh Nghệ, nàng chỉ thích con người mà y đóng giả. Nhưng giờ đây nàng kiên quyết hi sinh tính mạng bảo vệ y, giây phút này Lãnh Nghệ biết tình cảm của nàng chuyển dần từ cái mặt nạ sang người đeo mặt nạ rồi.
Lãnh Nghệ không dám để lộ chút ôn nhu nào, nói:” Nương nương tránh ra đi, không sao cả, vương gia không giết thần đâu.”
Câu này làm Triệu Hoằng Tú bất ngờ, song giơ tay lên:” Ngươi bằng vào cái gì nói lão đạo không giết ngươi.”
“ Bằng vào cái này.” Lãnh Nghệ giơ nắm đấm lên xòe ra, trong tay xuất hiện miếng bạch ngọc:
Triệu Hoằng Tú vừa nhìn thấy một cái lao vào như chớp, cướp lấy miếng bạch ngọc trong tay y, đôi mắt già nua mở to hơn bao giờ hết, xoay lưng về phía Lãnh Nghệ mà không để ý.
Triệu Nguyên Tá biết dùng lý lẽ đường hoàng khép tội Lãnh Nghệ là không được nên mới mời Triệu Hoằng Tú ra, dùng sự ngang ngược vô lý của ông ta để giết y. Kế hoạch tưởng thành công tới nơi lại biến thành kỳ quái thế này, cuống lên la hét:” Hoàng thúc công, làm sao thế? Giết y đi, nhanh lên!”
“ Câm mồm, không ta giết ngươi!” Triệu Hoằng Tú bỗng nhiên rống lên với hắn:
Triệu Nguyên Tá lỗ tai bùng nhùng mặt mày xay xẩm lảo đảo lùi lại, hiển nhiên tiếng rống vừa rồi cũng là một môn công phu.
Mất hồi lâu Triệu Hoằng Tú mới ổn định được phần nào cảm xúc:” Ngươi lấy thứ này ở đâu ra?”
Lãnh Nghệ bình thản đáp:” Tất nhiên là chủ nhân của nó tặng.”
“ Nàng ở đâu, đưa ta đi gặp nàng, nhanh lên.”
Miệng bạch ngọc này chính là của Bạch Hồng đeo lên cổ Lãnh Nghệ, bảo y nếu gặp nguy hiểm ở trong cung thì mang ra. Hiển nhiên nàng đã biết có lão sát tinh này ẩn trong hoàng cung muốn gây bất lợi cho mình, nên đưa thứ pháp bảo này ra. Nếu thế thì ắt khắc chế được ông ta rồi, bởi vậy Lãnh Nghệ vốn không sợ, y tin vào Bạch Hồng.
Thế nên kệ lão già thúc dục, Lãnh Nghệ vẫn bình chân như vại:” Vội gì, ta còn có lời muốn nói.”
“ Nói gì, mau lên.” Triệu Hoằng Tú sốt ruột muốn điên rồi.
Lãnh Nghệ tuy không biết quan hệ giữa hai người, vẫn cố tình nói đầy hàm ý:” Vương gia muốn gặp nàng, nhưng nàng chắc gì đã muốn gặp vương gia, vậy nên phải được nàng đồng ý đã phải không?”
Triệu Hoằng Tú lảo đảo, kích động tan biến, thoáng cái bóng lưng trở nên già nua, thất hồn lạc phách:” Đúng ... Nàng chắc chắn không muốn gặp ta.”
Lãnh Nghệ lại cung kính nói với Hoa Nhị:” Nương nương ngồi xuống đi, không sao rồi.”
Hoa Nhị không hiểu chuyện gì, nhưng nàng là người từng trải sóng gió rồi, biết phải làm gì để không lộ quan hệ không tầm thường của hai người, làm ra vẻ chưa hết sợ:” Hoàng thúc công, Lãnh đại nhân thực sự là ái thần của quan gia, trước khi quan gia đi đã dặn ai gia nếu có chuyện không thể quyết thì trông cậy vào Lãnh đại nhân. Bởi thế ai gia không thể để người giết Lãnh đại nhân được.”
Triệu Hoằng Tú yếu ớt xua tay:” Ta không giết y, ngươi ngồi đi, ta còn có lời muốn hỏi y.”
Hoa Nhị có chút lo lắng trao đổi ánh mắt với Lãnh Nghệ rồi bề Triệu Hằng đi, Triệu Nguyên Tá không muốn định nói gì nhưng nghĩ tới sự đáng sợ của lão ta nên ra theo.
Lãnh Nghệ cũng hỏi thăm thương thế đám Vô Mi, Đồ Du rồi bảo họ ra ngoài, hai người hổ thẹn dẫn đám đệ tử mà đi.
Chỉ còn lại hai người, Triệu Hoằng Tú hít sâu một hơi nhìn Lãnh Nghệ:” Người đưa cho ngươi tấm bạch ngọc này phải chăng ở vị trí tâm khẩu có một nốt ruồi đỏ?”
Lãnh Nghệ nghe mà giật mình, vị trí đó của nữ nhân làm sao người bình thường có thể thấy:” Vương gia là gì của nàng?”
“ Trả lời ta.”
“ Đúng!”
Triệu Hoằng Tú càng nhìn xoáy vào Lãnh Nghệ, giống y nếu đã biết nốt ruồi đó thì cũng có quan hệ không tầm thường:” Nàng có ở kinh thành không?”
Lãnh Nghệ gật đầu.
Triệu Hoằng Tú đứng dậy đi qua đi lại, sau đó tuôn một tràng:” Hiện giờ nàng thế nào rồi? Cao bao nhiêu? Lập gia đình chưa? Nàng, sống có tốt không? Có bị ai bắt nạt không?”
Lãnh Nghệ cẩn thận nói:” Vương gia, ta không biết ngài và nàng liên quan thế nào, ta không thể ...”