Bạc Thận chưa kịp nghe được câu trả lời từ Kỳ Tranh.
Ngoài hành lang, Kỳ Thư Ái giật nảy tim, tay xoắn xoắn chiếc nút trang trí hồi lâu đến mức nó đứt bật ra rơi xuống đất.
Kỳ Tranh nghe thấy tiếng động, chau mày:
“Ra đây.”
Kỳ Thịnh bước ra trước, tự thú một cách bất đắc dĩ. Ngay sau đó, Kỳ Thư Ái cũng quyết tâm liều một phen, bước vào phòng khách:
“Ba, con không muốn xem mắt, ba đừng nhờ Tổng giám đốc Bạc tìm đối tượng cho con nữa.”
Tách trà trong tay Kỳ Tranh khẽ lay động, ông dường như định nói gì đó nhưng rồi lại nuốt lời vào bụng.
Vài giây im lặng trôi qua, ông đặt tách trà lại lên bàn trà:
“Vậy thì theo A Thận làm việc cho đàng hoàng. Mấy chuyện như Vương Khải Công, sau này đừng để xảy ra nữa.”
Đầu óc Kỳ Thư Ái “ong” một tiếng, không nén được cảm xúc:
“Vương Khải Công cái tên d* x*m đó phát bệnh thì liên quan gì đến con? Con làm việc không đàng hoàng chỗ nào?”
Kỳ Tranh mấp máy môi:
“Ý ba là…”
“Ý là con bị quấy rối là lỗi của con đúng không? Ba gọi con về chỉ để nói chuyện này hả?”
Kỳ Tranh tức đến đỏ bừng mặt, đứng bật dậy:
“Kỳ Thư Ái, con phải nghĩ về ba con như vậy sao?”
Bạc Thận theo phản xạ giơ tay cản một chút. Nhịp tim Kỳ Thư Ái lệch nhịp, cô ngạc nhiên nhìn bàn tay phía trước mặt mình, lại nhìn sang gương mặt nghiêng bình thản nhưng cương nghị của anh.
“Chú, có gì thì nói từ tốn.”
Giọng nói trầm ổn của anh như xua tan mùi thuốc súng trong phòng khách. Anh quay đầu nhìn sang Kỳ Thư Ái:
“Kỳ tiểu thư, có lẽ chú không có ý đó đâu.”
Dù là lần đầu gặp, nhưng Kỳ Thịnh hiểu ngay ánh mắt anh gửi đến, lập tức nói hùa:
“Ba, là do cách ba nói chuyện thôi. Ba muốn nhắc chị sau này nên tránh xa mấy thằng già dê như vậy, đúng không ạ?”
Kỳ Tranh hừ một tiếng, không trả lời, nhưng vẻ mặt đã ngầm đồng ý.
“Chị, ba nói chuyện xưa giờ vậy mà, chị còn không hiểu tính ổng à?” Kỳ Thịnh bắt đầu đóng vai người hòa giải. “Ba gọi chị về khó khăn lắm đó, còn tự tay đi câu cá, bảo mẹ nấu cho chị ăn nữa mà.”
Vừa dứt lời, Bạc Thận liền tiếp lời một cách hết sức tự nhiên:
“Chắc tới giờ ăn rồi nhỉ?”
Hai người đàn ông vốn chưa từng quen biết, vậy mà lại có sự ăn ý không ngờ.
“Ăn cơm thôi.”
Kỳ Tranh nhìn con gái, thở dài nhượng bộ. “Mấy món mẹ con tự tay nấu đó.”
Kỳ Thư Ái cắn nhẹ mặt trong môi dưới, mặt vẫn còn căng cứng, nhưng vẫn bước về phía phòng ăn.
“A Thận cũng ở lại ăn cơm nhé, đông người mới vui.”
“Cảm ơn chú, vậy thì con xin phép không khách sáo.”
Kỳ Thịnh đi sau Kỳ Thư Ái, ghé sát tai cô lầm bầm:
“A Thận à… gọi thân mật dữ vậy, ba thật sự định gả chị cho ảnh đó hả?”
Kỳ Thư Ái lườm cậu một cái:
“Cái miệng quạ đen của em ngậm lại.”
“Em thấy cũng hay mà.” Kỳ Thịnh hích hích cùi chỏ cô. “Chuyện này em đồng ý rồi đó.”
Kỳ Thư Ái nghiến răng:
“Liên quan gì tới em? Chị cần em đồng ý chắc?”
Kỳ Thịnh tỏ vẻ nghiêm túc:
“Chồng chị thì đương nhiên phải được em rể thông qua chứ. Em nói cho chị biết, đàn ông là hiểu đàn ông nhất, có vấn đề gì là em nhìn ra ngay.”
Khóe môi Kỳ Thư Ái giật giật:
“Vậy sao em không thấy anh ta có vấn đề?”
Kỳ Thịnh:
“Người ta có vấn đề gì đâu? Biết điều, còn biết che chở cho chị nữa kìa.”
“Hứ, chị không thấy vậy.”
“Em cảm thấy ảnh thích chị đó, linh cảm của đàn ông.”
“Em có bệnh hả?”
Kỳ Thư Ái kéo ghế ngồi xuống, liếc nhìn cậu em đang thản nhiên ngồi bên cạnh. “Tránh xa chị ra chút, chị sợ bị lây.”
Kỳ Thịnh thoải mái ngồi d*ng ch*n, tựa lưng vào ghế, bắt đầu gặm hạt dưa.
“…”
Thế là bên trái cô là Kỳ Thịnh, bên phải là Bạc Thận, bị kẹp ở giữa chẳng khác nào ngồi trên đống lửa.
Trong đầu không ngừng hiện lên câu nói khi xưa của anh—
“Em thấy tôi thế nào?”
Chẳng lẽ anh ta thật sự nghiêm túc?
Hôm đó ở nhà hàng giỡn chơi thì thôi đi, nhưng hôm nay là trước mặt ba cô đó, chắc không đến mức cũng đem ra đùa giỡn chứ?
Ở bên Bạc Thận ư? Cái cảnh tượng đó, cô không dám tưởng tượng nổi.
Cũng nhờ ai đó ban tặng, bữa cơm này cô ăn mà như bị hành hình.
Kỳ Thư Ái vốn không định ngủ lại nhà, mai cô còn phải đi làm. Đã quen đi bộ năm phút tới công ty, cô không muốn phí thời gian kẹt xe giờ cao điểm thêm lần nào nữa.
Bạc Thận cũng về, tiện đường đưa cô về luôn.
Trong xe lúc đầu im lặng, Bạc Thận giơ tay bật nhạc. Ứng dụng tự phát bài 《Hôm nay em phải lấy anh》.
Khóe miệng Kỳ Thư Ái co rút, bấm chuyển bài.
Bài tiếp theo là 《Thích em》 của Beyond.
Lại chuyển bài nữa: 《Cùng nhau trốn đến mặt trăng》.
Bài sau ngọt hơn bài trước, ngọt đến ch** n**c, Kỳ Thư Ái đành từ bỏ kháng cự, quay mặt nhìn ra cửa sổ.
Tới lúc chờ đèn đỏ, Bạc Thận chuyển vài bài nữa.
Đến khi bật tới bài 《Gặp nhau quá muộn》, anh không đổi nữa.
Giai điệu du dương của một bài nhạc xưa, vốn không phải gu của Kỳ Thư Ái, nhưng cô lại vô thức nghe vào.
Giọng hát nữ trầm ấm và đầy từ tính vang lên trong khoang xe, như mang theo một câu chuyện lãng mạn xa xưa, chạm đến tận tâm hồn.
Kỳ Thư Ái vô thức nhìn về phía ghế lái.
Đôi mắt đen thẫm kia xuyên qua màn đêm, như một vì sao rơi xuống ánh mắt cô.
Tim cô chợt đập dồn dập.
Kỳ Thư Ái cuống cuồng cúi đầu, nắm chặt móc điện thoại, vò nhăn con búp bê treo lủng lẳng.
*
Tưởng đâu chỉ là một câu chuyện thoảng qua, nói xong là xong. Nhưng Kỳ Thư Ái dần phát hiện, gần đây thái độ của Bạc Thận với cô có gì đó… rất lạ.
Buổi sáng ra cửa luôn “vô tình” gặp anh, mà kỳ lạ là anh lúc nào cũng làm thừa một phần bữa sáng, rồi “ngại ngùng” nhờ cô giúp anh xử lý.
Tối đến cô tăng ca, đèn phòng Tổng giám đốc vẫn sáng trưng. Chỉ đến khi cô tắt máy rời đi, người kia mới chịu ra khỏi phòng.
Cô gọi điện kể với Nam Tịch, Nam Tịch chỉ cười khẽ: “Anh ta để mắt tới cậu rồi.”
Ban đầu Kỳ Thư Ái còn không tin, nhưng hết lần này tới lần khác, những điều “trùng hợp” đó khiến cô không thể không suy nghĩ lại.
Vào một cuối tuần nọ, Bạc Thận nhắn cô xuống nhà dưới, nói muốn mời cô nếm thử thành quả học nấu ăn dạo này.
Cô vẫn giữ thể diện cho anh, ăn xong mới mở lời:
“Bạc tổng, chuyện hôm đó anh nói với ba tôi, là nghiêm túc thật sao?”
“Dĩ nhiên là nghiêm túc.”
Ánh mắt anh nhìn sang, từng tia sáng đều chứng minh cho câu trả lời ấy.
*
Kỳ Thư Ái ép mình nén lại sự rối bời trong lòng, các ngón tay siết chặt nhau dưới gầm bàn, cố gắng ổn định cảm xúc.
Phía trên mặt bàn thì ngồi thẳng sống lưng, biểu cảm bình thản:
“Xin lỗi, Bạc tổng không đáp ứng tiêu chuẩn chọn bạn đời của tôi.”
Bạc Thận chẳng hề dao động, ngẩng đầu đón ánh mắt cô:
“Tiêu chuẩn chọn bạn đời của em là… trẻ tuổi à?”
Cô nghe ra sự trêu chọc trong câu hỏi của anh, nhưng vẫn không nhượng bộ:
“Đúng vậy.”
“Tôi cũng đâu có già.” Anh nhìn cô chằm chằm. “Chỉ lớn hơn em sáu tuổi thôi.”
“Sáu tuổi còn ít sao? Hai thế hệ luôn rồi đó.” Kỳ Thư Ái nghiêm nghị, không chút lùi bước. “Đàn ông gần ba mươi như các anh, mùi ‘cha chú’ nặng lắm, tôi không ưa.”
Loại như Trì Cẩn Dư, cô đã không thích rồi. Gu của cô và Nam Tịch vốn không giống nhau.
“Kỳ tiểu thư, em cũng chưa từng tiếp xúc mấy người gần ba mươi, đừng vơ đũa cả nắm.” Anh như nhìn thấu suy nghĩ của cô. “Tôi không giống Trì Cẩn Dư. Không thử thì sao biết?”
“Không phải ai tôi cũng phải thử.” Cô cố chấp quay mặt đi, giọng lạnh nhạt. “Bạc tổng cảm thấy mình có ưu điểm gì, mà tôi nhất định phải bỏ thời gian và tinh lực ra để thử? Nếu thất bại thì ai bù cho tổn thất của tôi?”
Bạc Thận nhìn cô, trầm ngâm một lát.
Kỳ Thư Ái không giống bất kỳ cô gái nào anh từng gặp.
Sinh ra trong nhung lụa, nhưng lại kiên cường độc lập.
Một cô gái có thể tự tay lắp tủ gỗ thật, đương nhiên không phải loại dễ kiểm soát.
Dường như cô cố tình giấu đi tài năng của mình, nhưng anh có thể cảm nhận – cô không hề vô dụng như vẻ bề ngoài.
Cô thông minh, linh hoạt, dẫu luôn giấu mình trong cái vỏ hời hợt, nhưng anh lại nhìn thấy từng tia sáng len lỏi giữa những chi tiết nhỏ.
Giờ phút này, cái dáng vẻ “chỉ nhận lợi ích, không nhận tình thân” của cô, lại như móc câu từng chút cào xước trái tim anh.
Bạc Thận biết rõ — anh đã hoàn toàn trúng độc. Không thể quay đầu.
Trước đây nghe Trì Cẩn Dư từng nói:
“Thích một người giống như đứng giữa một vùng đầm lầy. Dù bước về hướng nào… cũng đều là lún xuống.”
Bây giờ, anh đang đứng ở giữa vùng lầy ấy. Và anh chẳng cần suy nghĩ đi đâu cả.
Anh vốn là kiểu người quyết đoán. Ngoài công việc cẩn trọng, những chuyện khác luôn tuỳ hứng. Mà một khi đã thích một cô gái — anh sẽ không do dự, không lùi bước.
Nếu xung quanh đều là đầm lầy, vậy thì cứ thẳng tiến về phía cô là được.
“Không sao, tôi rất kiên nhẫn.”
Bạc Thận rót nước dứa tươi lên đá lạnh, thêm nửa ly rượu rum, đưa cho cô.
Hàng mi Kỳ Thư Ái khẽ run:
“Sao anh biết tôi thích uống cái này…”
“Dụng tâm thì sẽ biết thôi.”
Người đàn ông mỉm cười, cầm ly của mình lên, khẽ nhấp một ngụm — chậm rãi thưởng thức mùi vị cô yêu thích.
*
Lần này Kỳ Thịnh ở nhà nửa tháng, lại phải quay về trường.
Kỳ Thư Ái tiễn em ra sân bay.
Cậu thiếu niên ngày nào chỉ biết vùi đầu vào sách vở, giờ lại trưởng thành đến thế. Biết quan sát ánh mắt người khác, chủ động hoà giải cô với ba mẹ. Cứ như trong khoảng thời gian xa cách nơi đất khách, cậu bỗng chốc lớn vọt lên, ngay khi cô không hề hay biết.
Trong lòng cô bỗng trào lên một cảm giác khó tả — như thể đã lỡ mất điều gì rất quan trọng.
Nhìn bóng Kỳ Thịnh dần khuất sau cửa kiểm tra an ninh, cô đút tay vào túi áo khoác, thở ra một hơi thật dài.
“Mỗi tháng tôi sẽ sang Mỹ một lần.”
Một giọng nam vang lên từ sau lưng cô, trầm thấp, nhẹ nhàng như gió.
“Nếu cần, tôi đưa em đi cùng.”
Tim Kỳ Thư Ái khẽ chấn động. Cô đáp lại bằng giọng buồn bực:
“Không cần đâu, không thích hợp.”
Bạc Thận tiến lại gần, bật cười khẽ:
“Chỗ nào không thích hợp?”
“…Kỳ Thịnh gọi anh là anh rể chỉ là đùa thôi, đừng tưởng thật. Tôi đâu có đồng ý. Hôm nay là anh mặt dày đòi đi tiễn nó đó.”
Cô nghiêm mặt phủi sạch quan hệ.
Thằng nhóc đó bây giờ cái gì cũng tốt, trừ cái tật quá thân với Bạc Thận, làm cô cực kỳ phiền lòng.
Vừa gặp đã như thân, anh anh em em không nói, lại còn dám gọi anh rể trước mặt cô.
Kỳ Thư Ái chỉ còn cách dùng bạo lực để chấn áp, vậy mà vừa xuống xe là cậu chạy mất tiêu như thỏ.
Trước khi đi còn không quên dặn dò Bạc Thận: cố gắng lên.
Thế là có người càng thêm tự tin tràn trề.
“Đúng rồi, là tôi mặt dày đòi đi tiễn em ấy.”
Bạc Thận đút tay vào túi áo khoác gió, cúi đầu nhìn cô, cười lười biếng:
“Giờ tôi còn phải mặt dày tiễn Kỳ tiểu thư về nhà nữa, cho tôi vinh hạnh chứ?”
“Khỏi, tôi bắt taxi.”
Kỳ Thư Ái quay đầu bước đi.
Bạc Thận cười rồi theo sau, tưởng cô đùa. Nào ngờ cô thật sự đi về phía cửa khu chờ taxi.
“Này, em làm thiệt à?”
Bạc Thận gọi cô. “Xe tôi đậu sẵn rồi, sao còn đi bắt xe?”
Kỳ Thư Ái đáp:
“Tôi có bệnh đó.”
Nói rồi cô bước thẳng ra ngoài, xếp vào hàng đợi chờ xe cuối cùng.
Bạc Thận theo sau cô mà xếp hàng.
Hàng người dần dần tiến về phía trước, anh không hề có ý định rời đi, thậm chí… còn leo lên xe cùng cô.
Bên cạnh có người ngồi xuống, cửa xe phía đối diện cũng đóng lại. Kỳ Thư Ái trợn tròn mắt:
“Gì vậy? Xe anh để trong bãi mà.”
Cô nổi cơn điên, anh cũng điên theo hả?
Người đàn ông thản nhiên hạ cửa kính, tay đặt trên mép cửa, nở nụ cười ngông nghênh:
“Tôi cũng có bệnh mà.”