Trì Nam Xuân Thủy – Chiết Chi Bạn Tửu

Chương 43

Trong vô số khoảnh khắc, Nam Tịch cảm thấy bầu không khí giữa họ trở nên khó giải thích, thậm chí có một loại ảo giác kỳ lạ—có khi nào, anh ấy yêu cô rồi không?

Nhưng tận sâu trong tim lại có một giọng nói vô cùng tỉnh táo nhắc nhở cô: Đừng coi là thật, đừng chìm sâu vào, đừng suy diễn quá mức để rồi tự mình mắc kẹt.

Cho nên, cô chỉ vẫn như trước đây, nhẹ nhàng cười với anh: “Tên cũng rất hay.”

“Ừ.” Dường như anh vốn không kỳ vọng điều gì, khóe môi vẫn giữ nét dịu dàng, chỉ có ánh mắt nhìn cô càng thêm sâu sắc: “Rất hợp với ánh trăng đêm nay.”

Nam Tịch nâng ly lên, nhẹ nhàng cụng vào ly của anh: “Cảm ơn anh.”

“Cảm ơn gì?”

“Cảm ơn anh mấy ngày này khiến em rất vui.” Cô chân thành nhìn anh.

Trì Cẩn Dư cúi đầu, dùng môi mang theo hương rượu nhẹ nhàng phủ lấy môi cô.

Rất lâu sau, anh mới mở mắt, trán kề trán với cô: “Anh sẽ luôn làm em vui, đừng nói cảm ơn nữa.”

Cảm xúc dâng trào, cô khẽ nghẹn giọng, thấp giọng đáp: “Ừm.”

Anh nắm lấy tay cô, lòng bàn tay ấm áp áp sát: “Tối nay còn một tiết mục nữa, sẽ khiến em càng vui hơn.”

Nam Tịch hàng mi khẽ run: “Là gì vậy?”

Anh dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô: “Thay đồ đi, anh đưa em đi xem.”

Trang phục không phải cô mang theo, vốn dĩ cũng không định lúc này còn thay đồ.

Về đến khách sạn, Trì Cẩn Dư mở cửa phòng thay đồ, giữa hành lang ban đầu trống trải, lúc này rõ ràng đang treo một chiếc váy dạ hội màu tím nhạt.

Thiết kế xếp tầng nhẹ nhàng, có độ phồng vừa phải, vừa đủ lớp lang mà không cồng kềnh. Thân váy đúng sở thích của cô, lấp lánh điểm xuyết những mảnh kim sa nhỏ li ti.

Dây vai và viền áo phía trước, cùng với vòng eo thanh mảnh, đều được kết hợp bởi những viên kim cương nhỏ hình trái tim, xếp ngay ngắn, không một khe hở.

“Sao lại là váy dây nữa?” Nam Tịch giả vờ chu môi than nhẹ.

Người đàn ông từ phía sau ôm lấy cô: “Muốn nghe nói thật không?”

“Muốn.”

Anh nhẹ nhàng cắn lên vành tai cô: “Bởi vì rất tiện.”

“……”

Nam Tịch thay đồ xong, đơn giản trang điểm lại một chút, phối thêm đôi hoa tai rồi cùng anh ra cửa.

Cô vốn định đeo thêm dây chuyền, nhưng Trì Cẩn Dư bảo dây vai và viền áo của cô đã đủ lấp lánh rồi, không cần đeo thêm nữa.

Xe đưa họ tới bờ biển. Khi nhìn thấy chiếc du thuyền lớn ở xa xa, Nam Tịch thoáng có một dự cảm mơ hồ.

Xuống xe tới bến tàu, cảnh tượng trên du thuyền cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.

Ở đó ánh đèn rực rỡ, như một buổi lễ lớn, tiếng cười nói rộn ràng, tiếng hát vui vẻ tô điểm thêm sự yên bình của hòn đảo trong đêm.

Nam Tịch khoác tay anh bước về phía trước, ngẩn ngơ nhìn, giọng nói như hòa vào trong gió biển: “Đây là đang làm gì vậy?”

Anh chậm bước chân, đi lên bậc thang, tự mình cúi xuống cẩn thận nhấc lên gấu váy hơi dài của cô. Giống như một quý ông chu đáo, chăm sóc tận tình cho công chúa duy nhất của anh.

“Lễ hạ màn, hoặc có thể nói, là một khởi đầu mới.”

Vừa bước lên du thuyền, tất cả ánh mắt đều hướng về phía họ. Ngưỡng mộ, chúc phúc, nụ cười và tiếng vỗ tay hòa quyện với ánh trăng, ánh sao trên biển đổ xuống người cô.

Trong thoáng chốc, Nam Tịch bỗng thấy hơi kỳ lạ, chiếc du thuyền này dường như đang chứa cả cư dân của đảo Malta vậy.

Đi qua boong tàu dưới ánh nhìn của muôn người, trong đại sảnh lộng lẫy tựa cung điện, Trì Cẩn Dư nắm tay cô, cùng khiêu vũ một điệu mở màn.

Bản nhạc vang lên là ca khúc anh từng hát cho cô nghe trên chiếc thuyền hơi nước ở Queenstown—“A Thousand Years”.

Cô từng tra trên mạng, biết đây là bài hát trong một bộ phim điện ảnh kinh điển, được dùng làm nhạc cưới cho nhân vật chính—một câu chuyện tình da diết giữa chàng ma cà rồng và cô gái loài người.

Cô từng rất bất ngờ—người như anh cũng xem phim tình cảm sao?

Sau điệu nhảy mở đầu của hai nhân vật chính, buổi dạ vũ mới thật sự bắt đầu.

“Anh thật sự mời hết mọi người đến à?” Nam Tịch nhìn về thành phố đảo phía xa, chỉ thấy vài ngọn đèn đường le lói.

Nhưng ở ngay dưới ban công nơi họ đứng—đại sảnh và boong tàu đều tràn ngập những người đang vui vẻ khiêu vũ.

Người đàn ông ôm lấy eo cô, hơi thở ấm nóng rơi xuống mái tóc thơm ngát: “Ai muốn đến thì đều đến cả rồi.”

Sao có thể không muốn chứ?

Một chiếc du thuyền còn xa hoa hơn cả Titanic, phục vụ miễn phí bữa tối và tiệc đêm chuẩn sao Michelin, rượu ngon thức hiếm không đếm xuể—đối với nhiều người, có lẽ đây là trải nghiệm xa hoa duy nhất trong đời.

Vậy mà anh không màng đến chi phí, mời cả một hòn đảo dân cư ngoại quốc, chỉ để cô đứng đây, đón nhận mọi sự náo nhiệt ấy?

Nam Tịch không biết mình nên tỏ ra thế nào.

Cô không hiểu nổi anh.

Chỉ cảm thấy người đàn ông ôm cô từ phía sau lúc này, có lẽ có thể ngồi lại trao đổi kinh nghiệm với Chu U Vương từng nổi danh vì châm lửa đùa giỡn vương hậu năm xưa.

“Chỉ cần em thấy vui là được, đừng nghĩ nhiều.” Anh siết nhẹ vòng tay quanh eo cô, giọng dịu dàng, “Nhìn bên kia kìa.”

Nam Tịch ngẩng đầu nhìn về phía thành phố trong bóng tối, khoảnh khắc ấy, muôn ngọn đèn sáng rực lên từng đợt.

Tim cô run lên theo mỗi đốm sáng xuất hiện.

Cả một thành phố—không, là cả một quốc gia—đã bừng sáng vì cô.

Hòn đảo nhỏ nép mình bên biển này, e rằng chưa bao giờ điên cuồng đến thế.

Từng chùm pháo hoa lần lượt vút lên bầu trời đêm, chỉ để điểm thêm nét rực rỡ cho buổi lễ hội lớn toàn dân này.

Bỗng một cảm giác mát lạnh lướt qua cổ.

Nam Tịch đang mải ngắm pháo hoa, bất giác cúi đầu, chợt bị ánh sáng tím từ viên kim cương hình giọt nước làm chói mắt.

Cô đưa tay lên chạm vào, vẫn còn hơi ấm, không biết đã được anh giữ trong túi bao lâu.

Nam Tịch mím môi cười khẽ.

Thì ra không cho cô đeo dây chuyền là vì đã chuẩn bị quà tặng từ trước.

“Thích không?” Anh cài xong rồi lại ôm lấy eo cô.

Đó là màu sắc cô yêu thích nhất. Đôi mắt cô hơi đỏ lên, nhẹ gật đầu.

Hơi thở của anh dần dần trượt xuống, cố ý đi qua từng tấc da thịt như thắp lửa, cuối cùng dừng lại bên tai cô.

“Vợ yêu.”

Nam Tịch siết chặt các ngón tay: “Ừm…”

Anh nhẹ nhàng xoay mặt cô lại, bốn mắt nhìn nhau, môi chạm môi, từng chữ trầm ổn và nghiêm túc: “Tối nay, anh muốn em.”

Cô run rẩy cúi mắt, đôi môi mím chặt chẳng bao lâu đã bị hơi thở nóng bỏng của anh khẽ mở ra.

Cơn gió biển mát lạnh không mệt mỏi thổi qua, nhưng lại chẳng thể làm dịu đi không khí đang nóng dần lên.

Cô biết, đêm nay… sẽ không có gì có thể ngăn cản được nữa.

Đôi chân cô rời khỏi mặt đất, cả thế giới quay cuồng. Cánh cửa khoang tàu bị cánh tay anh đẩy mở, rồi lại dùng lưng khẽ khép lại.

Phòng ngủ xa hoa trên tầng cao nhất không bật đèn, chỉ có ánh trăng xanh vắt qua mặt biển, rọi xuống lớp đệm mềm phủ đầy hoa hồng.

Ánh trăng len qua, phủ lên làn da trắng như tuyết của cô gái, tóc đen rối tung, ngón tay siết lấy ga giường, đôi mắt mơ hồ ánh lệ, má ửng hồng như cánh đào.

Cô mè nheo than rằng anh nặng, Trì Cẩn Dư xoay người cô lại để cô dựa lên ngực anh, trọng lượng mảnh mai ấy đều do anh đỡ lấy.

Lớp lụa tím lấp lánh và mảnh vải mỏng cuối cùng cũng bị rũ xuống, cô hoảng hốt rụt vai lại, nghe anh khẽ dỗ: “Ngồi lên nào.”

Cô vịn lấy vai anh, khó khăn đỡ lấy chính mình.

Phải như vậy sao?

Cô có chút sợ hãi, ánh mắt như cầu cứu.

Trì Cẩn Dư siết nhẹ eo cô, kéo cô về phía trước: “Không phải bên đó, lại đây.”

Lại… đâu chứ?

Một ý nghĩ bất thường thoáng lướt qua trong đầu cô, nhìn gương mặt tinh tế, cao quý, không nhuốm bụi trần kia của anh, cô không dám xác nhận điều mình đang nghĩ tới.

Người đàn ông ấy mỉm cười nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của cô, dịu dàng gật đầu: “Ừ, qua đây với anh.”

Có lẽ là ánh trăng làm người lầm lỡ, tiếng sóng vỗ cũng cuốn đi cả lý trí. Cô lại dám liều đến mức khiến chính mình cũng không thể tin nổi. Cô chậm rãi tiến về phía anh, một sợi tơ mảnh óng ánh dưới ánh sáng lạnh, lướt dọc theo hàng cúc áo sơ mi, cuối cùng được anh nhẹ nhàng đón lấy bằng hơi thở dịu dàng.

Móng tay sơn đỏ như hồng ngọc khẽ c*m v** lớp da ghế mềm mại.

Cô không còn nghe thấy tiếng sóng vỗ bờ, ánh trăng đã biến mất, màn đêm cũng chẳng còn. Trong đầu chỉ còn lại pháo hoa rực rỡ bừng lên, đủ sắc màu rồi vụt tắt, cuối cùng như rơi vào khoảng không trống rỗng—chỉ còn cô, đang lặng lẽ ngồi trên một vùng biển ấm áp mềm mại, không người cứu rỗi.

Cô òa khóc, khóc rất lâu rất lâu, nghẹn ngào đến khản giọng, cho đến khi có người ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi, dùng chất giọng êm ái dịu dàng mà dỗ: “Ngoan, đừng khóc nữa.”

Nam Tịch mở mắt, bắt gặp ánh nhìn của anh, một màu đen sâu thẳm như muốn nuốt trọn lấy cô. Cô nhận ra điều gì đó, không dám lên tiếng.

Nhịp thở xoa dịu lướt từ trán, xuống hàng mi, qua sống mũi, cuối cùng dừng lại trên môi, còn phía bên kia, một sự thử thách nhẹ nhàng—như lời báo trước.

Ngay sau đó, anh đưa bờ vai mình đến bên môi cô.

Trong mắt cô làn nước dâng lên, cô cắn xuống.

Viên kim cương tím lấp lánh dưới ánh trăng, thấm ướt trong mồ hôi, lại càng thêm rực rỡ chói mắt.

Phía dưới khoang tàu, ánh đèn rực rỡ, tiếng nhạc vẫn chưa ngừng.

Ánh trăng bạc trải khắp mặt biển tĩnh lặng, sóng theo gió trào dâng, lớp nọ xô lớp kia. Những mỏm đá đã bị sóng vỗ suốt đêm, rốt cuộc cũng đón lấy ánh bình minh đầu tiên.

Nam Tịch tỉnh lại giữa không trung.

Mở mắt ra, đã không còn là căn phòng xa hoa trên du thuyền nữa, mà là khung cảnh vô cùng quen thuộc—cô đang ở trên chiếc phi cơ riêng trở về nước.

Ký ức trước đó như bị xóa sạch, dừng lại tại khoảng khắc hỗn loạn mơ hồ nào đó.

Người đàn ông đang ngồi trên ghế đơn đọc sách nghe thấy động tĩnh, bước lại gần:

“Em tỉnh rồi à?”

“Ừm.” Đầu óc cô vẫn còn mơ màng. Vừa xoay người, cơn đau từ thắt lưng trở xuống khiến cô như rã rời, toàn thân ê ẩm.

Mắt cô lập tức đỏ lên, ngẩng đầu nhìn anh đầy oán trách, cắn môi lườm anh.

Trì Cẩn Dư khẽ cười, chấp nhận ánh mắt trách móc ấy không một lời phản bác.

Đêm qua quả thật anh có phần mất kiểm soát.

“Còn đau không?” Anh đưa tay luồn vào tóc cô, nhẹ nhàng xoa dịu, “Sợ em mệt quá nên anh không gọi dậy, cứ để em ngủ rồi đưa lên máy bay luôn. Em có thể ngủ thêm một lát.”

“Anh tưởng em là heo sao mà còn ngủ nổi?” Giọng cô vừa mềm vừa cáu, “Em đói rồi.”

Anh cúi xuống hôn nhẹ cô: “Muốn ăn gì?”

“Bánh thơm nướng, tôm đút lò, cá sốt chua ngọt, kem dát vàng.” Cô liệt kê một hơi những món ăn mà rõ ràng ở đây sẽ không có.

Trì Cẩn Dư nhìn dáng vẻ cô đang giận dỗi, vừa buồn cười vừa cưng chiều, đưa tay nhéo mũi cô:

“Được rồi, ngoan nào. Có bánh thơm và há cảo tôm được không? Còn kem thì là vị thường, em thích vị nào?”

“Gì cũng được.” Cô quay mặt đi, cuộn người trong chăn, chẳng thèm để ý đến anh. Nhưng vừa trở mình đã không kìm được mà rên một tiếng vì đau.

Thật quá bất công.

Sao chuyện đó lại chẳng ảnh hưởng gì đến đàn ông? Còn cô thì như sắp “nửa sống nửa chết”, nằm đây đến cả ngồi dậy cũng không nổi.

Trì Cẩn Dư gọi tiếp viên mang đồ ăn tới, đích thân đút cho cô ăn.

Ăn xong, cô vẫn thấy tức, lầm bầm:

“Không công bằng chút nào.”

Trì Cẩn Dư đang dùng khăn ướt lau tay, nghe vậy liền mỉm cười quay đầu:

“Gì mà không công bằng?”

Nam Tịch đánh giá anh từ trên xuống dưới:

“Anh thật sự không mệt hả?”

Anh đâu phải máy móc, chỉ cần gắn động cơ là có thể chạy mãi không ngừng. Mà cho dù có là động cơ thật đi nữa, làm việc cả đêm cũng phải nghỉ chứ?

Huống hồ… tần suất và cường độ hôm qua…

Sao anh vẫn có thể thần thái rạng rỡ, không hề có chút mệt mỏi nào?

Người đàn ông nhìn cô vài giây, như đọc được suy nghĩ trong đầu cô, mỉm cười rồi cởi áo khoác, tháo cà vạt, làm bộ muốn lật chăn lên.

Nam Tịch lập tức nóng cả mặt, chuông cảnh báo trong đầu vang lên:

“Anh… anh định làm gì đấy? Tránh ra—tránh ra!”

Cô không ngăn được anh chui vào chăn.

Và thậm chí, cô còn chẳng có chút bản lĩnh nào để kháng cự… lại một lần nữa rúc vào lòng anh.

“Anh cũng mệt mà, cần nghỉ ngơi.” Gặp ánh mắt bán tín bán nghi của cô, Trì Cẩn Dư nghiêm túc nói:

“Anh cũng đau.”

Nam Tịch liếc xuống dưới, trong đầu lập tức dấy lên một suy nghĩ khó tin:

“Anh đau cái gì?”

“Nhìn đâu thế?” Anh bật cười, “Ý anh là… lưng anh đau. Hôm qua bị một con mèo con cào nát.”

“…Anh mới là mèo hoang ấy!”

Cô thật dư hơi mới đi hỏi câu đó.

Trì Cẩn Dư cười, rồi luồn tay vào trong chăn.

Bàn tay anh xoa nhẹ vùng eo của cô, xoa đến mức khiến cơn đau tan dần, chỉ còn lại cảm giác dễ chịu.

Không khí chợt trở nên dịu dàng, Nam Tịch ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, hồi tưởng lại vài chi tiết đêm qua.

Tim cô chợt se lại một chút, cô ngẩng đầu nhìn anh:

“Trì Cẩn Dư.”

“Ừm?” Ngay cả một tiếng đáp nhẹ cũng dịu dàng đến mức rung động.

Cô vòng tay ôm lấy eo anh, lòng bàn tay áp lên sau lưng anh một cách dịu dàng:

“Nơi này của anh… sao lại có nhiều vết sẹo như vậy?”

Bình Luận (0)
Comment