Nam Tịch cứ tưởng anh sẽ muốn ở lại qua đêm, ai ngờ mới hơn mười một giờ, đã thấy anh vào thư phòng thu dọn đồ đạc.
Coi như báo động được gỡ bỏ, cô nhẹ cả lòng, vui vẻ tiễn người ra tận cửa.
Trì Cẩn Dư đứng ở cửa , tay đặt trên tay nắm cửa, ánh mắt dừng ở khóe miệng và chân mày cô đang vô thức hớn hở. Ánh nhìn anh như thấu hiểu tất cả nhưng vẫn dung túng:
“Vui vậy sao?”
Nam Tịch bị ánh mắt anh dán chặt, mí mắt khẽ run.
Dù gì cũng là tân hôn chưa cưới, tiễn vị hôn phu mới tinh về nhà mà lộ vẻ mừng ra mặt thế này thì hình như… không được đúng cho lắm?
Nhưng cô đâu phải diễn viên, không thể giả vờ bịn rịn không nỡ. Thế là bèn thu lại nụ cười, chỉ im lặng nhìn anh, hy vọng có thể đánh lạc hướng qua chuyện.
Trì Cẩn Dư bỗng thấy bản thân cũng không nên trêu cô gái nhỏ này, dù vẻ mặt “thua keo này” của cô trông thật sự đáng yêu.
Tối nay anh hành xử có phần vượt rào, vừa mắng bản thân bị Trì Chiêu Minh làm cho hoảng loạn đến mất kiểm soát, vừa nghĩ đã xác định quan hệ rồi thì chuyện này cũng chẳng có gì to tát.
Chỉ là một nụ hôn thôi, cũng đâu vượt ranh giới. Miễn sao cảm giác cô nhận được là tích cực, không khiến cô thấy khó chịu là được.
Mà xem chừng… cô cũng không ghét.
“Chưa đính hôn, anh ngủ lại thì không hay.” Anh vừa giải thích vừa muốn trấn an cô, đầu ngón tay khẽ lướt qua sợi tóc mềm nơi thái dương cô, “Nhưng em có thể tìm anh bất cứ lúc nào.”
Nam Tịch buồn cười trong lòng. Không ngờ thời nay còn có kiểu đàn ông truyền thống vậy nữa.
“Được.” Cô đáp.
Hôm sau, nhân lúc ba mẹ và anh trai đều có mặt ở nhà, Nam Tịch mượn tài xế của Trì Cẩn Dư chở cô về biệt thự Long Hồ, thông báo mình chuẩn bị kết hôn.
Nam Tuấn Lương sững sờ đến mức làm đổ tách trà, còn Kỳ Duệ thì có vẻ rất bình thản, như thể đã đoán trước được.
Kỳ Cảnh Chi vắt chân ngồi trên chiếc sofa đơn, mặt không biểu cảm, cứ nghịch điện thoại không ngừng.
Nam Tịch liếc nhìn anh trai, không đoán nổi anh đang nghĩ gì.
Nam Tuấn Lương đặt lại tách trà cho vững, trầm ngâm một lúc rồi nghiêm giọng:
“Cậu cả nhà họ Trì đúng là người chững chạc, xuất thân cũng không có gì phải chê, nhưng hai đứa chưa quen biết bao lâu mà đã quyết định kết hôn, có phải hơi vội không?”
Kỳ Duệ cười khẽ:
“Biết rõ gốc gác mà vẫn chẳng ra gì thì có ích chi?”
“Ờ… nói vậy cũng đúng.” Nam Tuấn Lương ho một tiếng, vỗ vỗ tay vợ, “Đừng tức nữa, giận vì thằng đó không đáng đâu.”
“Hứ.” Kỳ Duệ đã ngoài năm mươi, nhưng chăm sóc tốt nên vẫn giữ được vẻ trẻ trung, lúc làm nũng với chồng trông vẫn rất duyên:
“Anh Cả trông được lắm mà, chững chạc, biết quan tâm người khác. Con gái mình chỉ lướt mắt một cái mà ảnh đã đem thứ đó đến tận tay, đủ thấy là có lòng. Không như ai kia, suốt ngày như chưa lớn, hai mấy tuổi rồi mà cứ như con nít, còn đòi con gái nhà người ta phải lo lắng, phải chăm sóc cho. Mơ đi!”
“Với lại anh không thấy hả? Cả Trì Thương Sơn cũng không dám gây chuyện với cậu cả, nói năng nhẹ nhàng lễ phép. Còn cái bà Điền Huệ Vân kia, dù có càn quấy thế nào thì chỉ cần cậu cả lên tiếng, bả cũng không dám hé răng.”
“Bả dám dạy dỗ con gái mình? Bản thân xuất thân thế nào, leo lên bằng cách nào không lẽ không biết? Đợi con mình làm chủ nhà họ Trì rồi, phải dạy lại bả mới đúng!”
“Thôi em đừng nói quá lên.” Nam Tuấn Lương choàng tay ôm vai vợ, “Dù gì người ta cũng là bề trên, giữ chút thể diện. Cậu cả nhà họ Trì cũng là người biết điều.”
“Hứ.”
Vừa bóc quýt cho vợ, ông vừa quay sang nhìn Nam Tịch, ngữ khí nghiêm túc hẳn:
“Nhưng liên hôn không đơn giản đâu. Nếu không có nền tảng tình cảm, rất khó vun đắp. Con phải suy nghĩ cho kỹ.”
Nam Tịch ngồi dựa vào ghế sofa đối diện Kỳ Cảnh Chi, cúi đầu nghịch lọn tóc:
“Con biết rồi.”
Nói xong cô lấy hết can đảm, ngước mắt nhìn đối diện, thử gọi:
“Anh.”
Kỳ Cảnh Chi vẫn không ngẩng đầu, mắt dán vào điện thoại:
“Miễn gọi tôi.”
Nam Tuấn Lương tuy không trực tiếp quản lý tập đoàn, nhưng cũng biết công ty Tây Cảnh dưới tay con trai có liên hệ mờ ám với phía Trì Cẩn Dư, nên đoán được phần nào cảm xúc hiện tại của anh. Ông nhẹ giọng khuyên:
“Kết hôn với người ta cũng là chuyện tốt. Cứ đấu tới đấu lui chẳng có điểm dừng. Từ nay về sau là người một nhà cả.”
Kỳ Cảnh Chi cười khẩy:
“Ai thèm làm người một nhà với hắn.”
Nói xong đứng dậy bỏ ra ngoài.
Nam Tịch ra hiệu bằng mắt với ba mẹ, rồi nhanh chóng đuổi theo.
Kỳ Cảnh Chi nghe tiếng bước chân cô sau lưng, bàn tay đang cầm bật lửa khựng lại, rồi bỏ nó vào túi. Nhưng vẫn giữ cái cổ thẳng tắp nhìn ra sân, không ngoảnh lại.
Nam Tịch kéo nhẹ tay áo anh:
“Anh giận hả?”
Khóe môi Kỳ Cảnh Chi giật giật, nhíu mày lùi lại.
Anh ghét nhất là kiểu nũng nịu bằng tiếng Quảng thế này, nghe mà nổi hết da gà.
Làm anh trai còn chịu không nổi, không biết tương lai chồng cô sẽ xoay xở thế nào?
Chết tiệt, Trì Cẩn Dư cái đồ khốn đó, dựa vào đâu chứ?
Nam Tịch đâu có biết trong đầu anh đang tự viết cả một vở kịch nội tâm. Cô chỉ biết chiêu này với anh xưa giờ luôn hiệu nghiệm, nên lại càng lấn tới:
“Đừng giận mà… giận gì chớ? Nói chuyện với em một chút đi mà… anh yêu dấu…”
“Nói tiếng người đi.” – Kỳ Cảnh Chi bẻ gãy điếu thuốc, nhấn mạnh vào gạt tàn.
Nam Tịch phì cười thành tiếng: “Anh.”
Chiêu này đúng là luôn hiệu nghiệm, khí thế của Kỳ Cảnh Chi lập tức dịu đi vài phần:
“Ừ.”
Nam Tịch cười toe toét, nhưng giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc:
“Em sẽ lấy Trì Cẩn Dư.”
Kỳ Cảnh Chi hừ lạnh một tiếng.
Nam Tịch nhìn anh chằm chằm, chớp chớp mắt:
“Anh ấy có vấn đề về nhân phẩm à? Là tra nam à?”
Kỳ Cảnh Chi quay mặt đi, mặt lạnh như tiền:
“Không có. Không phải.”
“Vậy là được rồi.” Nam Tịch đưa tay chọc chọc vào ngực anh, “Nếu anh có thù riêng thì tự mà giải quyết, đừng giận em, càng đừng trút giận lên chồng tương lai của em.”
Kỳ Cảnh Chi tức đến bật cười:
“Em chưa lấy mà đã cong tay che cho người ta rồi hả? Ờ, đứng lại coi! Quay lại!”
“Em đi đổ rác!” Nam Tịch vừa chạy vừa nói vọng lại.
Cùng lúc đó, tại tầng cao nhất của tòa nhà lớn nhất ở khu Thiên Sáng Viên – phòng họp của tổng giám đốc công ty Dự Trinh Công Nghệ.
Cuộc họp đã kéo dài suốt hai tiếng, bầu không khí nặng nề như đè lên từng chiếc ghế.
Trì Cẩn Dư vừa bác bỏ một loạt phương án kế hoạch, khiến đám nhân viên dưới quyền chỉ biết cúi đầu run rẩy, ai cũng sợ bị gọi tên, trở thành “chim đầu đàn” gánh họa.
Thế nhưng lạ lùng là, tâm trạng sếp tổng hôm nay hình như… không tệ. Hiếm hoi không nổi nóng, không quát tháo ai, chỉ bảo trợ lý Dư Thự Dương kết nối máy tính để chiếu dữ liệu đầu cuối lên màn hình lớn.
Trên màn hình, phần mềm WeChat vẫn đang mở, tin nhắn nhảy lên không ngừng như lũ cuốn.
WeChat – Kỳ Tổng (Tây Cảnh):
【Trì Cẩn Dư】
【Muốn ăn đòn đúng không?】
【Em trai mày còn chưa dọn đống rác xong mà mày dám v* v*n em gái tao】
【Lòi mặt ra đây】
【Nghe điện thoại】
Trì Cẩn Dư điềm nhiên ngắt cuộc gọi, nói ngắn gọn:
“Tiếp tục.”
Cuộc họp tiếp tục, và chuỗi tin nhắn trên màn hình… cũng tiếp tục.
Cả phòng họp như căng dây anten hóng drama – rõ ràng như vậy mà sếp vẫn không nổi cáu? Thái độ bình tĩnh như sống trong một cuộc hôn nhân hạnh phúc này là sao?
Trước đây, mỗi lần bị sếp mắng tơi bời, có người từng âm thầm suy đoán: vị tổng giám đốc của họ nóng tính vậy chắc là do quá mê công việc, sống cô đơn lâu ngày không có bạn đời, nội tiết rối loạn.
Giờ thì màn hình nhấp nháy như chớp, cả phòng chỉ dám liếc trộm, không ai dám có biểu cảm gì.
Tò mò thì có, nhưng vẫn phải giả bộ mù chữ. Ai nấy mặt mày nghẹn đỏ cả lên vì kìm nén.
【Vãi thật, mày cúp máy hả?】
【Gì đấy? Định làm em rể người ta mà thái độ kiểu vậy?】
【Mày cho nó ăn bùa mê gì rồi? Con bé còn bênh mày nữa chứ】
【Tao rảnh rồi đó, tao tìm mày xử lý liền】
【Nghe máy, cha nội!】
Cuộc gọi thứ ba từ Kỳ Cảnh Chi hiện lên. Trì Cẩn Dư liếc nhìn dàn lãnh đạo cấp cao đang ngồi ngay ngắn, bất đắc dĩ nói:
“Xin lỗi, hai phút thôi.”
Nói xong anh ấn nút nghe máy.
“Biết nghe điện thoại rồi hả? Không còn làm con rùa rúc đầu nữa hả? Hồi tán tỉnh em tao thì oai lắm, giờ sao im ru? Một bó tuổi rồi mà còn đi dụ con gái nhà lành, giỏi lắm! Đồ khôn lỏi! Ông nội cái gì cũng biết!” – Kỳ Cảnh Chi tuôn một tràng bằng giọng Bắc rặt, cả phòng họp đều nghe rõ mồn một.
Ngoài Trì Cẩn Dư ra, những người còn lại không ai dám ngẩng đầu. Sợ chỉ cần khóe môi giật nhẹ là coi như xong đời.
Trì Cẩn Dư xoa trán, ngón tay mân mê tách cà phê, giọng bình thản:
“Kỳ Tổng, tôi đang họp. Về chuyện vợ chưa cưới của tôi, để lát nữa tôi sẽ giải thích rõ. Được không, anh vợ tương lai?”
“Còn dám gọi là vợ chưa cưới hả, phì! Ai là anh vợ mày?” – Kỳ Cảnh Chi chẳng nể mặt:
“Gọi tao là ông nội mày đi!”
Trì Cẩn Dư khẽ cong môi:
“Vậy thì không được, loạn vai vế hết.”
“Đồ điên.” – Bên kia lại chuyển sang tiếng Quảng chửi thẳng, rồi tắt máy.
“Chuyện nhà thôi, mọi người đừng để ý.” – Trì Cẩn Dư đặt điện thoại xuống, nhấp một ngụm cà phê.
Giọng nói bình thản như thường, nhưng từng người trong phòng đều thấy gai sống lưng.
Ý quá rõ rồi:
Im mồm. Đừng bàn tán.
——–
Dạo gần đây Nam Tịch sống như người mộng du, cả căn phòng cũng chưa có dịp dọn dẹp tử tế.
Tất cả những thứ liên quan đến Trì Chiêu Minh đều bị cô dồn vào một cái thùng giấy, từng món từng món từng được xem như bảo vật, giờ thì gom lại để vứt vào thùng rác.
Hồi cấp ba còn chạy theo mốt viết thư tay tỏ tình, lúc đó hai người chưa xác định quan hệ, Trì Chiêu Minh thì chẳng có mấy chất văn chương, đành chép mấy câu trong Kinh Thi tặng cô.
— “Chàng tương tư thì còn có thể dứt ra, chứ nàng tương tư thì không thể nói thành lời.”
Câu đó đến giờ nhớ lại, cô thấy đúng là anh hơi mù chữ, mà còn chọn ngay câu này.
Ngẫm lại, hóa ra đến cả lời anh viết năm xưa cũng ngầm báo trước, hai người sẽ chẳng có kết cục gì.
Một thùng đầy ắp, Nam Tịch nhờ chú Nghiêm kéo ra ngoài, vứt vào thùng rác cho sạch sẽ.
Trong nhà bỗng trống trải hẳn.
Các kệ trưng bày cũng thiếu đi hơn nửa vật trang trí, cả khung hình cũng vậy. Thì ra bao năm nay, cuộc sống của cô đã bị người đó len lỏi khắp nơi, thấm vào từng ngóc ngách.
Chẳng có nhiều thời gian cho cô ngồi tiếc nuối chuyện cũ, KỲ Thư Ái gọi điện đến, rủ cô đi dạo phố.
Mưa đã tạnh, trời lại nắng, KỲ Thư Ái rốt cuộc cũng không chịu nổi ở nhà nữa.
Chiếc siêu xe mới mua dính mưa thì tiếc, đậu ở nhà mà tay ngứa rần rần, chưa đầy một tiếng đã chạy tới đón cô.
“Ui chà, xe đẹp dữ thần!” Nam Tịch ngồi vào chiếc xe thể thao màu xanh cobalt cực kỳ bắt mắt, quay sang trêu, “Dạo này sao vậy? Ai cũng tậu xe mới hết trơn.”
KỲ Thư Ái: “Còn ai nữa?”
Nam Tịch không cần suy nghĩ: “Trì Cẩn Dư chứ ai.”
“Lần trước còn gọi là anh Trì, nay kêu tên trổng luôn rồi ha.” KỲ Thư Ái nheo mắt nhìn cô, tặc lưỡi hai tiếng, “Có gì đó sai sai.”
Nam Tịch cài dây an toàn, tỉnh queo: “Lái xe đi chị.”
KỲ Thư Ái đạp ga một phát, động cơ gầm lên trong tầng hầm đậu xe, Nam Tịch còn chưa kịp kéo kính cửa, phải vội đưa tay bịt tai.
“F5 bản mạnh nhất, 8 xi-lanh, động cơ 6.6T, công suất tối đa 1842 mã lực, ngon không?” KỲ Thư Ái vững tay lái nói, “Nhìn cũng đẹp chứ bộ. Hay chị kiếm cho em một chiếc?”
Nam Tịch lắc đầu: “Thôi, em không thích.”
KỲ Thư Ái nhướn mày: “Cái Ferrari của em sắp phủ bụi rồi đó. Chia tay rồi là phải đổi mới, không đổi xe à? Thích hãng nào, chị chở đi coi.”
“Không có hãng nào đặc biệt thích hết.” Nam Tịch cúi đầu lướt điện thoại, “Đổi xe phiền lắm, phải lái một thời gian mới quen được.”
Nam Tịch cái gì cũng thích xài đồ mới, ngoại trừ xe.
Chiếc Panamera đang phủ bụi trong tầng hầm biệt thự Long Hồ chính là quà của Kỳ Cảnh Chi tặng cô để tập lái. Từ khi cô vừa tròn mười tám, mới có bằng lái, chiếc xe ấy đã đồng hành cùng cô hai năm đại học ở Mỹ.
Với người như họ, giữ một chiếc xe tới hai năm là chuyện không tưởng, người bên cạnh nhìn còn thấy khó chịu. Nhưng Nam Tịch đã quen với cảm giác lái của một chiếc xe, muốn đổi sang chiếc thứ hai là phải tập lại từ đầu rất lâu.
Sau này Kỳ Cảnh Chi phải dỗ dành mãi, đến sinh nhật hai mươi tuổi mới đổi cho cô một chiếc Ferrari.
Rồi cô lại lái nó suốt hai ba năm trời, nói gì cũng không chịu thay nữa.
Thật ra cô chẳng cuồng mê xe cộ, chỉ cần chiếc xe của mình được trang trí đẹp, chạy ổn là có thể gắn bó lâu dài.
Chiếc Ferrari ấy được cô thay vành, đổi cùm phanh, dán lại toàn bộ thân xe, nội thất cũng sửa lại theo đúng gu yêu thích. Móc treo, đồ trang trí, từng món đều lựa rất kỹ. Ngay cả cánh gió và ăng-ten nhỏ cũng được độ lại, tất cả đều theo sở thích của cô.
Thứ duy nhất khiến cô hơi khó chịu, là Trì Chiêu Minh từng ngồi qua chiếc xe này.
Nhưng… không quan trọng nữa rồi.
Kỳ Thứ Ái biết tính Nam Tịch, không khuyên thêm nữa, vừa lái xe ra khỏi Long Hồ vừa tiện miệng hỏi:
“Còn cái anh đó, sao rồi?”
Nam Tịch đáp nhẹ tênh:
“Chuẩn bị cưới.”
Két— Kỳ Thứ Ái đạp phanh gấp sát lề đường, không kìm được bật ra một câu:
“Đậu má.”
“Lái xe cho đàng hoàng, đừng kích động.” Nam Tịch làm bộ vô tội nhìn cô, “Chạy đi đã, để em kể từ từ.”
Kỳ Thứ Ái tu một hơi nước khoáng để trấn tĩnh, mãi mới thở ra được, tiếp tục lái xe.
Trên đường đi, Nam Tịch kể sơ qua quá trình đàm phán tiền hôn nhân, còn nhờ Kỳ Thứ Ái sau này giúp cô xem kỹ điều khoản hợp đồng.
“Chuyện đó khỏi bàn nha. Sao chị lại để em bị thiệt được? Em không nhờ thì chị cũng phải kiểm tra cho bằng được. Chị đây là dân chuyên nghiệp, đừng hòng chơi trò chữ nghĩa mập mờ với chị.”
Kỳ Thứ Ái vừa nói, vừa tựa khuỷu tay lên cửa xe chống cằm, trông kiêu ngạo hết biết.
“Còn cái anh Trì Cẩn Dư gì đó, cho dù em khen ảnh cỡ nào đi nữa, chị vẫn phải gặp trực tiếp mới yên tâm.”
Nam Tịch cười khẽ:
“Biết ngay chị thương em nhất mà.”
Kỳ Thứ Ái nhướng mày:
“Vậy chị đây tốt hơn, hay chị Ảnh Tuyết tốt hơn?”
Nam Tịch cười híp mắt, chọc nhẹ vào vai cô:
“Chị mà cũng biết ghen đó hả!”
“Thôi khỏi, không quan trọng.” Kỳ Thứ Ái đưa tay sang xoa đầu cô, “Ai biểu em đáng yêu dữ vậy chi.”
“Á á tóc em!” Nam Tịch ôm đầu kêu trời.
Kỳ Thứ Ái thật ra chẳng ghen gì mấy, chỉ chọc ghẹo cho vui. Nam Ảnh Tuyết lớn hơn hai người vài tuổi, đối với cô ấy, Kỳ Thứ Ái cũng chỉ là em út trong nhóm.
Gần khu Vân Cung vừa khai trương một trung tâm thương mại mới, định vị dòng sản phẩm cao cấp.
Đậu xe xong, hai người đi thẳng lên khu thời trang nữ ở tầng ba.
Không có cô gái nào không thích đi mua sắm, cho dù trong nhà quần áo đặt may cao cấp chất thành núi, thì trung tâm thương mại vẫn phải ghé thường xuyên.
Mấy món đồ đại trà như vậy, thông thường mặc vài lần rồi thôi, nên Kỳ Thứ Ái tiện tay vớ từng chiếc giao cho nhân viên bán hàng.
“Cái này, cái này nữa, ừ, cái này cũng đẹp, bé cưng hay là tụi mình mua đồ đôi đi? Tuần sau mặc giống nhau đi dự tiệc.”
“Được á.” Nam Tịch cũng giao đống mình chọn cho nhân viên.
Biết gặp được hai vị khách sộp, nhân viên bán hàng cười không khép miệng:
“Dáng hai cô đẹp quá, cực kỳ hợp với đồ bên em luôn đó ạ.”
Trong lúc đó, quản lý cửa hàng có việc ra ngoài nghe điện thoại. Khi trở lại, gương mặt như có điều muốn nói, ánh mắt không nhịn được cứ liếc về phía họ.
Nam Tịch và Kỳ Thứ Ái vẫn không hay biết gì, còn đang say mê lục đồ, vui vẻ như vớ được kho báu.
Mãi đến lúc ra quầy thanh toán, quản lý đích thân gói hàng cho họ, nụ cười tươi rói, giọng lễ phép:
“Phiền hai cô để lại địa chỉ, bọn em sẽ cho người giao tận nơi.”
Mua nhiều như vậy, giao hàng tận nhà là điều bình thường. Kỳ Thứ Ái không nghĩ gì, chỉ chớp mắt hỏi:
“Nhưng cô chưa báo giá mà?”
“Bọn em vừa nhận được thông báo từ trụ sở chính, hôm nay toàn bộ chi tiêu của hai vị tiểu thư tại trung tâm thương mại của chúng em sẽ được miễn phí.”
Quản lý cười tươi cúi đầu chào:
“Chúc hai cô mua sắm vui vẻ.”
“…”
Khóe miệng Kỳ Thứ Ái giật giật, quay sang nhìn Nam Tịch dò hỏi.
Nam Tịch cũng ngơ ngác:
“Chỗ này… không phải là trung tâm thương mại nhà em đâu… ha?”
Cô còn thêm một tiếng “ha”, Kỳ Thứ Ái nhìn mà buồn cười không để đâu cho hết:
“Chị biết làm sao?”
Một người là cổ đông chỉ biết nhận tiền, không quản lý bất cứ việc gì. Một người là (giả vờ) thất nghiệp, chưa bao giờ dính dáng tới chuyện làm ăn trong nhà. Hai chị em nhìn nhau, đồng thời cạn lời.
Cho đến khi quản lý tươi cười giải thích:
“Chúng em thuộc tập đoàn Hằng Thạc.”
“Hằng Thạc? Hằng Thạc nào cơ?” Nam Tịch vẫn chưa phản ứng kịp.
Kỳ Thứ Ái ghé sát tai cô, nhấn từng chữ:
“Chồng. Sắp. Cưới. Mới. Của. Em.”
“…”
Dạo một hồi mệt rã, hai người tìm một quán cà phê gần đó nghỉ chân.
Kỳ Thứ Ái theo thói quen gọi cà phê đen, còn Nam Tịch thì nhất định phải thêm sữa, không chịu nổi vị đắng nguyên chất.
Cũng như con người cô vậy – lớn lên trong nhung lụa, chẳng nuốt nổi vị đắng cuộc đời.
Mới uống được vài ngụm, Nam Tịch đã nhắn tin cho Trì Cẩn Dư:
【Anh bảo người ta miễn phí ở trung tâm thương mại hả?】
Anh trả lời rất nhanh:
【Ừm.】
【Gọi là quà gặp mặt cho chị họ.】
Nam Tịch liếc sang phía đối diện:
【Chị ấy lớn bằng em đó nha.】
Trì Cẩn Dư bằng tuổi Kỳ Cảnh Chi, hơn cô sáu tuổi, cũng hơn Kỳ Thứ Ái sáu tuổi, vậy mà phải gọi chị.
Trì Cẩn Dư:
【Phép tắc không thể bỏ.】
Nam Tịch tưởng tượng đến cảnh sau này mình cũng phải gọi Kỳ Cảnh Chi là “anh”, nghĩ tới đó không nhịn được bật cười thành tiếng.
Kỳ Thứ Ái đang cắm cúi lướt điện thoại, nghe vậy ngẩng lên:
“Cười cái gì đó?”
Nam Tịch cầm ly cà phê nhấp một ngụm, khóe môi cong lên không kiềm được:
“Có người gọi chị là chị họ, còn nói sẽ tặng quà ra mắt cho chị, muốn gì ở trung tâm thương mại cũng được hết á.”
“Vậy thì còn chờ gì nữa, tí nữa quay lại quét sạch luôn.” Kỳ Thứ Ái không hề khách sáo, “Mà em nhắn với ảnh nha, đừng hòng dùng quà cáp để lấy lòng chị. Hợp đồng tiền hôn nhân chị nhất định phải kiểm tra kỹ từng chữ. Có gì chị sẽ ‘lột da’ cho ảnh nhớ. Muốn làm em rể nhà chị thì còn phải xét đã!”
Nam Tịch thành thật chuyển lời lại.
Trì Cẩn Dư trả lời vỏn vẹn một chữ:
【Được.】
Nam Tịch có thể hình dung ra gương mặt điềm tĩnh như nước của anh lúc đó, bĩu môi một cái — đúng là tốt tính thật.
Nói xong chuyện chính, cô định lướt mạng xã hội xem vài tin giải trí thì màn hình lại nhảy lên thông báo mới.
Trì Cẩn Dư:
【Tối nay em cũng ăn tối với chị họ à?】
Nam Tịch nhắn lại:
【Ừ, em tính dẫn chị đi ăn ở quán hôm bữa anh dẫn em đó~】
Trì Cẩn Dư:
【Đặt bàn chưa?】
Nam Tịch nhíu mày:
【Phải đặt trước à?】
Trì Cẩn Dư:
【Anh nói với chủ quán rồi.】
Nam Tịch hiểu tính anh, đã nói thì thể nào cũng nhân tiện trả luôn tiền.
Quả nhiên không lâu sau, anh gửi thêm:
【Đây là thực đơn hôm nay, đặt món trước, tới nơi là ăn liền.】
【Chiều chị họ em cho tốt vào, tính cho anh hết.】
Nam Tịch nhịn không được trêu anh:
【Anh Trì, hình như anh thích trả tiền lắm ha.】
Trì Cẩn Dư:
【”Anh”?】
Chỉ một chữ thôi mà đầy hàm ý, khiến tai Nam Tịch lập tức đỏ bừng. Cô cắn nhẹ môi dưới — cái môi vừa tối qua còn bị anh phạt —, gõ bàn phím cũng khựng lại:
【… Gõ nhầm…】
Trì Cẩn Dư:
【Anh chỉ thanh toán cho vị hôn thê của mình.】
Nam Tịch vội nhấp một ngụm cà phê, đè xuống nhịp tim đang nhảy loạn.
Trì Cẩn Dư tiếp:
【À, hôm qua khuya quá, quên hỏi em một chuyện.】
Nam Tịch:
【Chuyện gì?】
Trì Cẩn Dư:
【Cảm giác thế nào?】
Nam Tịch:
【……】
Anh nói cái đó… là cái đó phải không?
Trì Cẩn Dư:
【Ừ, em đoán đúng rồi.】
Nam Tịch lén liếc nhìn Kỳ Thứ Ái, cứ như mình đang lén xem phim cấm trẻ em, chột dạ vô cùng:
【… Hỏi cái đó làm gì?】
Trì Cẩn Dư:
【Giao tiếp là để cải thiện mà. Hôm qua là lần thứ hai của anh, kinh nghiệm không nhiều. Nếu em có ý kiến gì, cứ góp ý, tụi mình cùng trao đổi.】
Trao đổi? Giao tiếp? Cải thiện? Nam Tịch sắp bị anh làm cho loạn não luôn rồi. Nhưng bỗng nhiên đầu óc lóe lên một ý nghĩ.
【Lần thứ hai?】
【Vậy lần đầu là khi nào? Mối tình đầu của anh hả?】
Tay nhanh hơn não, những dòng chữ trong đầu vừa hiện ra đã được gửi đi.
Nhìn lại mới thấy có hơi kỳ kỳ… cứ như đang ghen.
Cô nhấn giữ để thu hồi tin nhắn, nhưng đã trễ một bước.
Trì Cẩn Dư nhắn lại:
【Lần đầu là hôm em say rượu hôm đó.】
【Em cưỡng hôn anh.】
【Đó là nụ hôn đầu của anh.】