Chiếc ghế sofa bị sức nặng của hai người ép xuống rất sâu. Nam Tịch có cảm giác mình đang chìm vào một lớp đệm mềm mại như bông. Mỗi lần anh khẽ động, lớp đệm cũng rung rinh theo, tựa như cô đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, chòng chành giữa làn sóng nhẹ.
Cuối cùng, người đàn ông cao lớn ấy bế cô vào phòng ngủ, lăn nhẹ từ mép giường rộng hai mét vào giữa.
Trong chăn là mùi hương của riêng cô, khiến anh chẳng thể cưỡng lại được. Sau cùng anh vẫn không nhịn nổi, mở hộp quà khách sạn tặng.
Trong bóng tối yên lặng, cô gái cũng mơ màng theo anh, đôi mắt đẹp chìm trong dịu dàng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, mắt Nam Tịch có chút sưng nhẹ.
Hôm nay quay các cảnh đời thường, sẽ không quá vất vả, nhưng cô tuyệt đối không cho phép mình xuất hiện kém sắc trước ống kính.
Cô uống một cốc cà phê đen khi bụng vẫn còn đói, dùng máy massage mặt thật lâu, đến khi gương mặt và đôi mắt đều tan hết dấu vết mệt mỏi, mới gọi người vào trang điểm.
Bộ đồ hôm nay là trang phục retro màu nâu sữa, đi cùng một chiếc mũ rộng vành lót lưới, trông cô hệt như một tiểu thư quý tộc trong các bộ phim cổ điển phương Tây.
Trì Cẩn Dư hôm nay cũng đổi phong cách. Áo sơ mi và áo vest gile, anh trông chẳng khác nào một quý ông lịch lãm.
Nhưng Nam Tịch biết rõ—vẻ ngoài lịch thiệp chỉ là lớp ngụy trang của người đàn ông này mà thôi.
Lịch trình hôm nay có phần cưỡi ngựa. Không yên tâm để người khác lựa chọn, Nam Tịch đích thân chọn một chú ngựa trắng cho mình.
Trong lúc đoàn quay phim đang chuẩn bị, cô tranh thủ làm quen với chú ngựa nhỏ. Trì Cẩn Dư đứng cạnh bên cô, nhân lúc xung quanh không có ai, anh vòng tay ôm nhẹ eo cô, khẽ hỏi:
“Còn đau không?”
Nam Tịch lườm anh, nhẹ dùng cùi chỏ huých một cái, ý bảo anh đừng nói nữa.
“Anh lo lát nữa em cưỡi ngựa không thoải mái.”
Giọng anh rất nghiêm túc, lại nhẹ nhàng: “Mặc dù hôm qua chỉ…”
Chưa kịp để anh nói hết câu, cô vội vàng đưa tay lên che miệng anh lại.
Khuôn mặt cô đỏ lên, dù được che giấu dưới lớp trang điểm tinh tế, nhưng tai thì đã chuyển màu. Cô trừng mắt hung dữ, nhỏ giọng đe dọa:
“Nói nữa em cắt lưỡi anh đó.”
“Xin lỗi bà xã.”
Nhìn cô vẫn khỏe mạnh như vậy, anh biết cô không sao. Anh bật cười, cúi sát vào bên tai cô, thì thầm bằng giọng đầy ám muội:
“Lần sau anh chỉ làm thôi, không nói nữa.”
Cô véo mạnh vào eo anh một cái, nhưng người này căn bản không biết đau.
Chưa kịp thu tay về, cô đã bị anh nhẹ nhàng nhéo eo lại một cái. Giọng nói bên tai còn trầm thấp hơn trước:
“Bà xã thật mềm mại… Anh thích lắm.”
Cô thừa biết anh nói “mềm mại” không phải chỉ eo.
Đúng lúc này, nhiếp ảnh gia tiến lại, cô không thể tiếp tục tính sổ với anh, chỉ đành trừng mắt một cái thật mạnh.
Nhưng trong mắt người ngoài, cái lườm ấy lại như đang tình tứ đưa tình.
Nhiếp ảnh gia vừa cười vừa nói đùa:
“Biểu cảm này ổn nè, chút nữa quay lại nhé, cô cứ đấm nhẹ vào ngực anh ấy thêm vài cái, sẽ càng thêm sinh động đó.”
Lúc mới nhận công việc này, anh ta nghe nói là một cặp đôi mới quen rồi nhanh chóng kết hôn. Anh lo mất ngủ mấy đêm, chỉ sợ hai người xa cách, khó hợp tác, mà nhân vật thì lại chẳng thể đắc tội. Anh đã chuẩn bị tâm lý cho một chuyến đi khó khăn.
Thế nhưng, cả ngày hôm qua quay chụp đều rất suôn sẻ, hiệu quả ngoài sức tưởng tượng.
Đôi nam nữ này đứng cạnh nhau thôi đã là cảnh đẹp. Cô gái có thần thái chuyên nghiệp như người mẫu, chàng trai dù hơi lạnh lùng, không quen diễn xuất, nhưng vô cùng hợp tác, yêu cầu thế nào làm thế đó, phải lặp lại vài lần cũng không hề khó chịu.
Quan trọng hơn cả là hai người họ tình cảm ăn ý đến bất ngờ, chẳng ai nghĩ họ mới quen chưa lâu. Nói họ là người yêu vài năm cũng hoàn toàn thuyết phục.
Sau khi nhiếp ảnh gia rời đi, Trì Cẩn Dư đưa tay định đỡ Nam Tịch lên ngựa. Nhưng chưa kịp đợi anh đỡ, cô đã đặt chân lên bàn đạp, nhanh nhẹn trèo lên.
Cô quay đầu lại, đắc ý nhướng mày với anh.
Người đàn ông đứng nhìn cô, ánh mắt nuông chiều đầy ấm áp. Theo chỉ dẫn của nhiếp ảnh gia, anh bước đến phía trước, nhẹ nhàng cầm lấy dây cương.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, một cảm giác ngọt ngào, dịu dàng lan tỏa.
Nhiếp ảnh gia im lặng, chỉ liên tục ấn nút chụp hình.
Nam Tịch cưỡi ngựa đi quanh thảm cỏ một vòng, ghi lại hơn mười tấm ảnh đơn lẻ, sau đó Trì Cẩn Dư cũng ngồi lên sau lưng cô.
Dưới nền trời trong xanh, giữa đồng cỏ và núi non trùng điệp, chú ngựa trắng bước đi chậm rãi. Anh vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, nụ hôn dịu dàng rơi xuống mái tóc và vầng trán cô.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, soi xuống dòng suối nhỏ, vó ngựa thong thả bước trong dòng nước cạn. Anh nâng nhẹ gương mặt cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu lắng, chân thành.
Buổi tối, cả hai cùng lên chuyến tàu hơi nước nổi tiếng—con tàu cổ điển cùng thời với tàu Titanic.
Hoàng hôn chưa tắt hẳn, khung cảnh hai bên bờ vẫn còn chìm trong ánh chiều tà ửng hồng dịu dàng. Núi tuyết phản chiếu trên mặt hồ xanh thẳm, đẹp như một bức tranh. Từ cabin vọng ra tiếng đàn guitar và giọng hát già nua, trầm ấm, đầy hoài niệm.
Nam Tịch đứng cạnh lan can tàu, chiếc váy vàng nhạt, chiếc khăn kẻ caro buộc hờ trên tóc. Mái tóc dài bay nhẹ trong gió chiều, từng khoảnh khắc đều được máy ảnh ghi lại, nụ cười của cô còn rực rỡ hơn cả ánh hoàng hôn.
Cô kéo theo đội quay phim, chụp từ mũi tàu đến đuôi tàu, hết tầng trên lại xuống tầng dưới, bất chợt nhận ra không thấy bóng dáng Trì Cẩn Dư đâu. Nam Tịch vội vàng nói nhanh với nhiếp ảnh gia một tiếng, chen qua dòng người, đi tìm anh.
Bước ngang qua một góc hành lang, cô bỗng khựng lại.
Trong cabin nơi vốn dĩ ông lão đang hát, giờ đây là bóng dáng quen thuộc của người đàn ông mặc bộ vest trắng, tay ôm chiếc guitar cổ điển.
Khi ánh mắt anh hướng về phía cô, khóe môi nhẹ nhàng cong lên thành một nụ cười dịu dàng, tay anh nhẹ lướt trên dây đàn, mở đầu một giai điệu xa lạ.
Bài hát cô chưa từng nghe bao giờ.
Lúc anh cất tiếng hát, cách phát âm và âm điệu cũng hoàn toàn mới lạ đối với cô:
“Heart beats fast.
Colors and promises.
How to be brave?
How can I love when I’m afraid to fall?”
Giọng Anh chuẩn mực, nhưng mang theo cảm giác thư thái đầy lãng mạn.
Cô chưa bao giờ biết anh hát hay đến vậy, càng không ngờ anh biết chơi guitar. Ngay cả động tác gảy đàn cũng cuốn hút đến lạ thường.
“I have died every day waiting for you.
Darling don’t be afraid I have loved you.
For a thousand years.
I’ll love you for a thousand more.
Time stands still.” Trích từ bài hát nổi tiếng: “A Thousand Years” – Christina Perri)
Giọng hát lên cao thanh thoát, trong trẻo, lúc trầm xuống lại mang chút khàn khàn quyến rũ. Màn đêm từ từ buông xuống mặt hồ, nhưng riêng nơi anh đứng dường như vẫn sáng rực, ánh sáng ấy chiếu vào tim cô, khiến trái tim rung động mãnh liệt.
Lời bài hát chân thành đến mức khiến cô chẳng dám nghĩ nhiều, chỉ biết để mình chìm trong giọng ca ngọt ngào đầy nam tính của anh.
Khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc, xung quanh vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Người đàn ông ôm guitar, nhìn cô qua lớp kính cửa sổ. Anh hơi nghiêng người về phía micro, giọng nói đầy từ tính vang vọng ra bên ngoài, quyện theo làn gió đêm dịu dàng, vây quanh lấy cô:
“Dành tặng vợ của tôi.”
Giữa tiếng vỗ tay và cổ vũ nhiệt tình của du khách, Trì Cẩn Dư trả lại chiếc guitar cho ông cụ, bước ra khỏi cabin, ánh mắt chẳng hề dao động, chỉ chăm chú hướng về phía cô.
Xung quanh vẫn vang lên từng đợt reo hò. Mái tóc dài của cô bị gió cuốn bay về phía anh, váy cô nhẹ tung lên, và ánh mắt say mê chẳng thể che giấu.
Anh đón nhận ánh nhìn say đắm ấy, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng và đầy yêu thương.
Mọi lời chúc mừng, mọi tiếng hoan hô xung quanh đều được nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp lưu giữ lại vào phần hậu trường đáng quý.
Bình thường Nam Tịch rất ngại thân mật trước đông người, nhưng hôm nay, cô như bị cuốn vào khoảnh khắc kỳ diệu ấy, hoàn toàn phối hợp, thậm chí còn chủ động đáp lại anh.
Giữa khung cảnh đất khách quê người, tiếng chúc mừng bằng đủ loại ngôn ngữ xa lạ từ những người xa lạ lại mang đến cho cô một cảm giác đặc biệt chưa từng có.
Đêm nay, giữa gió đêm mát lành, bóng nước lung linh và con tàu đang chậm rãi lướt đi, tất cả đều khắc sâu vào lòng cô một ký ức tuyệt đẹp và độc nhất.
Sáng hôm sau, nhiếp ảnh gia gửi qua một phần ảnh gốc chưa chỉnh sửa. Hai người họ đều sở hữu ngoại hình hoàn hảo, gần như chẳng cần chỉnh sửa gì ngoài chút màu sắc và ánh sáng.
Nam Tịch chiếu ảnh lên màn hình lớn của TV để ngắm nhìn cẩn thận, từng tấm hình cô chọn ra đều có dự tính rõ ràng.
“Trì Cẩn Dư, anh xem tấm này đi.”
“Ừm.”
“Ảnh này để treo trong phòng ở nhà cũ đi anh. Chụp đẹp quá, trời xanh, ánh sáng cũng vừa đủ. Phòng anh ở đó nhìn hơi u ám.”
Có lẽ bởi phong cách đặc trưng của ngôi nhà kiểu Trung Quốc cổ xưa, cộng thêm việc đã lâu không ai ở, khiến cô luôn cảm thấy nơi đó quá trang nghiêm, hơi thiếu sinh khí.
Trì Cẩn Dư nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô, đồng ý rất nhanh: “Được.”
“Tấm này hợp để trong văn phòng của anh nè.”
Nam Tịch chỉ vào tấm hình cả hai đứng cạnh nhau, ánh mắt nghiêm túc nhìn đối phương: “Trông rất nghiêm chỉnh.”
Người đàn ông nghe lời đáp: “Ừ.”
“Còn tấm này!”
Nam Tịch hào hứng chỉ tay lên màn hình—bức ảnh cô đang cưỡi ngựa phi trên đồng cỏ xanh tươi, đúng lúc nghe anh gọi tên liền quay đầu, nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời:
“Em thích tấm này nhất luôn! Phải làm thành poster lớn, treo ở Long Hồ Sơn Trang mới được.”
Trì Cẩn Dư cười nhẹ: “Ở nhà mình treo một tấm cũng được mà.”
Anh nói đến căn nhà trên phố Hòa Phủ—căn nhà riêng của hai người họ.
“Anh không thấy hơi lố sao?” Nam Tịch lắc đầu, lật tiếp sang tấm ảnh khác.
“Có người đàn ông nào chịu treo hình phụ nữ lớn như vậy trong nhà đâu chứ? Bạn bè đến chơi còn tưởng anh là fan cuồng của em nữa.”
“Nhà chúng ta mà.”
Anh hiếm khi tỏ ra nghiêm túc, nâng nhẹ cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào mình, kiên quyết sửa lại câu nói.
“Rồi rồi, nhà chúng ta.” Nam Tịch cười khúc khích, nắm lấy tay anh.
Người đàn ông lập tức giữ lấy bàn tay cô, giọng đầy chân thành:
“Anh không thấy có vấn đề gì khi treo ảnh em trong nhà cả. Anh đâu hâm mộ ngôi sao nào, chỉ treo ảnh vợ mình thôi, hoặc ảnh chụp chung của hai đứa.”
“Ảnh chụp chung thì khỏi.” Nam Tịch như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên bật cười thành tiếng:
“Anh không thấy ba mẹ tụi mình hồi trước chụp ảnh cưới xong, làm thành bức tranh to đùng treo trên đầu giường, nhìn quê chết đi được sao?”
Trì Cẩn Dư nghe cô nói vậy cũng cười theo: “Ừ, đúng là quê thật.”
Thời ba mẹ kết hôn, gần như nhà ai cũng vậy. Dù có tiền hay không có tiền, nhà nào cũng theo trào lưu ấy, từ thành phố lớn đến thị trấn nhỏ, đâu đâu cũng một kiểu.
Nhưng rồi thời gian chứng minh, tất cả mọi trào lưu rồi cũng sẽ lỗi mốt.
Nam Tịch không thích chạy theo xu hướng nhất thời. Đối với cô, sự đơn giản và cổ điển mới là thứ trường tồn mãi mãi.
Ở một mức độ nào đó, cô và Trì Cẩn Dư thật ra rất giống nhau.
“Vậy thì cứ treo ảnh của em thôi.”
Anh khẽ cúi đầu, dịu dàng hôn nhẹ lên trán cô, “Cũng không cần vội, cứ từ từ lựa, có khi sau này lại chụp được những tấm em thích hơn nữa.”
“Ừ đúng rồi, mình còn đi Đan Mạch nữa mà.”
Nam Tịch tựa vào cằm anh, ngẩng mặt lên đầy mong đợi: “Nơi đó có thế giới cổ tích đó anh.”
“Ừ.”
“Còn Malta thì sao, nơi ấy có gì thú vị vậy anh?”
Điểm dừng chân cuối cùng hơi xa lạ với cô, cô không nghe nhiều về nó. Thời đi học cô sống ở Mỹ, hiểu biết về các quốc gia châu Âu không nhiều.
“Malta là một quốc đảo nhỏ nằm giữa Địa Trung Hải, gồm có ba đảo chính thôi. Nơi đó nổi tiếng với nước biển xanh trong nhất hành tinh, còn có những công trình kiến trúc đặc trưng rất đẹp, giống như tranh sơn dầu vậy. Anh nghĩ em sẽ thích.”
Anh không thể đưa cô đi ngắm băng xanh ở hồ Baikal, nên muốn bù đắp bằng màu xanh tuyệt đẹp nhất của biển cả.
Nam Tịch như hiểu được ý nghĩa sâu xa sau lời anh nói, cảm giác xúc động dâng lên, viền mắt bất giác nóng bừng.
Bên ngoài cửa sổ, mặt hồ lấp lánh phản chiếu ánh sáng mặt trời, tuyết trắng trên đỉnh núi cũng được phủ lên một lớp ánh sáng vàng dịu nhẹ, tạo thành sắc màu nguyên sơ chỉ riêng thiên nhiên mới có.
Ở đây, giữa khung cảnh này, dường như mọi ồn ào của thế giới đều tan biến hết, chỉ còn lại hai người họ mà thôi.
Trì Cẩn Dư lặng lẽ ngắm nửa khuôn mặt cô đang ngập trong ánh nắng. Làn da trắng nõn phớt hồng, dường như rất dễ đỏ mặt. Dưới ánh sáng, anh thậm chí còn nhìn thấy lớp lông tơ mỏng manh trên làn da cô gái trẻ.
Hôm qua, dưới chân núi John ở hồ Tekapo, anh cũng từng nhìn cô từ góc độ này.
Lúc ấy, có một con chim hải âu sải cánh bay ngang qua. Nhiếp ảnh gia từng nói, hải âu là loài chim của tình yêu, cả đời chỉ chung thủy với một bạn đời duy nhất.
Anh vẫn nhớ rõ khi đó, cô gái trong lòng anh vô thức buột miệng nói nhỏ một câu:
“Nhưng con người thì không như vậy.”
Giờ đây, cũng là ánh nắng ấy chiếu vào phòng, câu nói ấy lại hiện lên trong tâm trí anh. Anh nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc vương bên tai cô, thấp giọng hỏi cô một câu mà anh đã luôn muốn hỏi:
“Tiểu Tịch, em có tin vào chim hải âu không?”
Cô gái ngước mắt nhìn lên, vẻ bối rối thoáng qua trong đôi mắt long lanh phản chiếu ánh sáng.
Anh nhìn sâu vào mắt cô, chậm rãi nhấn mạnh từng từ, giọng nói vô cùng nghiêm túc:
“Ý anh là, em còn tin vào tình yêu nữa không?”