Trì Nam Xuân Thủy – Chiết Chi Bạn Tửu

Chương 15

Trước khi đi ngủ, Trì Cẩn Dư nhắn cho cô một câu đầy trấn an:

【Nó nên vì hành vi của mình mà trả giá. Dù có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến em và nhà họ Nam.】

【Anh đã cho người theo dõi rồi.】

Ý anh là… cứ để hắn quỳ hoài vậy hả?

Nam Tịch bật cười, nhưng trong lòng lại thấy hơi hả hê.

Cô đâu phải thánh nữ gì, cầu còn không được chuyện Trì Chiêu Minh bị dạy cho một bài học. Nếu không, chi phí cho việc phản bội cũng rẻ quá rồi – chỉ là mất một vị hôn thê mà hắn đã chẳng còn chút cảm tình nào.

Dù sao đã có Trì Cẩn Dư đứng sau, cô cũng yên tâm. Rúc vào chăn bông mềm mại như mây, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu óc tỉnh táo như vừa được bơm đầy oxy.

Ngoài trời vẫn mưa, ánh sáng âm u, không gian mờ mịt, nhưng cô lại không thấy uể oải hay lờ đờ như thường lệ.

Bình thường, cô ghét nhất là những ngày mưa dầm, cảm giác cứ như bị trói tay trói chân, làm gì cũng không có sức.

Trì Cẩn Dư có nhắn tin từ sáng sớm:

【Anh đi công tác ngắn ngày. Tài xế vẫn ở lại thành phố, có gì cần em cứ gọi.】

Kèm theo đó là một dãy số điện thoại.

Nam Tịch không định ra ngoài, nhưng vẫn nhắn lại một câu cảm ơn.

Từ xa bỗng sáng bừng một mảng trời, chắc đâu đó mưa đã tạnh. Cô mở ứng dụng camera để xem khu Long Hồ, vẫn thấy mưa rơi nhẹ hạt.

Trì Chiêu Minh không đến nỗi quá ngu, chọn quỳ ở chỗ có mái hiên nên không bị ướt như chuột lột, nhưng dáng vẻ co ro, nhìn là biết lạnh thấu xương.

Chắc bà mẹ anh ta là Điền Huệ Vân đang vừa đau lòng vừa nguyền rủa cô đủ kiểu.

Nam Tịch cong môi cười nhạt, tắt màn hình, rồi nhắn vào nhóm gia đình:

【Ba khi nào về vậy?】

“Soái ca của Tiểu Duệ” phản hồi:

【Tối mai.】

Ồ, tối mai.

Vậy là Trì Chiêu Minh còn phải quỳ thêm một ngày nữa.

Nam Tịch nhún vai, đang định gọi nội tuyến để gọi bữa sáng thì chuông cửa reo lên.

Quản lý bước vào, tay xách hộp bánh gỗ khắc hoa quen thuộc:

“Trì tiên sinh dặn từ tối qua, nói Nam tiểu thư rất thích tiệm bánh này, nên đã gọi đầu bếp đến chuẩn bị từ sáng sớm.”

Chẳng bao lâu sau, bàn ăn đã đầy ắp những loại bánh ngọt tinh xảo, cùng một ly sữa rắc hoa quế khô.

Bày xong bữa sáng, quản lý lại dịu dàng hỏi:

“Nam tiểu thư muốn dùng món gì cho bữa trưa ạ? Tôi sẽ bảo người chuẩn bị từ bây giờ.”

“Không cần làm gì đặc biệt đâu.” Nam Tịch cảm thấy có người đang làm quá lên, cô đâu có khó ăn dữ vậy, “Trưa tôi xuống nhà hàng ăn là được.”

Quản lý lễ phép đáp:

“Vâng, tôi sẽ dặn nhà bếp chuẩn bị đầy đủ các món để tiểu thư chọn lựa.”

“…”

Khách sạn có suối nước nóng, buổi chiều Nam Tịch gọi Kỳ Thư Ái qua chơi, tiện thể nhờ cô mang theo một bộ đồ bơi.

Khu suối nước nóng dành riêng cho khách VIP chỉ có hai người họ, làn hơi nước mờ ảo phủ kín mặt hồ. Kỳ Thư Ái bơi qua bơi lại một vòng, cười cô ngồi bên mép nước không dám nhúc nhích:

“em đúng là vịt cạn, sao không chịu học bơi vậy?”

Nam Tịch hùng hồn đáp:

“Biết bơi thì còn gọi là vịt cạn làm gì?”

Kỳ Thư Ái phì cười, nhô người khỏi mặt nước, áp sát lại hóng chuyện:

“Kể nghe coi, anh trai của Trì Chiêu Minh rốt cuộc là người thế nào?”

Nam Tịch đáp tỉnh queo:

“Hơn hắn nhiều.”

“Chỉ hơn có nhiêu đó thôi hả?” Kỳ Thư Ái không hài lòng.

“… Hơn nhiều lắm chứ.” Nam Tịch thừa nhận, “Đúng như anh Dật Minh nói, anh ấy rất có phong độ, cũng rất biết quan tâm.”

Rồi cô kể sơ sơ vài chuyện.

Lần đầu anh mang bánh ngọt đến, dẫn cô đi ăn ở một tiệm đầu bếp riêng, mời cô đi xem hòa nhạc. Trên đường đưa cô về còn đưa sẵn một hộp đồ ăn khuya, món nào cũng đúng gu của cô.

Vào những ngày đi làm, chỉ cần cô buột miệng nhắc một câu, anh liền tự mình lái xe đến Long Hồ đón cô vào thành phố.

Chưa kể đến bữa sáng và bữa trưa hôm nay, cả nhà hàng bị “huy động” phục vụ cho một mình cô, hoành tráng tới mức khó tin.

Kỳ Thư Ái trợn tròn mắt:

“Ủa chứ đây không phải kiểu ‘bố dượng trong truyền thuyết’ sao?”

Nam Tịch lấy tay vẽ vòng vòng trên mặt nước, lắc đầu:

“Nhưng anh ấy chưa từng yêu cầu em điều gì cả.”

Vốn dĩ rất không ủng hộ chuyện Nam Tịch dây dưa với nhà họ Trì nữa, giờ Kỳ Thư Ái lại thấy… hơi dao động.

Cô nổi lềnh bềnh trên mặt nước, ngửa đầu nhìn lên trần:

“Nói nghe nè, nếu em mà cưới Trì Cẩn Dư, thì Trì Chiêu Minh phải cung kính gọi em là ‘chị dâu’ đó. Nghĩ tới nét mặt của hắn lúc đó là thấy muốn cười xỉu rồi!”

Nam Tịch cũng bất giác tưởng tượng ra cảnh đó, khóe môi khẽ cong lên.

“Nhưng mà em cũng nên cân nhắc kỹ lưỡng.” Kỳ Thư Ái thở dài, “Kết hôn đâu phải chuyện nói cưới là cưới, hai người cũng mới quen chưa bao lâu, đàn ông mà, lúc theo đuổi thì ai chẳng nhiệt tình.”

Nam Tịch bưng ly rượu vang trên bờ, nhấp một ngụm, giọng nhẹ tênh:

“Anh ta chưa từng theo đuổi em.”

Kỳ Thư Ái sững lại một giây, rồi mới hiểu cô đang nói tới người cũ.

Ánh mắt cô thoáng xót xa, vươn tay xoa đầu Nam Tịch:

“Đồ khốn, đừng nhớ tới hắn nữa.”

“Em đâu có nhớ, chỉ thấy mình đúng là mù quáng.” Nam Tịch ngửa đầu uống một hơi dài, men rượu tràn lên sống mũi, làm hốc mắt cũng nóng theo, “Quá ngu, cũng quá uổng.”

Những năm tháng đẹp nhất của đời mình, lại dâng hết cho một thằng khốn.

Kỳ Thư Ái quay đầu nhìn cô, thấy đôi mắt cô thất thần đến đau lòng:

“Bé yêu, đừng nói với chị là em không còn tin vào tình yêu nữa nha?”

Nam Tịch không trả lời, chỉ tự rót thêm một ly nữa, uống từng ngụm từng ngụm như uống nước lã.

Kỳ Thư Ái lại bơi thêm một vòng, sau đó tấp vào bờ, lúc này mới nghe cô lẩm bẩm rất khẽ:

“Ngốc thật, đàn ông không có tình yêu đâu.” Trong ly, vang đỏ lắc nhẹ, ánh mắt cô cũng trở nên mông lung, “Em tưởng họ có, nhưng thật ra chỉ là ảo giác thôi.”

Cô sẽ không ngu thêm lần nữa.

Cái gọi là “kết hôn vì tình yêu”, chỉ là giả tưởng. Nếu có cưới, cô cũng sẽ cưới người đàn ông đẹp trai nhất, giàu nhất, quyền thế nhất ở kinh thành này.

Nam Tịch được Kỳ Thư Ái và quản lý dìu về tận phòng.

Cuối cùng cũng đặt được cô lên giường, Kỳ Thư Ái vừa thở hổn hển vừa chửi:

“Cái đồ cặn bã Trì Chiêu Minh, hại người không nhẹ. Mới uống có mấy ly mà em đã say thành vậy hả? Nhất định phải luyện lại tửu lượng cho bằng được!”

Cô vừa oán vừa nhìn quanh phòng ngủ rộng hơn trăm mét vuông, bĩu môi:

“Cũng được đấy, đãi ngộ không tệ.”

Vừa đắp chăn , cô vừa lẩm bẩm:

“Nghe nè, Trì Cẩn Dư mà dám cấm em đi bar, cấm em uống rượu, cấm em ra ngoài chơi là chị không chịu đâu đó.”

Nam Tịch ú ớ xoay người, không biết có nghe vào tai được gì không.

“Vậy chị về nha.” Kỳ Thư Ái cúi xuống vỗ vai cô, thấy không có phản ứng liền bật cười, yêu chiều véo má một cái, “Đồ sâu rượu.”

Quản lý đứng bên mỉm cười cúi đầu:

“Mời cô Kỳ về nghỉ sớm. Chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho tiểu thư.”

“Ừm.” Kỳ Thư Ái giúp Nam Tịch đắp lại góc chăn, dặn dò,

“Con nhỏ này hễ say là hay đá tung chăn, còn có khi lăn xuống giường nữa, các anh nhớ trông kỹ giùm.”

“Cô yên tâm.” Quản lý mỉm cười gật đầu, “Trì tiên sinh đã dặn kỹ rồi, Nam tiểu thư mà xảy ra bất cứ chuyện gì, cả đám tụi tôi sẽ bị đuổi việc hết.”

“…Má ơi.” Kỳ Thư Ái thầm lẩm bẩm một câu.

Cái gì vậy? Truyện tổng tài bá đạo lấn sân hiện thực rồi hả?

Nửa đêm, Nam Tịch có tỉnh dậy một lần, mơ mơ màng màng cầm điện thoại lướt vài phút rồi lại ngủ tiếp.

Sáng hôm sau, đầu hơi đau âm ỉ, cô r*n r* chui ra khỏi chăn mềm, lê bước vào phòng tắm rửa mặt.

Dù là đang vật vờ vì dư rượu, nhưng trong gương, cô vẫn là người phụ nữ xinh đẹp không góc chết. Chiếc áo ngủ bằng gấm tím hờ hững trượt khỏi vai, dáng vẻ lười biếng mà gợi cảm.

Cô soi gương một vòng 360 độ, tâm trạng cũng dịu đi kha khá, ngay cả cơn đau đầu cũng nhẹ hơn.

Dưỡng da xong, cô kẹp tóc lên bằng một cái kẹp càng cua, định ra bếp rót ly nước ấm. Vừa mở cửa phòng ngủ ra, cả người cô khựng lại tại chỗ.

Người ngồi trên ghế sofa kia cũng vừa lúc đứng dậy, quay lại. Ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau.

Cô mặc một chiếc váy ngủ dây mảnh, khoác ngoài chiếc áo choàng mỏng, tay chân thon trắng lộ ra, chân trần giẫm trên thảm.

Cũng may là đã rửa mặt chải đầu rồi – cô nghĩ thật nhanh trong đầu.

Nhưng khi thấy Trì Cẩn Dư hơi lảng mắt đi chỗ khác, vành tai lại đỏ lên một cách kỳ lạ… cô mới chợt nhận ra –

Cô quên mặc áo lót.

“Á—” Một tiếng thét xé họng, Nam Tịch lập tức quay đầu chạy thẳng vào phòng, tiếng cửa đóng rầm một cái, rung cả tường, giống hệt nhịp tim trong lồng ngực cô đang đập loạn không kiểm soát.

Bình tĩnh!

Có gì đâu? Chẳng phải chỉ là đàn ông thôi sao? Ba chân cũng không phải hàng hiếm!

Nhưng mà… anh ta sao lại ở đây?

Nam Tịch hắng giọng, cố gắng khiến bản thân nghe có vẻ bình tĩnh:

“Anh… anh đến từ lúc nào vậy?”

Đừng nói là thấy dáng ngủ say xỉn của em hôm qua nha…

Giọng anh vang lên sát cửa, rất gần:

“Bảy giờ sáng. Anh ngồi ở phòng khách suốt.”

Ồ… vậy thì còn đỡ.

Nam Tịch thở phào một hơi:

“Anh đến tìm em có chuyện gì vậy?”

“Muốn nói chuyện với em một chút.” Anh đáp gọn, giọng khàn nhẹ, mang theo âm điệu khô khốc.

Nam Tịch chớp mắt đầy nghi hoặc:

“Nói chuyện gì cơ?”

Sau một khoảng im lặng kỳ quặc, bên kia cất giọng như có phần bất đắc dĩ:

“Nam tiểu thư, em có muốn… xem lại điện thoại trước không?”

Ầm—một tiếng ong ong nổ tung trong đầu Nam Tịch, linh cảm chẳng lành lập tức kéo đến.

Cô lao về phía giường, lục điện thoại dưới gối, mở khóa.

Và chỉ vài giây sau, trời như sụp xuống đầu cô.

Tối qua sau khi say rượu, cô đã nhắn tin cho Trì Cẩn Dư lúc hai giờ sáng:

【Anh bao giờ về vậy?】

Trì Cẩn Dư: 【Trưa mai. Có chuyện gì sao?】

Nam Tịch: 【Em đau đầu quá à…】

Trì Cẩn Dư: 【Uống nước giải rượu chưa?】

Nam Tịch: 【Ò…】

Chờ mãi không thấy cô trả lời, Trì Cẩn Dư gửi thêm một câu quan tâm:

【Em ổn không?】

Tiếp theo là một cuộc gọi video kéo dài gần mười phút.

Cô hoàn toàn không nhớ đã nói gì, trí nhớ trống rỗng như thể bị ai tắt điện. Có lẽ là cô lảm nhảm không đầu không đuôi, còn Trì Cẩn Dư thì vẫn dịu dàng như mọi khi, dỗ dành một cô nàng say bí tỉ.

Cho đến khi mắt cô bắt gặp hai dòng tin nhắn…

Như sét đánh ngang tai:

【Anh tốt với em quá.】

【Hay là… em lấy anh nha?】

Bình Luận (0)
Comment