Nước sông rất lạnh, lạnh tới cóng người, đành cắn răng kiên trì, đằng xa vẫn chém giết rung trời, hiển nhiên chiến đấu vẫn tiếp tục.
Binh sĩ qua sông được nghiêm lệnh không cho nói chuyện, cho nên đều cắn chặt răng tiến về phía trước, thật may xung quanh rất đông, trước sau đều có huynh đệ, nếu không một mình đối diện với con sông rộng trước mắt, chẳng ai dám vượt qua.
Cừu Hữu Thọ run cầm cập, hai răng va vào nhau liên hồi, bên cạnh có một binh sĩ thấp lùn, nước ngập tới quá cổ, cầu khẩn hắn:” Đại ca, kéo, kéo ta với.”
Đáng tiếc, hai tay Cừu Hữu Thọ giơ cao khiêng cáng, muốn cứu người nhưng sợ đại ca rơi xuống, đành quay đầu đi:” Xin lỗi huynh đệ, ta không giúp được.”
Binh sĩ kia bị đội ngũ phía sau liên tục đẩy lên, sau đó không xuất hiện nữa.
Bốn phía tối om om, mưa vẫn rơi, Cừu Hữu Thọ lạnh muốn tê cóng người, nhưng vì đại ca, hắn cắn răng kiên trì.
Đột nhiên hai chân hắn bị người ta ôm lấy, ôm rất chặt, Cừu Hữu Thọ kinh hoàng, hắn biết có người chết đuối, nên ôm lấy mình, hắn muốn đá ra nhưng không được. Cừu Hữu Thọ đứng không vững, bị người kia kéo nghiêng đi, uống liền mấy ngụm nước.
Hắn biết, lúc này không buông tay, cả cáng sẽ bị kéo xuống nước, trước khi hoàn toàn bị kéo xuống, hắn hét lên:” Chiếu cố đại ca ta.”
“ Huynh đệ.”
Bốn phía một màn tăm tối, Cố Qua không nhìn thấy bóng dáng Cừu Hữu Thọ đâu nữa, hắn theo bản năng muốn lặn xuống nước cứu người, nhưng phải từ bỏ, vì nếu buông tay, cái cáng sẽ chìm ngay, Cố Hữu Tài chết chắc.
Hắn lặng lẽ nâng cáng đi, mong mỏi kỳ tích xuất hiện.
Rốt cuộc tới bờ bên kia, một binh sĩ bên cạnh giúp hắn khiêng cáng lên bờ.
Đứng bên bờ này, nhờ ánh lửa cháy rừng rực bên kia, hắn lờ mờ nhìn thấy quân Tống đông nghìn nghịt vẫn đang lội nước qua sông, lên bờ, điều chỉnh đội ngũ, theo quan binh tiến vào núi.
Cứ thế đoàn người qua sông kéo dài tới tận khi trời sáng, không biết có bao nhiêu người, tiếng chém giết truyền cả sang bên này.
Khi cáng được di chuyển vào trong núi, Cừu Hữu Tài tỉnh lại, nhìn trái phái, nhận ra Cố Qua ở sau khiêng cáng, yếu ớt nói:” Cám ơn.”
Cố Qua cười gượng:” Thế nào rồi?”
“ Chắc là không chết được đâu, lang trung bảo ta chỉ cần qua được đêm là chết được.” Cừu Hữu Tài thấy người khiêng cáng phía trước là một binh sĩ không quen biết, lại nhìn xung quanh mà không thấy bóng dáng tam đệ của mình đâu, lập tức trở nên khẩn trương:” Tam, tam đệ của ta đâu rồi? ... Tam đệ, tam đệ!”
“ Đừng gọi nữa.” Cố Qua ấp a ấp úng:” Cừu huynh đệ, lúc qua sông, bị chết đuối rồi ...”
Cừu Hữu Tài đờ đẫn, nhìn Cố Qua cười:” Huynh đệ, đừng đùa nữa, sao thế được? Nó trải qua huyết chiến không chết, lại chết vớ vẩn vậy sao?”
Cố Qua đau lòng nói:” Ta cũng hi vọng chỉ là một câu nói đùa, nhưng hắn, hắn … chết rồi.”
Cừu Hữu Tài ngồi trên cáng giật tóc mình gào khóc, tại sao, tại sao không để hắn chết thay đệ đệ mình.
Đoạn sông nước chảy chậm, quân Tống vẫn không ngừng qua sông.
Mặt sông trôi nổi bập bềnh không ít thi thể, có cái trôi qua bên kia sông nhưng chẳng ai vớt, vì binh sĩ qua sông đều được quan thống binh suất lĩnh nhanh chóng vào núi, không có thời gian quan tâm tới người chết.
Bên kia, số ít quân Tống đoạn hậu đang kháng cự lại quân Liêu tràn tới như thủy triều, viên tướng đi đầu chiến bào đỏ máu, người tên chi chít, trông như con nhím.
Viên hổ tướng liều chết cản đường địch này là Dương gia tam lang Dương Duyên Huấn.
Huyết chiến suốt đêm, quân Tống tổn thất thảm trọng, các đại tướng Ngưu Tư Đạt, Đỗ Ngạn Khuê tử chiến sa trường.
Dương Duyên Huấn suất lĩnh 5000 quân đoạn hậu, lúc này thấy trời đã sáng, nhìn thấy không còn quân Tống trên bờ nữa, nhưng vẫn còn hơn nghìn binh sĩ tiếp tục vượt sông cùng bè gỗ làm trong đêm, mang theo lương thực và quân nhu. Hắn đỏ mắt hạ lệnh, tập trung binh lực ở đoạn quân Tống đang qua sông đó, lập hàng phòng ngự.
Những binh sĩ đoạn hậu biết vận mệnh của bọn họ đã được định đoạn, ngọn nến sinh mệnh của mình định sẵn sẽ cháy hết ở bãi sông này, nhưng không ai chùn bước.
Dương tam lang lúc dùng kim thương, lúc chuyển sang chấn thiên cung, xa bắn gần đâm, thương pháp của hắn vang danh thiên hạ, tiễn pháp của hắn bắn đâu trúng đó, không biết bao nhiêu địch chết dưới tay hắn.
Hắn đã trọng thương rồi, binh sĩ đoạn hậu còn non nửa, vây chặn quay hắn kiên cường phòng ngự.
Đối diện là từng đội từng đội kỵ binh trọng giáp của quân Liêu, nhìn không thấy điểm cuối, đang chuẩn bị cuộc tiến công quyết định.
Tướng lĩnh quân là Da Luật Hưu Ca lừng danh nước Liêu.
Chiến bào của Da Luật Hưu Ca cũng nhuộm đỏ máu quân Tống, suốt đêm hắn tự mình lên trận, chém giết quân Tống vô vàn, đẩy quân Tống liên tục lùi lại. Đến khi trời sáng hắn tức hộc máu, quân Tống đã sang bờ đối diện rồi, mà bọn họ không biết.
Tại ông trời, cả đêm mưa liên tục, đất trời tối đen, đuốc quân Liêu tuy nhiều, chỉ có thể chiếu sáng chiến trường, không chiếu ra sông được. Chủ yếu hơn nữa, là vì Dương tam lang và đám binh sĩ này quá ngoan cường, chặn đứng hết mọi đợt tấn công của quân Liêu, làm hắn không phát hiện được quân Tống đang ít đi.
Da Luật Hưu Ca muốn băm vằm tên khốn kiếp đó, kim đao trong tay vung về phía trước, rống một tiếng "Xông lên!" Tự mình thúc ngựa đi đầu.
Mấy nghìn thiết kỵ mang theo khí thế của cơn lũ không gì cản nổi, ập tới quân Tống bên bờ.
Dương tam lang quay đầu nhìn, quân Tống cuối cùng đã tới giữa sông rồi, không đuổi kịp được nữa, bắn cung cũng chẳng tới. Hắn cười, cười điên cuồng, thành công rồi, nhìn quân Liêu kéo tới, hắn rút kim thương ra chía về phía trước quát một tiếng đầy lạnh lùng khinh miệt:” Giết!”
Chỉ còn lại hơn một nghìn người thôi, ai nấy thương tích đầy mình, đối diện với kẻ địch đông gấp bội, vậy mà sĩ khí rực trời, mắt đỏ ngầu hét:” Giết.”
Hai quân càng ngày càng gần rồi, Da Luật Hưu Cơ giơ cao kim đao, chém xả từ vai Dương tam lang xuống, qua một đêm huyết chiến, hắn đã biết bản lĩnh của tướng địch, không hi vọng chiêu này có thể khắc địch, mà đợi đối phương ứng phó để biến chiêu.
Nhưng Dương tam lang đột nhiên như hóa thành tượng, không né không đỡ, lao tới như nộp mạng.
Da Luật Hưu Ca mừng rỡ, cho rằng đối phương kiệt sức rồi, chỉ cố liều mình chống đỡ mà thôi, kim đao dồn sức chém mạnh vào vai địch, từ hư chiêu thành thực chiêu, muốn đoạt mạng ngay tức thì.
Đúng lúc kim đao sắp chém vào vai, Dương tam lang thình lình ném kim thương vào thẳng Da Luật Hưu Ca.
Da Luật Hưu Ca thất kinh, muốn né hoặc đỡ, nhưng chiêu thức đã đi quá đà có thể khống chế, đao vừa chém vào vai địch thì "phập", kim thương mang theo kình lực cực lớn xuyên qua ngực hắn. Lực đạo mạnh tới mức khiến hắn ngã bay ra khỏi ngựa.
Đối phương muốn liều mạng!
Hắn biết thì đã muộn rồi.
“ Ngươi ....” Da Luật Hưu Ca chỉ kịp nói câu đó, vô số móng ngựa băng qua, dẫm hắn thành thịt nát.
Dương tam lang cũng biến mất trong thiên binh vạn mã ấy.
Hơn một nghìn quân Tống không chống lại được đợt tấn công như vũ bão đó của quân Liêu, từng người đổ gục xuống bãi cát bên sông.
Mắt trời đã lên, ánh nắng chiếu bãi cát lấp lánh ánh vàng.
Dân đương địa gọi đây là bãi Kim Sa.
(*) Trên lịch sử sau này cha con Dương Kế Nghiệp bị bao vây chết ở bãi Kim Sa.
Đoạn miêu tả chiến tranh này thực sự hay.