Tỉnh dậy thì trời đã sáng rỡ.
Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc bên cạnh, đầu óc Nam Tịch như bị sét đánh một cái. Cô nghiêng người, khẽ đẩy người bên cạnh.
Cánh tay ôm lấy cô khẽ động đậy, mí mắt vẫn dính chặt, giọng khàn khàn lười nhác áp sát bên tai:
“Em gọi anh à, vợ?”
“Không phải anh định đi làm sao?” Cô đưa tay nhéo nhẹ mặt anh, muốn lay cho anh tỉnh táo, “Dậy đi.”
Cả hai tay cô bị anh giữ chặt, kéo cả người áp sát vào ngực:
“Anh xin nghỉ rồi, muốn ngủ thêm chút nữa.”
“….”
Nghe tiếng tim anh đập ngay bên tai, Nam Tịch mất vài giây mới phản ứng lại:
“Anh xin nghỉ thật à?”
“Ừ.” Giọng anh nghèn nghẹt, hơi thở nóng ấm phả vào vành tai cô.
Trì Cẩn Dư mà cũng có ngày chủ động nghỉ phép?
Nam Tịch thậm chí còn có thể tưởng tượng Kỳ Cảnh Chi giấu một “bạch nguyệt quang” trong lòng, hay Nghi Lâm và Ngụy Dật Minh có chuyện gì đó… nhưng lại không thể tin nổi Trì Cẩn Dư – một kẻ cuồng công việc – lại thật sự xin nghỉ.
“Đừng cựa quậy nữa.” Anh dùng chân khóa chặt cô lại, giọng ngái ngủ, “Anh đang buồn ngủ, không có ý định làm gì đâu.”
Nam Tịch chợt nhớ đến tối qua – một đêm gần như không ngừng nghỉ. Cô không rõ chính xác là tới mấy giờ, nhưng lúc mí mắt dần khép lại, ngoài cửa sổ đã lấp ló ánh sáng đầu ngày.
Tầm nhìn từ Long Hồ rất thoáng, phòng cô lại hướng về phía Đông, vừa vặn nhìn thấy mặt trời mọc.
Câu “đêm xuân ngắn chẳng tày gang”, đến khoảnh khắc trời hửng sáng, cuối cùng đã có hình dáng thật cụ thể.
Cô còn nhớ khi ấy, anh ôm lấy cô, từng hơi thở đều nóng rực. Khoảnh khắc hai người cùng run lên, giọng anh khẽ chạm bên tai:
“Còn tiếp tục được không, ngoan nào?”
Nhưng cô đã mệt rã rời, chẳng còn sức. Sau đó anh bế cô vào phòng tắm, tắm lần cuối, mà trong đầu cô hoàn toàn không còn ấn tượng gì nữa.
Trì Cẩn Dư dường như đã ngủ lại, hơi thở trở nên chậm rãi, ấm áp phả đều lên cổ cô. Nam Tịch lắng nghe tiếng thở của anh, rồi cũng yên tâm chìm vào giấc ngủ tiếp theo.
Không ai dám lên gọi họ. Dì Trần biết cậu chủ vẫn chưa ra ngoài, nên dặn bếp luôn sẵn sàng bữa sáng.
Cuối cùng đến tận trưa, hai người mới xuất hiện.
Trước khi đi, mẹ Nam có dặn dì Trần để ý: hai vợ chồng trẻ có thể đang giận nhau, nên Nam Tịch mới đột ngột về nhà ở vài hôm. Có gì bất thường thì báo một tiếng.
Nhưng nhìn cặp đôi nắm tay nhau, ngọt ngào cùng xuống lầu sau một giấc ngủ ngon tới trưa, nào có vẻ gì đang giận hờn?
Dì Trần vui vẻ dọn cơm trưa cho hai người, thuận miệng hỏi:
“Tiểu thư hôm nay có về thành phố không?”
“Không về đâu.” Nam Tịch vừa uống sữa vừa trả lời, “Tôi muốn ở lại vài ngày để ở bên ba mẹ.”
Dì Trần lại nhìn sang Trì Cẩn Dư:
“Còn cậu chủ thì sao?”
Anh đặt tay ôm eo vợ một cách tự nhiên:
“Tôi ở lại cùng cô ấy.”
Dì Trần mỉm cười, quay lại bếp, mở điện thoại nhắn tin cho bà chủ:
【Ổn rồi, coi bộ không có gì đáng lo.】
【Cậu chủ còn muốn ở lại thêm vài ngày nữa.】
Mẹ Nam đáp lại:
【Vậy thì tốt rồi.】
【Nhớ nấu thêm chút món bổ dưỡng mấy hôm này.】
Dì Trần cười toe toét:
【Hiểu rồi, tôi biết phải làm gì.】
Giấc trưa thì chẳng còn tâm trạng mà ngủ. Trì Cẩn Dư vẫn phải vào công ty, Nam Tịch tiễn anh xuống lầu.
Trước khi lên xe, cô nghiêm túc giúp anh chỉnh lại cà vạt:
“Sau này anh không được như vậy nữa, giám đốc mà lại xin nghỉ vì lý do kiểu đó thì kỳ lắm.”
Nam Tịch mím môi, lườm anh một cái.
Nếu người ta mà biết lý do xin nghỉ là chuyện kia… cô sẽ không còn mặt mũi nào để gặp ai trong giới.
“Vì ngủ chung với vợ mà không dậy nổi?” Anh tiếp lời bằng giọng khẽ khàng, “Chuyện thường tình, chẳng có gì mất mặt.”
“Em mất mặt đó.” Nam Tịch kéo mạnh cà vạt anh, “Lỡ người ta nói em là hồ ly thì sao…”
Cô chưa kịp dứt lời, anh đã cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.
Chỉ chạm nhẹ một cái rồi buông ra, đôi mắt nâu sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô:
“Không phải sao?”
Nam Tịch định phản bác, thì eo đã bị anh ôm chặt lại:
“Em là hồ ly cướp hồn anh.”
“Không tự giữ mình được rồi quay qua đổ lỗi.” Cô hừ nhẹ.
“Đúng vậy, anh không giữ được mình. Trong mơ cũng muốn được dính lấy em.”
Giữa ban ngày ban mặt mà nói mấy lời ngọt chết người thế này, Nam Tịch đỏ bừng cả mặt, tức giận đẩy anh vào xe:
“Đi lẹ đi, chỗ em không hoan nghênh anh.”
“Không sao, miễn chỗ ‘đó’ của em hoan nghênh anh là được.”
“… Im ngay đi, đồ mặt dày!” Nam Tịch nổi điên, buột miệng mắng bằng tiếng Quảng.
Anh không hiểu nhưng cũng đoán không phải lời hay ho, chỉ cười cười, ghé sát tai cô nói nhỏ:
“Tối gặp lại, bé con.”
“Bé bé gì mà bé, suốt ngày bé bé bé.” Cô hừ một tiếng, đóng sầm cửa xe lại.
Nếu giỏi vậy thì học tiếng Quảng mà nói cho chuẩn đi.
Ngày xưa ba cô theo đuổi mẹ, cố gắng học tiếng phổ thông ra sao, ai trong Long Hồ cũng đều biết cả.
Chiều hôm đó, Kỳ Cảnh Chi về sớm. Khi đi từ hầm xe lên, Nam Tịch đang ở phòng khách đốt trầm hương.
Trì Cẩn Dư thích dùng hương, trong xe cũng luôn có. Sợ cô buồn, anh lấy vài hộp hiếm tặng cô chơi.
Trầm hương loại quý, có loại giá đến vài chục triệu một lạng, cô châm lên rồi lại dập tắt, thấy không thích thì đổi cây khác như đang chơi trò thử mùi.
Mấy hộp này Trì Cẩn Dư bình thường quý lắm, nhất là loại trầm lâu năm hay mùi long diên đặc biệt, có loại cháy hết là hết, sau này có tiền cũng chưa chắc mua lại được.
“Con nít mà bày đặt thế này.” Kỳ Cảnh Chi nhìn cô, nhếch môi, “Cẩn thận nó dụ dỗ em về núi tu tiên đó.”
“Người phàm trần như anh biết gì.”
“Ừ, anh là người trần. Còn nó thì thanh cao chứ gì.” Kỳ Cảnh Chi giơ tay kéo tóc cô một cái, “Gả ra rồi là quên nhà, có chồng rồi là coi anh thành người dưng đúng không?”
“Tại anh cứ không vừa mắt ảnh.” Nam Tịch gạt tay anh trai ra, “Anh mà biết giữ mặt mũi cho chồng em, em cũng chẳng nói anh là người phàm.”
“Xì, đúng là có chồng rồi là bênh chồng.”
“Anh ấy đâu phải người ngoài.”
Kỳ Cảnh Chi quay người định lên lầu, Nam Tịch như chợt nhớ ra gì đó, gọi giật:
“Anh! Chờ chút!”
“Làm gì?”
“Cho em coi phòng để đồ của anh một chút.”
Anh trai cảnh giác quay đầu:
“Muốn làm gì đó?”
“Em biết anh có nhiều đồ mới lắm.” Cô nhìn anh, mặt nghiêm túc, “Mà toàn đồ anh chưa mặc hết.”
“…” Khóe môi Kỳ Cảnh Chi co giật, “Muốn mượn đồ anh cho chồng em mặc hả?”
“Chỉ vài bộ thôi mà. Dạo này bận quá, em chưa kịp mua đồ mới cho ảnh. Đợi về thành phố sẽ mua đàng hoàng.” Cô vừa nói vừa đẩy anh về phía phòng chứa đồ, “Tủ đồ ảnh toàn màu đen như quạ, nhìn chán chết.”
“Ý em là anh như con công?”
“Anh nghĩ gì vậy, ai nói anh là bươm bướm đâu…”
Trước đây cô từng thử cho Trì Cẩn Dư mặc một chiếc áo dự định tặng Kỳ Cảnh Chi – vừa in người, đẹp bất ngờ, thế là nảy ra ý định này.
Trì Cẩn Dư sống đơn giản, chú trọng chất lượng hơn số lượng, đồ không nhiều nhưng đủ mặc theo từng dịp.
Còn Kỳ Cảnh Chi thì khác. Thiếu gia sinh ra trong nhung lụa, mê ăn diện, thích sưu tầm đồ hiệu cao cấp, đồ đạc chất đầy cả tủ.
Nam Tịch cảm thấy anh trai thật quá lãng phí, có món mua về xong cứ treo đó, chẳng đụng tới lần nào.
Cô gọi quản gia Diêm đẩy xe đến, vừa thấy bộ nào hợp là quăng vào xe cái đó. Miễn sao là màu mà Trì Cẩn Dư chưa từng mặc, cô đều gom hết.
“Ê, đừng đụng vào cái tủ kia, toàn là đồ anh quý lắm.”
“Nam Tịch, em đừng quá đáng, tiền anh không phải tiền à?”
Cái người xem tiền như giấy vụn thì chỉ có Nam Tịch mới trị được. Cô mặc kệ anh than phiền.
“Cướp đồ của anh để nuôi chồng mình, em thật làm được đó ha?”
“Anh chờ đó, em đếm tới ba, anh không tránh ra thì đừng trách.”
“Ba——”
Nam Tịch mở cánh tủ tiếp theo, nói tỉnh bơ:
“Rồi, đánh em đi nè.”
“……”
Miệng thì nói vậy, nhưng Kỳ Cảnh Chi nào dám thật sự làm gì cô. Cục cưng bảo bối này, rụng một cọng tóc thôi ba mẹ cũng có thể xé xác anh. Đành trơ mắt nhìn từng bộ đồ hiệu cao cấp của mình bị cô lôi ra như dân cướp bóc.
“Em không nói là cậu ta chỉ ở vài bữa thôi sao? Cần chi nhiều vậy?” – Kỳ Cảnh Chi tựa vào cánh cửa tủ quần áo, giọng mệt mỏi.
“Phải mang hết qua để còn lựa nữa chứ?” – Nam Tịch nghiêm túc đáp, “Anh tưởng đống đồ của anh, cái nào anh ấy cũng vừa ý chắc?”
“Đệt, anh cho mặc mà còn kén chọn à?” – Kỳ Cảnh Chi bật cười giận dữ, “Chồng em quý quá ha.”
“Cảm ơn anh khen, đúng là quý hơn anh nhiều.”
“……”
—
Tối đó, khi Trì Cẩn Dư đang ăn tối ở bàn ăn, Kỳ Cảnh Chi nhìn anh như thể muốn nuốt sống.
Thế mà người kia vẫn thản nhiên nhìn anh bằng ánh mắt vô tội:
“Sao vậy anh? Đồ ăn không hợp khẩu vị à?”
Kỳ Cảnh Chi liếc bàn ăn một lượt: canh ba ba, thận xào, cháo sườn củ từ kỷ tử…
Anh cười lạnh, gắp một đũa rau sống:
“Anh sợ ăn xong chảy máu mũi mà chết quá.”
“Xàm gì đó?” – Kỳ Duệ trừng mắt, “Canh khổ qua, củ cải kho kia là nấu cho anh. Hỏa khí đầy người, ăn vô mà hạ hỏa.”
Kỳ Cảnh Chi ngửa cổ uống cạn ly nước đá.
—
Ăn xong, Nam Tịch và Nam Ảnh Tuyết gọi video trò chuyện.
Trì Cẩn Dư thì phụ Kỳ Duệ chăm mấy chậu cây một lúc, rồi mới quay lại phòng khách. Ánh mắt vô tình liếc qua cửa sổ kính sát đất, thấy Kỳ Cảnh Chi đang đứng ngoài hút thuốc.
Đêm tĩnh lặng bao phủ cả sơn trang, bóng lưng người kia bỗng mang vẻ cô đơn lạ thường.
Anh vòng qua cửa lớn, đi ra bên hiên.
Kỳ Cảnh Chi biết anh đến, phủi tàn thuốc, không quay đầu.
Thế nhưng khi Trì Cẩn Dư đưa tay ra, anh vẫn tiện tay chìa cho một điếu.
Trì Cẩn Dư cầm lấy, lại đưa trở lại trước mặt Kỳ Cảnh Chi.
“Đệt… ông nội cậu.” – Kỳ Cảnh Chi chửi thầm một câu.
Miệng thì bực, tay vẫn châm lửa giúp.
“Em gái tôi không thích mùi thuốc.” – Kỳ Cảnh Chi kẹp điếu thuốc, giọng lạnh tanh, “Cẩn thận tối nay nó không cho cậu lên giường.”
Ánh mắt Trì Cẩn Dư cũng lạnh dần.
“Vậy sao? Cô ấy sẽ không đối xử với tôi vậy đâu.” – giọng nhẹ nhàng mà tràn đầy tự tin, “Thì ra anh ở nhà vẫn bị đối xử như vậy à?”
“……”
“Tôi nhìn ra rồi. Trong nhà này, anh chỉ đáng giá…” – Trì Cẩn Dư giơ ngón út lên.
Kỳ Cảnh Chi bật cười, tung chân đá một cú, Trì Cẩn Dư linh hoạt né được.
Một lúc sau, anh liếc Trì Cẩn Dư, khẽ hừ một tiếng:
“Cậu vẫn đáng bị đánh như ngày nào.”
“Cảm ơn.”
“… Trước đây cậu không mặt dày như giờ.”
“Tiểu Tịch không thích người nhạt nhẽo.”
“Cậu thật lòng với nó à?”
Trì Cẩn Dư khẽ cong môi, làn khói thuốc mờ bay theo hơi thở:
“Cô ấy là vợ tôi. Là người duy nhất đời này.”
“Vậy còn Cố Diên thì sao?”
Không khí khựng lại trong chốc lát.
Trì Cẩn Dư búng nhẹ đầu thuốc, tàn trắng rơi xuống, anh nhìn thẳng:
“Thì liên quan gì đến Cố Diên?”
“Không phải cô ta theo cậu sang Anh à?” – Kỳ Cảnh Chi cụp mắt, không rõ nét mặt.
Trì Cẩn Dư nhíu mày:
“Ai nói với anh vậy?”
“Không cần căng thẳng, tôi cũng không ngu đến mức đi nói với em gái mình để gây chuyện.” – anh dập tắt tàn thuốc bằng đế giày hàng hiệu, chậm rãi nghiền nát, “Nhớ cho kỹ lời cậu nói. Cô ấy là người duy nhất của cậu, thì trong mắt, trong tim cậu cũng chỉ nên có mình cô ấy thôi. Nếu không, món nợ năm xưa, tôi sẽ tính cả vốn lẫn lời.”
Vừa quay người đi, đã bị gọi lại:
“Kỳ Cảnh Chi, Cố Diên không phải cùng tôi—”
“Không quan trọng nữa.” – Anh đẩy cửa bước vào nhà.
—
Lúc Trì Cẩn Dư quay lại phòng, Nam Tịch đã tắm xong, đang cuộn trong ghế lười bên cửa sổ đọc tạp chí thời trang.
Mấy mẫu hè sắp ra mắt, cái nào cô cũng thấy đẹp.
Nghe tiếng cửa mở, cô lập tức ngước lên, đôi mắt sáng rực:
“Anh về rồi hả?”
“Ừm.” – Anh cúi người ôm lấy cô từ phía sau, “Thích mẫu nào? Anh mua hết cho.”
“Anh hút thuốc rồi…” – Nam Tịch nhíu mày.
“Ngồi nói chuyện với anh trai em, hút nửa điếu thôi.” – giọng nhẹ nhàng, “Yên tâm, anh không nghiện.”
Nam Tịch nắm tay lại, đấm anh mấy cái, mặt nghiêm lại:
“Đừng học theo anh ấy. Em ghét…”
Chưa dứt câu, môi đã bị anh nhẹ nhàng bịt lại, chỉ khẽ chạm rồi rời:
“Biết mà. Em ghét mùi thuốc. Anh đi tắm ngay.”
“Đi tắm sạch rồi hãy ôm em.”
“Rồi.”
—
Trì Cẩn Dư tắm rất kỹ: dùng sữa tắm ba lần, đánh răng mấy lượt, xúc miệng đến sáu lần. Đảm bảo toàn thân không còn chút mùi thuốc nào, mới mặc bộ đồ ngủ đôi giống Nam Tịch rồi trở lại.
Hơi ấm dịu dàng lại bao phủ lấy cô. Nam Tịch ngửa mặt ngửi thử, rồi chu môi, đón lấy nụ hôn ẩm ướt nhưng mát dịu.
Hơi thở đan xen, cô được anh bế bổng khỏi ghế, cả hai cùng ngã xuống giữa tấm nệm mềm.
—
Ánh đèn dịu nhẹ phủ lên căn phòng. Những cái v**t v* nhẹ như gió, ôm ấp như sương, dần khiến cánh hoa mỏng manh e ấp hé nở.
Người chăm hoa rất kiên nhẫn, cẩn trọng nâng niu từng chút, mặc cho cánh hoa run rẩy trong hơi sương và sấm chớp dịu dàng.
Từng giọt sương đọng trên cánh hoa, nhanh chóng được thay bằng giọt mới, tươi tắn hơn. Đến khi cánh hoa hé ra trọn vẹn, bông hoa ấy đã là tuyệt sắc hương trời.
“Nhìn xem nè, đang chào đón anh đó.” – anh thì thầm, tận hưởng đoá hoa được chính mình chăm sóc từng ngày.
—
Sáng hôm sau, Nam Tịch dậy rất sớm.
Cô hí hửng dẫn anh đi xem phòng thay đồ – cả gian phòng đã bị cô “hốt sạch” đồ chưa mặc đến của Kỳ Cảnh Chi. Áo sơ mi, vest đủ màu sắc treo kín, thêm cả tủ cà vạt xếp riêng.
Trì Cẩn Dư nhìn cảnh tượng trước mắt, cuối cùng cũng hiểu tối qua tại sao Kỳ Cảnh Chi lại nhìn anh như muốn lột da.
Dù vậy, anh trai vợ cũng không phải loại người coi trọng vật chất. Mấy thứ mua bằng tiền, với anh, chẳng đáng là gì.
Nghĩ đến khúc mắc thật sự giữa hai người, Trì Cẩn Dư lặng im nhíu mày. Nhưng khi Nam Tịch kéo tay anh hỏi:
“Anh có thích không?”
Anh liền mỉm cười, vòng tay ôm lấy eo cô, cưng chiều đáp:
“Thích chứ.”
Nam Tịch khoác tay anh, nũng nịu:
“Vậy hôm nay mặc bộ em chọn nha?”
Anh xoa đầu cô:
“Được.”
Vốn luôn mặc đồ tối màu, hôm nay Trì Cẩn Dư hiếm hoi khoác lên người bộ vest màu cà phê nhạt, áo sơ mi trắng bên trong phối cùng áo gile màu kem sữa.
Cà vạt màu ghi ánh nâu điểm vài chấm xanh nhạt như sao trời, cổ áo gài kim băng mạ vàng sáng bóng.
Anh vốn không rành phối đồ, xưa nay toàn nhờ nhà thiết kế chuẩn bị sẵn theo bộ, để nguyên trong tủ. Vậy mà cô chỉ tiện tay chọn vài món, phối lại không những có chiều sâu, mà còn mang lại khí chất sang trọng và trẻ trung đến ngỡ ngàng.
Trì Cẩn Dư nhìn người vợ đang chọn khuy tay áo cho mình, một cảm xúc ấm áp, lẫn chút bất ngờ len lỏi trong tim.
Lấy cô, có lẽ là quyết định đúng đắn nhất đời anh.
Nam Tịch chọn đôi khuy vàng đính đá vuông, cẩn thận cài vào cổ tay anh, rồi giúp anh chỉnh áo, cà vạt, ống quần. Sau đó cô còn vòng một vòng ngắm thành quả.
Từng lời khen như “phong độ ngời ngời”, “thần tiên giáng trần”… đều trở nên tầm thường trước khung cảnh ấy.
Cô hí hửng lấy điện thoại chụp lại khoảnh khắc lịch sử này.
Trì Cẩn Dư tiến tới ôm lấy cô, tay trái nhéo nhẹ mũi cô:
“Vừa lòng chưa?”
Nam Tịch dùng điện thoại nâng cằm anh lên, mắt cong như trăng non:
“Anh phải luôn đẹp trai như vầy, cho em được đã mắt mỗi ngày đó nha.”
Anh cười nhẹ:
“Vậy em chỉ vừa lòng gương mặt anh thôi sao?”
Cô chớp mắt:
“Tất nhiên rồi. Cả truyền thông còn công nhận gương mặt tổng tài họ Trì có thể đánh bật cả minh tinh điện ảnh nữa mà.”
Anh cúi sát tai cô, hơi thở nóng rẫy:
“Anh tưởng… sau từng ấy thời gian, em sẽ hài lòng với ‘dịch vụ đặc biệt’ của anh hơn.”
“… Lại nữa.” – Nam Tịch đỏ mặt đẩy anh ra, “Mau ăn sáng rồi đi làm. Hôm nay không được nghỉ.”
Người đàn ông nắm tay cô, đặt lên môi hôn nhẹ:
“Tuân lệnh, bà xã.”
—
Ngày thường đi làm, Trì Cẩn Dư đều dùng thang máy riêng từ hầm dành cho cấp lãnh đạo, tránh đông đúc. Nhưng hôm nay, anh phá lệ, bảo tài xế thả xuống ngay cổng chính.
Vẻ ngoài thay đổi hoàn toàn khiến lễ tân không nhận ra ngay.
Từ xa nhìn tới: vóc dáng cao ráo chuẩn chỉnh, khí chất ổn định, dáng đi mạnh mẽ có lực.
Đôi giày da nâu bóng loáng, vừa nhìn đã biết là hàng đắt tiền.
Đến khi khuôn mặt điển trai không góc chết ấy xuất hiện ngay trước mắt, hai nhân viên lễ tân sững người, quên cả cúi chào.
Mãi đến khi anh chủ động gật đầu mỉm cười, giọng ôn hòa:
“Hôm nay tinh thần tốt đó, giữ vững phong độ nhé.”
“……!”
Nghe tiếng mở cửa kính, hai lễ tân vội cúi người chào gấp:
“Chào buổi sáng, Tổng giám đốc Trì!”
“Chào buổi sáng.” – Anh mỉm cười bước vào.
Trên đường lên văn phòng, ai đi ngang cũng vừa chào vừa len lén ngắm nhìn.
Cả công ty đều biết gần đây sếp thay đổi nhiều: mềm mỏng hơn với nhân viên, ai làm sai cũng được nhắc nhở nhẹ nhàng. Trong nhóm nội bộ còn lan truyền tấm ảnh chụp trộm anh đang cười khi nhìn điện thoại trong cuộc họp cấp cao hôm qua.
Trước kia, sếp luôn nghiêm túc, chẳng mấy khi cười, quần áo lúc nào cũng tối màu, khí chất khiến người ta không dám lại gần.
Vậy mà gần đây không những dễ chịu hơn, mà còn cười nhiều, ăn mặc sáng sủa hẳn lên.
Mọi người chẳng ai dám chen thang máy, đợi anh đi rồi mới vào lượt sau.
Cho đến khi sếp lịch thiệp nhấn nút giữ cửa, nhướng mày nhẹ hỏi:
“Không ai vội quẹt thẻ à?”
“Lên đi.”
Thế là cả đám run run bước vào, đứng rải rác, không ai dám đứng sát.
Trì Cẩn Dư vẫn bình thản chỉnh lại cà vạt, vuốt ống tay áo phẳng phiu.
Không khí im phăng phắc, một anh nhân viên dũng cảm mở lời:
“Hôm nay Tổng giám đốc mặc đẹp thật, nhìn trẻ ra cả chục tuổi luôn ạ.”
Vừa dứt lời, anh ta liền muốn cắn lưỡi mình cho xong.
Câu khen ấy chẳng khác nào bảo sếp già, đúng là tự đào hố.
Ai nấy đều quay lại nhìn cậu nhân viên với ánh mắt vừa thương hại vừa vui sướng.
Đang chờ bị hỏi tên để chuyển về phòng nhân sự, thì anh sếp lạnh lùng năm nào chỉ cười:
“Cảm ơn, vợ tôi chọn đó.”
Ơn trời đất, vợ ngài đúng là Bồ Tát cứu mạng!
Anh nhân viên nước mắt lưng tròng tiếp tục khen tới tấp:
“Phu nhân thật có mắt thẩm mỹ!”
Sếp càng cười hiền hơn:
“Cậu cũng có mắt nhìn đó.”
—
Chưa đến giờ họp sáng, mà cả công ty đã truyền nhau:
Hôm nay sếp mặc đồ do vợ đích thân chọn.
Sếp vừa lên thang máy, vừa khen nhân viên chỉ vì… biết khen vợ đúng lúc.
—
Nam Tịch ở lại Long Hồ sơn trang đến ngày hai mươi tháng năm.
Tối hôm đó, Trì Cẩn Dư bảo đã chuẩn bị một điều bất ngờ, nên hai người cùng nhau thu xếp về thành phố.
Xe dừng ở sân sau căn biệt thự. Mọi thứ vẫn y như lúc cô rời đi – cây cỏ, đèn đuốc, từng chi tiết nhỏ đều không thay đổi.
Nam Tịch nhìn người đàn ông bước xuống từ ghế lái, trong lòng đầy thắc mắc không biết “bất ngờ” anh nói là gì.
Trì Cẩn Dư bắt gặp ánh mắt dò xét ấy, chỉ khẽ cười rồi nắm tay cô đi về phía sân trước.
Khi tiếng bước chân hai người dần tiến lại, đèn hồng phấn liền bật sáng khắp nơi — từ hồ cá, mép hồ, đến ngọn giả sơn rì rào bóng cây; cả tán ngân hạnh rậm rạp, mái hiên uốn cong, bàn ghế, cầu gỗ đều được bao phủ trong ánh sáng mộng mơ.
Đặc biệt là giả sơn — đèn led viền quanh từng chóp núi uốn lượn, từng tầng sắc màu từ đậm đến nhạt chuyển dần như một bức tranh thủy mặc lung linh.
Bên phải cổng là lầu bát giác cùng quảng trường lõm cũng được bố trí lại.
Trước lầu có thêm giàn hoa tử đằng tím nhạt rủ xuống đúng kiểu cô thích, chính giữa quảng trường — nơi trước kia đặt bộ bàn trà — giờ là một quả tim lớn được viền đèn lấp lánh.
Nhìn kỹ sẽ thấy bên trong khung đèn không phải là ánh sáng, mà là những đóa hoa hồng “Bài ca biển cả” tươi rói, nở rộ chen chúc như đang thi nhau khoe sắc.
“Anh chỉ biết làm mấy trò cũ rích này thôi, đừng chê nha.” – Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ,
“Vợ à, 520 vui vẻ.”
Nam Tịch hít mũi, nén đi cảm giác ấm nóng dâng đầy nơi khóe mắt, quay người ôm chặt eo anh:
“Không cũ đâu… Em thích lắm.”
Hơi thở anh phả nhẹ:
“Vậy cho anh chút phần thưởng?”
Nam Tịch bật cười khúc khích, ngẩng đầu, chủ động dâng lên nụ hôn.
Hương hoa hồng thoảng bên mũi, hơi ấm lan ra nơi bờ môi và kẽ răng.
Khắp sân ngập tràn ánh sáng màu hồng, nhưng chẳng thứ nào rõ ràng. Thứ ánh sáng ấy chẳng làm mọi vật rõ hơn, mà chỉ khiến bầu không khí thêm dịu dàng và mờ ảo.
Chỉ cần một nhịp thở, mọi kiểm soát đều tan biến.
Anh lúc nào cũng sẵn sàng, như thể nơi đâu cũng là nhà, lúc nào cũng có thể tạo nên riêng tư.
Nam Tịch vừa thẹn vừa tức, vừa bối rối vừa bật cười, khẽ cắn môi, điều chỉnh tư thế rồi dựa vào anh, đôi mắt mơ màng nước phủ.
Anh chẳng để cô có thời gian hoàn hồn.
Gió thổi qua giàn tử đằng, từng cánh hoa đung đưa phát ra những tiếng sột soạt nhè nhẹ, hoà cùng tiếng nước chảy róc rách, như một bản hoà tấu dịu êm giữa sân vắng.
Đèn hồng phấn phản chiếu khắp nơi, ánh sáng cũng khẽ lay động.
Bên ngoài biệt thự, tiếng xe trong giờ cao điểm vẫn chưa dứt, thỉnh thoảng còn có tiếng người đi ngang nói chuyện vọng vào từ sau bức tường.
Nam Tịch ôm chặt lấy vai anh, giọng nũng nịu:
“Vào nhà được không anh…”
Anh áp sát tai cô, thì thầm:
“Gọi anh đi.”
“Ông xã, em muốn vào nhà…”
Anh bế cô dậy, từng bước một, vết răng trên vai ngày càng rõ, sau lưng cũng dần hiện thêm những đường xước mới.
Qua phòng khách, đến giữa hành lang dẫn vào khu thang máy, Trì Cẩn Dư dừng bước.
Mọi thứ như ngưng đọng trong khoảnh khắc ấy, thời gian dường như cũng nín thở.
Nam Tịch thở gấp xong mới dần trấn tĩnh lại, buông nhẹ chiếc cằm từng bị cắn chặt. Trong không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng trầm khàn như ma chú vang lên bên tai cô:
“Bảo bối, mở mắt ra… Nhìn phía trước đi.”
Nam Tịch khẽ mở đôi mắt vẫn còn mơ hồ vì hơi sương.
Nơi từng là giá trưng đồ sát tường giờ đã không còn. Thay vào đó, là một bức ảnh khổng lồ chiếm trọn cả bức tường.
Trong ảnh, cô gái ấy cưỡi ngựa phóng như gió, xoay đầu mỉm cười đáp lại tiếng gọi của người yêu — nụ cười ấy khiến cả thế gian trở nên mờ nhạt.
“Em có thích không?” – Anh hỏi khẽ, và… tiếp tục bước lên một nhịp nữa.
Mắt Nam Tịch lập tức đỏ hoe, hàng mi đọng đầy hơi nước, vừa xúc động vừa giận dỗi mắng anh:
“Thích… Đồ xấu xa.”
Anh vẫn bế cô đi đến sát bức ảnh, không vào thang máy, mà dừng lại ngay trước tấm hình khổng lồ ấy.
“Chỉ cần em thích là được.” – Anh áp lòng bàn tay cô lên bức tường, nơi có gương mặt cô rạng rỡ nhất,
“Anh đã cho phủ lớp chống nước đặc biệt đó.” – Giọng nói khàn khàn, dịu dàng, từng chữ cứ như vẽ lên da thịt, chậm rãi mà khiến người ta không thể nào quên.