Trì Nam Xuân Thủy – Chiết Chi Bạn Tửu

Chương 42

Nam Tịch không biết vì sao anh lại hỏi như vậy. Có lẽ ánh mắt anh quá chân thành, khiến tim cô khẽ rung lên, suýt chút nữa đã nhầm tưởng đó là cảm giác rung động thật sự.

Cô vất vả giữ lại một chút lý trí từ trong đầu óc rối loạn, cố gắng bảo vệ bản thân thật chặt.

“Em chỉ tin những thứ có thể nhìn thấy, chạm vào được, và tự tay mình kiểm soát được thôi.” Nam Tịch xòe hai bàn tay đặt lên đùi, cúi mắt mỉm cười nhẹ nhàng, ánh nhìn bình thản, “Luật hôn nhân không bảo vệ tình yêu, cũng không có bất kỳ điều luật nào đứng về phía tình yêu. Mọi hành động làm tổn thương tình cảm đều chẳng phải trả giá gì cả.”

Đây là điều Trì Chiêu Minh đã dạy cô.

Hưởng thụ lòng tin và tình cảm chân thành của một cô gái, tận hưởng tuổi thanh xuân cô ấy trao đi, sau đó nhẹ nhàng phản bội không chút day dứt.

Mang tiếng xấu thì đã sao? Bị cả ngàn người chỉ trích thì đã sao? Anh ta đâu có thực sự bị đóng lên cây cột nhục nhã, hay bị lưu dấu vết mãi mãi như người từng ngồi tù đâu.

Thế giới vô tình này sẽ nhanh chóng quên sạch những gì anh ta từng làm, từng gây tổn thương cho ai. Những lời thề non hẹn biển hay xin lỗi đều chẳng đáng gì.

Cô tin loài chim hải âu một đời chung thủy, nhưng không còn dám tin lòng người nữa.

Có lúc, con người sống có trái tim lại chính là điều bất hạnh. Làm một chú chim có khi lại tốt hơn.

Trì Cẩn Dư nhìn dáng vẻ quá mức bình tĩnh của cô, đáy mắt hiện lên chút xót xa, giọng nói khàn đặc: “Tịch Tịch, có lẽ tình yêu không phải là thứ mơ hồ hư ảo. Em thử một lần đi, biết đâu lại nắm giữ được.”

“Ai mà biết chứ.” Nam Tịch khẽ cười một tiếng, ngón tay cô vờ nắm lấy không khí, “Em không muốn sống phức tạp như thế, cũng chẳng thích nghĩ nhiều, vui vẻ là được rồi.”

“Ừ.” Anh nắm lấy bàn tay cô, đan từng ngón tay vào nhau, giọng thật khẽ, nụ cười có phần gượng gạo nhưng đầy bao dung, “Vui vẻ là tốt rồi.”

Làm cho Nam Tịch vui vẻ thực ra là một chuyện rất dễ dàng.

Cô rất dễ được dỗ dành.

Buổi chiều, anh cùng cô đi mua quà lưu niệm cho các chị em. Nhìn thấy cả một con phố dài để mua sắm, cô phấn khích đến mức vừa chạy vừa nhảy.

Ngưỡng vui vẻ của cô rất thấp, luôn khiến người khác cảm giác rằng cô rất đơn thuần dễ lừa, như không phòng bị bất cứ điều gì.

Nhưng Trì Cẩn Dư biết, chỉ là cô quý trọng cảm xúc của chính mình, không muốn những chuyện vặt vãnh ảnh hưởng đến niềm vui đơn giản đó.

Cô có giới hạn của mình. Giống như buổi tối điên rồ kia, Trì Chiêu Minh chạm đến giới hạn đó, cô không ngần ngại mà cắt bỏ hoàn toàn.

Cơ hội và lòng tự trọng cô còn dành cho anh ta giống như một lưỡi dao lơ lửng trên đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể hạ xuống, chẳng còn khả năng dây dưa.

“Cái này được không?” Nam Tịch kéo tay anh, “Trì Cẩn Dư, anh thử sờ tấm chăn này xem.”

Anh đi qua, nhận lấy từ tay cô, dùng ngón tay xoa nhẹ để cảm nhận: “Len cừu New Zealand chính hiệu đó, không sai đâu. Chọn màu nhã nhặn chút nhé.”

“Ồ.” Nam Tịch cười cười, vừa chọn vừa lẩm nhẩm, “Kỳ Thư Ái thì màu trắng kem, Kiều An An màu nâu nhạt, Tiết Thiện thì sọc vằn… Chị Nghi Lâm thì không lấy cái này, còn…”

Trì Cẩn Dư đẩy xe hàng giúp cô, khá tò mò làm sao trong đầu cô lại nhớ rõ mỗi người muốn thứ gì mà không cần xem ghi chú.

Anh vốn không bao giờ nhớ những thứ liên quan đến tình cảm thế này, hoặc cũng có thể do anh chẳng có bạn bè gì.

Ánh mắt anh nhìn cô càng thêm sâu sắc.

Nam Tịch gọi một nhân viên bán hàng tới, hỏi bằng thứ tiếng Anh-Mỹ lưu loát: “Xin hỏi, búp bê chim kiwi ở đâu nhỉ? Còn món snack da heo đang rất nổi nữa.”

Nhân viên nhiệt tình chỉ đường giúp cô, còn đề xuất thêm món nam châm tủ lạnh nhất định phải mua ở Queenstown và một thương hiệu mỹ phẩm bản địa nữa.

Nam Tịch trò chuyện vui vẻ rồi rời đi, hoàn toàn quên mất phía sau còn một người chồng đang giúp mình đẩy xe hàng.

Trì Cẩn Dư chỉ biết cười nhẹ đầy bất đắc dĩ, vội bước theo.

Cuối cùng, ngoài những món quà lưu niệm dành cho bạn bè, Nam Tịch còn chọn một đống nam châm tủ lạnh, thậm chí còn kết bạn WeChat với một nhân viên người Trung trong cửa hàng.

Cô thao tác nhanh chóng tới mức anh chẳng nhận ra cô đã bắt chuyện từ lúc nào.

Tiếng Trung, tiếng Anh luân phiên liền mạch, đôi khi còn xen cả vài từ anh không hiểu nổi—những từ kỳ lạ, hình như còn cả tiếng Māori nữa, chắc là tên riêng của mấy món đồ lưu niệm kia rồi.

Cô gái người Trung Quốc giúp cô thanh toán, nhìn thoáng qua người đàn ông đẩy xe đứng phía sau cô, khẽ nháy mắt: “Đẹp trai quá, bạn trai à?”

Trì Cẩn Dư lần đầu chủ động lên tiếng giải thích: “Chồng tôi đó.”

“Trời, hạnh phúc thật đó.” Cô gái nhanh nhẹn gói đồ rồi đưa thẳng cho Trì Cẩn Dư, “Chúc hai người chuyến đi vui vẻ nha. Nếu cần gì thì cứ nhắn WeChat cho mình, mình gửi sang cho. Bộ sản phẩm dưỡng da đó nhất định phải thử đó, cực kỳ thơm luôn!”

“Ừ, cảm ơn nhé!”

Ra khỏi cửa hàng, Trì Cẩn Dư quay sang nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Thơm cái gì vậy em?”

“Cô ấy giới thiệu một loại sữa tắm, thương hiệu bản địa.”

“Tối nay dùng thử nhé.”

“…”

Anh bình thản ghé sát vào tai cô, thì thầm: “Cho anh ngửi thử.”

Giữa phố xá đông người qua lại, Nam Tịch xấu hổ cấu mạnh vào eo anh một cái, lại bị anh vòng tay ôm gọn vào lòng.

Tiếng cô gái thẹn thùng và tiếng cười trầm ấm của người đàn ông cứ mãi quanh quẩn trên con phố Victoria thơ mộng nơi đất khách quê người.

Mua xong quà lưu niệm, máy bay riêng trực tiếp đưa họ tới Đan Mạch.

Nam Tịch ngủ say trên máy bay, đến tận Copenhagen cũng chưa tỉnh dậy. Trì Cẩn Dư trực tiếp bế cô vào khách sạn nghỉ ngơi.

Hôm sau tiếp tục là một ngày chụp ảnh phong cách cổ tích. Nam Tịch chuẩn bị bốn bộ trang phục, sáng một bộ, chiều hai bộ, đến tối chụp cảnh đêm lại đổi một bộ nữa.

Những ngôi nhà gỗ xinh xắn như bước ra từ câu chuyện cổ tích của Andersen, cửa sổ bằng gỗ điểm xuyết những đóa hoa nhỏ rực rỡ, hoa còn nhẹ nhàng rơi trên lớp voan trắng bồng bềnh cô đang mặc.

Thiếu nữ dịu dàng cúi đầu, anh nhẹ nhàng đội lên đầu cô một chiếc vòng hoa.

Chiếc vòng hoa là do Trì Cẩn Dư tự tay kết, cô đội nó suốt tới tận cung điện Amalienborg, phối hợp hoàn hảo với chiếc váy voan màu hồng phấn của mình.

Tòa lâu đài uy nghiêm cổ kính, nhưng cô lại nở nụ cười rực rỡ hơn cả hoa, kiễng chân trao nụ hôn lên môi người đàn ông trong bộ vest trắng tinh khôi.

Chiếc xe buýt vàng trên phố tình cờ lọt vào khung ảnh. Hai người tay trong tay vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Nhiếp ảnh gia ngẫu nhiên bấm một tấm hình, hài lòng giữ lại khoảnh khắc đó.

Nhà thờ Organ trở thành bối cảnh chính của bộ ảnh cưới. Nam Tịch thay một chiếc váy cưới trắng kiểu Pháp, thiết kế cúp ngực thanh thoát, không có tùng váy bồng bềnh, chỉ điểm xuyết những viên ngọc trai và kim cương li ti trên chiếc đuôi váy ôm dáng, sáng lấp lánh đầy thu hút.

Ánh sáng dịu dàng tràn vào nhà thờ buổi chiều, hàng cột Gothic hùng vĩ, cầu thang xoắn lát gạch đỏ cổ kính, vòm trần tuyệt đẹp có một không hai, tất cả đều lưu giữ ký ức lãng mạn của hai người.

Buổi tối, Nam Tịch thay một chiếc váy lụa đỏ dây vai. Trên vai trái, Trì Cẩn Dư tự tay cài thêm một bông hoa hồng đỏ.

Mái tóc cô không trang điểm cầu kỳ, chỉ buông nhẹ nhàng lười biếng, mặc cho cơn gió đêm bên bến cảng Nyhavn thổi tung.

Hương cà phê và rượu vang thoảng trong không khí, còn có vị mặn của biển cả theo làn gió đêm ùa về.

Khi đi ngang qua bức tượng nàng tiên cá, Nam Tịch kéo anh lại, muốn anh chụp ảnh chung với cô.

Sau lưng là đại dương bao la, cô ôm lấy thế giới cổ tích mà mình tạm thời tin tưởng.

Cô gái dang rộng đôi tay, năm ngón tay duỗi ra, tà váy và mái tóc tung bay trong gió như đang âm thầm trêu chọc trái tim anh.

Trì Cẩn Dư buông máy ảnh xuống, bước đến bên cô, ôm lấy thân thể mềm mại vào lòng, cúi đầu trao cho cô một nụ hôn thật sâu, thật ngọt ngào.

Cô chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh, ngước nhìn lên, mái tóc và tà váy tung bay trong gió nhẹ nhàng bao lấy anh.

Ca sĩ trong quán bar hát một bài hát tiếng Tây Ban Nha mà cô chẳng rõ tên, âm điệu uể oải nhẹ nhàng, vừa mơ hồ lại phiêu lãng, tựa như khoảnh khắc rung động khó lòng nắm bắt ấy.

Buổi tối hôm đó, Nam Tịch dùng thử lọ sữa tắm nhỏ mà người bán giới thiệu. Trì Cẩn Dư giữ chặt cô trong chăn, hỏi phải chăng bên trong có thêm thành phần đặc biệt nào đó.

Cô mơ màng, vô thức túm lấy góc gối, giọng nói run run: “Cái gì hả?”

Anh không nói rõ hai từ kia, chỉ khàn giọng thì thầm bên tai cô: “Có một loại hương thơm đặc biệt, gọi là Xuân Tiêu Bách Mị Hương.”

“Về nhà chúng ta thử nhé.”

Nam Tịch cắn chặt môi, kéo chăn che kín mặt.

Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ bằng gỗ, nhẹ nhàng trải xuống như chuỗi ngọc vụn. Giọng cô gái mềm mại vang lên như những viên ngọc rơi xuống, ngắt quãng, xen lẫn chút nghẹn ngào.

“Trì Cẩn Dư…”

“Hử?”

“Anh không ngủ à?”

“Anh đang dỗ em ngủ đây.”

Có ai lại dỗ người ta như vậy chứ!

Sáng hôm sau, quả nhiên Nam Tịch tỉnh dậy với đôi mắt sưng húp không ngoài dự đoán.

May mà hôm nay họ sẽ lên đường tới điểm dừng chân cuối cùng, không có lịch trình chụp ảnh, Trì Cẩn Dư tìm một chiếc kính râm cho cô đeo.

Lên máy bay rồi, cô lại tiếp tục ngủ say sưa.

Ngủ đủ giấc nên khi đến Malta vào buổi tối, Nam Tịch hào hứng ra phố khám phá từng ngóc ngách.

Quốc đảo bé nhỏ này, diện tích còn nhỏ hơn cả đảo Hồng Kông, quả thật đúng như lời Trì Cẩn Dư từng nói, giống như một bức tranh sơn dầu đẹp vô cùng lãng mạn.

Những ngôi nhà quanh năm bị gió biển ăn mòn dường như đã cũ kỹ, nhưng các ô cửa sổ nhiều màu sắc lại gây ấn tượng mạnh với thị giác. Những bậc thang kéo dài liên tục leo dốc, hai bên là những dãy nhà nối tiếp vô tận, tạo nên cảm giác xưa cũ và ẩn chứa nhiều câu chuyện đáng để người ta suy ngẫm.

Người dân địa phương có người nói tiếng Anh, cũng có những người nói thứ tiếng mà cô nghe không hiểu. Trì Cẩn Dư giải thích với cô rằng, tiếng mẹ đẻ của người Malta có lịch sử rất lâu đời, có thể truy nguồn từ ngôn ngữ cổ của người Carthage. Sau này, nơi đây bị người Ả Rập chiếm đóng, nên ngôn ngữ mới dần hòa trộn thêm các yếu tố của tiếng Ả Rập.

Hiện tại tiếng Anh rất phổ biến ở đây, nên đến du lịch cũng không gặp phải trở ngại ngôn ngữ gì lớn.

Ảnh cưới gần như đã hoàn tất, họ đến đây chủ yếu để du lịch và tiện thể chụp thêm vài bức ảnh thường ngày nhẹ nhàng.

Nhịp sống từ từ chậm lại.

Anh đưa cô đi ngắm vùng biển xanh nhất thế giới, chèo một chiếc thuyền nhỏ, thư thái đắm mình dưới ánh nắng Địa Trung Hải vào buổi chiều. Chiếc thuyền nhẹ nhàng lướt vào hang động dưới vách đá, cô thu vào tầm mắt những sắc thái khác nhau của màu xanh biển tuyệt đẹp.

Buổi chiều muộn, ngồi trên những chiếc ghế đủ màu sắc bên đường, Trì Cẩn Dư mở một chai rượu cho cô.

Những bậc thang trải dài xuống tận bờ biển, màu nước biển và bầu trời dần chuyển thành sắc hoàng hôn dịu dàng.

Nam Tịch chống cằm, nhấp thử ngụm rượu có hương vị mới lạ, đột nhiên ngẩng đầu hỏi anh: “Đây là rượu của địa phương hả anh? Vị lạ thật đó.”

“Không phải, anh mang từ Queenstown qua đây.” Những ngón tay thon dài của anh khẽ nâng ly rượu, khuôn mặt nghiêng nghiêng cũng được ánh hoàng hôn nhuộm vàng.

Nam Tịch tròn mắt kinh ngạc.

Người này lại lén mang rượu từ Queenstown qua đây, vậy mà cô hoàn toàn không hay biết gì. Thấy vẻ mặt anh bình thản như không, Nam Tịch khẽ chu môi hờn dỗi.

Trì Cẩn Dư chỉ biết bật cười bất lực.

Cô có thể giữ bí mật, nhưng anh mà giấu cô làm chuyện gì đó thì cô lập tức giận dỗi.

Thái độ vô lý, ngang ngược đáng yêu này lại khiến anh rất thích, khóe môi vô thức cong lên, ánh mắt cưng chiều rõ ràng.

“Loại rượu này được làm từ một giống nho ở New Zealand.” Anh cụng nhẹ ly với cô, chậm rãi giải thích, “Ban đầu giống nho này có xuất xứ từ thung lũng Loire của Pháp, nhưng sau này, New Zealand cũng trở thành nơi sản xuất chính.”

“Nho có hương trái cây phong phú, rượu làm ra có vị chua rất đặc trưng.”

Nam Tịch thích thú uống thêm một ngụm: “Hình như còn có cả mùi táo nữa thì phải.”

“Ừ.”

Cô không kìm được mà uống thêm nhiều hơn, thưởng thức hương vị phong phú, chớp mắt tò mò hỏi: “Rượu này tên là gì thế anh?”

Người đàn ông nhìn cô, thong thả nói một từ khá lạ tai: “Sauvignon Blanc.”

Trời về chiều, gió biển se lạnh ùa tới, mang theo hương rượu len lỏi vào mũi, khiến cô bỗng dưng có chút say.

Đôi mắt anh lấp lánh như ánh sao, khiến ánh đèn xung quanh bỗng trở nên nhạt nhòa.

Nam Tịch ngây ngẩn nhìn anh, trái tim bỗng mất kiểm soát.

Cuối cùng, vào một khoảnh khắc nào đó, nhịp tim như những con sóng biển mạnh mẽ đập vào đá ngầm, làm lý trí của cô choáng váng.

Người bên cạnh bất chợt ghé sát, giọng nói như thì thầm bên tai, dịu dàng say đắm:

“Trong tiếng Trung, loại rượu này còn có một cái tên rất đẹp—gọi là ‘Trường Tương Tư’.”

Bình Luận (0)
Comment