Triệu Hoằng Tú Tú tức giận định tra tấn, nhưng đúng lúc này có tiếng vó ngựa từ nhiều phương hương truyền tới, ông ta nói:” Chúng ta kiếm một ngôi nhà rồi nấp vào thôi.”
Lãnh Nghệ lắc đầu:” Không được, chúng ta không thể chậm trễ, quá nửa quân Liêu đã biến mất, chắc chắn phải có âm mưu lớn, nếu chúng ta không kịp về báo cho Dương Nghiệp để thương lượng đối sách thì sẽ thua trắng bàn, phải mau chóng rời khỏi đây.”
Thế là Triệu Hoằng Tú lại nhét giẻ vào miệng Da Luật Học Cổ, tóm hắn như gà con, rồi vừa ẩn nấp vừa chạy về phía tường thành.
Bọn họ né được vào nhóm quân Liêu, tới dưới tường thành thì phát hiện trên tường thành đã tăng thêm rất nhiều binh lính, đèn đuốc thắp sáng như ban ngày.
Thế này xông qua không được, bọn họ nấp vào một góc mai phục, đợi một đội quân Liêu chừng năm người đi qua, cả ba dùng hết bản lĩnh xông ra như chớp. Cả năm tên đều bị chặt gãy cổ mà chết, không kịp phát ra âm thanh cũng không đổ máu.
Ba người thay y phục quân Liêu cho mình và cho cả Da Luật Học Cổ. Đợi chốc lát có một đội binh sĩ quân Liêu chạy qua, có vẻ đều hướng lên thành, thế là bọn họ hòa vào lặng lẽ chạy theo sau, do Triệu Hoằng Tú cắp Da Luật Học Cổ.
Đông người có cái hay, đó là dễ trà trộn, quân Liêu chạy qua chạy lại hết sức bận rộn, không ai để ý tới bọn họ, cũng không tra hỏi gì.
Bọn họ tới chỗ rẽ của tường thành, nơi đó Triệu Hoằng Tú dùng nội lực đóng đinh leo núi vào tường, thả thừng đen ở đó. Chỉ cần tới được đây là thoát, đúng lúc ấy Lãnh Nghệ đi đầu dừng lại, vì y phát hiện có mấy người đang nhìn họ, cầm đầu là Hàn Đức Nhượng, bên cạnh có ba tên hộ vệ đầu trọc cầm vũ khí cổ quái.
Hàn Đức Nhượng cười gằn:” Ngươi là Lãnh Nghệ à, gan lắm, nhưng cũng quá ngu xuẩn, các ngươi nghĩ rằng thay đồng phục của quân ta là không bị phát hiện à? Vô ích, ta đã phòng chiêu này rồi, nhân số mỗi đội bọn ta phát ra là cố định, việc chạy lên tường thành là để tạo điều kiện cho các ngươi trà trộn đấy. Huống hồ các ngươi còn cắp theo một người, hẳn là Da Luật Học Cổ tướng quân rồi.”
Lãnh Nghệ kinh sợ, bọn họ đánh giá thấp người Liêu rồi, không ngờ trong thời gian ngắn như thế mà bọn chúng vẫn kịp sắp xếp một cái bẫy cho bọn họ đâm đầu vào.
Bọn họ bị bao vây rồi.
Triệu Hoằng Tú chĩa kiếm vào cổ Da Luật Học Cổ:” Đừng quên, người các ngươi trong tay bọn ta.”
Hàn Đức Nhượng thong thả nói:” Người Liêu bọn ta không có ai tham sống sợ chết, các ngươi đừng hòng dùng Da Luật Học Cổ tướng quân uy hiếp bọn ta! Hai ngươi các ngươi quỳ xuống đầu hàng, ta sẽ tha chết cho các ngươi, ta chỉ cần Lãnh Nghệ. Nhưng nếu các ngươi giết Da Luật Học Cổ tướng quân, bọn ta sẽ chặt đầu các ngươi báo thù.”
Triệu Hoằng Tú trợn mắt:” Dọa ai chứ, tới đây xem ai cắt đầu ai?”
Hàn Đức Nhượng rút cửu hoàn đao sau lưng, từ từ bước tới.
Lãnh Nghệ nói nhỏ:” Nhạc trượng công tạm thời cầm chân hắn, ta và Bạch Hồng giết ở phía sau, ta dùng thừng thả nàng về báo tin. Bạch Hồng, nàng phải báo tình huống ở đây.”
Tình hình hết sức khẩn cấp, Bạch Hồng không tranh luận, khẽ gật đầu.
Triệu Hoằng Tú nghe thấy rồi, chỉ cần nữ nhi của ông ta xuống được chân thành thì đừng ai mong cản nổi, thế là hét một tiếng ném Da Luật Học Cổ về phía Hàn Đức Nhượng. Cùng lúc đó trưởng kiếm chém tới như cầu vồng, nhắm vào ba tên trọc đầu.
Những tiếng leng keng liên tiếp, ba tên trọc không ngờ Triệu Hoằng Tú nói đánh là đánh, không kịp đề phòng, vừa đánh vừa lui.
Triệu Hoằng Tú càng như hổ dại, lao tới bất chấp sống chết, tiếng binh khí va chạm không dứt, kiếm ông ta nhanh tới nỗi để lại cả tàn ảnh, đâm trúng đùi một tên trọc.
Cùng lúc ấy kình phong chém ập vào lưng ông ta, ông ta biết ngay là Hàn Đức Nhượng ra tay. Tên này phản ứng cực nhanh thấy Da Luật Học Cổ bị ném về phía mình với mục đích cản đường liền vỗ một chưởng vỡ tim mà chết, sau đó tránh khỏi thi thể ra tay tấn công.
Triệu Hoằng Tú đã chuẩn bị trước, không hề né tránh, trường kiếm từ dưới chém quét lên. Đây là chiêu liều mạng, đầu ông ta có bị chém đôi thì bụng đối thủ cũng bị rạch nát.
Đây là kẻ võ công cao nhất bên quân Liêu, giết được hắn là tình thế của Bạch Hồng và Lãnh Nghệ sẽ khác.
Có điều Hàn Đức Nhượng đang áp đảo tuyệt đối, sao chịu liều mạng, chuyển đao bổ xuống kiếm đỡ đòn.
Một bên chủ động, một bên bị động ứng phó, Triệu Hoằng Tú cướp được ưu thế, liên tiếp tấn công, chớp mắt đã đánh mấy chục chiêu.
“ Chạy đi đâu?” Ba tên trọc rảnh tay xông về phía Lãnh Nghệ và Bạch Hồng:
Cùng lúc ấy Hàn Đức Nhượng đang vỗ một chưởng mạnh vào ngực Triệu Hoằng Tú, ông ta không né mà giơ chân đá. Hai người đồng loạt trúng đòn bị đánh bật ra sau.
Triệu Hoằng Tú lợi dụng chiêu này của Hàn Đức Nhượng lùi lại tấn công ba tên trọc.
Lại nói đám Lãnh Nghệ từ lúc Triệu Hoằng Tú ném người thì bọn họ cũng xông vào phía đám quân Liêu, vai kề vai, đi tới đâu giết tới đó, máu bắn lên, đầu rơi xuống, từng chiêu đoạt mạng, không chút dung tình.
“ Y là Lãnh Nghệ, thống soái quân Tống, bắt được hắn sẽ được trọng thưởng.” Hàn Đức Nhượng hô hoán, hắn trúng một đá của Triệu Hoằng Tú, bị thương không nhẹ, nên chỉ đứng la hét:
Triệu Hoằng Tú cũng bị thương, nhưng ông ta vẫn liều mạng, lại dùng một mạng đổi mạng, nhận đòn đối phương phun ra vòi máu vào thẳng mặt tên trọc khác sắp đánh tới Lãnh Nghệ.
Tên trọc kia nghe tiếng gió rít mạnh chưa từng có, hãi hùng chuyển thân đỡ đòn, nhưng sao cản được một kiếm sấm sét kèm đà quán tính.
Chỉ nghe keng, kiếm của Triệu Hoằng Tú bị chém gãy, nhưng phần còn lại vẫn đâm vào tim tên trọc.
Tên trọc phát ra tiếng kinh thiên động địa, thanh vũ khí bị gãy đã ném đi, dùng cả hai tay toàn lực đấm vào đầu Triệu Hoằng Tú.
Triệu Hoằng Tú đã hai lần trúng đòn mạnh, thương thế cực nặng, chẳng thể né tránh được nữa, chỉ quay đầu muốn nhìn nữ nhi lần cuối.
Lãnh Nghệ và Bạch Hồng đã đánh được tới rìa bên kia tường thành, Lãnh Nghệ cướp được một thanh mâu, toàn lực quét ngang đánh lui quân Liêu, thả thừng xuống:” Nhanh lên, ta thả nàng xuống.”
Bạch Hồng nắm thừng chuẩn bị nhảy khỏi tường thành, đột nhiên hét lên:” Cẩn thận.”
Lãnh Nghệ quay đầu theo bản năng, tích tắc đó Bạch Hồng ném y ra khỏi tường thành, người lao vù vù, vội nắm chặt lấy thừng nhìn ánh mắt thê lương của nàng hét lên:” Hồng Nhi.”
Quá muộn rồi, dù Lãnh Nghệ cố quay trở lại chỉ thêm một người chết thôi, y nắm chặt thừng chân đạp vào tường thành giảm được lực rơi, ngước đầu nhìn lên, Bạch Hồng một tay giữ thừng một tay chiến đấu. Cắn chặt răng bám thừng hạ xuống thật nhanh, khi ước chừng độ cao vừa đủ buông tay thả người rơi xuống.
Độ cao này vẫn quá lớn, Lãnh Nghệ đáp đất hai chân muốn gãy lìa, cùng lúc đó Bạch Hồng cũng ném hẳn thừng xuống đất.