Tiến vào đường phố tối om, Lãnh Nghệ thở phào, nói nhỏ:” Để tiết kiệm thời gian, chúng ta chia ra hành động, ta và Bạch Hồng đi bên trái, nhạc trượng công ngài đi bên phải, một canh giờ sau tụ họp ở đây.”
Hai người kia đều đồng ý, bọn họ chia nhau hành động.
Tiếp đó Lãnh Nghệ và Bạch Hồng áp sát tường bên phố mà đi, trên đường trừ kỵ binh thi thoảng tuần tra thì không có ai hết, tiếng vó ngựa trong đêm rất rõ ràng, khác nào cảnh báo cho họ né tránh.
Bạch Hồng quả nhiên rất quen thuộc U Châu, dẫn Lãnh Nghệ rẽ đông rẽ tây một hồi tới dưới bức tường bao, nói nhỏ:” Đây là một trong mười hai tòa binh doanh của U Châu.”
“ Đi, chúng ta vào xem xem, ta cần biết bên trong có bao nhiêu người còn tính ra khả năng quân địch có bao nhiêu.”
Tường bao không quá cao, không cần Lãnh Nghệ leo lên trước, Bạch Hồng ném dây móc, nhẹ nhàng mà lên, sau đó kéo Lãnh Nghệ, vượt tường.
Tòa binh doanh này bốn xung quanh là từng dãy nhà cho quân lính ở, giữa là sân tập luyện. Lúc này là đêm khuya, ngoại trừ lính gác ra, toàn bộ im phăng phắc không thấy bóng người.
Lãnh Nghệ chỉ bản thân rồi chỉ bên trái, lại chỉ Bạch Hồng rồi chỉ bên phải, ý bảo tách nhau ra hành động. Bạch Hồng gật đầu đi theo hướng ngược lại.
Bọn họ áp sát một vài căn nhà, dùng ngón tay thấm nước bọt chọc thủng cửa sổ nhìn bên trong, binh sĩ đều đã ngủ say trên chiếc giường lớn kéo dài hết nhà, đếm cẩn thận, mỗi phòng như thế chừng có 100 binh si, thử hai ba phòng đều tương tự.
Hai người rất nhanh hợp lại với nhau, sau khi tính toán, nơi này đại khái có một vạn quân. Bọn họ còn cẩn thận thăm dò kho quân khí, kho lương trong doanh, số lượng hẳn là đủ dùng trong nửa năm.
Lãnh Nghệ lại nói:” Chúng ta tới binh doanh khác xem.”
Bạch Hồng lấy làm lạ:” Tới nơi khác làm gì, quy mô mỗi tòa binh doanh ở đây đều không khác nhau là bao, chứng tỏ binh lực nơi này cùng lắm là 12 vạn.”
Lãnh Nghệ trầm giọng nói:” Mắt thấy mới là thật, huống hồ còn thời gian, chúng ta cứ tra xét là hơn.”
“ Được, vậy thì thiếp dẫn chàng đi.” Bạch Hồng dẫn Lãnh Nghệ tới binh doanh thứ hai:
Nơi này vẫn là kiến trúc tường bao cao, bốn phía có ụ bắn tên, chòi gác, gần như không khác gì.
Hai người tiếp tục tìm chỗ vắng vẻ đột nhập, sau đó chọc cửa sổ quan sát.
Nhìn vào bên trong, Lãnh Nghệ bất ngờ, vẫn là gian phòng với chiếc giường lớn dài, nhưng chẳng có ai cả, thậm chí không có chăn đệm. Tới căn nhà thứ hai cũng tương tự.
Vừa gặp mặt nhau, Bạch Hồng đã nói:” Không ổn rồi, bên ngoài canh phòng như thường, bên trong lại không có ai.”
Lãnh Nghệ gật đầu:” Ta xem qua kho lương thực và binh khí, đầy đủ như doanh trước.”
“ Hay là vừa vặn đến doanh này nhận nhiệm vụ thủ thành?”
: Có khả năng đó, chúng ta xem tiếp.”
Hai người tới doanh trại tiếp theo, lại một phen bất ngờ, giống cái trước, trừ lính canh gác ra thì không có ai.
Thế là bọn họ đẩy nhanh tốc độ thăm dò, chỉ hai doanh có người, các doanh khác trống không.
Tới điểm tập hợp, Triệu Hoằng Tú sốt ruột chờ đợi, thấy hai người gấp giọng nói:” Các ngươi sao lâu thế? Nếu còn không tới là ta đi tìm rồi.”
“ Tình huống phía nhạc trượng công thế nào?” Lãnh Nghệ thấy ông ta về sớm thì không yên lòng hỏi:
“ Sáu vạn người.”
“ Người kiểm tra rõ từng doanh chứ?”
“ Không, tốn công làm gì? Ta chỉ xem một cái, dù sao cái khác quy mô cũng vậy, ta tìm thấy sáu doanh, tất nhiên là sáu vạn.”
Bạch Hồng mặt âm trầm:” Ông lười biếng kiểu thế à, may mà phu quân ta đoán trước, bọn ta giúp ông kiểm tra mới tới muộn như thế, trừ binh sĩ hai doanh đầu còn đầy đủ, doanh ở sâu hơn không có ai hết.”
Triệu Hoằng Tú tròn cả mắt:” Không thể nào, nhiều người như vậy đi đâu cả rồi?”
Lãnh Nghệ lắc đầu:” Không rõ, xem ra cần phải bắt một tên hỏi.”
“ Ta không ngốc như các ngươi đâu, phương pháp này ta nghĩ tới từ đầu rồi, ta tuy chỉ kiểm tra một doanh nhưng tóm được một tên, có điều ta lười hỏi. Các ngươi tự hỏi đi.” Nói rồi Triệu Hoằng Tú xách một người từ trong bóng tối ra.
Người này đã bị Triệu Hoằng Tú điểm huyệt, miệng còn nhét vải, vóc dáng cao lớn, mặc áo trong màu trắng, có vẻ bị bắt trên giường.
Triệu Hoằng Tú dương dương đắc ý nói:” Đoán xem hắn là ai?”
Lãnh Nghệ đoán chừng người này là tướng lĩnh quân Liêu:” Ngươi là ai?”
Người đó quay đầu đi không thèm để ý, Triệu Hoằng Tú nói:” Tên này mà mã quân đô chỉ huy sứ Da Luật Học Cổ, là tướng lĩnh chủ yếu tham gia vây hãm Quang Nghĩa. Ta lười đi xem từng doanh, tóm một tên linh gác hỏi chỗ đầu lĩnh bọn chúng. Sau đó tới nha môn bắt tiếp hai tên lính canh nữa, biết có hai tên quan chỉ huy là Hàn Đức Nhượng và Da Luật Học Cổ. Sau khi giết vài tên thị vệ thì ta bắt tên này về, hình như hắn không biết tiếng Hán, nên ta lười hỏi.”
Lãnh Nghệ vội truy hỏi;” Ông có tìm hiểu xem lần này quân Liêu có bao nhiêu quan chỉ huy ở U Châu không?”
“ Hỏi rồi, bảy tám tên, gì mà Da Luật Hưu Ca, Da Luật Thiện Bố, Da Luật Hi Đạt ... Ta nhớ không nổi, dù sao hiện giờ chỉ còn lại hai tên.”
Làm Lãnh Nghệ bất ngờ là Bạch Hồng biết tiếng Khiết Đan, dù là một ít. Nàng dùng tiếng Khiết Đan hỏi Da Luật Học Cổ số binh sĩ bị thiếu trong thành đi đâu? Da Luật Học Cổ không đáp, Triệu Hoằng Tú điểm mấy huyệt đạo trên người làm hắn đau đớn tột độ, nhưng hắn không khuất phục.
Chưa hỏi ra được gì thì từ bốn phương tám hướng đã vang lên tiếng tù và làm người ta sợ hãi, tiết tấu đều giống nhau.
Bạch Hồng biến sắc:” Không xong, đây là cảnh báo của quân Liêu, báo đã phát hiện thám tử thích khách. Chúng ta bị phát hiện rồi.”
Quay sang tức giận với Triệu Hoằng Tú:” Chắn chắn là tại ông, hết giết thị vệ lại bắt người, nên bị quân Liêu phát hiện.”
Triệu Hoằng Tú gãi đầu xấu hổ vẫn bao biện:” Không thể nào, ta cẩn thận lắm.”
Da Luật Học Cổ ú á ú ớ, Triệu Hoằng Tú liền rút giẻ trong mồm hắn ra.
Bạch Hồng nghe một lúc rồi phiên dịch:” Hắn nói chúng ta thả hắn rồi đầu hàng, hắn có thể đảm bảo chúng ta không chết, nếu không tuyệt đối không ra được khỏi thành.”
Lãnh Nghệ ngồi xuống rút dao từ ống giày ra, vỗ vỗ lên má Da Luật Học Cổ:” Quân đội của các ngươi đi đâu rồi, nếu nói thì còn có đường sống, không nói thì chỉ có chết mà thôi.”
Da Luật Học Cổ được Bạch Hồng phiên dịch bĩu môi khinh bỉ nói vài câu. Bạch Hồng trả lời:” Hắn nói giết thì cứ giết dù sao cũng sẽ có người báo thù cho hắn, chúng ta không thể chạy thoát.”