Trì Nam Xuân Thủy – Chiết Chi Bạn Tửu

Chương 60

“Trì Chiêu Minh, anh đang định làm gì vậy?” Nam Tịch nhận ra anh ta có điều bất thường, nghiêm giọng: “Anh tỉnh táo lại đi.”

Anh ta có vẻ đã uống khá nhiều, nhưng vẫn chưa đến mức mất kiểm soát, chỉ là mặc kệ bản thân bị men rượu làm mờ lý trí.

“Tịch Tịch, ở đây không có ai khác, em nói thật cho anh biết đi.” Trì Chiêu Minh đỏ mắt, tiến gần về phía cô, “Là hắn ép em đúng không? Hắn đâu có thật lòng với em. Hai người chỉ đang lợi dụng lẫn nhau thôi. Trước mặt người ngoài thì diễn vở vợ chồng ân ái, ngay cả trước mặt anh cũng muốn giả vờ sao? Rõ ràng người em thích là anh mà.”

“Trì Chiêu Minh, anh điên rồi! Anh có biết mình đang nói gì không? Tôi là chị dâu của anh!” Nam Tịch cố gắng hét lên để anh tỉnh lại, “Chuyện giữa tôi và anh đã kết thúc từ lâu. Giờ tôi không còn chút tình cảm nào với anh hết!”

Giọng Trì Chiêu Minh nghẹn ngào: “Anh không tin… Hai mươi năm tình cảm, chỉ mấy tháng là em quên hết sao?”

Nhưng hai mươi năm ấy, chẳng phải chính anh là người đầu tiên dứt bỏ, bất chấp tất cả lao vào vòng tay người khác đó sao?

Nam Tịch không muốn nhắc lại chuyện cũ, tránh để anh ta nghĩ cô còn dây dưa. Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Nếu anh còn muốn giữ lại chút tự trọng, thì hãy thả tôi ra ngay. Đừng để bản thân phải hối hận vì những chuyện sắp làm.”

“Tôi không quan tâm nữa! Tôi còn gì để hối hận chứ!” Trì Chiêu Minh mất kiểm soát, bóp cằm cô, nghiến răng: “Em thích hắn ở điểm nào? Hắn có khiến em vui vẻ sao? Một người lạnh lùng như thế, làm sao mang lại hạnh phúc cho em được?”

“Người hiểu em nhất là anh, hay là… thử cho anh một cơ hội đi?”

“Anh trẻ hơn hắn, khỏe hơn hắn, cũng hiểu em hơn. Hãy thử một lần xem.”

“Đồ điên.” Nam Tịch giằng tay khỏi vai anh ta, nhưng bị giữ chặt. Hai tay cô bị đẩy lên cao quá đầu.

Khuôn mặt nồng nặc mùi rượu của anh ta áp sát xuống, cô không còn đường né tránh, đành nhắm mắt lại.

Trì Chiêu Minh cho rằng cô đã chấp nhận, vừa cúi người định đặt lên môi cô nụ hôn thì…

“Bịch!”

Một cú đá gối chính xác khiến anh ta đau đến tái mặt, như có lưỡi dao sắc lạnh rạch dọc cơ thể.

Nam Tịch nhân cơ hội anh ta choáng váng, mạnh tay đẩy anh ta ra. Nhưng chưa kịp chạy, Trì Chiêu Minh đã hoàn hồn, gằn giọng mắng chửi rồi lao đến túm lấy cô lần nữa.

Cô bị kéo ngã xuống sát bồn hoa.

“Cô không biết điều thì đừng trách tôi—”

Lời còn chưa dứt, một giọng nói lạnh băng vang lên từ bóng tối:

“Trì Chiêu Minh, cậu chán sống rồi à?”

Trì Chiêu Minh bị vệ sĩ đè xuống đất, không nhúc nhích được. Trì Cẩn Dư bước đến, cúi người bế ngang vợ mình lên.

Ngay khoảnh khắc ấy, Nam Tịch không kìm được nước mắt.

Ánh mắt anh mang theo sự lo lắng chưa từng thấy, nhưng vẫn không mất đi sự dịu dàng quen thuộc: “Em có sao không?”

“Không sao.” Nam Tịch đưa tay vòng qua cổ anh, “Em đá hắn một cú thật mạnh rồi.”

Giọng cô mang theo sự tự hào rõ rệt, nhưng Trì Cẩn Dư không cười, chỉ nhẹ giọng khen: “Ừ, giỏi lắm.”

Phía sau đã có nhiều người kéo tới, anh liếc qua một vòng, điềm đạm nói: “Chuyện nhà, để mọi người chê cười rồi.”

“Đã là chuyện nhà, anh định xử lý thế nào?” Kiều Nghi Lâm hỏi.

Mười mấy ánh mắt dồn về phía Trì Cẩn Dư, tất cả đều muốn biết người đàn ông nổi tiếng lạnh lùng quyết đoán này sẽ xử lý thế nào với đứa em trai dám động đến vợ mình.

Với những gia đình danh giá như họ, thể diện luôn được đặt lên hàng đầu. Có lẽ anh sẽ chọn cách dàn xếp trong nội bộ, để tránh làm to chuyện.

Thế nhưng, điều anh nói ra lại khiến tất cả sững sờ:

“Gọi cảnh sát. Khi cần, phiền cô Kiều cung cấp bản ghi hình làm bằng chứng.”

Anh đang muốn đưa Trì Chiêu Minh vào đường cùng.

Cũng hoàn toàn không màng đến dư luận, chỉ muốn giành lại công bằng cho vợ mình.

Cảnh sát đến và đưa Trì Chiêu Minh đi. Mãi đến khi mọi việc xong xuôi, Nam Tịch mới không kìm được, khẽ “á” một tiếng vì đau, siết chặt cánh tay chồng.

“Sao vậy?” Trì Cẩn Dư lo lắng nhìn cô.

Khi bị kéo ngã xuống bồn hoa, đầu gối cô đã va vào mép đá. Lúc đó tình huống quá cấp bách, cô hoàn toàn không để ý. Sau đó lại được anh bế suốt, rồi còn phải nói chuyện với cảnh sát, nên cô cũng quên mất cảm giác đau.

Giờ đây mọi chuyện đã lắng xuống, cơn đau mới ập đến rõ rệt.

Trì Cẩn Dư đặt cô ngồi xuống sofa trong phòng khách. Để tránh làm cô đau thêm, anh không bế thẳng chân cô lên mà quỳ một gối xuống, cẩn thận kiểm tra đầu gối cô ngay tại chỗ.

Người giúp việc nhà họ Kiều mang thuốc sát trùng tới. Trì Cẩn Dư vẫn giữ nguyên tư thế nửa quỳ nửa ngồi, cúi đầu cẩn thận xử lý vết thương cho vợ.

Anh đưa tay trái lên cạnh miệng cô: “Nếu đau quá, cắn tay anh.”

Khi thuốc chạm vào vết trầy, cơn đau khiến Nam Tịch không chịu nổi.

Tay trái anh in hằn dấu răng rõ rệt, nhưng so với những gì trên vai anh từng chịu, có là gì? Anh hoàn toàn không né tránh, cứ để cô cắn như vậy, bàn tay còn lại vẫn tiếp tục xử lý vết thương một cách bình tĩnh và nhẹ nhàng.

Từng động tác đều ôn hòa, vững vàng, cố gắng giảm thiểu đau đớn cho cô.

Người đàn ông vốn được đồn là cao quý lạnh lùng, không vướng bụi trần, lúc này lại phớt lờ ánh mắt kinh ngạc xung quanh, cúi đầu quỳ gối, vì vợ mình mà gạt bỏ hết mọi kiêu hãnh.

Ở hàng sau cùng, Thi Minh Lang khoanh tay đứng xem, bật cười khẽ: “Tôi xem đến mức sắp tin vào tình yêu rồi đó.”

Kiều Nghi Lâm liếc mắt: “Thật hay giả vậy?”

Thi Sương Lăng bật cười: “Tôi đâu có ngốc.”

“Phụt—”

Xử lý xong xuôi, Trì Cẩn Dư gật đầu chào mọi người nhà họ Kiều rồi bế Nam Tịch lên xe, đưa cô về nhà.

Tại phòng tắm trong biệt thự phố Hòa Phủ, Nam Tịch ngồi trên bệ bồn tắm nước ấm, để mặc ai kia đang nghiêm túc rửa chân cho mình.

Anh rất chăm chú, còn cô thì rảnh rang đùa cợt: “Chết rồi chồng ơi, mấy ngày tới chắc em không ‘phục vụ’ anh được rồi.”

Vết thương ở đầu gối khiến cô không thể chịu lực, dù là tư thế nào cũng sẽ thấy đau.

Trì Cẩn Dư ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu xa: “Em vẫn còn tay mà, đúng không?”

Nói xong lại liếc nhìn phần dưới chiếc vòng cổ, khẽ mỉm cười: “Chỗ này cũng được, anh không kén chọn.”

“Anh mơ à.” Nam Tịch hếch chân lên, mũi chân trắng nõn còn dính bọt nước đá vào quần anh, khẽ đá một cái, “Chỉ xứng với thế thôi.”

Anh không né mà còn giữ lấy chân cô, cười gian, cúi xuống nhìn khoảng cách vừa đủ kia: “Muốn thử không?”

Dưới chân bỗng trở nên ấm dần, mặt Nam Tịch cũng đỏ lên ngay lập tức.

“Đồ dở hơi!”

Sao chuyện gì anh cũng nghĩ ra được vậy?!

Cô chưa từng có người đàn ông nào khác ngoài anh, nhưng cô dám chắc, dù là sức bền, sự sáng tạo hay… độ “liều”, Trì Chiêu Minh cũng chẳng bằng một góc của Trì Cẩn Dư.

Nam Tịch thực sự đã đánh giá thấp người đàn ông này.

Cô đáng lẽ nên hiểu từ đầu — anh chưa từng là kiểu chơi ở “hạng phổ thông”.

Trong phòng ngủ thoang thoảng hương hoa sen từ que xông thủy, chăn ga màu phấn hồng ngập mùi hương nhẹ. Trì Cẩn Dư đặt đôi chân mảnh mai của cô lên mép giường.

Anh cúi người, kiên nhẫn chỉ dẫn chúng cách… chiều chuộng người khác.

Và rồi anh cúi đầu, để hơi thở ấm áp chạm lên từng điểm hương thơm của đóa sen mềm mại.

Giống như người nuôi ong cần mẫn, dịu dàng nâng niu từng giọt mật ngọt.

Khi tâm trí mơ hồ, Nam Tịch siết tóc anh, giọng nghẹn ngào:

“Trì Cẩn Dư… cái này thật sự… có thể ăn sao?”

“Thiên nhiên ban tặng, sao lại không được?” Giọng anh khàn khàn, như trầm xuống, tay ấn nhẹ hông cô, “Đừng dừng lại.”

Đêm hè bên hồ sen, sóng nước dập dềnh đến tận khuya, luôn có tiếng dạ oanh khẽ ngân nga trong gió.

Hôm sau, Nam Tịch theo Trì Cẩn Dư quay về nhà cũ.

Trì Chiêu Minh bị tạm giữ từ đêm qua. Dựa theo video mà nhà họ Kiều gửi cho cảnh sát từ sáng, tuy chưa gây hậu quả nghiêm trọng, nhưng việc bị giam vài ngày là không tránh khỏi.

Điền Huệ Vân đang ngồi trước mặt Trì Thương Sơn, vừa khóc vừa cầu xin: “Ông xã, nếu con mình thật sự bị giam, sau này biết giấu mặt vào đâu? Dù nó kém cỏi, nhưng vẫn là con ông mà. Ông thử tìm người lo liệu, đưa ít tiền, chắc cũng không quá nghiêm trọng đâu?”

“Về rồi à?” Trì Thương Sơn nhàn nhạt liếc qua, cầm tách trà chào hai vợ chồng rồi quay sang nói với vợ: “Chuyện của Chiêu Minh, bà tự đi nói chuyện với họ. Nếu họ đồng ý hòa giải, tôi sẽ đón nó về. Còn không thì tôi cũng đành chịu.”

Điền Huệ Vân nào không hiểu, người đầu tiên gọi cảnh sát chính là Trì Cẩn Dư.

Hai người trở về lần này, rõ ràng chỉ để giáng thêm một đòn, tuyệt đối không có ý định hòa giải.

Bà ta đỏ mắt, gần như gào lên: “Trì Thương Sơn! Cùng là con ông, sao ông lại thiên vị đến vậy?!”

“Tôi thiên vị?” Trì Thương Sơn đặt mạnh tách trà xuống, ánh mắt lạnh băng nhìn bà: “Trì Chiêu Minh thành ra như bây giờ, bà không có trách nhiệm gì à? Cùng là con tôi, tại sao chỉ có Chiêu Minh khiến tôi mất mặt hết lần này đến lần khác? Bà biết tôi đã phải thu xếp bao nhiêu chuyện cho nó chưa?”

Ông nhìn sang Nam Tịch, thở dài: “Cả đời tôi chỉ có một lần cúi đầu cầu xin người khác, cũng vì con trai bà không biết giữ mình, đi dính vào cái cô diễn viên kia!”

Trì Thương Sơn là người thế nào chứ? Trước đây dù thân thiết với ba Nam Tịch, ông vẫn giữ lễ. Vậy mà khi sự cố hủy hôn xảy ra, ông đã phải hạ mình đến tận đáy, nói hết những lời dễ nghe nhất trong đời.

Giờ tuy hai nhà đã trở thành thông gia, nhưng mỗi khi nhớ lại chuyện ấy, ông vẫn thấy nhục nhã.

“Còn thằng con trai lớn của ông thì tốt đẹp gì?!” Điền Huệ Vân đầu bù tóc rối chỉ tay vào Trì Cẩn Dư và Nam Tịch, giọng the thé, “Hai người đó từ lâu đã vụng trộm sau lưng con trai tôi rồi! Con đàn bà này là tai họa, khiến gia đình chia rẽ, khiến anh em trở mặt! Giờ còn muốn đẩy em trai vào tù! Biết đâu đêm qua là do cô ta dụ dỗ—”

“Chát!”

Một cái tát giáng xuống, âm thanh rõ ràng khiến cả căn phòng im bặt.

Điền Huệ Vân trừng mắt nhìn Trì Thương Sơn, run rẩy đưa tay ôm má. Lớp trang điểm nhòe vì nước mắt, khiến gương mặt bà ta vừa buồn cười vừa đáng thương.

“Ông dám đánh tôi?”

“Trì Thương Sơn, ông thật sự dám đánh tôi?!”

“Bà là người lớn, nói ra mấy lời như vậy à?” Giọng ông lạnh như băng, “Điền Huệ Vân, có phải tôi đã quá dung túng bà rồi không? Con trai tôi và con dâu tôi, không phải để bà vu khống bừa bãi.”

“Trì Chiêu Minh làm sai thì phải chịu phạt. Hôm qua nó dám ra tay với chị dâu mình, hôm nay không trừng phạt, lẽ nào để ngày mai nó dám bất hiếu với mẹ, phản nghịch với cha?”

Một câu cuối khiến bà ta cứng đờ.

Trì Thương Sơn nhìn vợ, trong mắt có chút xót xa nhưng ông nén xuống: “Tôi gọi hai đứa nó về, là muốn mọi người nói chuyện cho rõ ràng. Nếu Chiêu Minh thật lòng hối lỗi, tôi sẵn sàng làm người đứng giữa. Nhưng nhìn thái độ của bà hôm nay, không cần thiết nữa rồi.”

Ông dừng lại một lúc, rồi nghiêng mắt đi nơi khác:

“Sau này quản cho tốt con trai bà. Đừng để tôi thất vọng nữa.”

Trì Cẩn Dư lần này đã hoàn toàn cứng rắn, quyết tâm để Trì Chiêu Minh trả giá cho những gì đã gây ra.

Trên đường trở về, trụ sở cảnh sát gọi tới, đề nghị một phương án hòa giải. Nhưng anh lạnh nhạt từ chối:

“Nếu bản án không công bằng, tôi sẽ kháng cáo.”

Anh vừa dứt khoát cúp máy, Nam Tịch khẽ nắm lấy bàn tay anh đặt trên ngăn đựng đồ.

“Chồng à…”

Anh vẫn đang tập trung lái xe, không nhìn cô, nhưng bàn tay đã dịu dàng siết lại:

“Ừ?”

Cô chợt nhớ đến cái tát khi nãy của Trì Thương Sơn. Nhìn nghiêng gương mặt anh, cô hỏi một câu đã kẹt lại trong lòng từ lúc đó:

“Nếu sau này chúng ta có lúc tranh cãi, anh có đánh em như ba anh không?”

Cô không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của anh. Nhưng gương mặt ấy vẫn bình thản, thẳng thắn, và chân thành.

“Sao lại thế được? Anh thương em còn không kịp.”

Anh dừng xe bên đường, xoay người nhìn cô, ánh mắt lặng lẽ sâu lắng:

“Em mãi mãi là người đúng. Anh không thể giận em, càng không thể làm tổn thương em.”

Nam Tịch như tan ra trong ánh nhìn vừa dịu dàng vừa kiên định đó, sống mũi cay cay, nhẹ nhàng hít một hơi:

“Tại sao lại đối xử với em tốt đến vậy?”

Trong lòng cô chợt vang lên một tiếng gọi rất khẽ, một câu hỏi chỉ có cô nghe thấy:

“Trì Cẩn Dư, anh… có yêu em không?”

Anh mỉm cười, nâng tay cô lên, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay:

“Vì em là vợ anh.”

“Không thương em thì thương ai?”

Cô nhìn anh thật lâu, ánh mắt không chớp:

“Vậy nếu người làm vợ anh không phải là em thì sao?”

Anh nhìn cô, từng chữ rõ ràng chắc nịch, như đóng dấu giữa tim cô:

“Người đó… sẽ không bao giờ là ai khác.”

Bình Luận (0)
Comment