Trì Nam Xuân Thủy – Chiết Chi Bạn Tửu

Chương 110

“Anh để em chơi cho đã.”

“…Bạc Thận!”

Ban đầu là niềm vui sướng tột độ vì tìm lại được người, nhưng ngay sau đó lại bị cơn giận dữ dữ dội nhấn chìm.

“Anh đùa giỡn em!”

“Không có.”

Người đàn ông siết tay cô không buông.

“Anh thật sự thấy choáng… ngực cũng đau nữa.”

Sắc mặt Kỳ Thư Ái trầm xuống, không kìm được mà lo lắng.

Anh nhếch môi cười, từ cổ tay cô lần mò đến ngón tay:

“Yên tâm, chưa chết được đâu.”

Kỳ Thư Ái mím môi, trừng mắt nhìn anh:

“Lúc nãy anh gạt em, không tính.”

Hắn giả vờ ngu ngơ:

“Cái gì không tính?”

Mặt cô đỏ bừng, giơ tay đấm nhẹ vào ngực anh.

Bạc Thận nhíu mày, ho khẽ hai tiếng, đột nhiên ôm lấy ngực, gương mặt nhăn lại vì đau đớn.

Kỳ Thư Ái hoảng hốt:

“Anh sao vậy?”

Bạc Thận nhíu mày, ho khẽ hai tiếng, đột nhiên ôm lấy ngực, gương mặt nhăn lại vì đau đớn.

Kỳ Thư Ái hoảng hốt:

“Anh sao vậy?”

“Không sao.”

Anh nhìn cô, đôi mắt hoe đỏ, tóc rối bù, cười toe toét.

Dù khi ngã xuống lúc nãy, mười mấy giây đầu ngũ tạng như bị đảo lộn, đau đến mức anh suýt tưởng mình sẽ chết thật.

Nhưng đến giây phút này, anh lại cảm thấy… đây là quyết định đúng đắn nhất đời mình.

Bác sĩ gia đình đến kiểm tra cho cả hai.

Kỳ Thư Ái không sao, vì được anh bảo vệ chặt chẽ.

Còn Bạc Thận thì nghi ngờ bị chấn động não nhẹ, phải đi chụp CT. May mắn là không có vấn đề nghiêm trọng.

Tuy nhiên nội tạng có dấu hiệu bị va đập và chèn ép, bác sĩ lo có thể xuất huyết nội bất chợt nên đề nghị giữ lại theo dõi 24 tiếng.

Ba mẹ của Bạc Thận nghe tin, lập tức đáp chuyến bay đêm từ Singapore trở về.

Lúc đó Kỳ Thư Ái vừa mới mua đồ ăn sáng cho anh xong.

Tên này kén ăn đến mức chỉ đòi bánh bao thịt dê của tiệm Lư Ký.

Cô phải xếp hàng hơn mười phút mới mua được.

Sợ bánh nguội, cô ôm chặt trong áo khoác, chạy một mạch về bệnh viện.

Vừa mở cửa phòng ra đã thấy Bạc Vịnh Đức và Chung Tố Ngôn, sững người tại chỗ, suýt nữa làm rơi cả túi bánh.

Chung Tố Ngôn vốn đã nghe nói con trai mình – cái cây khô ấy – nay nở hoa rồi, đang theo đuổi cô tiểu thư nhà họ Kỳ…

Vừa thấy cô, bà lập tức hồ hởi bước tới, nhiệt tình đón chào:

“Trời lạnh thế này còn đi mua bữa sáng cho nó làm gì, gọi đại đồ ăn ngoài là được rồi.”

Kỳ Thư Ái khựng lại tại chỗ, lúng túng:

“Cháu chào dì ạ.”

“Ấy, ngoan quá.”

Chung Tố Ngôn xoa đầu cô, nét mặt hiền hòa đầy yêu mến.

“Vẫn là con gái đáng yêu, biết quan tâm người khác. Không như thằng con nhà dì, già đầu rồi còn để ba mẹ phải lo lắng. Dì với ba nó đang công tác bên Singapore, nghe tin xong sợ quá phải bay về ngay trong đêm.”

Kỳ Thư Ái nghi hoặc liếc nhìn Bạc Thận, người đàn ông kia chỉ khẽ nhếch môi với cô, dáng vẻ hờ hững mang theo nét bất cần quen thuộc.

Chẳng lẽ ba mẹ anh không biết anh bị thương là vì cứu cô?

Ngay sau đó, Bạc Vịnh Đức đã giải đáp thắc mắc đó bằng một tràng giáo huấn đầy nghiêm khắc:

“Con phải biết sống cho đàng hoàng hơn đi! Gần ba mươi tuổi đầu rồi chứ có còn là thằng trai choai choai hai mươi đâu. Nhà mở tiệc, con thì đi đua ngựa làm cái gì? Ba còn trông cậy con gánh vác Bội Duệ đó! Với cái bộ dạng lông bông này, ba làm sao mà yên tâm nổi?”

Trước những lời nhắc nhở nghiêm khắc từ cha, Bạc Thận không cãi nửa lời, im lặng tiếp nhận, thành thật nhận lỗi.

Kỳ Thư Ái nhìn anh không hề có chút oan ức nào, lòng mềm ra như nước.

“Bác sĩ nói tình trạng nó ổn rồi, trưa nay con có muốn đi ăn với nhà dì không?”

Chung Tố Ngôn nắm lấy tay cô, không nỡ buông, ánh mắt tràn đầy niềm vui.

“Có người bạn mời ở nhà hàng Ngự Đô, nghe nói con thích đồ ăn ở đó?”

“…”

Đầu Kỳ Thư Ái ong lên một tiếng.

Cô đâu có thích đồ ăn ở đó.

Tính ra thì mới đến đó một lần duy nhất, vì muốn ngắm trai đẹp tầng tám. Mà hôm đó còn chưa kịp nhìn kỹ đã phải đi.

Sau này lỡ miệng kể lại với vài người bạn, chẳng hiểu sao lại truyền ra thành “đại tiểu thư nhà họ Kỳ thích ăn ở Ngự Đô”.

Cô nhìn kỹ nét mặt Chung Tố Ngôn, cố phân biệt xem có phải đang thăm dò không. Nhưng bà hoàn toàn vô tư, dường như chỉ đơn giản là muốn mời cô đi ăn.

Bạc Thận lên tiếng đúng lúc, giọng lười biếng mà hơi không vui:

“Mẹ à, mẹ dắt người của con đi rồi, con biết làm gì đây?”

Mặt Kỳ Thư Ái đỏ bừng:

“…Ai là người của anh chứ?”

Anh tựa vào đầu giường nhìn cô, thong thả:

“Chẳng lẽ em không phải là trợ lý tổng tài của anh sao?”

“Em…”

Cô mím môi, nghẹn họng không đáp được.

Bạc Vịnh Đức nhìn con trai, giận tới mức không kìm nổi, cuối cùng chỉ vào trán anh, nghiến răng nghiến lợi:

“Thằng này đúng là đáng đời ế!”

Kỳ Thư Ái suýt không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Tiễn ba mẹ Bạc Thận ra về, cô đưa bánh bao cho anh, rót cho anh ly nước ấm rồi nói:

“Bạc tổng, em phải đi rồi.”

Anh đang cầm chiếc bánh thì dừng lại:

“Đi đâu?”

“Em là trợ lý tổng tài của anh, nhưng chỉ là trợ lý trong công việc.”

Kỳ Thư Ái nghiêm túc nói, “Những chuyện thế này anh nên gọi trợ lý Kim tới.”

“Em có lương tâm tí đi, anh bị thương là vì em đó.”

Cô chớp mắt, ánh nhìn tinh nghịch rơi lên mặt anh:

“Không phải anh tự đi đua ngựa với người ta à?”

Bạc Thận đặt bánh sang một bên, bất thình lình vươn tay kéo cô ngã xuống giường, giam chặt trong vòng tay.

Hơi thở của anh phả vào cánh mũi, là mùi hương quen thuộc cô vẫn luôn lưu luyến.

Cô siết lấy cổ anh, tham lam không muốn rời.

Phòng bệnh yên tĩnh, chỉ còn tiếng tim đập và nhịp thở.

“Bạc Thận, cảm ơn anh.”

Chiếc mũi cô như bị hơi ấm của anh làm nóng lên, âm thanh nghẹn ngào.

Cảm ơn anh không màng tính mạng cứu cô.

Cũng cảm ơn anh, đã giấu chuyện này với ba mẹ, để cô không bị ai trách móc.

“Chỉ cảm ơn thôi à?”

Anh cười khẽ, bàn tay nóng rực v**t v* d** tai cô.

“Không còn gì khác sao?”

Cô đỏ tai, rúc vào lòng anh thì thầm:

“Anh còn muốn gì nữa…”

“Muốn em thực hiện lời hứa.”

“Đẹp mộng ha.”

“Được rồi, Kỳ Thư Ái.”

Anh khẽ cúi đầu, tiếng nói dịu dàng rơi lên tóc cô.

“Anh sẽ để em chơi cho đã.”

Chỉ cần xác định được lòng em, thì anh không vội.

Cho dù… vẫn chưa có danh phận.

Kỳ Thư Ái muốn xem thử xem lòng nhiệt tình của anh có thể kéo dài bao lâu.

Từ mùa thu đến đông, ngày nào cũng có hoa gửi tới tận cửa.

Bữa sáng đặt sẵn trên bàn làm việc đã trở thành chuyện đương nhiên.

Khi cô gỡ tờ lịch thứ một trăm trên bàn, mới giật mình nhận ra: mình đã làm ở Bội Duệ hơn ba tháng.

Công việc ngày một thành thạo, cô còn có thời gian chăm chút cho kênh riêng.

Những gì học được từ Bạc Thận giúp cô làm nội dung video và livestream phong phú hơn nhiều.

Cả hai bên đều thuận lợi, thậm chí đang ngày càng khởi sắc.

Hôm ấy, dự án đến giai đoạn tổng kết, cô mãi mê viết báo cáo quên cả thời gian.

Vừa gõ xong dòng cuối cùng, nhìn đồng hồ góc phải màn hình—gần mười hai giờ đêm.

Bạc Thận bận tiệc xã giao, văn phòng tổng tài tối om, khu làm việc cũng chẳng còn ai ở lại.

Cô bắt đầu thấy hơi sợ, liền thu dọn đồ đạc để rời đi.

Đột nhiên, màn hình máy tính tắt ngúm, cả dãy hành lang ngoài cửa cũng đồng loạt tối đen. Trước mắt là một mảng hắc ám.

Cô hoảng hốt rúc vào ghế, đang định gọi bảo vệ thì nghe tiếng bước chân lạo xạo từ cửa chính khu làm việc.

Một nhóm người đẩy xe đi vào, trên xe là một chiếc bánh kem lớn, ánh nến lập lòe soi rõ gương mặt từng người.

Những đồng nghiệp tưởng như đã về từ lâu, tất cả đều có mặt.

Bản nhạc chúc mừng sinh nhật vang lên không mấy đều đặn:

“Chúc mừng sinh nhật, chúc mừng sinh nhật, chúc mừng sinh nhật…”

Kỳ Thư Ái đưa tay che miệng, mắt ầng ậng nước.

Bạc Thận đứng sau cùng, hòa vào đám đông hát cùng họ.

Anh đeo cây guitar, các ngón tay lướt nhẹ, ngân lên khúc dạo du dương.

Khi bánh kem được đẩy đến trước mặt cô, mọi người đồng thanh:

“Chúc mừng sinh nhật, Ái Ái!”

Cô lí nhí:

“Sao mọi người biết mai là sinh nhật em…?”

Chuông đồng từ xa vang lên.

Bạc Thận tháo dây đàn, dưới ánh nến lập lòe nhìn cô, khẽ cong môi cười:

“Là hôm nay rồi.”

“Là Bạc tổng thấy trong hồ sơ nhân viên đó!”

“Đúng đó, đúng đó! Bạc tổng nói em là đại công thần, sinh nhật này nhất định phải làm thật long trọng.”

Thật ra phúc lợi ở Bội Duệ vốn rất tốt.

Nhân viên có sinh nhật đều được tặng voucher bánh kem và phiếu mua sắm, thậm chí còn nhận được những món quà nhỏ do phòng ban liên quan chuẩn bị trong tháng sinh nhật.

Nhưng tổ chức sinh nhật rầm rộ thế này cho một người, cô thật sự chưa từng thấy.

Chưa từng có nhân viên nào được đãi ngộ đặc biệt như vậy.

Bạc Thận cũng không phải người cổ xúy mấy kiểu tổ chức sinh nhật cho bản thân.

Nghe nói những năm trước nếu không bận dự án gì quá lớn, anh sẽ bao nguyên một ngày đưa cả công ty đi bar chơi.

Kỳ Thư Ái lau giọt nước trong hốc mắt, xuyên qua đám đông nhìn về phía anh, nghẹn ngào:

“Cảm ơn anh.”

“Cảm ơn gì chứ, cứ coi như mời cả nhà ăn mừng thành công dự án đi.”

Anh không để tâm, tháo guitar đi tới cạnh cô, hai tay đút túi, vẫn là dáng vẻ thong dong quen thuộc:

“Nào, thổi nến đi, cô gái sinh nhật.”

Kỳ Thư Ái gật đầu, chắp hai tay lại, khép mắt ước nguyện.

Ước cho người thân, ước cho bản thân, và lời ước cuối cùng—cô dành cho Bạc Thận.

Sau đó cô thổi tắt toàn bộ nến chỉ bằng một hơi.

Đèn sáng trở lại, cả khu làm việc rực rỡ ánh sáng.

Một bàn tay có các đốt ngón rõ ràng đưa cho cô con dao.

Miếng đầu tiên, cô cắt phần hoa kem rực rỡ và viên socola hồng hình trái tim trên đỉnh bánh.

Miếng đó vốn là dành cho Bạc Thận, nhưng không ai trong đám người xung quanh nhận ra điều gì đặc biệt.

Chỉ có Kỳ Thư Ái, khi đưa chiếc đĩa ấy cho anh, mắt dừng lại trên viên socola ấy, tim bỗng đập loạn không ngừng.

Vì anh có lệnh cấm rõ ràng, nên mọi người đều không ai ném bánh kem trong khu làm việc.

Thật ra cô cũng không thích mấy trò đó.

Mọi người vừa ăn vừa tám chuyện, hai anh đồng nghiệp hăng hái lên biểu diễn, dùng chính cây guitar Bạc Thận từng đeo.

Lắc lư, làm màu, cố pha trò, nhưng không còn cảm giác khiến tim cô thắt lại như khi mới bước vào.

Sau đó, mọi người bắt đầu cổ vũ Bạc Thận hát thêm một bài.

Anh chọn đàn lại ca khúc 《Đã lâu không gặp》。

Ngồi trên bàn, chân dài tùy tiện gập lại, các ngón tay như ngọc gảy đàn, không nhìn phím, ánh mắt vẫn mãi dõi theo cô.

Giọng anh khàn khàn, mang theo vẻ lười biếng nhưng lại như rạch toạc không gian tĩnh mịch, xuyên qua lồng ngực cô.

Kỳ Thư Ái cứ thế nhìn anh đắm đuối, cuối cùng bị dư vị ngọt ngào của chiếc bánh kem chuốc say.

Đám bạn đồng nghiệp quẩy tới gần hai giờ sáng, Bạc Thận phất tay cho cả phòng nghỉ ngày mai.

Đêm khuya yên ắng, ngoài vài tầng còn sáng đèn trong tòa nhà văn phòng, dường như cả thế giới đã say ngủ.

Hai người họ chậm rãi bước vào khu căn hộ.

Ánh trăng dịu dàng xuyên qua tán cây, lúc thì bao phủ lấy bóng nghiêng của người đàn ông, lúc thì nuốt chửng anh vào bóng tối.

Kỳ Thư Ái đi phía sau anh, mỗi bước đi đều bị ánh sáng và bóng tối đan xen dẫn nhịp trái tim.

Đầu óc cô như lạc vào giấc mơ, bất giác lên tiếng gọi:

“Bạc Thận.”

“Ừm?”

Anh dừng lại, quay đầu, phát hiện cô đứng yên.

Kỳ Thư Ái đứng trước mặt anh, ánh mắt như mang theo cả dải ngân hà rực rỡ giữa đêm đen:

“Anh có biết em đã ước điều gì không?”

Ánh mắt Bạc Thận cũng khẽ dao động:

“Là gì vậy?”

Điều ước thứ ba không thể nói ra, người ta bảo nếu nói sẽ không linh nghiệm.

Lời vừa đến miệng, cô lại nuốt trở vào.

Nhưng cô vẫn muốn nói cho anh biết.

Giống như ánh trăng đêm nay—vô cớ, chẳng cần lý do.

Cô kiễng chân, nghiêng đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh.

Bình Luận (0)
Comment