“Vợ à, em giỏi quá…” Anh vừa nói vừa hôn lên môi cô, nụ hôn sâu đầy lưu luyến và triền miên.
Trong buổi lễ hôm ấy, nụ hôn kéo dài mười phút trên lễ đài khiến không ít người phải tròn mắt kinh ngạc. Chuyện Trì Cẩn Dư chiều vợ từng được đồn đại khắp nơi, nhưng dù lời ra tiếng vào nhiều đến mấy, cũng không bằng chứng kiến tận mắt một lần.
Rất nhiều người hôm nay là lần đầu tiên gặp anh, ấn tượng về Trì Cẩn Dư vẫn còn dừng lại ở những lời đồn trong quá khứ. Chàng trai ấy diện mạo xuất chúng, khí chất kiêu bạc, phong thái nho nhã – thế nhưng lại luôn giữ khoảng cách, lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh, như thể sự đời chẳng gì liên quan đến anh.
Thật khó tưởng tượng một người như thế lại có thể yêu vợ đến mức này.
Hóa ra, anh có thể hôn một cô gái một cách mãnh liệt đến vậy, cũng có thể dỗ dành cô bằng giọng dịu dàng như thế. Tình cảm nồng nàn và ý muốn chiếm hữu bộc phát từ người đàn ông vốn trầm lặng, lạnh nhạt, lại khiến tất cả những người chứng kiến đều cảm thấy rung động sâu trong tâm khảm.
Kỳ Thư Ái sững người nhìn chằm chằm, cuống quýt lấy điện thoại ra quay video. Cô chỉ mới quay được nửa đoạn thì phía sau chợt vang lên một giọng nói lành lạnh như hồn ma: “Đừng quay linh tinh, xóa đi.”
“Liên quan gì tới anh?” Kỳ Thư Ái lườm anh ta, lẩm bẩm mắng thầm. “Tôi quay cho Tiểu Tịch coi đó.”
Cô muốn quay lại làm kỷ niệm cho Nam Tịch, chứ bản thân Trì Cẩn Dư chắc chắn cũng chẳng hơi đâu để quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Bạc Thận nhếch môi, tay cầm điếu thuốc mảnh khảnh bị bẻ gãy làm đôi: “Nếu cô dám tung lung tung lên mạng, thì chuẩn bị nhận thư từ luật sư đi.”
Kỳ Thư Ái cười khẩy: “Sợ ghê á, anh đang khiêu khích tôi hả? Tôi đăng ngay bây giờ luôn cho coi!”
Vừa dứt lời, cô liền mở ứng dụng mạng xã hội trước mặt anh, đầu ngón tay nhấn trên màn hình liên tục.
Bạc Thận cau mày định giật lấy, nhưng cô nhanh chân chạy biến đi, còn quay đầu lại lè lưỡi trêu chọc anh.
Vòng qua đám đông, Kỳ Thư Ái quay sang cho anh xem đoạn video cô vừa chọn, ngón tay cái đặt ngay phía trên nút gửi, vẻ mặt thách thức ra mặt.
Bạc Thận xông đến trước mặt cô, vội vã đưa tay giật lấy.
Nhưng vì quá hấp tấp, anh vung tay chệch hướng, tay không cẩn thận lướt qua phía trên cánh tay cô và… chạm trúng ngực.
Kỳ Thư Ái sững người trong chốc lát, sau đó lập tức mắng một tiếng: “Đồ b**n th**!”, rồi giơ tay tát thẳng lên má trái anh một cái đau điếng.
Trong đám đông ồn ào náo nhiệt, không ai để ý đến chuyện vừa xảy ra.
Bên kia, lão gia nhà họ Kiều bước đến chúc mừng, còn cử người mang san hô ngọc thạch đến tặng. Là cô gái đầu tiên giành chiến thắng cho ông cụ tại trường đua, Nam Tịch nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý.
Ông cụ khen ngợi không ngớt lời, cho rằng lớp trẻ bây giờ quả là tài giỏi và xuất sắc hơn xưa nhiều.
Còn Trì Chiêu Minh đứng đó bị cho ra rìa. Mấy người bạn đi cùng ban đầu đều đã kéo sang nịnh nọt Trì Cẩn Dư và Nam Tịch, tranh thủ làm quen với ông cụ họ Kiều.
Người đầu tiên chủ động nói chuyện với Trì Chiêu Minh… lại chính là Trì Cẩn Dư.
Anh nắm lấy tay vị hôn thê cũ của em trai, cũng chính là cô gái vừa mới được anh hôn say đắm trước bao người, nhìn Trì Chiêu Minh với ánh mắt thản nhiên: “Không chúc mừng chị dâu à?”
Một tiếng “chúc mừng” được thốt ra từ kẽ răng, cứng nhắc và gượng gạo.
Nam Tịch đi tìm Kỳ Thư Ái chơi, còn Trì Cẩn Dư thì đảo mắt quanh trường đua nhưng không thấy Bạc Thận đâu, liền gọi điện. Đầu dây bên kia báo anh ta đang ở bãi đậu xe.
Lúc Trì Cẩn Dư đến nơi, thấy Bạc Thận đang tựa vào chiếc Bugatti, tay cầm điếu thuốc.
Anh lập tức thấy bên má trái của Bạc Thận sưng tấy lên, không nhịn được bật cười: “Bị gì vậy trời?”
Bạc Thận hừ một tiếng: “Không để ý, đụng trúng người điên.”
Anh vừa nói vừa nhăn nhó vì đau, miệng bật ra một tiếng rên.
Trì Cẩn Dư nhìn anh vài giây, ánh mắt như đang dò xét: “Không phải cậu vừa giở trò với cô gái nhà ai đó chứ, nên bị vả cho một cái?”
“Bộ tôi giống loại đó hả?” Bạc Thận vừa nói vừa dụi tắt điếu thuốc. “Mấy người chơi đi, tôi về trước, chán rồi.”
Nhìn anh giận dữ lên xe, Trì Cẩn Dư cau mày, nhắc một câu: “Lẹ lẹ tới bệnh viện đi đó.”
“Không cần.” Chiếc Bugatti màu trắng gầm rú như đang phản ánh tâm trạng tức tối của chủ nhân nó.
Chiếc xe thể thao lướt một cú cua đầy kỹ thuật, ống xả phía sau phụt ra làn khói đậm đặc, phóng vút khỏi bãi đỗ như một cơn gió ngạo nghễ.
“Chị tát Bạc Thận thật đó à?” – Nam Tịch cố nén giọng, nếu không đã la lên giữa đám đông mất rồi.
“Hắn… chạm vào ngực chị đó bé cưng à!” – Kỳ Thư Ái vẫn đỏ mặt bừng bừng, dù đã uống một ly bia lạnh mà vẫn không hạ nhiệt – “Rõ ràng là giở trò!”
Nam Tịch khẽ ho một tiếng, gác cằm lên ống hút nước trái cây: “Vậy thì đáng bị đánh.”
Nghĩ một lúc, cô lại hỏi: “Đánh đủ chưa? Hết tức chưa? Nếu chưa thì để em giúp.”
“…Không cần đâu.” – Kỳ Thư Ái ngửa đầu uống một ngụm to – “Chị đây không chấp hắn làm gì. Tốt nhất là sau này đừng để chị gặp lại.”
Cô còn nói hôm nay “đụng phải sao xui”, biết đâu lại “được vía đỏ”, liền kéo Nam Tịch đi chơi mạt chược.
Khi Trì Cẩn Dư tìm Bạc Thận xong trở về, liền ngồi xuống cạnh Nam Tịch.
Các quý ông phần lớn vẫn ở bãi đua ngựa, hoặc chơi golf, bi-da, hoặc uống trà chiều bàn chuyện làm ăn. Chỉ riêng Trì Cẩn Dư là theo vợ vào phòng chơi mạt chược.
Tất cả ánh mắt trong phòng đều liếc nhìn về phía anh, thế nhưng người đàn ông ấy chẳng hề để tâm, trong mắt chỉ có mỗi vợ mình.
Mãi đến lúc Nam Tịch nói muốn ăn gì đó, anh mới đứng dậy đi lấy trái cây và đồ ăn vặt cho cô.
Lúc ấy, các bà vợ cùng bàn mới dám mở lời.
“Không ngờ Tổng giám đốc Trì lại dính vợ đến vậy!”
“Đúng đó, ánh mắt anh ấy bám theo em từng chút, có nhìn bài đâu.”
“Đúng là vợ chồng son, ngọt như đường ấy!”
“Hồi xưa tôi với ông Mã nhà tôi cũng tình cảm lắm, nhưng sống lâu rồi thì tự nhiên tình cảm cũng nhạt đi thôi.”
“Đàn ông mà, ai chẳng thích mấy cô trẻ trung xinh xắn.”
“Nói cho cùng, kết hôn là để sống chung, qua thời mới mẻ rồi thì chỉ còn sự nhẫn nại mà thôi.”
Nam Tịch mỉm cười nhẹ, chậm rãi lên tiếng: “Sống chung là phải ráng gồng vậy sao?”
Một câu nhẹ nhàng mà đủ làm hai vị phu nhân đối diện nghệt mặt ra.
“Một mình sống có khi còn tự tại hơn là phải gò bó với người khác. Ăn no rồi lại phải nhẫn nhịn thêm một người làm gì? Kết hôn là để hạnh phúc. Nếu một ngày nào đó, chia tay còn vui hơn ở bên nhau… thì nên chia tay thôi.” – Nam Tịch vừa nói vừa nhẹ nhàng đánh ra quân bốn vạn.
Đúng lúc đó, Trì Cẩn Dư quay lại, đẩy theo một chiếc xe nhỏ đựng đầy trái cây và bánh ngọt. Anh còn pha sẵn một ly nước rồi đưa ống hút đến sát môi cô, mắt nhìn cô đầy chăm chú:
“Anh sẽ không để em có lý do để buồn đâu.”
Những người nãy giờ định hóng hớt “drama” nay lại bị ép ăn một bát “cẩu lương” đầy ú ụ.
Kỳ Thư Ái làm bộ không vui, nhưng khóe môi không giấu được nụ cười, còn cố trêu: “Em rể à, mấy lời thì thầm nên để về nhà hẵng nói được không? Ở đây đông người mà, giữ ý chút đi.”
“Xin lỗi nha.” – Trì Cẩn Dư mỉm cười với mọi người, miệng khách sáo, nhưng tay vẫn rất tự nhiên ôm eo vợ mình, dính chặt không buông.
Nam Tịch tiếp tục đánh bài, còn anh thì chăm sóc cô từng chút – đưa nước, đút trái cây, bẻ snack đút tận miệng.
Hai chiếc ghế kề sát nhau, hai người thân mật không rời, khiến ai nấy nhìn mà chỉ thấy… “quá mức công khai”, nếu không vì đèn trong phòng còn sáng chắc đã “mất kiểm soát”.
Cuối cùng, chính chủ cũng phải nhỏ giọng nói: “Anh xã, anh ngồi sát quá rồi đó.”
Giọng Nam Tịch nhỏ như thì thầm, Trì Cẩn Dư cũng dịu dàng đáp lại: “Thật à?”
“Ở đây đông người mà.”
Hai người nói như thì thầm riêng tư, nhưng thật ra cả bàn đều nghe thấy hết.
“Không sao đâu~” – một phu nhân bên cạnh liền tươi cười hòa giải – “Vợ chồng son mà, ngọt ngào chút cũng tốt.”
Người ta khách khí, Trì Cẩn Dư lại càng “làm tới”, vừa cảm ơn vừa… tiếp tục dán lấy vợ.
Lão gia nhà họ Kiều vốn rất được nể trọng, nên ngoại trừ Bạc Thận – người đang “ngại gặp người vì… sự cố” – thì không ai rời tiệc sớm.
Nhà họ Kiều có một vườn hoa quỳnh rộng lớn. Sau buổi tiệc tối, các quý bà cùng nhau dạo vườn, trò chuyện chờ hoa nở.
Vườn này còn trồng nhiều loại hoa khác như hồng, huệ tây, tulip… thơm ngát quyện cùng màu váy áo rực rỡ của các quý cô, tạo nên một khung cảnh vô cùng lãng mạn.
Từ xa, Nam Tịch đã thấy Kiều Nghi Lâm, liền cùng Kỳ Thư Ái sánh vai đi tới.
Bên cạnh Kiều Nghi Lâm là một người phụ nữ – chính là Thi Minh Lang.
Buổi đua ngựa chiều nay đã khiến hai người họ thêm quý mến nhau. Thi Minh Lang chủ động chào: “Chào cô Nam, cô Kỳ.”
Nam Tịch dịu dàng cười: “Chào chị Minh Lang.”
Kỳ Thư Ái thì vốn nhanh miệng, gọi luôn: “Chị Lang ơi!” rồi tò mò hỏi Kiều Nghi Lâm: “Nãy hai người nói gì mà cười vui dữ vậy? Chia sẻ chút đi!”
Kiều Nghi Lâm đang cầm đóa hồng đỏ Bordeaux, vừa cười vừa nói: “Bọn chị đang nói về chủ nghĩa không kết hôn đó, hai em – một cô gái còn độc thân, một cô vợ mới cưới hạnh phúc – chắc nghe không hợp đâu.”
Kỳ Thư Ái mắt mở to: “Chị Nghi Lâm cũng là người không muốn kết hôn à?”
“Tất nhiên rồi. Không gặp được người hợp thì khỏi cưới, một tuần đổi bạn trai một lần không thú vị hơn sao?” – Kiều Nghi Lâm nháy mắt nhìn sang Thi Minh Lang – “Còn người này mới gọi là ‘độc thân hoàng kim’ á, tuyên bố không bao giờ lấy chồng.”
Kỳ Thư Ái tròn mắt: “Chị ngầu thiệt đó!”
Về Thi Minh Lang, có nhiều lời đồn xoay quanh, nhưng chưa từng nhắc đến chuyện cô là người theo chủ nghĩa không kết hôn. Với khí chất và năng lực như cô, những công tử quyền quý cũng chỉ dám ngắm chứ không dám mơ.
Ngay cả trưởng bối nhà họ Thi cũng chẳng ép được cô cưới ai, chuyện ép hôn càng không có cửa.
Nam Tịch tuy sinh ra đã tốt số, lại gặp được người yêu thương mình như Trì Cẩn Dư. Nhưng vị trí và sự tự do của Thi Minh Lang – là do chính cô tự mình giành lấy bằng thực lực.
Lần đầu tiên, Nam Tịch thật lòng ngưỡng mộ một người phụ nữ.
Còn về những lời đồn đoán ngoài kia xoay quanh đời tư của Thi Minh Lang? Thì sao chứ? Đàn ông thành công thì có quyền “hưởng thụ”, vậy phụ nữ thành công lại không được phép sống theo cách mình muốn à? Cô ấy không yêu đương lung tung, không hôn nhân giả, không làm điều gì phạm pháp – vậy mà vẫn bị chỉ trích thì đúng là tiêu chuẩn kép trắng trợn.
Nam Tịch nhìn Thi Minh Lang bằng ánh mắt trong trẻo, tràn đầy ngưỡng mộ. Cô nâng ly: “Chị Minh Lang.”
Thi Minh Lang mỉm cười cụng ly với cô.
Kỳ Thư Ái lúc này đang tò mò hỏi Kiều Nghi Lâm về bộ móng mới vừa làm, còn nằng nặc xin số liên hệ của thợ làm nail. Nam Tịch nhân lúc ấy lặng lẽ bước lại gần Thi Minh Lang…
“Tháng trước em có đến dự tiệc từ thiện của chị Minh Lang.”
“Tiệc của ‘Quang Hoa’ đúng không? Hôm đó chị đang ở New York. Có nghe nói qua, bảo là cô Nam rất hào phóng.” – Thi Minh Lang dừng một chút rồi nói tiếp – “Thật ra bây giờ mấy buổi tiệc đơn thuần kiểu đó chị không trực tiếp lo nữa. Gần đây muốn thử tổ chức vài hoạt động mới. Giải đấu e-sports ở New York tháng trước rất thành công, tuy số tiền quyên góp không nhiều nhưng mở màn rất suôn sẻ.”
Vừa dứt lời thì Thi Minh Lang nhận được một cuộc gọi công việc. Cô mỉm cười xin phép, rồi bước ra ngoài nghe máy.
Kỳ Thư Ái và Kiều Nghi Lâm vẫn đang say mê bàn tán về hàng trăm mẫu nail lung linh, Nam Tịch chỉ biết thở dài, lặng lẽ rời khỏi nhóm để ngắm hoa một mình.
Vườn hoa được thiết kế tạo cảm giác lãng mạn, ánh sáng không quá rực rỡ. Ngoài hai cây đèn cổ ở lối vào, phần còn lại chủ yếu là các đèn chân nhỏ dọc lối đi và chuỗi đèn dây quấn quanh thân cây. Nhìn từ xa, cả khu vườn như một dải ngân hà thu nhỏ.
Nam Tịch mải chụp hoa, chụp cảnh, chẳng để ý xung quanh dần yên tĩnh. Mãi đến khi không còn nghe tiếng ai trò chuyện nữa, cô mới sực nhận ra mình đã đi quá xa.
Quay người định trở lại thì bất ngờ – một bóng đen chắn ngay trước mặt.
Là một chiếc áo đuôi tôm kiểu cách màu đen, cà vạt đã nới lỏng, người trước mặt toát ra khí chất bức bối, ngổ ngáo.
Mùi nước hoa nam nồng nặc đến mức làm cô choáng váng trong giây lát.
Đã quen với hương thơm dịu nhẹ mang sắc vị cổ điển phương Đông từ người đàn ông kia, Nam Tịch theo phản xạ liền kháng cự lại mùi hương quá gắt này.
Cho dù đó là mùi hương từng rất quen thuộc, nhưng nay khi một lần nữa tràn ngập khoang mũi, cơ thể và cảm xúc của cô đều kháng cự mãnh liệt.
Trì Chiêu Minh bước từng bước lại gần.
Nam Tịch siết chặt lòng bàn tay, lùi dần về phía sau. Mùi nước hoa kia như một cơn ác mộng, bám chặt lấy cô, quấn quanh khiến cô nghẹt thở.
Cho đến khi lưng cô chạm vào bức tường hoa, không còn đường lui nữa. Một đôi tay siết lấy vai cô, hơi thở mang theo mùi rượu ấm nóng phủ xuống:
“Tiểu Tịch… Em thực sự… yêu anh ta rồi à?”