Trì Nam Xuân Thủy – Chiết Chi Bạn Tửu

Chương 63

Trong gương, sự mềm mại và cứng rắn đan xen, tầm nhìn chao đảo, bàn tay mềm mại bị ấn chặt vào mặt gương. Lần này, cô lại nhìn thật gần biểu cảm của mình, và cách người phía sau đang chi phối mọi thứ.

Các giác quan, hơi thở, thân nhiệt, tần số nhịp tim của cô, tất cả đều nằm trong sự kìm kẹp nóng bỏng của anh.

Dù biết rõ mình không phải đối thủ, mỗi lần đều chỉ có thể nhận thua cầu xin, nhưng cô vẫn tham luyến cảm giác say mê ấy.

Cô thích hòa mình vào anh, dán chặt vào anh, làm những điều thân mật nhất.

Mỗi khi làn sóng nhấn chìm ập đến, cô đều cam tâm tình nguyện chết trong vòng tay anh.

Tối qua rời khỏi “Ngự Đô”, Kỳ Thư Ái bị Bạc Thận mắng cho một trận tơi tả. Cô liền nhắn tin kể khổ với Nam Tịch, than trời rằng lớn từng này chưa từng chịu uất ức đến thế, cái công việc vớ vẩn này ai thích thì làm đi, tiểu thư như cô không chịu nổi nữa!

Tắm đến lần thứ hai trong đêm, Nam Tịch cuộn mình trong chăn, gửi tin nhắn hỏi cô đang làm gì.

Kỳ Thư Ái: “Tăng ca.”

Nam Tịch: “Hả???”

Thư Ái gửi kèm một bức ảnh – cả chồng tài liệu dày cộp xếp đầy trên bàn.

Nam Tịch: “Không phải nói nghỉ việc rồi à?”

Kỳ Thư Ái: “Trời ơi…”

Kỳ Thư Ái: “Mai có rảnh không?”

Kỳ Thư Ái: “Đi chùa với mình một chuyến.”

Nam Tịch: “Làm gì?”

Kỳ Thư Ái: “Mình muốn nguyền rủa anh ta.”

Sáng hôm sau, trên đường đến chùa Ung Hòa Cung, Nam Tịch mới biết rõ đầu đuôi.

Kỳ Thư Ái ban đầu đúng là định bỏ việc, còn nói thẳng với Bạc Thận. Kết quả, tên đó lại mang tiền thưởng dự án ra dụ dỗ cô.

Thư Ái chưa từng làm ở công ty đầu tư, đâu ngờ mấy cái dự án dưới tay sếp lại có tiền thưởng cao kinh khủng đến vậy.

Vì thế, khi Bạc Thận ung dung hỏi cô muốn lấy tiền thưởng dự án hay là móc túi trả tiền bồi thường vì đơn phương hủy hợp đồng, Kỳ Thư Ái đã thỏa hiệp trong nhục nhã.

Nhưng sau lưng thì cô chửi hắn không sót một câu.

Cái tên khốn đó rõ ràng nắm thóp cô, chơi chiêu bỉ ổi, giở trò tiểu nhân!

“Cậu nói xem có phải anh ta thấy mình là tiểu thư nhà giàu, lại xinh đẹp ngút trời, để cho gọi dạ bảo vâng thì tự thấy oai lắm đúng không?” – Kỳ Thư Ái vừa giơ tay ngắm bộ móng tay kiểu Pháp mới làm, vừa hằn học – “Loại đàn ông tầm thường! Cầu cho hắn sớm phá sản, ra đường ngủ ghế đá!”

Nam Tịch nhắc: “Thế lát nữa nhớ khấn rõ với Phật nha, không thì Ung Hòa Cung mà ‘đã xem không trả lời’ là coi chừng Bạc Thận lại được gả vào nhà cậu luôn đó.”

Kỳ Thư Ái sững người một giây: “…Trời đất.”

Không phải đó là kiểu tình huống đáng sợ nhất của thế kỷ này sao?!

“Đứt vốn? Bể dự án? Nếu mình nguyền hắn bị xe tông có quá độc ác không? Chắc không nên… biết đâu còn rút ngắn tuổi thọ của mình.” Xếp hàng chờ lễ, cô vỗ đầu suy nghĩ lung lắm: “Kiện tụng pháp lý cũng được, đến lúc đó bản tiểu thư sẽ đích thân tát cái trát tòa vào mặt hắn.”

Cô nghiêm túc nhìn Nam Tịch: “Mình thấy chuyện này hoàn toàn khả thi. Người làm đầu tư, đặc biệt là dạng ông trùm như Bạc Thận, chắc chắn từng ăn tiền không sạch sẽ!”

Nam Tịch nhìn cô, vẻ mặt hơi phức tạp: “Cũng… không phải là không có khả năng.”

Trước tượng Phật Di Lặc ở chính điện chùa Ung Hòa, Kỳ Thư Ái quỳ đúng năm phút, thành kính đến mức không giống đang rủa xả ai đó tí nào.

Nam Tịch thì qua các điện lễ bái thay cho Kỳ Cảnh Chi và Trì Cẩn Dư, cầu chúc tập đoàn thuận lợi, kinh doanh phát đạt, cả nhà bình an phát tài.

Bái Phật xong hai người đi dạo khu văn hóa. Kỳ Thư Ái mua một chuỗi vòng tay thạch anh hồng để cầu duyên, và một chuỗi đá tóc vàng để hút tài lộc.

Nam Tịch thì chọn chuỗi hạt bồ đề.

Lát sau, nhìn thấy chiếc vòng đá obsidian đen bày trong tủ kính, cô cảm thấy rất hợp với Trì Cẩn Dư. Mặc dù từ trước tới nay, anh ấy chỉ đeo mỗi đồng hồ, chưa từng mang gì khác.

Nhưng mang về trưng bày cũng được mà, cô nghĩ vậy.

Vậy là cô mua thêm một chuỗi obsidian, thành một cặp với vòng bồ đề của mình.

Hôm sau, tài khoản WeChat lâu ngày chẳng động tĩnh gì của Trì Cẩn Dư bất ngờ đăng ảnh – bàn tay trái của một người đàn ông đeo vòng obsidian đen. Dòng trạng thái chỉ vỏn vẹn:

[Bà xã tặng.]

Bạc Thận đúng lúc đang ở công ty lướt WeChat, vừa nhìn thấy liền ngẩng đầu lên – trông thấy trợ lý của mình đang đeo một chiếc vòng tay màu hồng. Không hiểu sao, sống lưng anh đột nhiên lạnh toát, như thể có một cơn gió âm thổi qua.

Mùa hè kết thúc lúc nào chẳng hay. Đêm trước Trung thu, Bạc Thận xách hai hộp bánh to tướng được ba mẹ dặn kỹ càng, đến ghé chơi nhà họ Trì ở phố Hòa Phủ.

Dì Thôi đang nấu cơm trong bếp.

Trì Cẩn Dư và Bạc Thận ngồi trò chuyện, còn Nam Tịch ôm laptop ngồi bên tra cứu thông tin về quỹ từ thiện.

Hiện giờ, công ty của Thi Minh Lang chủ yếu điều hành một quỹ từ thiện. Tiền gây quỹ từ các bữa tiệc và sự kiện đều được chuyển qua quỹ để xây trường hy vọng, tổ chức hoạt đ*ng t*nh nguyện khắp nơi.

“Nghe nói vợ cậu sắp đến làm ở chỗ cô Thi? Cậu nhớ trông chừng cho kỹ đó nha.” – Bạc Thận cười đùa.

Nam Tịch liếc anh một cái sắc lẹm.

Quen thân rồi, cô không còn khách sáo gì nữa, cộng thêm chút ý tứ bênh vực bạn thân, ánh mắt mang ít nhiều bực tức cá nhân.

Trì Cẩn Dư nhìn dáng vẻ vợ hậm hực, trong mắt toàn là yêu chiều. Anh lạnh nhạt phản kích: “Nghe nói dạo gần đây có nhiều người muốn lôi kéo trợ lý của cậu, cậu cũng nên trông cho kỹ.”

Dù Kỳ Thư Ái giả ngốc và không quá giỏi việc, nhưng với gương mặt đó, chẳng thiếu đại gia muốn chiếm hữu.

Ngốc chút cũng được, dễ bảo, đưa đi bàn việc làm ăn, dùng một chiêu mỹ nhân kế còn hơn ngồi uống rượu sặc ruột với mấy ông.

Những ý đồ nhơ nhớp đó, Bạc Thận hiểu rất rõ. Cho nên dù có bị Kỳ Thư Ái mắng sấp mặt, anh cũng không thể để cô rời đi – vì cô quá ngốc, lỡ bị bán chắc còn đếm tiền giúp người ta.

Nhiều khi chính anh cũng thấy bản thân có bệnh. Quan tâm đến một cô nàng ngốc nghếch, lười nhác, chẳng giỏi việc – anh đâu phải ba cô chứ? Nhưng lại không thể mặc kệ cô được.

Bởi vì là ba của cô đã gửi gắm cô cho anh, nếu có chuyện gì, anh phải chịu trách nhiệm. Nghĩ vậy, tự nhiên lại thấy rất hợp lý.

Đang ăn tối, Bạc Thận bỗng nhận cuộc điện thoại, vội vàng đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Trì Cẩn Dư hỏi: “Có chuyện gì à?”

Bạc Thận vừa lấy chìa khóa xe vừa nói: “Lão Diêu chán sống rồi, dám dẫn cô ấy đi tiệc xã giao.”

“Chỉ là tiệc thôi mà, có gì to tát đâu?” – Trì Cẩn Dư bật cười – “Người ta là trợ lý của cậu chứ đâu phải con gái cậu.”

“Là tiệc với lũ trời đánh nhà Vương Khải Công.” – Nói rồi, anh quay lưng đi thẳng, không ngoảnh lại.

Tiếng cửa đóng rầm một cái cũng mang theo sự lo lắng. Nam Tịch quay sang hỏi Trì Cẩn Dư: “Vương Khải Công là ai vậy?”

“Ông chủ của Viễn Thịnh Đồ Sứ.” – Trì Cẩn Dư vừa gỡ xương cá cho cô vừa trả lời – “Tính háo sắc, mấy tiệc rượu thường hay bắt nạt mấy cô gái trẻ.”

“…” Nam Tịch suýt thì buột miệng học theo câu chửi của Kỳ Thư Ái.

“Anh thấy Bạc Thận cũng lo cho cô ấy lắm.” – Trì Cẩn Dư cười trấn an – “Không sao đâu, đừng lo.”

Nam Tịch gật đầu: “Ừm.”

Bạc Thận tuy ngoài miệng hay nói đùa, nhưng lúc cần thiết thì rất đáng tin cậy.

Ngày mai là Trung thu, theo lệ thì phải về nhà họ Trì. Trì Cẩn Dư nhớ lại chuyện lần trước, hỏi cô: “Nếu em không muốn về, anh gọi điện nói một tiếng.”

“Không sao.” – Nam Tịch vừa nhấp ngụm sữa yến mạch hương hoa quế vừa thản nhiên nói – “Trì Chiêu Minh ra rồi chứ?”

Phán quyết cuối cùng là giam giữ 10 ngày.

“Ra rồi, mấy hôm nay bị ba nhốt ở nhà bắt kiểm điểm, không cho ra ngoài.”

“Thế thì vừa hay em về ‘dằn mặt’, nhìn cái bản mặt xui xẻo của hắn một cái.”

“Được.” – Thấy cô thoải mái như vậy, Trì Cẩn Dư yên tâm – “Ăn xong trưa mai, anh đưa em về Long Hồ.”

“Ừ hừ.”

Tối đó, Trì Cẩn Dư tự tay làm bánh Trung thu và các loại điểm tâm để mang về biếu cha mẹ vợ.

Nam Tịch vừa nhìn vừa học theo, nhưng cùng một công đoạn, đến tay anh thì thành phẩm tinh xảo đẹp mắt; đến lượt cô thì thảm họa thị giác.

“Em thật sự không có năng khiếu.” – Nam Tịch ném cục bột nhàu nhĩ trong tay đi, thở dài bất lực – “Cả đời này em chắc chẳng bao giờ hợp với chuyện bếp núc.”

Trì Cẩn Dư bật cười. Trong tay anh, một chiếc bánh hình cá chép nhỏ xinh đã hoàn thành. Anh đưa cho cô, đầu ngón tay dính chút bột nhẹ nhàng chạm lên chóp mũi cô: “Tiên nữ thì không cần vào bếp.”

“Phì——” Nam Tịch không nhịn được cười – “Miệng anh ngọt thế?”

“Lúc nào chả ngọt, em chẳng rõ nhất còn gì?” – Ánh mắt người đàn ông mang theo ý trêu chọc rõ rệt.

Nam Tịch hơi đỏ mặt, lườm anh: “Đừng có lẻo mép, làm mau đi.”

“Được.” – Anh còn phải dành thời gian, cùng cô làm vài chuyện khác nữa, không thể chậm trễ được.

Trễ quá, cô lại sẽ trách anh không cho ngủ yên.

Rõ ràng người khiến người ta không thể dừng lại, cũng chính là cô.

Cuối cùng, Nam Tịch cũng không được nhìn thấy dáng vẻ xui xẻo thảm hại của Cố Chiêu Minh – bởi vì anh ta căn bản không hề xuống ăn cơm.

Cô hơi thất vọng, rồi tự an ủi bản thân: chí ít thì đôi mắt vẫn chưa bị “ô nhiễm”.

Lúc rời khỏi con ngõ nhỏ, trong gương chiếu hậu, cánh cổng cổ kính kia ngày càng lùi xa, rồi biến mất khỏi tầm mắt. Đột nhiên, cô lại thấy hơi xót xa cho người bên cạnh.

Khi còn trẻ, Trì Thương Sơn bận rộn mở rộng đế chế kinh doanh, còn Đường Ý cũng không phải mẫu người mẹ truyền thống sẵn sàng hi sinh vì con cái.

Sau đó, ba mẹ ly hôn. Anh ở lại nhà họ Trì, chứng kiến ba mình nhanh chóng cưới người mới, rồi sinh thêm con trai.

Có lẽ, anh chưa từng được một gia đình trọn vẹn yêu thương, chưa từng được nâng niu trong lòng bàn tay.

Anh thậm chí… chưa từng có một ngôi nhà thuộc về riêng mình.

Cho nên với nhà họ Trì, anh luôn giữ khoảng cách. Trừ sự tôn trọng cần có và trách nhiệm cần gánh, chẳng còn tình cảm dư thừa nào.

Tối hôm ấy, trên sân thượng biệt thự ở Long Hồ, hai người ngồi ngắm trăng. Trì Cẩn Dư gọi điện cho Đường Ý, chúc mẹ Trung thu vui vẻ. Bà đang du lịch ở Iceland.

Thái độ của bà với con trai vẫn nhàn nhạt, thỉnh thoảng còn châm chọc vài câu. Nhưng với Nam Tịch thì lại niềm nở thân thiết, dặn cô lúc quay lại Bắc Kinh ghé cửa hàng thử món mới.

Nam Tịch vẫn không hiểu được vì sao Trì Cẩn Dư lại có thể đối xử bao dung đến mức gần như cam chịu với mẹ ruột mình – trong khi với ba thì lại hoàn toàn lạnh lùng.

Dù Đường Ý không hẳn là không quan tâm đến anh, trong lời nói có vẻ hờ hững ấy vẫn có chút nhắn nhủ: “Đừng làm việc quá sức.”

Sau đó, khi hai người ngồi tựa nhau trên ghế dài, Trì Cẩn Dư vòng tay ôm lấy vai cô, nhẹ nhàng nói:

“Lúc anh ra nước ngoài chữa bệnh, ba anh chỉ lo đưa tiền, còn vẫn êm ấm với vợ con mới. Chính mẹ anh đã bỏ lại tất cả để sang chăm sóc anh – chạy khắp nơi tìm bác sĩ, ngày đêm túc trực.”

“Nếu không có mẹ, có lẽ anh không sống được đến bây giờ.”

“Bà vừa yêu, vừa giận anh. Bởi vì anh là con bà, nhưng đồng thời cũng là người nhà họ Trì – điều đó, đời này bà không thể xóa bỏ.”

Anh cười, ánh mắt dịu dàng len lỏi trong bóng tối: “Bà không lạnh nhạt đâu, chỉ là không muốn để anh biết bà yếu lòng.”

Nam Tịch tựa vào vai anh, ngẩng đầu nhìn đường nét nghiêng của người đàn ông trong ánh sáng nửa mờ nửa tỏ.

Ánh trăng trắng lạnh phủ lên sàn gạch, mang theo hơi sương mát lịm. Nhưng cũng không thể che được tia ấm áp trong mắt anh.

Trì Cẩn Dư nhận ra ánh nhìn ấy, cúi đầu cười khẽ, hơi thở ấm áp rơi nhẹ vào đáy mắt cô: “Trăng đẹp thế, không nhìn à?”

Nam Tịch đưa tay nâng gương mặt anh lên, giống như cách anh từng làm với cô vô số lần, môi cô nhẹ nhàng chạm vào trán anh, thì thầm:

“Không đẹp bằng anh.”

Bình Luận (0)
Comment