Trời mỗi lúc một lạnh, đã đến ngưỡng chịu đựng của quân Tống, càng trì hoãn càng bất lợi.
Quân Liêu không có bất kỳ động tĩnh gì, không rời thành khiêu chiến, rõ ràng là kiên nhẫn đợi quân Tống không chịu nổi cái lạnh. Thời gian này thám tử quân Tống không thăm dò thêm được tin tức gì mới, vì quân Liêu đóng chặt cổng thành, không cho bách tính ra vào, canh phòng cực kỳ gắt gao, tham tử không cách nào thăm dò.
Lãnh Nghệ không có bất kỳ tin tức gì thì sốt ruột vô cùng, định tự mình đi thăm dò U Châu, gọi Triệu Hoằng Tú và Bạch Hồng vào, nói suy nghĩ của mình.
Triệu Hoằng Tú gạt phắt đi:” Không được, tường thành U Châu cực cao, ta còn chẳng leo lên được nữa là ngươi.”
Bạch Hồng cũng nói:” Thiếp cũng đã tới, tường thành đó thực sự không cách nào leo lên.”
Lãnh Nghệ mừng rỡ:” Hai người tới đó rồi, vậy hẳn là biết qua tình hình?”
Cả hai gật đầu.
“ Tốt quá, thế thì ta có càng có thêm lòng tin, võ công hai người hơn ta, nhưng nói về leo núi, khẳng định không thể bằng ta được.”
Triệu Hoằng Tú hừ lạnh:” Khoác lác.”
Lãnh Nghệ chỉ tường thành Dịch Châu:” Tường thành U Châu hẳn cũng giống thế này.”
Triệu Hoằng Tú gật đầu:” Đúng, U Châu còn dốc hơn hơn một chút, độ cao hơn ba phần.”
Bạch Hồng nói:” Ở đây nếu dùng thừng có thể leo được, nhưng thành U Châu cao hơn, không thể ném thừng tới độ cao đó, tường thành lại có quân Liêu phòng thủ.”
“ Mọi người đợi xem.”
Lãnh Nghệ nói rồi rời nha môn, cưỡi ngựa tới đoạn tường thành cao nhất, cởi giày cùng áo bào rộng ra, khởi động chân nhìn tường thành ngứa ngày, lâu rồi không thử ngón nghề này.
Hai người kia đang không hiểu gì thì Lãnh Nghệ cứ như thế tay không bám tường mà leo lên, động tác nhanh nhẹn thuần thục làm bọn họ há hốc mồm.
Quân sĩ tên tường thành thấy chuyện lạ cũng kéo tới nhìn, không ngờ đại soái nhà mình leo tường, đứng trên reo hò cổ vũ.
Thực ra không khó leo tới vậy, so với vách núi Quỷ Phủ Nhai còn dễ hơn, chẳng bao lâu Lãnh Nghệ đã leo lên tường thành đắc ý nhìn xuống trong tiếng tung hô của quân sĩ.
Triệu Hoằng Tú hô lớn:” Giỏi thì leo xuống xem.”
Bạch Hồng lườm ông ta:” Lên được rồi thì dùng thừng xuống là được, cần gì phải leo.”
“ Ta muốn y bẽ mặt mà, cho khỏi vênh váo.” Triệu Hoằng Tú bực dọc, chung quy ông ta vẫn không vừa mắt Lãnh Nghệ:” Có giỏi thì leo xuống đi, leo lên thì dễ, leo xuống mới khó.”
Leo xuống đúng là khó hơn thật, vì khó quan sát điểm đặt chân. Lãnh Nghệ mỉm cười, từ từ leo, toàn thân dán sát vào tường thành, tư thế khó coi vô cùng, không hay ho như lúc leo lên, cũng chậm hơn. Cuối cùng vẫn bình yên đáp đất. Trên tường thành binh sĩ hò reo vang dội, không ai nghĩ sâu xa gì cả, cho rằng đại soái buồn chán giải trí chút mà thôi.
Bạch Hồng lập tức vui vẻ đi tới, khoác áo lên người y:” Phu quân thật giỏi, thủ đoạn này thiếp không biết đâu.”
Triệu Hoằng Tú có chút hậm hực:” Đừng nói con không biết, ta nghĩ trên đời này chẳng ai biết đâu, trừ con thằn lằn.”
“ Có ai nói tôn nữ tế mình vậy không? Già không nên nết.”
“ Ta đang khen y mà.”
Lãnh Nghệ cười đi giày vào, cha con này tuy đấu khẩu thường xuyên, nhưng dù sao đây cũng là sự tiến bộ, tốt hơn trước kia chỉ im lìm:” Thế chúng ta xuất phát được chưa?”
Bạch Hồng ngần ngừ:” Cần thiết phải đi không?”
“ Cần chứ.” Lãnh Nghệ khẳng định chắc nịch:” Thăm dò là công tác quan trọng nhất trước chiến đấu, giờ thành U Châu đóng chặt, chúng ta không biết gì bên trong đó. Một khi tấn công vào sẽ là chuyện nguy hiểm, nhưng U Châu không thể không hạ, nếu không chúng ta phải lui binh. Vì thế nhất định phải tìm hiểu rõ ràng.”
Triệu Hoằng Tú ngẫm nghĩ rồi nói:” Được rồi, ta đi vơi ngươi, Bạch Hồng ở nhà.”
“ Ta cũng đi.” Bạch Hồng nói:” Ta không yên tâm phu quân ta đi vào nơi nguy hiểm, có thêm người tiện chiếu cố.”
“ Không lo cho ta sao, ta là ... Gia gia của cháu.”
“ Ông bản lĩnh lớn, không cần lo.”
Lãnh Nghệ đi chuyến này chuẩn bị vô cùng đầy đủ, mang cả công cụ leo tường, trong quân sẵn thợ rèn, lập tức yêu cầu làm thêm hai bộ. Sau đó giảng giải tri thức chính của bộ môn leo núi, người kia tuy là cao thủ, có thể dựa vào thân thủ cao minh lược bỏ một ít chi tiết, vì thế sau một ngày cũng có thể tự mình leo tường thành Dịch Châu không cần công cụ.
Sau khi bí mật chuẩn bị ngựa ở ngoài thành, ba người nhân trời tối, không cho bất kỳ ai biết, cưỡi ngựa rời đi. Vì đây là dải bình nguyên bằng phẳng, cho nên cưỡi ngựa đi một mạch bốn canh giờ liền tới nơi.
Trong bóng tối, thành U Châu như con quái thú lặng lẽ chầu chực kẻ lữ hành mạo hiểm.
Bọn họ tài cao gan lớn, không sợ, tìm một nơi giấu ngựa đi rồi tiếp cận.
Tới gần sông hộ thành liền gặp dải ngăn cách, dùng cành cây cao nửa người chôn dưới đất, cao thấp nhấp nhô, rộng hơn mười trượng, cắm chi chít, dùng để phòng kỵ binh.
Thứ này với kỵ binh là chướng ngại, đi bộ chỉ mất công một chút là qua được, huống hồ họ là cao thủ, chẳng mấy chốc tới sát sông hộ thành.
Từ nơi này nhìn lên thấy rõ binh sĩ trên thành lâu rồi, đèn lồng, đuốc, rất nhiều. Nhưng vì thành U Châu thực sự quá lớn, nên mười mấy bước mới có một bó đuốc, tổng thể mà nói, ảnh sáng không đủ. Binh sĩ qua lại tuần tra, thường xuyên nhìn xuống dưới, nhưng nhìn cũng vô ích, căn bản không thấy gì cả.
Ba người lựa chọn góc rẽ của tường và ụ thành, vị trí này dễ leo.
Sông hộ thành thì chỉ còn một cách, bơi qua thôi, lặng lẽ không tiếng động, ba người mặc áo da do Lãnh Nghệ chuẩn bị, tuy không thoải mái được bằng áo của vận động viên bơi lội đời sau, ít nhất chống được nước.
Tới dưới thành lâu, Lãnh Nghệ phải hít sâu một hơi, cao quá, cao hơn cả tường thành Biện Kinh ba phần, quân Liêu rõ ràng cực kỳ coi trọng nơi này.
Lãnh Nghệ đeo thừng lên, từ từ leo tường, y không dám dùng đinh leo tường, vì như thế gây ra tiếng động, chỉ có thể leo tay không. Không có bất kỳ đồ phòng hộ nào, rơi xuống chỉ có chết thế nên y điều động toàn bộ giác quan leo tường.
Lúc này là giữa đêm rồi, là lúc người ta ngủ say nhất, quân Liêu tuần tra đúng là nghiêm ngặt, nhưng chỉ giới hạn là đi qua đi lại thôi, làm sao có thể giữ cảnh giác cao độ nhìn xuống dưới liên tục được.
Cho nên Lãnh Nghệ thuận lợi leo lên được thành lâu, y cẩn thận quan sát, khắp nơi có gỗ đá, xe nỏ, cùng cung tiễn nhiều không xuể, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta thấy nặng nề.
Nơi này tất nhiên không an bài lính canh giữ, mỗi đội quân lính đi qua chừng một tuần trà, quá đủ ba cao thủ vượt qua.
Lãnh Nghệ tranh thủ thời gian giữa hai đội lính tuần tra thả thừng xuống, hai người còn lại nhanh chóng leo lên, lợi dụng đống khí tài thủ thành làm che chắn, vượt qua tường thành rộng lớn tới bên kia.
Bọn họ tìm chỗ kín đáo buộc thừng, lại từ từ leo xuống, nhanh chóng ẩn mình trong đường phố.
(*) Hôm nay dừng ở đây nhé, mai là hết rồi.