Dương Nghiệp cũng đã tới, nhận lấy Hàn Khuông Tự, bấy giờ Lãnh Nghệ mới quay đầu nhìn cuộc chiến sau lưng, hai quân mấy chục người đánh hỗn loạn.
Làm y kinh ngạc là Triệu Hoằng Tú và Bạch Hồn chỉ đánh với bốn người mà chưa dứt điểm, nhất là viên tướng mặc chiến bào đấu sức ngang ngửa với Triệu Hoằng Tú. Còn lại ba tên trọc hợp kích Bạch Hồng, võ công quỷ dị, làm nàng liên tục thoái lui.
Lãnh Nghệ cau mày, lệnh Vô Mi và Đồ Du:” Hai người dẫn đệ tử tới giúp, đừng tham chiến, từ xa bắn ám khí nhiễu loạn đối phương là đủ.”
7 người xông lên, bọn họ phối hợp ăn ý, liên tục phóng ám khí, bốn người kia luống cuống chân tay, tức thì Bạch Hồng và Triệu Hoằng Tú thừa thế phản kích, vãn hồi thế yếu.
Mắt thấy chiến cục bất lợi, trong trận địa quân Liêu phát hiệu lệnh thu binh.
Bên phía Tống cũng hạ lệnh rút lui, không cần truy kích, bọn họ bắt sống được nguyên soái của địch, trận này đã có thu hoạch lớn rồi, nhất định tìm hiểu được thông tin giá trị.
Lãnh Nghệ đợi Bạch Hồng quay về bên cạnh hỏi:” Đối phương là ai? Vì sao lợi hại thế?”
Bạch Hồng lắc đầu:” Võ công rất quái dị, hẳn không phải công phu của nước Liêu.”
Triệu Hoằng Tú tức tối nhổ ra một ngụm đờm:” Mẹ nó, đâu ra bốn tên khốn, cũng có bản lĩnh lắm.”
Chuyến này quân Liêu trộm gà không được lại mất nắm thóc, sĩ khí quân Tống tăng vọt, nguyên soái Lãnh Nghệ một văn thần không sợ lời thách đấu của đối phương, còn bắt được tướng soái địch mang về, làm uy vọng tăng lên vun vút.
Đem hai tù binh về thành Dịch Châu, khi Lãnh Nghệ hưng phấn sai giải tù binh lên, y đích thân tra hỏi. Ai ngờ khi binh sĩ Hàn Khuông Tự tới nơi thì mặt mày xám đen, Lãnh Nghệ không khỏi thất kinh quát:” Không xong, mau gọi lang trung.”
Lang trung theo quân mau chóng tới nơi, kiểm tra kỹ càng một phen lắc đầu:” Đại soái, lão hủ không biết độc gì, không cứu được.”
Hàn Khuông Tự há miệng, nói khó khăn:” Ngươi tìm được thuốc giải cũng vô ích thôi, loại độc này phải uống thuốc giải trước khi phát tác, ta uống thuốc độc trước khi đi giao đấu với ngươi. Nếu chiến thắng trở về, lập tức dùng thuốc giải thì không sao, nếu thua, dù bắn sống được ta, ngươi đừng hòng moi được gì.”
Lãnh Nghệ tức giận, cũng không khỏi bội phục dũng khí của đối phương, ngược lại Triệu Quang Nghĩa thân là hoàng đế để người ta bao vây rồi lợi dụng, đúng là nỗi hổ thẹn.
Hàn Khuông Tự càng lúc càng suy yếu:” Ta chết rồi, nhi tử của ta sẽ báo thù, sẽ lấy mạng ngươi.”
Dương Nghiệp như hiểu ra điều gì:” Tên chiến tướng cao lớn kia là Hàn Đức Nhượng đúng không?”
“ Đúng thế, nó chính là Nam Viện xu mật xứ đó, khụ khụ ...” Hàn Khuông Tự cười khó nghe:” Tất cả các ... Đều sẽ chết ở ngoài thành .... U Châu, đừng hòng kẻ nào thoát ... Đi đi trước ... Đợi các ngươi.”
Nói xong cổ ngoẹo sang bên, tắt thở.
Cứ tưởng phen này bắt sống tướng soái địch, dù không thể khai thác thông tin thì lợi ích rất lớn, ví như hai quân đối lũy, có thể đem ra khiêu khích hoặc hạ thấp ý chí địch. Nào ngờ Hàn Khuông Tự tính toán cẩn mật như thế, trước khi ra trận đã uống thuốc độc rồi. Lãnh Nghệ thêm nhận thức về người Liêu, tiếc nuối nói:” Tiêu Thác Cổ đâu, đâu, đưa hắn lên đây, trông trừng cẩn thận, chớ để hắn tự sát.”
Dương Nghiệp đi ngay.
Triệu Hoằng Tú nhìn xác Hàn Khuông Tự mà lắc đầu:” Lão tiểu tử này thật âm độc, nhưng sao nhát dao của hắn không làm gì được ngươi, ngươi có võ công à?”
Bạch Hồng kiêu ngạo nói:” Hừ, phu quân ta có Thiết Bố Sam, tới cả kiếm của ta còn không xuyên thủng được, nói gì một lão già.”
“ Thế kìa à?” Triệu Hoằng Tú sáng mắt:” Ta không nhận ra ngươi biết võ công, kỳ quá, lại biết Thiết Bố Sam, nào, nào chúng ta thử một trận.”
Lãnh Nghệ vội nói:” Chút công phu mèo quào của ta đâu phải đối thủ của nhạc trượng công, không cần thử.”
“ Không được, không thử sao mà biết.”
Bạch Hồng lườm một cái:” Ông hơn người ta hai bối phận, luyện võ cả đời, còn không biết xấu hổ đòi tỷ võ, thắng vinh dự lắm sao?”
Triệu Hoằng Tú hơi mất hứng, ông ta không chỉ tu đạo còn mê võ, thấy đối phương không có ý chí chiến đấu, đánh cũng vô nghĩa, đành thôi.
Không lâu sau Tiêu Thác Cổ được đưa lên, nhưng làm người ta thất vọng là, dù tra tấn hắn suốt một ngày đêm, mấy lần chết đi sống lại, không còn ra hình dạng con người, nhưng hắn thủy chung không mở miệng.
Quân Liêu không tới khiêu chiến nữa, hai bên ở trạng thái án binh bất động, tình hình này làm Lãnh Nghệ khá sốt ruột.
Trong đại đường Dịch Châu, Lãnh Nghệ cùng các cao cấp tướng lĩnh họp bàn.
Dương Nghiệp chỉ bản đồ lớn nói:” Theo như tin tức thám tử thu được từ mấy ngày qua, quân Liêu đem chủ lực phái cả tới một dải U Châu, lần lượt là Trác Châu, Kế Châu, Đàn Châu, Thuận Châu cùng với Đô Sơn Quan, Cư Dung Quan. Bọn chúng bày trận muốn dụ chúng ta quyết chiến ở dải bình nguyên bằng phẳng này. Quân số ước chừng 20 vạn.”
Lãnh Nghệ hỏi:” Ta nghe nói bọn họ đều là mục dân, xưa nay toàn quân là binh, cả ông già năm sáu chục tuổi cũng không thua trai tráng. Bình thường là mục dân, khi cần lên ngựa một cái là thành lính, như thế nếu cần quân số e chẳng kém gì chúng ta, huy động lại mau chóng.”
“ Đại soái đừng lo, quân Liêu đúng là mạnh, nhưng sức chiến đấu chúng ta không kém, chỉ cần phát huy sở trường, tránh sở đoản, mỗi trận chiến là một cơ hội.” Dương Nghiệp tự tin nói:
“ Trông cậy vào lão lệnh công, chỉ có điều giờ là tháng 10 rồi, trời ngày càng lạnh, quân Liêu quen sống thời tiết khắc nghiệt, năng lực chịu đựng lớn hơn ta. Chúng ta có 40 vạn quân, hao phí kinh người, chúng ta không thể kéo dài. Địch dàn trận ở U Châu đợi chúng ta, chính là nhắm vào điểm yếu này đây, vậy phải đánh trước khi mùa đông thực sự kéo tới.” Lãnh Nghệ không biết cầm quân đánh trận, nhờ chịu khó học hỏi, ít nhất về chiếc lược y vẫn biết:
“ Hiện bố trí của quân Liêu cũng không khác là bao so dự tưởng ban đầu của chúng ta. Cho nên chúng ta cứ dựa theo bố trí vốn có, chia quân ba ngả hợp vây, chỉ cần hạ được U Châu, cho dù vào mùa đông cũng không sợ.” Dương Nghiệp kiên trì làm theo sách lược ban đầu:” Chúng ta trước tiên án binh bất động ở trung lộ và đông lộ, đợi tây lộ hạ được Cư Dung Quan, bóp yết hầu Quân Đô Sơn, không cho kỵ binh Liêu nam hạ. Sau đó phát động thế công mạnh nhất đoạt Kế Châu, Thuận Châu, Đàn Châu, vây U Châu ở giữa. Khi đó chúng ta có thể thong thả hạ U Châu rồi.”
Quách Tiến nghi ngờ: “ Vậy thì toàn bộ thế cục giờ nằm ở tây lộ có thuận lợi đoạt được Cư Dung Quan không, Dương tương quân khẳng định Tây lộ quân hoàn thành được nhiệm vụ này chứ?”
Tây lộ do đại nhi tử, nhị nhi tử, tam nhi tử của Dương Nghiệp thống lĩnh, Lãnh Nghệ tin tưởng nói:” Dương gia tướng uy danh thiên hạ, nhất định không phụ sự kỳ vọng của mọi người đâu.”
Thực ra Dương gia tướng phải đợi sau này mấy đời kháng Liêu mới vang danh, còn lúc này đây Dương Nghiệp mà mấy đứa con chỉ là hàng tướng, trừ bách tính Bắc Hán thì chẳng mấy ai biết sự tồn tại của họ. Nên câu này của Lãnh Nghệ trong tai Dương Nghiệp thể hiện sự tin tưởng lớn vào Dương gia.
Với một hàng tướng, thứ mong mỏi nhất không gì ngoài tín nhiệm, Dương Nghiệp quỳ một gối cảm động nói:” Dương gia gặp được đại soái là may mắn của mạt tướng, nguyện đời này theo đại soái, tan xương nát thịt cũng không từ.”
Lãnh Nghệ đỡ ông ta lên:” Lãnh Nghệ ta không đáng để Dương gia tướng đi theo, nhưng Đại Tống này có Dương gia tướng là may mắn lớn, lão lệnh công, cứ phát lệnh.”
Tức thì Dương Nghiệp tự mình tới tây lộ quan gặp đám nhi tử của mình, ba người Dương đại lang biết đại soái tín nhiệm như thế thì kích động vô cùng, thề hoàn thành nhiệm vụ, tiếp đó lãnh bin tiến về Thái Hành Sơn mênh mông.
Trung lộ quân và đông lộ quân không có động tĩnh gì, chờ đợi tin từ tây lộ, nhưng đợi liền nửa tháng không có tin tức, theo hành trình thì họ phải tới Cư Dung quan rồi mới đúng.