Tri Huyện Giả Mạo ( Dịch Full )

Chương 605 - Kết Cục: Tương Lai Thay Đổi Lớn.

KẾT CỤC: Tương lai thay đổi lớn. KẾT CỤC: Tương lai thay đổi lớn.

Đêm hôm đó Bạch Hồng và Triệu Hoằng Tú thành công trốn vào trong thành U Châu, sau đó ỷ vào võ công cao tuyệt nhiều lần thoát truy bắt. Tới khi quân Tống công thành, bọn liền an toàn trốn vào một căn nhà trống dưỡng thương. Tới ngày thứ tư, quân Tống vẫn chưa đánh được thành mà Hàn Đức Nhượng thì dùng thủ đoạn ti tiện kia, cả hai thương lượng nhân lúc hỗ loạn lên thành.

Bọn họ vốn mặc quân phục của Liêu, nên thuận lợi áp sát Hàn Đức Nhượng, Bạch Hồng cũng biết võ công của mình khó giết chết hắn, nên chiêu chí mạng là của Triệu Hoằng Tú.

Nhưng Hàn Đức Nhượng sau khi bị ám sát đã cảnh giác, sau khi thấy Bạch Hồng thì làm sao không đề phòng lão già võ công không kém gì mình. Thế nên khi Triệu Hoằng Tú ra tay là hắn phát hiện ngay.

Nhát kiếm của Triệu Hoằng Tú cũng chỉ đâm vào thân thể của Hàn Đức Nhượng một chút, chưa khiến hắn bị thương.

Vẫn là hai tên hộ vệ đầu trọc của Hàn Đức Nhượng phối hợp xông vào đánh Triệu Hoằng Tú, đánh chưa được vài chiêu thì phát hiện kình phong lạnh lưng phía sau, thì ra Bạch Hồng đã phi thân xuất thủ, toàn lực đánh lui hai người.

Bạch Hồng biết cha mình chỉ áp thương thế xuống thôi, vận công quá độ không chịu được lâu, vội vàng giải cứu. Hai tên trọc cũng không vội tấn công, bắt lấy hai đứa bé chắn trước mặt, lạnh lùng nhìn Bạch Hồng.

Hàn Đức Nhượng thuận tay bắt lấy đứa bé nữa, lần trước đánh với Triệu Hoằng Tú, hắn bị thương không nhẹ. Dù sao còn trẻ nên hắn khôi phục nhanh hơn, hắn đứng hẳn lên ụ thành, mặt hướng ra ngoài nói:” Người của ta tra ra rồi, nàng là công chúa Đại Tống, tên Lãnh Nghệ dưới kia chính là trượng phu nàng, còn lão già thì ta không biết, có điều không sao cả. Hôm nay nàng chắp cánh khó thoát, nói đi, buông tay chịu trói hay là để ta bắt? Nếu nàng đầu hàng, ta sẽ rất ôn nhu, để nàng biết được thế nào là nam nhân chân chính! Nếu nàng phản kháng, ta cho binh sĩ luân phiên cưỡng bức nàng, sau đó treo lên thành lâu, xem Lãnh Nghệ kia còn mặt mũi nào cầm quân nữa ... Ha ha ha ha ... Lãnh Nghệ ngươi nghe thấy không?”

Lời này hắn cố tình dồn nội lực nói thật to cho Lãnh Nghệ nghe thấy, tiếp tục đả kích quân Tống, khiến chúng sợ ném chuột vỡ đồ mà thu binh hoặc ít nhất khiến bên kia lên tiếng thương lượng.

Thế nhưng phía quân Tống im lìm, không có lời nào đáp lại.

Hắn không vội, quyền chủ động đang nằm trong tay hắn, tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột:” Nàng nghĩ kỹ chưa? Để ta còn báo với trượng phu nàng.”

Bạch Hồng gật đầu:” Nghĩ kỹ rồi, ta sẽ cắt cái đầu của ngươi, treo trên cán cờ tường thành.”

“ Tốt lắm, vậy là nàng định phản kháng ... Các tướng nghe lệnh đây.” Hàn Đức Nhượng hét lớn:” Tấn công chúng, nam thì giết, nữ bắt sống, ai bắt được nàng sẽ được ngủ với nàng, nàng là công chúa Đại Tống, phu nhân tên Lãnh thống soái đấy, cơ hội không có lần thứ hai đâu.”

Quân tướng nước Liêu hút hét kích động, nhất thời tinh thần gấp bội, mấy ngày liền bị quân Tống dày vò, chúng cấp thiết muốn báo thù.

Hai tên đầu trọc nhanh nhất, cầm vũ khí ký quái xông tới.

Bạch Hồng liên tục né tránh vô cùng vất vả, trường kiếm của nàng mấy lần thử tấn công thăm dò, nhưng đối phương luôn lấy trẻ con trong lòng ra chắn, nàng căn bản không làm gì được.

Phải làm sao đây?

Khóe mắt nàng nhìn bốn xung quanh, quân Liêu rút kinh nghiệm lần trước, không ùa cả vào nữa mà phía ra trấn giữ các vị trí, không cho nàng đào thoát.

Kỳ thực Hàn Đức Nhượng rất sốt ruột, hắn cũng đang đánh bạc, tên Lãnh Nghệ kia vậy mà chưa chịu đàm phán, làm nhục Bạch Hồng chỉ là chiêu uy hiếp thôi, nếu hắn làm thật e là quân Tống sẽ nổi điên, không có ích gì hết. Nghĩ vậy giơ đứa bé lên, kề kiếm vào cổ nó:” Ta đếm đến ba, nàng không đầu hàng, ta sẽ giết đứa bé này ... Một!”

Bạch Hồng làm sao có chuyện đầu hàng, hiện nàng không có lựa chọn, chỉ có liều mạng mà thôi, mắt liếc về phía cờ soái của quân Tống, muốn nhìn trượng phu lần cuối.

Nhưng rõ ràng khi nãy còn nghe thấy tiếng trượng phu, lúc này không thấy bóng dáng y đâu, y không thể vô duyên vô cớ biến mất vào lúc này, chợt nghĩ ra chuyện gì đó, đôi mắt ánh lên niềm vui, hét lớn:” Ngươi đếm thêm một lần nữa là sẽ chết.”

Hàn Đức Nhượng cười to:” Thế hả? Được, vậy thì ta chờ ... Hai!”

Vừa đếm khỏi miệng nửa cái đầu của Hàn Đức Nhượng đột nhiên vỡ tung, hai con mắt chỉ còn một vẫn đang rất đắc ý. Xương vỡ cùng máu đỏ, não trắng vương vãi.

Tất cả bàng hoàng, trừ Bạch Hồng.

Nàng ra tay như ánh chớp, đâm xuyên họng hai tên trọc đầu.

Trước mặt cao thủ như Bạch Hồng, phân tâm là chết.

Chết! Chết rồi!

Thống soái chết rồi, chết một cách ly kỳ, chết không ai rõ vì sao chết, toàn bộ quân Liêu quanh đó bàng hoàng không nói lên lời.

Một số tuyệt vọng đánh rơi cả binh khí.

Bạch Hồng lao tới chém đứt đầu Hàn Đức Nhượng giơ lên cao:” Thống soái các ngươi chết rồi, kẻ nào đầu hàng thì sống, mau buông vũ khí đầu hàng.”

Ở dưới thành, Dương Nghiệp làm sao bỏ lỡ cơ hội tốt như thế, phất cờ lệnh:” Công thành.”

Trống trận lại lần nữa rền vang, quân Tống hò reo như biển gầm tràn tới thành U Châu, lần nữa phát động tấn công, lần này đánh toàn bộ các phía, toàn quân lên một lượt, không luân phiên nữa.

Quân Liêu ở nơi khác còn liều mạng chống đỡ, chứ ở chỗ Bạch Hồng, do tận mắt chứng kiến cái chết khủng khiếp không rõ nguyên cớ của Hàn Đức Nhượng, quân sĩ không còn lòng dạ nào chiến đấu. Rất nhanh các điểm đột phá liên tục xuất hiện, quân Tống kéo lên tường thành, kịch chiến với quân Liêu.

Bạch Hồng và Triệu Hoằng Tú giết chết quân Liêu trông giữ cầu treo thả cầu xuống, phá hòng bàn quay.

Kỵ binh quân Tống tràn vào nhanh như gió, tiếng chém giết nhanh chóng lan đi vào sâu trong thành.

Lãnh Nghệ xông vào thành ngay đợt đầu tiên, vừa nhìn thấy Bạch Hồng đứng bên cổng thành, mừng rỡ giao quyền chỉ huy cho Dương Nghiệp, còn mình chạy tới đòn nàng.

Bạch Hồng phi thân bay vào lòng Lãnh Nghệ, nức nở kêu lên:” Nghệ ca.”

“ Để nàng chịu khổ rồi.” Lãnh Nghệ ôn nhu nói:

Bạch Hồng lắc đầu, cười rạng rỡ trong nước mắt:” Thiếp biết, thiếp biết chàng tới cứu thiếp mà.”

Đương nhiên nàng không biết Lãnh Nghệ dùng thứ vũ khí tới từ hơn một nghìn năm sau, nàng chỉ biết Lãnh Nghệ có thứ ám khí cường đại. Lần trước ở Di Tang thành đã giết chết Bồ Tử Khanh cứu nàng, lần này lại giết Hàn Đức Nhượng, hai lần cứu nàng.

Quân Tống công phá U Châu, sau đó liên tiếp chia quân tấn công Kế Châu, Thuận Châu, Đàn Châu. Những thành trì này không cao lớn như U Châu, binh sĩ thủ thành cũng không nhiều. Cho nên quân Tống dễ dàng chiếm được.

Còn Da Luật Mạt phân binh vượt Thái Hành Sơn cứu viện thì đã muộn rồi, toàn bộ thành trì một dài U Châu thuộc về quân Tống, sau khi cố gắng cường công mấy lần không được do mùa đông giá rét thiếu thốn tiếp tế phải rút lui.

Còn quân Tống thì do dư thùa lương thực quân nhu dùng để thủ thành của quân Liêu chuẩn bị trước đó nhanh chóng củng cố những thành trì được hiếm đóng.

Chiến dịch U Châu vậy là kết thúc.

Cuộc đại hội chiến lần này, hai bên đều đã dùng tới chủ lực mạnh nhất, tổn thất hai bên đều trên mười vạn người, con số khủng khiếp. Chỉ khác quân Tống hoàn thành chiến lược chiếm được, đại bộ phận đất đai Yến Vân Thập Lục Châu năm xưa cắt nhường cho nước Liêu nay quay lại dưới sự thống trị của Trung Nguyên.

Về sau thẩm vấn tù binh Lãnh Nghệ biết, Triệu Quang Nghĩa bị quân Liêu đưa về kinh thành rồi.

Trải qua tổn thất nặng nề ở chiến dịch này, quân Liêu không còn sức để tổ chức phản công nữa. Da Luật Hưu Ca, Hàn Khuông Tự, Da Luật Học Cổ, Da Luật Sa, những kẻ thuộc phe chủ chiến chết trận, phe ôn hòa thắng thế triều đường.

Còn ở triều Tống, vừa giành được đại thắng, uy vọng lên cao chưa từng có, nhưng còn lâu mới đạt tới mức độ nhất hô bách ứng, những âm thanh nghi kỵ y cũng càng lớn, Lãnh Nghệ chủ động giao lại binh quyền tránh bi kịch xảy ra. Tiểu hoàng đế mới đăng cơ, chính quyền bất ổn, làm Lãnh Nghệ nhận thức được, quân Tống không có năng lực đánh bại hoàn toàn nước Liêu, đây là chuyện cần thời gian tích góp lực lượng.

Chính vì thế mà Tống Liêu có được yên bình rất nhiều năm.

Lãnh Nghệ giao quyền lại cho Dương gia tướng, còn mình ban sư về kinh.

Quân Tống về tới kinh thành, Hoa Nhị dẫn tiểu hoàng đế bách quan và bách tính trong thành rời thành ba mươi dặm nghênh đón long trọng.

Buông binh quyền, Lãnh Nghệ tránh được nghi kỵ, quyền lực đạt tới đỉnh cao chưa từng có của một thần tử.

Trước khi Tiểu hoàng đế trưởng thành, Lãnh Nghệ sẽ có mười năm nhào nặn Đại Tống theo y mình, y tin chừng đó thời gian đủ khiến vận mệnh Đại Tống hoàn toàn thay đổi so với quỹ tích vốn có. Đợi tiểu hoàng đế trưởng thành rồi, y sẽ dẫn đám thê thiếp quay về huyện Âm Lăng, kiếm mảnh đất nhỏ sống cuộc đời điền viên, cày cấy, leo núi, hoặc lên thảo nguyên rong ruổi, biết đâu có thể gặp lại giai nhân ngày nào ôn lại mộng đẹp xưa ...

Nhưng trước đó Lãnh Nghệ còn một việc quan trọng phải làm.

Sau một tháng ở kinh thành đoàn tụ vui vầy cùng thê thiếp, đón ba đứa con chào đời. Thật vậy, Trác Xảo Nương sinh được một nhi tử, Thành Lạc Tiệp bất ngờ sinh được đôi long phụng thai, làm toàn bộ Lãnh phủ nổ tung trong niềm vui sướng tốt độ.

Một đêm mùa xuân mưa gió tối trời, Lãnh Nghệ để lại một lá thư, đeo mặt nạ mặc áo tơi rời nhà, một thân một mình lặng lẽ bắc thượng ...

Lại hơn một tháng nữa bôn ba, Lãnh Nghệ không vội vàng, y dùng thời gian này thu thập đủ thông tin cần thiết.

Cũng là một đêm khác, nhưng ở bên cạnh hồ nước lớn đang dần tan băng sâu trong biên cảnh nước Liêu, nơi đây hoàng tộc nước Liêu tổ chức cuộc đi săn đầu năm.

Trong một căn lều cực lớn, ánh lửa sáng trưng, có một lão giả lưng hơi cong, râu tóc hoa râm, không ngờ chính là Triệu Quang Nghĩa đã bị bắt làm tù binh nhiều tháng, lúc này ông ta đâu còn vẻ uy nghi của hoàng đế nữa, mặt đầy vẻ nịnh bợ nói chuyện với nữ nhân đoan trang xinh đẹp tuổi chừng ba mươi, bên cạnh còn có đứa trẻ con hơn mười tuổi mặc long bào. Nàng chính là Tiêu Xước, vị thái hậu tiếng tăm lẫy lừng lịch sử, trượng phu nàng là Liêu Cảnh Tông đã qua đời, nàng là người nhiếp chính, quyền lực nhất nước Liêu.

Không biết Triệu Quang Nghĩa nói gì, trên mặt nàng ánh lên vẻ khao khát vô hạn.

Bọn họ không biết rằng, cách đó không xa, có họng súng đen ngòm ngòm chĩa vào, sau khẩu súng chính là tay súng bắn tỉa Lãnh Nghệ xuyên việt tới đây.

Hơi thở y đều mà dài, trong ống ngắm, dấu chữ thập di tới trán Triệu Quang Nghĩa.

Bốn bề tĩnh lặng.

Đoàng!

Một tiếng nổ vang, kinh động đàn nhạn lớn trong rừng, chúng vỗ cánh bay cao.

Trong ống ngắm, đầu Triệu Quang Nghĩa như quả dưa hấu chín bị người ta dùng gậy đập mạnh, vỡ tan nát, sương máu bắn lên, rải khắp trời.

Thời khắc ấy, lịch sử không cách nào quay đầu nữa.

(*) HẾT TRỌN BỘ!

Cám ơn các bạn đã ủng hộ.

Bình Luận (0)
Comment