Trên con phố tấp nập trước cổng nhà, Nam Tịch bất ngờ ôm chầm lấy anh.
“Em đùa thôi.” Cô cọ má vào lồng ngực vững chãi, mỉm cười khẽ khàng. “Chiều nay em đi hái hoa với mấy người bạn.”
Người đàn ông cúi xuống, áp môi cạnh tai cô, giọng trầm thấp: “Hư lắm rồi.”
Cánh cổng từ tốn khép lại, giấu sau lưng tất cả ánh sáng mùa xuân.
Bó oải hương cô mang về, trở thành chiếc cầu nối giữa hai người—một món quà ngọt ngào, nhưng cũng là lời nhắc nhở âm thầm.
Trong khoảng sân nhỏ yên tĩnh, giữa những khóm hoa vừa trồng, cô tựa vào lòng anh, cảm nhận nhịp tim trầm ổn sau tấm lưng vững chãi.
Một nhành hoa tím mảnh mai nhẹ nhàng trượt xuống từ vành tai, vẽ nên những vệt mềm mại trên làn da nhạy cảm. Mỗi điểm dừng như đánh thức một xúc cảm dịu dàng, để rồi tất cả hòa vào hơi thở ấm nóng đang dần bao phủ.
Bên ngoài, âm thanh người xe vẫn không ngớt. Bên trong, là thế giới của hai người, nơi chỉ còn nhịp tim, tiếng gió lướt qua tán cây, và hương hoa thoảng nhẹ trong không gian.
Trên mặt bàn đá, cánh hoa lả tả rơi, như những mảnh lặng im của khoảnh khắc vừa rồi. Có những cánh hoa may mắn chạm vào nơi ấm áp, nhưng vẫn không tránh khỏi bị xao động. Tựa như trái tim cô—dù được chở che, nhưng vẫn mãi rung lên mỗi lần anh chạm vào.
Lúc anh ôm cô xoay người, đầu óc cô đã ngây ngất, theo bản năng vòng tay qua eo anh, vùi mặt vào hõm cổ quen thuộc.
Tiếng cánh cửa khép lại phía xa dường như bị làn hương bao phủ, chỉ còn lại âm thanh khẽ khàng của những bước chân.
Anh vẫn giữ bó oải hương trong tay, hương thơm mơ hồ vương trên áo cô, quyện vào không khí như một phần của họ.
Nam Tịch cảm nhận được sự để tâm của anh—dù anh không nói. Dù là với Sở Chiêu Minh, hay người đàn ông tên Vạn Thành đã đưa cô về hôm nay… Anh đều để tâm.
Lòng độc chiếm của người đàn ông này, đôi khi khiến người ta nghẹt thở.
Tựa như muốn đem cô giữ thật chặt, cất giấu vào sâu thẳm, để không ai khác chạm đến được.
Anh không giống Trì Chiêu Minh.
Người kia giống như đứa trẻ cố chấp, luôn muốn uốn nắn cô thành dáng hình mà bản thân mong đợi. Nhưng lại chẳng hề hay, càng làm vậy, cô càng rời xa.
Còn người đàn ông trước mắt, anh cho cô tự do, cho cô bướng bỉnh, và khi ghen tuông, cũng chỉ biết dùng một cách lặng thầm để giữ cô bên mình. Dù hơi thở nặng nề, dù ánh mắt cháy bỏng, vẫn là sự bao dung không lời.
Nam Tịch biết, mình không thể kháng cự người như thế.
Mỗi lần gần gũi, như một dấu ấn âm thầm, in sâu vào trái tim cô.
Hương oải hương dần lan ra khắp phòng, giữa cơn mộng mị, cô nghe thấy giọng anh trầm thấp vang lên:
“Chọn tư thế đi.”
“Muốn nằm nghiêng, hay nằm sấp?”
Cô còn chưa kịp đáp lời, anh đã dịu dàng nói tiếp:
“Nhưng lần này… em phải ngoan.”
“Không được đâu.”
Khoảnh khắc tựa người bên khung cửa sổ, Nam Tịch biết mình đã không còn quyền từ chối.
Suốt buổi tối, trừ lúc anh bế cô lên lầu, anh vẫn luôn ở phía sau – âm thầm nhưng mãnh liệt.
Cô không thể thấy anh, không thể ôm lấy anh, càng không thể đoán trước những cơn sóng cảm xúc ào tới bất ngờ, khiến cô như vỡ vụn trong khoảnh khắc.
Tối nay, Nam Tịch có một buổi tiệc.
Sinh nhật của Nguyễn Thừa – anh ta mời vợ chồng Lục Tây Từ, Tô Dao và một vài người bạn. Ban đầu anh cũng nói cô có thể dẫn theo người nhà, nhưng Cẩn Dư bận công việc, không rời được.
Sau bữa tối, cả nhóm bàn nhau xem nên đi tiếp quán karaoke hay quán bar. Tô Dao đang mang thai, không tiện đến những nơi ồn ào, nên vợ chồng cô ấy rút trước.
Nam Tịch vẫn theo nhóm đến bar.
Đang chơi được một lúc, Trì Cẩn Dư nhắn tin hỏi cô đang ở đâu. Cô gửi vị trí và số bàn trong bar cho anh.
Chưa đầy nửa tiếng sau, trong không gian náo nhiệt của quán bar, bỗng có một khoảng lặng kỳ lạ như thể thời gian chậm lại.
Nam Tịch ngẩng đầu nhìn ra phía cửa – gương mặt quen thuộc ấy ngay lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Dưới ánh đèn lập lòe, anh vẫn nhìn thấy cô, không hề chần chừ, bước thẳng về phía bàn.
Mấy cô bạn ngồi cạnh cô lập tức kích động, kéo tay cô thì thào:
“Trời đất, người thật còn đẹp hơn cả lời đồn!”
“Cậu giấu kỹ quá đó nha?”
Nam Tịch nhịn cười: “Không giấu thì lẽ nào để các cậu nhìn thấy hết?”
“…!” Mấy cô nàng đỏ mặt tía tai.
Nhờ anh mà bây giờ trong nhóm bạn còn độc thân, cô cũng được xem như kiểu chị đại dày dạn tình trường.
Nguyễn Thừa là nhân vật chính của bữa tiệc, vội đứng dậy chào: “Tổng giám đốc Trì, cuối cùng cũng đợi được anh đến rồi.”
“Nguyễn tổng, khách sáo rồi.” Trì Cẩn Dư gật nhẹ đầu, ánh mắt nhanh chóng chuyển sang Nam Tịch đang bị bạn bè vây quanh: “Tôi đến đón vợ về.”
Nguyễn Thừa cười, rót một ly rượu: “Đến rồi thì làm một ly cho vui đã.”
Nam Tịch khẽ nín thở.
Chưa từng ai ép được anh uống rượu. Anh cũng không thích bị nài ép. Chỉ cần anh không muốn, thì không ai có thể thay đổi được.
Nhưng hôm nay là sinh nhật của bạn, cô đang định bước lên giải vây, lại thấy anh bình tĩnh đón lấy ly rượu đưa tới, cụng nhẹ với ly của Nguyễn Thừa: “Chúc sinh nhật vui vẻ.”
Không những uống, mà còn chủ động chúc mừng.
Đối với bạn bè, đây đúng là một vinh hạnh lớn.
Mấy người đàn ông nói chuyện với nhau rất hợp gu, không khí náo nhiệt dần lên. Trì Cẩn Dư vẫn cư xử rất ôn hòa, hoàn toàn không giống tối hôm nào đó từng gắt gỏng trút giận với cô.
Nam Tịch từng nghĩ, nếu gặp lại Nguyễn Thừa, anh nhất định sẽ lạnh nhạt. Nhưng không ngờ anh lại khéo léo và rộng lượng đến vậy.
Đến hơn mười một giờ, cô mới phải kéo anh dậy, kết thúc màn chạm ly không hồi kết giữa mấy người đàn ông.
Cô biết anh không phải kiểu dựa vào các mối quan hệ bàn tiệc để làm ăn, cũng không thích ăn chơi quá trớn. Bình thường chỉ nhấp vài ly với Bạc Thận. Tửu lượng không cao lắm, nên kết cục khi ngồi cùng mấy tay “dân chơi” cũng dễ đoán.
Một nhân viên phục vụ giúp dìu anh, Nguyễn Thừa đích thân tiễn ra tận cửa.
Nam Tịch vừa định hỏi xe đậu ở đâu thì nghe giọng quen thuộc vang lên:
“Trời ơi, chuyện gì đây?”
Kỳ thực, Trì Cẩn Dư đã có chuẩn bị tâm lý uống vài ly, nên dặn Dư Thự Dương đứng chờ ở ngoài để lát lái xe về.
Chỉ là… không ngờ uống vài ly lại thành “say mềm”.
May là dù có ngà ngà, anh cũng không làm ầm lên. Ai bảo làm gì thì ngoan ngoãn làm theo. Cô bảo nhấc chân trái, anh nhấc chân trái. Nói nhấc chân phải, anh cũng không sai.
Lên xe, Dư Thự Dương cúi người cảm ơn Nguyễn Thừa: “Cảm ơn Nguyễn tổng, thật ngại quá.”
“Không có gì.” Nguyễn Thừa mỉm cười, vẫy tay với Nam Tịch, “Về cẩn thận nhé.”
Xe vừa rời bãi đậu, Nam Tịch nghe Dư Thự Dương lẩm bẩm như thở dài: “Tổng giám đốc mà cũng chịu uống ở bar thật à…”
Cô khó hiểu, quay lên hỏi: “Sao vậy?”
Dư Thự Dương liếc gương chiếu hậu, nhìn người đang dựa vào ghế sau: “Sếp tôi chưa bao giờ uống rượu hay ăn gì trong quán bar. Dù có tiệc tùng cũng không chọn nơi đó. Trừ hôm nay ra, duy nhất chỉ có một lần…”
“Dư Thự Dương.” Giọng nói trầm khàn bật lên từ ghế sau. Dù đôi mắt vẫn khép hờ, nhưng chẳng chút men say, “Lo mà lái xe đi.”
Nam Tịch tròn mắt: “Anh giả vờ say?”
Dư Thự Dương cũng sốc không kém.
Ai như anh chứ—đã không muốn là chẳng ai ép nổi, giả vờ say càng không phải phong cách của Trì Cẩn Dư.
Anh luôn là người thẳng thắn, không giấu giếm điều gì.
Nam Tịch thì không sợ, liền bám lấy: “Ngoài hôm nay, còn lần nào nữa?”
Cô quay sang nhìn Dư Thự Dương, ánh mắt đầy tò mò.
“…” Anh tài xế trẻ chỉ muốn chui xuống đất, cười gượng: “Phu nhân ơi… tha cho tôi một con đường sống đi.”
Cô hiểu tính anh chàng này, nhát gan, sợ mất việc nên chắc chắn sẽ không khai. Cô đành quay lại liếc nhìn người bên cạnh, nháy mắt tinh nghịch.
Dù không thật sự say, nhưng hôm nay anh đã uống không ít. Mắt hơi ánh lên vẻ mơ màng, vài chiếc cúc áo sơ mi cũng được nới lỏng, vô tình toát ra vẻ quyến rũ phóng khoáng.
Anh vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cô sát lại gần, thì thầm bằng giọng khàn khàn:
“Hắn nhớ nhầm rồi.”
Nam Tịch ngẩn người: “Gì chứ?”
“Là hai lần.” Giọng nói như làn gió phả bên tai, “Một lần em say, một lần… em cũng say.”
Cô chợt hiểu.
Một lần là bữa tiệc độc thân trước đám cưới, khi anh đến đón cô về.
Còn lần kia, chắc là hôm hai người lần đầu gặp gỡ, cô được anh đưa về biệt thự ở phố Hòa Phủ, rồi ngủ lại đêm hôm ấy.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, quá đỗi hoang đường, khiến cô lập tức tự dập tắt.
Không thể nào.
Lúc đó, họ còn chưa quen biết, sao anh có thể vì cô mà đến quán bar?
Về đến nhà, cô biết không nên để anh tắm ngay khi vừa uống rượu xong. Thế nên bảo Dư Thự Dương đỡ anh nằm tạm lên ghế sofa, còn cô thì vào bếp rót nước.
“Phu nhân, vậy tôi đi đây. Có gì cần thì cứ gọi cho tôi.”
“Ừ.”
Nam Tịch đưa ly nước đến gần môi anh: “Uống một ngụm đi.”
Nước ấm trôi xuống cổ họng, chân mày đang nhíu lại của anh cũng giãn ra đôi chút. Thấy cô xoay người, anh lại cau mày, kéo tay cô lại: “Em đi đâu vậy?”
“Đi tìm mật ong, pha nước cho anh.”
“Không cần.” Trì Cẩn Dư dựa lười trên ghế sofa, ngửa đầu nhìn cô, giọng mang theo chút nũng nịu, bàn tay quấn lấy ngón út của cô, “Không uống đâu, ngồi với anh một lát.”
Tim Nam Tịch như rung lên từng nhịp, mềm nhũn cả người: “Anh không nhức đầu sao?”
“Không.” Anh nhìn cô, cười khẽ, đưa tay ra: “Cho anh ôm một chút.”
Nam Tịch khẽ làu bàu, đặt ly nước lên bàn trà rồi ngoan ngoãn nép vào lòng anh.
Mùi rượu thoang thoảng trong hơi thở anh, nhưng lạ thay, lại không khiến cô khó chịu như trước.
Trước đây, cô rất ghét mùi rượu, đặc biệt là khi Trì Chiêu Minh – uống say, cô luôn cảm thấy phản cảm.
Nhưng bây giờ thì không, chỉ thấy xót xa.
Cô biết, anh chắc chắn đang không dễ chịu chút nào.
“Không thích thì đừng cố uống làm gì. Bọn họ đúng là uống như bể chứa.” Cô nâng mặt anh lên, lau giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh, “Hơn nữa… chẳng phải anh không ưa gì Nguyễn Thừa à?”
“Họ là bạn em mà.” Ánh mắt anh hơi say, không còn tỉnh táo như thường ngày, nhìn cô đắm đuối như thể mang theo chút ngẩn ngơ.
Nam Tịch nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, từng nhịp như pháo hoa bừng lên trong lòng ngực.
“Vả lại, Nguyễn Thừa từng cứu em mà, đúng không?”
Không gian như lặng lại trong thoáng chốc. Cô ngẩn người: “Sao anh biết?”
“Không nhớ nữa, chắc nghe ai đó kể thôi.” Anh cong môi cười, đầu ngón tay khẽ lướt qua lọn tóc bên thái dương cô.
Nam Tịch chớp mắt, có chút ngẩn ngơ.
Chuyện đó cũng không phải bí mật, bạn bè thân thiết đều biết, anh nghe được cũng là điều dễ hiểu.
“Anh có thích cậu ta hay không thì là chuyện khác. Nhưng nếu cậu ta từng cứu em, thì dù thế nào anh cũng phải biết ơn.” Trì Cẩn Dư nhìn cô thật lâu, ánh mắt bình thản nhưng lại thăm thẳm như xuyên qua hiện tại, trôi về quá khứ xa xăm, “Dù sao… anh suýt nữa đã mất em rồi.”
Viền mắt Nam Tịch bỗng nóng bừng, giọng nghèn nghẹn: “Anh đang nói gì vậy, lúc đó mình còn chưa quen nhau mà.”
Anh bật cười, lần lượt đan từng ngón tay cô vào tay mình.
Cô cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt, hai chiếc nhẫn cưới khẽ chạm vào nhau, như một lời gắn kết lặng lẽ.
Cô có rất nhiều trang sức, thỉnh thoảng sẽ thay nhẫn để phối đồ. Nhưng Trì Cẩn Dư thì khác, anh luôn đeo nhẫn cưới – chỉ tháo ra khi tắm hoặc đi ngủ.
Tình cảm anh dành cho cuộc hôn nhân này, luôn thấm nhuần trong từng chi tiết nhỏ. Dù miệng không hay nhắc đến tình yêu, nhưng hành động lại là những cưng chiều không hề che giấu.
Trước khi cưới, anh hứa sẽ để cô tự do phía sau hậu trường, và rạng rỡ trước mặt mọi người.
Sau khi cưới rồi, cô mới hiểu – anh còn có thể cho nhiều hơn thế.
Bất chợt, giọng nói như khói mỏng vang lên từ phía trên: “Vợ à…”
Nam Tịch ngẩng đầu định trả lời, nhưng lại thấy anh đã nhắm mắt.
Hơi thở trầm ổn, đều đặn – như đã chìm vào giấc mộng.
Nhìn khuôn mặt yên bình khi ngủ của anh, cô như bị một lực vô hình dẫn dắt, đưa tay lên day nhẹ nếp nhăn giữa chân mày anh. Bất ngờ thấy anh khẽ cong môi, lẩm bẩm như mộng ngôn: “Vợ à, ngủ ngon…”
Bàn tay còn lại nhẹ nhàng siết chặt lấy eo cô.
Trái tim như đê vỡ, một dòng cảm xúc lạ lẫm tuôn trào dữ dội, cuộn trào không ngừng.
Dường như… cô vừa vén được màn sương mù, thấy rõ một điều gì đó.
Là trái tim – một nửa từng bị ăn mòn, từng bị xâm chiếm, mà chính cô cũng chẳng hay biết – đã không còn lành lặn từ lúc nào.