Tri Huyện Giả Mạo ( Dịch Full )

Chương 604 - Chương 604: Thời Khắc Sinh Tử!

Chương 604: Thời khắc sinh tử! Chương 604: Thời khắc sinh tử!

Thám tử quân Liêu theo dấu vết hành quân báo về, quân Tống khả năng men theo sông, đánh Quy Châu hoặc Tân Châu.

Sau khi xác định không có quân Tống mai phục, toàn thể quân Liêu vượt sông truy kích, khi đại đội nhân mã ngày đêm không nghỉ tới Quy Châu thì nơi này bình an vô sự, không hề có dấu vết địch. Dựa theo tình thế bây giờ khả năng quân Tống đã kiếm chỗ khác vượt sông, phối hợp chủ lực tấn công U Châu, hoặc bắc thượng đánh Nho Châu, Cư Dung quan.

Vì thế Da Luật Mạt Chích chia quân làm hai, một nửa tăng viện U Châu, một nửa tăng viện Cư Dung Quan, Nho Châu.

Da Luật Mạt Chính lại lần nửa vượt sông tới Nho Châu, nơi này không có bóng quân Tống, hắn kéo quân tới Cư Dung quan thì kinh hoàng phát hiện, cờ quân Tống đã cắm trên thành lâu.

Thì ra Dương đại lang nhận được tin báo từ quân chủ lực thì để lại số ít quân cho ăn uống tưng bừng gây hoang mang thu hút địch, còn lại lợi dụng bóng đêm bảo hộ men sông mà đi, nửa đường thì chủ lực vượt sông, còn lại là khinh kỵ ở lại làm dấu vết giả lừa quân địch.

Quân Liêu liên tiếp mất đi chiến tướng Da Luật Hưu Ca, Da Luật Sa, còn tân thống soái Da Luật Mạt kinh nghiệm không đủ, bị quân Tống làm cho nghi thần nghi quỷ, không dám liều lĩnh, liên tục phán đoán sai lầm, làm lỡ ba ngày hành trình.

Khi hắn tới được Cư Dung Quan thì Dương đại lang, Dương nhị lang dẫn mười vạn tinh binh trải qua lễ rửa tội đẫm máu ở bãi Kim Sa, tấn công Cư Dung Quan từ sau lưng. Quân Liêu đang đối phó với năm vạn quân của Dương tứ lang, Dương Ngũ lang ở mặt trước, làm sao ngờ được địch đông hơn gấp bội tới từ phía sau, chỉ mất một ngày đã hạ được cửa ải quan trọng.

Đối diện với Cư Dung quan địa thế hiểm yếu dễ thủ khó công Cư Dung Quan, hơn nữa thủ thành là sở trường của quân Tống, quân Liêu chỉ biết nhìn mà chẳng làm gì nổi.

Một trận bãi Kim Sa, quân Tống chết hơn 4 vạn, mất cả đại tướng Dương tam lang mới vượt sông thành công, cái giá quá đắt. Nhưng sau đó phục kích thành công, tiêu diệt hơn năm vạn quân Liêu, càng giết được chiến tướng kinh nghiệm trận mạc địch. Cuối cùng phối hợp với đông lộ quân chiếm được Cư Dung Quan, có thể nói là thành công lớn.

Cùng lúc ấy cuộc chiến ở U Châu tàn khốc không kém gì ở bãi Kim Sa.

Lãnh Nghệ dẫn 20 vạn chủ lực tới dưới chân thành U Châu, không dùng bất kỳ kế mưu nào, đường hoàng toàn lực công thành.

Hàn Đức Nhượng vô cùng thất vọng, hắn vốn cho rằng Lãnh Nghệ trốn thoát chạy về đem theo tin quân Liêu phần lớn rời khỏi U Châu, nhất định cuống cuồng phái binh tăng viện cho tây lộ quân. Không ngờ quân Tống không cứu viện mà liều lĩnh dốc toàn lực đánh U Châu.

U Châu rất kiên cố, nơi này là yếu địa được quân Liêu dày công gây dựng suốt mấy chục năm. Tuy quá nửa quân đội đã rút đi để phục kích quân Tống, trong thành còn chưa tới ba vạn, vẫn đủ cầm chân quân Tống ít nhất một tháng. Hơn nữa chỉ huy còn là Hàn Đức Nhượng văn võ song toàn, Da Luật Hưu Ca rất yên tâm.

Hàn Đức Nhượng không làm hắn thất vọng, liên tục đánh lui tám đợt tấn công của quân Tống, khiến quân Tống tổn thất nặng.

Nhưng quân Tống lại gan lỳ hơn Hàn Đức Nhượng nghĩ, từ lúc bắt đầu tấn công là không nghỉ, liên tiếp ba ngày, không dừng dù chỉ là khoảnh khắc.

Binh lực quân Tống lên tới 20 vạn, gấp 10 lần quân Liêu. Dương Nghiệp điều phối quân rất tốt, phân binh cứ bốn canh giờ lại đổi, mỗi đợt sáu vạn quân tham gia tấn công, đảm bảo cường độ không đổi.

Khi một quân công thành thì hai quân nghỉ ngơi dưỡng sức phục hồi, đảm bảo thể lực.

Quân Liêu chỉ hơn hai vạn, U Châu quá lớn, dù điều động thêm bách tính lên thủ thành thì mỗi lần đều phải dốc toàn lực. Không cách nào luân phiên nghỉ ngơi, vì lực độ tấn công của quân Tống ngày hay đêm đều ngang nhau, không có kẽ hở náo lợi dụng, chỉ có cách cắn răng kiên trì.

Hơn nữa bách tính trong thành đại đa số là người Hán, dù mảnh đất này thuộc về Liêu mấy chục năm rồi, Hàn Đức Nhượng cũng không yên tâm để đám người này tham gia thủ thành. Cho nên chỉ trưng dụng được mấy nghìn người Khiết Đan thôi, không giúp được nhiều cho thế cục.

Ba ngày đầu còn đỡ, đến ngày thứ tư quân Liêu không chịu nổi nữa, có người đang chiến đấu mà lăn ra ngủ, liên tục bị quân Tống leo lên tường thành.

Lúc này trên tường thành toàn là xác quân Tống, sông hộ thành bị xác quân Tống lấp kín rồi. Quân Tống ước chừng tổn thất trên 3 vạn, nhưng quân Liêu cũng tổn thất gần vạn, sức phòng ngự giảm mạnh, làm Hàn Đức Nhượng lòng như lửa đốt.

Hiện chỉ còn trông đợi vào Da Luật Hưu Ca tiêu diệt xong tây lộ quân thì mau chóng quay về tăng viện, khi đó bình nguyên U Châu bao la sẽ là mồ chôn quân Tống.

Nhưng đợi mãi không thấy viện binh tới, Hàn Đức Nhượng tuyệt vọng. Mắt thấy quân Tống binh lực sung mãn công thành, nhìn binh sĩ nước Liêu sức cùng lực kiệt, hắn biết U Châu nguy trong sớm tối rồi.

Hắn đưa ra quyết định cuối cùng, sai binh sĩ lùa nữ nhân trẻ nhỏ lên thành, dùng bọn họ làm lá chắn chống lại cung đạn của quân Tống, bắt họ lăn gỗ đá ném chết quân Tống.

Dương Nghiệp đằng xa đối diện với thủ đoạn ti tiện này, đành phải dừng tấn công.

Quân Tống lui về, trên thành Hàn Đức Nhượng phát ra tràng cười sướng khoái:” Lãnh Nghệ, Dương Nghiệp! Các ngươi có giỏi thì công thành đi, ta còn có vô số phụ nhân trẻ nhỏ đấy, xem cung tiễn các ngươi nhiều, hay người trong tay ta nhiều.”

Dương Nghiệp quát rống:” Hàn Đức Nhượng, bản thân ngươi là người Hán, sao lại làm chuyện tàn hại đồng bào như thế?”

“ Ha ha ha, ngươi nói gì vậy, chính các ngươi tấn công U Châu mới là tàn hại đồng bào, các ngươi đánh vào thành thì gà chó không còn.” Hàn Đức Nhượng cố tình nói thật to:” Các ngươi nghe rõ đi, nếu để quân Tống đánh vào thành, chúng sẽ giết sạch các ngươi đấy ...”

Đúng lúc ấy trên thành lâu một ánh sáng bạc lóe lên đâm vào gáy Hàn Đức Nhượng.

Hàn Đức Nhượng mặc dù đắc ý phân tâm, thêm vào ba ngày ba đêm không ngủ, nhưng rốt cuộc võ công hắn vẫn cao tuyệt. Xoay lưng lại kẻ địch vẫn cảm thụ được sát khí, hắn nghiêng người, tránh chỗ yếu hại, trường kiếm đâm vào vai.

Mà kiếm chỉ vẻn vẹn đâm vào hai tấc, hắn lần nữa xoay người khiến kiếm rạch một đường tuột ra, không cách nào đâm sâu hơn. Lập tức đạp chân, tránh xa hơn năm thước.

Nhưng kiếm ảnh kia không cho hắn né, truy kích như hình với bóng, đâm vào tim y.

Hàn Đức Nhượng nhìn rõ rồi, là nữ nhân đã đào tẩu trên tường thành hôm đó, nhờ võ công cao tuyệt nhiều lần thoát khỏi binh sĩ vây bắt. Sau nhờ quân Tống vây thành mà ả trốn tới tận bây giờ. Không ngờ lẩn vào trong đám phụ nhân lên thành ám sát mình. Hắn rất nhanh tóm lấy một đứa bé che ngực.

Quả nhiên trường kiếm dừng lại cách đứa bé một tấc.

Dưới thành Lãnh Nghệ nhìn cảnh đó mừng rỡ hét lên gì đó, Bạch Hồng nghe thấy, nhưng nàng không phân tâm, mắt vẫn nhìn Hàn Đức Nhượng:” Buông nó ra, chúng tra sống mái một phen.”

Liên tục thủ thành mấy ngày, trắng đêm không ngủ, khiến tinh thần lẫn thể lực Hàn Đức Nhượng kiệt quệ rồi, hắn không phải hạng võ phu, cười gằn:” Đấu với ngươi à, xin lỗi, ta không hứng thú.”

Rồi quay sang nói với quân Liêu trùng trùng vây quanh:” Lấy bọn trẻ con làm lá chắn đấu với ả, ha ha ha.”

“ Vô sỉ.”

“ Nhớ bắt sống, sau đó lột sạch ả treo trên thành lâu, khao thưởng tướng sĩ thủ thành.”

Quân Liêu cười rộ lên, tên nào tên nấy dùng ánh mắt dâm tà nhìn vóc dáng lả lướt của Bạch Hồng, chúng biết nàng lợi hại, đều bắt lấy một đứa bé ôm trước người làm lá chắn áp sát.

Bạch Hồng mắt âm u nhìn Hàn Đức Nhượng rít lên:” Ngươi sẽ chết rất khó coi!”

“ Thế à, chết dưới váy nàng cũng được đó, tới đây, làm ta chết đi chứ.”

Vừa nói tới đó Hàn Đức Nhượng đột nhiên thân thể nhào về phía trước, hắn ném thẳng đứa bé vào Bạch Hồng, ngay lập tức xoay người đâm kiếm vào quân Liêu gần đó.

Đó là một ông già, tay cầm trường kiếm dính máu, chính là Triệu Hoằng Tú.

Bình Luận (0)
Comment