Trì Nam Xuân Thủy – Chiết Chi Bạn Tửu

Chương 19

Nam Tịch tiện tay chộp lấy tờ tờ rơi quảng cáo trên bàn, quạt lấy quạt để.

“Em bị gì vậy?” – Kỳ Thư Ái ngẩng đầu nhìn cô đầy thắc mắc.

“Không sao cả.” Mặt nóng ran mãi không nguội, cô bực bội nhét điện thoại vào túi xách, cứ như chỉ cần không thấy nó nữa là có thể quên đi những câu chữ khiến người ta đỏ mặt tim đập kia.

Nhưng mà, hành động kiểu như vung dao chém nước này cũng chẳng ích gì. Lần đầu tiên, cảm xúc của cô lại hỗn loạn và bướng bỉnh như một con ngựa hoang đứt dây cương.

Cuối cùng, cô đành thêm đá vào ly cà phê, cố gắng làm nguội cái tim đang loạn nhịp trong ngực.

Trì Cẩn Dư, đồ đàn ông thối tha.

Trong lòng cô không biết đã rủa cái tên này bao nhiêu lần.

Rốt cuộc lại tuyệt vọng phát hiện — tuy Trì Cẩn Dư đúng là có hơi quá quắt, thậm chí còn giở trò vô lại, nhưng cô lại chẳng thể nào ghét nổi anh ta.

Lúc này, ở văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Dục Trinh, một người đàn ông đang vừa ăn bữa trưa đặt riêng, vừa nhàn nhã cầm điện thoại trả lời tin nhắn.

Trong lúc họp, Kỳ Cảnh Chi gửi một loạt tin nhắn tới, anh đều nghiêm túc đọc và lần lượt trả lời từng cái.

【Trì Cẩn Dư】

——【Chào anh, anh vợ.】

【Mày muốn bị đập đúng không?】

——【Không dám.】

【Thằng nhóc nhà mày đ còn biết chùi mông, đã dám v* v*n em gái tao?】*

——【Chùi được rồi thì cũng không tới lượt em nữa đâu, anh vợ.】

【Ra đây.】

——【Dạ.】

【M nó, mày dám tắt máy với tao?】*

——【Hay là anh gọi lại đi?】

【Ý gì? Muốn làm em rể tao mà kiểu này à?】

——【Anh muốn thái độ sao cũng được, em chiều hết.】

【Mày cho con nhỏ đó uống thuốc mê gì vậy? Nó còn bênh mày nữa cơ.】

Thấy dòng tin này, khóe môi Trì Cẩn Dư nhếch lên, rõ ràng tâm trạng rất tốt.

——【Vậy hả? Vậy thì em vinh hạnh quá rồi.】

Kỳ Cảnh Chi lại gửi thêm mấy câu:

【Mày bị thần kinh à? Lên cơn hả?】

【Tuần sau đấu thầu MY, mày chờ đó cho tao.】

Trì Cẩn Dư:

【Dạ anh vợ, lần này nhường anh.】

Nói xong, anh lướt tay nhanh như chớp, đổi luôn tên lưu trong danh bạ.

Anh vợ: 【Thằng khùng.】

Vẻ vui sướng trên mặt Trì Cẩn Dư không hề suy giảm, lông mày anh khẽ nhướng lên, thần sắc vô cùng thảnh thơi.

Kỳ Cảnh Chi chửi anh đâu chỉ một hai lần, trước giờ anh chẳng buồn đi sâu tìm hiểu mấy câu tiếng Quảng đó, biết là đang bị chửi là được rồi.

Lần này là lần đầu tiên, anh kiên nhẫn copy nguyên câu lên trình duyệt để tra.

Cũng là lần đầu tiên anh phát hiện — thì ra tiếng Quảng có nhiều cách chửi phong phú đến vậy.

Nhưng nhìn tới nhìn lui, anh vẫn cảm thấy: vị hôn thê nhà mình mắng người nghe mới đáng yêu nhất.

“Phải công nhận, nhà họ Trì đúng là biết hưởng thụ.” – Kỳ Thư Ái ăn xong bữa trưa, giờ đang ngâm chân cá cắn da chết trong hồ nước nóng ở sân sau.

Đây là dịch vụ chăm sóc sức khỏe mới mở của chỗ này, nghe đâu cả khu vườn bên cạnh cũng đã được thu mua, chờ trang hoàng xong sẽ biến thành một tổ hợp dưỡng sinh cao cấp.

“Nói chớ, gần đây chị nghe được một tin đồn.” – Kỳ Thư Ái ghé sát, hạ giọng nói với cô em họ – “Nghe đâu có người đang vung tiền mua gom hết nhà tứ hợp viện quanh khu phủ Quận Vương.”

Nam Tịch không thấy ngạc nhiên lắm: “Vậy cũng bình thường mà?”

Dạo gần đây kinh tế không khởi sắc, nhiều người bán bớt nhà cũ để xoay vốn, trên mạng xã hội cũng hay có clip mấy môi giới bất động sản dẫn khách đi xem nhà kiểu tứ hợp viện.

Hồi trước cô từng tìm hiểu sơ qua, mấy nền tảng vẫn cứ đều đều đẩy mấy video kiểu đó cho cô xem. Dạo này lại hay gặp thêm mấy khu nhà vườn cao cấp ở Tô Châu.

“Không bình thường chút nào hết.” – Kỳ Thư Ái càng nói càng nhỏ tiếng – “Tin bên lề bảo là cùng một người đang muốn mua hết bốn dãy phố. Chị mò đủ kiểu vẫn chưa ra là ai, đúng kiểu lắm tiền bá đạo luôn.”

“Nghe cái biết ngay kiểu tổng tài trong truyện hư cấu rồi.” – Nam Tịch cầm miếng bánh dứa nhét vô miệng chị họ – “Đừng có tin mấy lời đồn vớ vẩn. Chị làm luật mà, sống thực tế giùm em cái coi.”

Kỳ Thư Ái cắn một miếng rồi lấy xuống, vừa nhai vừa càm ràm: “Nhưng mà nếu thật thì cũng đã thiệt.”

“Phải rồi, phải rồi, chị hai à.” – Nam Tịch cười bất lực – “Hay chị đổi nghề viết tiểu thuyết đi, muốn đã cỡ nào cũng được. Dượng mới thâu tóm một công ty phim ảnh đó, chị viết kịch bản đi, nhờ dượng chống lưng. Với trí tưởng tượng và máu lửa như chị, đảm bảo nổi.”

“Xì.” – Kỳ Thư Ái nuốt miếng bánh dứa, vừa nhai vừa nói nhồm nhoàm – “Chị mà có thời gian là nổi lâu rồi, ai cần ông ấy lăng xê.”

Hai chị em đang vui vẻ chuẩn bị về, vừa ra đến cổng vườn thì Kỳ Thư Ái bất ngờ buột miệng kêu lên: “Ủa khoan đã!”

Nam Tịch nhìn theo hướng chị họ, trước mắt là một chiếc Rolls-Royce Cullinan màu nâu đang lấp lánh ánh đèn đường, đậu sát tường gọn gàng như một hiệp sĩ trong màn đêm.

Kỳ Thư Ái thì thào kinh ngạc: “Màu mới dòng BB, vừa ra chưa lâu á!”

Nam Tịch không rành mấy về xe, nghiêng đầu hỏi: “Dữ lắm hả chị?”

“Chị nói vậy cho dễ hiểu nè: hiện tại trong nước chỉ có đúng hai chiếc, một cái là của ông chủ bên hãng xe, còn cái thứ hai…” – Kỳ Thư Ái tặc lưỡi – “Coi bộ nằm ở đây rồi. Cái vị hôn phu của em á, nhìn ngoài lạnh vậy mà trong tâm hồn cũng màu mè phết nha.”

“Đừng có nói bậy.” – Nam Tịch huých khuỷu tay vô người chị họ – “Anh Trì không phải loại người đó…”

Kỳ Thư Ái khẽ cười: “Thiên hạ đàn ông đều như nhau. Ngoài mặt càng đàng hoàng, thì phía sau càng…ai cha… Em lo giữ mình đi, đừng để bị gặm tới nỗi chẳng còn xương mà lượm…”

Chưa nói hết câu, cô đã khựng lại, miệng buột ra một tiếng “Ủa khoan đã!”

Nam Tịch nhìn theo phản ứng của chị họ, thấy từ ghế lái có một đôi chân dài bước ra. Trì Cẩn Dư mặc sơ mi đen cùng quần tây, đơn giản mà tinh tế, dáng vẻ lịch thiệp không chê vào đâu được.

Nhưng mới tối qua thôi, người đàn ông trông nghiêm chỉnh đến hoàn hảo này từng đứng g*** h** ch*n cô, lòng bàn tay nóng rực v**t v* phần eo mềm mại, đôi môi kia – nhìn thì lạnh lùng – lại nhiệt tình và tinh tế đến mức khiến cô như tan chảy…

Ảo giác nóng ran kia lại ùa về, nhưng ở đây không có cà phê để thêm đá, Nam Tịch đành tự bấm tay mình mấy cái, cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại: “Sao anh tới đây?”

“Đón em về nhà.” – Anh bước đến bên cạnh cô, khóe môi cong nhẹ, rồi quay sang Kỳ Thư Ái – “Chào chị họ, tôi là Trì Cẩn Dư.”

“Ờ… à.” – Kỳ Thư Ái ngơ ngác, đầu óc như mới bật mạng lên, đang loading từng chút một.

Từ lúc anh bước xuống xe, thấy gương mặt đó, cô liền mất kết nối luôn rồi.

Nam Tịch khẽ hắng giọng, đưa tay nhéo nhéo cánh tay chị họ.

Kỳ Thư Ái cuối cùng cũng load xong, gượng gạo nặn ra một nụ cười lịch sự: “Chào anh Trì, danh tiếng của anh tôi nghe đã lâu.”

“Không dám nhận.” – Anh vẫn giữ vẻ điềm đạm, tay cầm theo túi quà nhỏ tinh xảo đưa cho chị – “Chút quà mọn, mong chị nhận cho vui.”

Kỳ Thư Ái nhận lấy chiếc hộp, mấy lời đanh thép vừa nãy vèo cái bay mất sạch, cứ như một con robot lag mạng: “…Anh Trì khách sáo quá rồi.”

“Phải phép thôi.” – Trì Cẩn Dư vẫn bình thản, giọng nói ôn hòa – “Chị ở đâu để tôi tiện đường đưa về?”

“Không cần đâu, tôi có mang xe.” – Kỳ Thư Ái lập tức đẩy Nam Tịch về phía anh – “Anh đưa em ấy là được rồi.”

Nam Tịch bất ngờ nhào lên cánh tay người ta: ???

Ủa?

Chị vừa mới nói không nương tay nè? Làm ơn kiểm tra kỹ nè? Phải ‘lột da’ mới được nè?

Cuối cùng cái gọi là “xem mặt” chỉ là một cú đẩy tay kèm theo hộp quà hiệu Harry Winston để ép cô vô lòng người ta?

Quả nhiên, đúng là chị họ ruột.

Nam Tịch nhìn bóng lưng Kỳ Thư Ái rút lui nhanh như chớp về bãi xe, dở khóc dở cười.

Trì Cẩn Dư nhẹ nhàng đỡ lấy vai cô khi cô nghiêng người: “Về nhà ha?”

“Ờ… về nhà.” – Cô gật đầu, rồi quay người đi về phía ghế phụ, đứng trước cửa xe mà không nhúc nhích.

Trì Cẩn Dư chẳng nói gì, rất tự nhiên mở cửa xe cho cô. Đợi cô ngồi vào, anh cũng thuận thế cúi người theo sát vào trong.

Hơi thở đàn ông ập đến khiến cô rối loạn, theo bản năng hé miệng: “Anh…”

Chưa kịp nói xong, môi đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn chớp nhoáng.

Môi chạm môi, hơi thở ấm nóng phả bên má, mùi bạc hà thoảng qua, nhưng chẳng có chút tác dụng làm cô tỉnh táo.

Ngược lại, nó như một loại mê hương đầy quyến rũ.

Trì Cẩn Dư thấy nét mặt cô sững sờ, làn da trắng ngần phớt hồng, đôi mắt long lanh khiến ánh nhìn anh càng sâu hơn.

Anh thò tay vào túi quần tây, lấy ra một món gì đó, đặt nhẹ vào lòng bàn tay đang co lại của cô.

Cảm giác mềm mại khiến Nam Tịch cúi đầu nhìn – là một chiếc hộp nhung vuông vức, in logo Harry Winston.

Anh chống tay lên thành ghế, tay còn lại nhẹ nhàng vén vài sợi tóc con bên trán cô: “Mở ra xem đi.”

Giọng anh trầm khàn, như đang cố tình quyến rũ, đôi mắt nâu sẫm nhìn thẳng vào đáy mắt cô mà chẳng hề che giấu.

Có gì đó như móc câu đang cào nhẹ trái tim cô, muốn kéo cả người cô bay theo.

Cô cố gắng làm ngơ cảm giác đó, từ từ mở nắp hộp ra.

Bên trong lớp nhung xanh sapphire là một chiếc vòng tay đính kim cương lấp lánh, nằm yên tĩnh trong hộp. Đây chính là mẫu xuân giới hạn vừa mới được tạp chí ra mắt hôm qua – toàn cầu chỉ phát hành đúng ba chiếc.

Nam Tịch cố nén lại nhịp tim đang đập thình thịch, buột miệng hỏi: “Chị họ em cũng được tặng cái này hả?”

Cô nghĩ nếu chuyển chủ đề sang Kỳ Thư Ái, thì có thể làm dịu đi bầu không khí đang tràn ngập sự mờ ám.

Nhưng… không có tác dụng.

Trái tim cô vẫn phản chủ mà run rẩy.

Người đàn ông ấy khẽ lướt đầu ngón tay qua tóc cô, cảm giác như có luồng điện chạy dọc sống lưng: “Không, chị ấy được tặng đồng hồ.”

Đầu óc Nam Tịch như ù đi, từng đợt tê dại lan khắp thái dương, cả người như lạc trong sương mù.

“Vòng tay là tặng riêng cho em.” – Giọng nói trầm thấp kéo cô quay về, xuyên thủng làn sương ấy chính là đôi mắt sâu hút như đáy biển của anh.

Với những người không thật sự thân thiết, việc tặng trang sức đeo sát da là điều không thích hợp. So với vòng tay, thì đồng hồ mang hàm ý chừng mực hơn.

Nam Tịch lập tức hiểu được điều anh muốn truyền đạt, một dòng cảm xúc vừa ấm áp vừa phức tạp tràn qua tim.

Anh không chỉ nhớ chuẩn khẩu vị chị họ cô khi gặp lần đầu, mà còn biết giữ chừng mực rõ ràng.

Cô không biết người đàn ông này còn bao nhiêu mặt tỉ mỉ đang giấu kín.

Bỗng nhiên điện thoại reo lên, kéo cô khỏi mạch suy nghĩ. Nam Tịch cúi đầu theo phản xạ, thấy biểu tượng WeChat đang nhấp nháy.

Trì Cẩn Dư không liếc nhìn màn hình, chỉ giúp cô thắt dây an toàn xong thì rút người ra, vòng sang đầu xe, ngồi vào ghế lái.

Rời khỏi con hẻm, đêm Bắc Kinh vẫn nhộn nhịp như mọi khi.

Nam Tịch cúi đầu nhắn tin với Kỳ Thư Ái.

Kỳ Thư Ái:

【Mặn nồng xong chưa? Đi chưa? Bây giờ mới chịu nhắn nè?】

Nam Tịch:

【……】

Kỳ Thư Ái:

【Chị thề là không cố ý nhìn trộm đâu.】

Nam Tịch:

【Tin chị cái gì mà tin.】

Kỳ Thư Ái:

【Tin hay không tùy. Mà nè, ai là cái đứa “thông minh tuyệt đỉnh” nói ảnh già với xấu vậy? Chị muốn đội quần luôn đó. Vừa rồi chị có lộ liễu quá không? Có giống kiểu mấy trăm năm không thấy trai đẹp không?】

Nam Tịch (lương tâm méo mó an ủi):

【Dĩ nhiên là không.】

【Chị rất bình tĩnh. Như VIP ở tiệm vịt quay ấy.】

Kỳ Thư Ái:

【……】

【Bao giờ đi thử không? Chị chưa từng đi nè. Cái nhỏ Kiều Nghi Lâm sau khi bị anh họ mình từ chối thì sống như nữ hoàng vậy đó, mỗi ngày dắt tay một anh đẹp trai, Instagram toàn ảnh mỹ nam. Ghen tỵ ghê.】

Nam Tịch liếc nhìn gương mặt đang ngồi bên cạnh – còn đẹp hơn hết thảy trai đẹp trong ảnh của Kiều Nghi Lâm – lòng lại chẳng dấy lên chút hứng thú:

【Hay là… chị đi yêu đương luôn đi?】

Kỳ Thư Ái:

【Thôi nha, chị đang lái xe đây.】

Nam Tịch:

【Chị nhắn tin khi đang lái xe hả?】

Kỳ Thư Ái:

【Kẹt xe nè, trời ơi, đúng là xui xẻo, chọn trúng cái đường chậm như rùa bò. Hai mươi phút nhích được năm chục mét.】

Nam Tịch:

【Chị đang ở đâu vậy?】

Kỳ Thư Ái:

【Cưng có muốn bỏ vị hôn phu chạy tới với chị không?】

Nam Tịch:

【Không nha.】

【Em… quẹo đường khác rồi.】

Dù hơi cạn lời, Kỳ Thư Ái vẫn gửi định vị qua.

Nam Tịch nghiêng đầu bảo Trì Cẩn Dư, nhờ anh tránh đoạn đường đó, rồi lại tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cô cảm giác xe hình như… không nhúc nhích nữa.

Ngẩng đầu lên, trước mắt là một hàng dài xe đứng im như tượng, đèn thắng đỏ kéo dài đến tận chân trời, thi thoảng có vài người đi bộ nhân lúc kẹt xe mà liều lĩnh băng qua đường.

Xe cách âm tốt, nhưng cô vẫn có thể lờ mờ nghe thấy những tiếng còi xe inh ỏi vang lên liên tục, chẳng khác nào một cuộc cãi vã giữa đường.

Nam Tịch sững sờ quay sang ghế lái, thấy người đàn ông ấy đang hơi cụp mắt nhìn cô, vẻ mặt bất đắc dĩ pha chút chán nản: “Anh đi lạc rồi.”

Cô bỗng nhớ lại hôm diễn ra buổi hòa nhạc, người này điều khiển xe thuần thục băng qua từng con hẻm xa lạ, nhớ lại cái bản đồ trong đầu anh – mà ngay cả ứng dụng Gaode cũng chưa chắc đã vẽ ra nổi.

Và thế là, câu nói “Anh đi lạc rồi” này…

Rõ. Ràng. Không. Thể. Tin. Được.

Bình Luận (0)
Comment