Trì Nam Xuân Thủy – Chiết Chi Bạn Tửu

Chương 64

Sau kỳ Trung thu, Nam Tịch chính thức đi làm.

Khi ấy, Thi Minh Lang đang đi công tác nước ngoài, nên cử một nhân viên phòng tài chính đến đón cô.

“Chị Nam, đây là văn phòng của chị.” Cô gái tên Lâu Nhân dẫn cô đến trước một cánh cửa kính mờ, “Theo yêu cầu của sếp Thi, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn rồi. Nếu chị cần gì, cứ gọi em bất cứ lúc nào.”

“Cảm ơn em.”

Nam Tịch đẩy cửa bước vào, đưa mắt nhìn một vòng. Văn phòng khoảng hai mươi mét vuông, phía nam là cả một bức tường kính sát đất, trước cửa sổ có đặt một chậu cây phát tài xanh tốt.

Tuy so với không gian sống thường ngày của cô thì hơi chật một chút, nhưng với một văn phòng thì như vậy đã rất ổn.

Bàn ghế, máy tính đều đầy đủ, kiểu dáng và màu sắc đều hợp với gu thẩm mỹ của cô. Bên trong còn có nhà vệ sinh riêng và một góc nhỏ để thay đồ, tiện để dùng làm nơi trang điểm.

Trên quầy nước, đủ loại cà phê được chuẩn bị sẵn, còn có hai máy pha cà phê — một cái xay tay, một cái dùng viên nén.

Cô không hay uống trà, nhưng trên bàn vẫn đặt một bộ ấm trà tử sa đầy đủ, chắc là dùng để tiếp khách.

Nam Tịch nghĩ, nếu sau này thực sự phải tiếp khách ở đây, chẳng phải cô phải học cách pha trà à?

Mà cô đâu biết pha trà.

Hôm nào phải nhờ Trì Cẩn Dư dạy cô mới được, tiện thể moi thêm ít hương liệu xịn từ anh ấy.

Uống trà trò chuyện tất nhiên phải kèm theo hương thơm, bất giác, cô đã dần trở nên cầu kỳ giống hệt ai kia.

Nam Tịch mới đến hai ngày, mọi thông tin vận hành của công ty và quỹ cô đã nắm sơ qua. Vì còn lâu mới đến thời điểm quyết toán tài chính nên tạm thời chưa có việc gì gấp.

Dù Thi Minh Lang có nói không cần phải ngồi làm việc cố định, nhưng ở nhà thì cũng rảnh, cô thà đến công ty ngồi uống cà phê, ngắm cảnh, nhìn mọi người trong khu làm việc tất bật, tận hưởng không khí sôi động đầy sức sống này còn hơn.

Trong sân có một nhóm thanh niên mặc áo gile đỏ, đang chuyển hàng từ một chiếc xe bán tải. Khi Nam Tịch xuống dưới đi dạo thì tình cờ đi ngang qua.

Cô có chút tò mò, đứng một bên quan sát, thì bị một cô gái tóc ngắn, trông như “chị đại” đang hăng hái chỉ đạo mọi người nhìn thấy, hỏi thẳng:

“Cô mới tới hả?”

Nam Tịch khựng lại một chút.

Nghĩ đến việc mình mới đi làm chưa tới một tuần, coi như là người mới, nên cô gật đầu: “Ừ, đúng rồi.”

“Vậy đứng ngây ra đó làm gì, lại đây phụ một tay.” Chị đại kia vỗ vào cái thùng trước mặt ra hiệu cô chuyển, nhưng liếc nhìn cánh tay mảnh khảnh của Nam Tịch, lại đổi ý, đưa sổ và bút trong tay cho cô, “Thôi, cô lo ghi sổ giúp tôi đi.”

Chị ta tiếp tục khuân hàng.

Nam Tịch đón lấy cuốn sổ, cúi đầu xem nội dung bên trong.

Là danh sách gồm sách thiếu nhi, vở bài tập, đồ dùng học tập, giày thể thao cỡ nhỏ, giày giữ ấm, quần áo mùa lạnh, cả băng vệ sinh nữa…

Cô hỏi một câu: “Những thứ này dùng làm gì vậy?”

“Mai chuyển lên vùng núi.” Chị đại tiện tay nhấc nguyên thùng đồ lên xe bán tải, trông rất nhẹ nhàng, “Thùng này là đồ giữ ấm.”

“À.” Nam Tịch gạch một dấu kiểm sau mục “đồ giữ ấm”.

Sau khi chuyển hết đồ lên xe, chị đại cầm lại sổ kiểm tra lần nữa, gật gù rồi nói với cô: “Sáng mai tám giờ tập trung ở sân bay thủ đô, đừng đến trễ đó nhé.”

Cô ấy tưởng cô là tình nguyện viên mới đến.

Nam Tịch cũng không để tâm, ngược lại còn thấy khá thú vị, mỉm cười: “Được, có gì cần chú ý không?”

“Nhớ mang theo hành lý, đi ba ngày.” Chị đại nói, “Trên đó lạnh, đem đồ thu dày dặn chút.”

“À đúng rồi, thêm tôi vào danh bạ đi, gửi chứng minh thư qua cho tôi để tôi đặt vé.”

Nam Tịch kết bạn với chị ấy trên WeChat, rồi gửi tên và số căn cước.

Chị đại dán thông tin xong, ngẩng đầu hỏi: “Cô học trường nào thế?”

Từ sau khi tốt nghiệp về nước, đã lâu lắm rồi Nam Tịch không bị ai hỏi về trường học, nhất thời có hơi sững sờ.

Nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại, thuận miệng báo tên trường của Kỳ Thư Ái: “Đại học Nhân Dân.”

“Ồ, giỏi ghê nha.” Cô gái tóc ngắn cười tươi, “Tôi tên là Trần Duyệt Khả, đang học cao học năm hai ngành lâm nghiệp, cùng tuổi với cô đó.”

“Rất vui được biết bạn.” Nam Tịch mỉm cười, chỉnh lại phần ghi chú tên trong danh bạ của cô.

Tối hôm đó, cô nói với Trì Cẩn Dư rằng ngày mai mình phải đi công tác ba ngày.

Anh tỏ ra không mấy hài lòng: “Thi Minh Lang làm sao vậy? Vừa mới đi làm đã bắt em đi công tác?”

“Không phải chị ấy bắt.” Nam Tịch vòng tay qua cổ anh, mặt đầy vẻ nghiêm túc, “Là em tự muốn đi… gọi là khảo sát thị trường một chút.”

Nếu nói thật là đi l*m t*nh nguyện với nhóm sinh viên, Trì Cẩn Dư tám chín phần sẽ nghĩ cô quá rảnh rỗi.

Thật ra thì… đúng là cô đang rảnh rỗi đến phát cuồng. Cho nên khi Trần Duyệt Khả nhầm cô – một CFO chính hiệu – thành tân binh tình nguyện, còn rủ cô đi vùng núi phát quà, cô cũng vui vẻ đồng ý luôn.

Dĩ nhiên, cũng có những lý do khác.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng thiếu thốn, chỉ từng thấy những hoàn cảnh khốn khó qua tivi hay internet.

Lần này, cô muốn tận mắt chứng kiến.

Sáng hôm sau, Trì Cẩn Dư đích thân lái xe đưa cô ra sân bay.

Nam Tịch thấy xe Cullinan quá nổi bật, lại sợ gặp tình nguyện viên đi cùng thì khó giải thích, nên mượn chiếc BMW X3 của Dư Thự Dương.

“Làm việc cho anh mà giàu vậy sao?” Cô hoàn toàn không ngờ, một trợ lý như Dư Thự Dương mà cũng chạy BMW nhỏ ở Bắc Kinh.

“Cậu ấy lương năm sáu mươi vạn.” Trì Cẩn Dư vừa lái xe vừa nói bình thản, “Thỉnh thoảng còn có thưởng.”

Nam Tịch im lặng.

Trước đây cô không hiểu vì sao Dư Thự Dương lại nghe lời Trì Cẩn Dư như vậy, bất kể ngày hay đêm, chỉ cần một cú điện thoại là xuất hiện.

Thì ra lương năm sáu trăm nghìn, cao gấp đôi so với mức mà Bạc Thận trả cho Kỳ Thư Ái.

Gặp được Trì Cẩn Dư, đúng là vận may lớn của Dư Thự Dương.

Một chàng trai xuất thân từ tỉnh lẻ, mà mới ngoài hai mươi lăm đã có thu nhập cao, có hộ khẩu ở thủ đô, chạy BMW, năm sau còn chuẩn bị mua nhà, cuộc sống chẳng khác gì mở sang trang mới.

Xe dừng ở cổng nhà ga, Nam Tịch từ xa thấy Trần Duyệt Khả và hơn mười bạn trẻ khác, liền bảo anh dừng xe bên đó.

Trần Duyệt Khả cũng nhìn thấy cô từ cửa xe, vui vẻ vẫy tay, Nam Tịch phấn khởi tháo dây an toàn.

Cô còn chưa kịp mở cửa thì bị gọi lại: “Khoan đã.”

“Hửm?” Nam Tịch quay đầu.

Người đàn ông từ ghế lái nghiêng người sang, đỡ đầu cô rồi hôn lên môi.

Sáng sớm trời còn se lạnh, nhưng môi anh lại nóng như lửa, làm cả người cô cũng nóng bừng. Nam Tịch sực nhớ cửa sổ xe chưa đóng, bên ngoài còn bao nhiêu người nhìn, đỏ mặt ngượng ngùng: “Anh làm gì vậy…”

“Ba ngày không gặp em rồi.” Anh áp sát mũi cô, hơi thở giao nhau, “Tối qua em cũng không cho anh đến, hôn một cái thì sao chứ?”

Tối qua vì phải dậy sớm, còn phải kiểm tra lại hành lý, cô kiên quyết không cho anh qua.

Liên quan đến công việc, Trì Cẩn Dư luôn tôn trọng cô.

Nhưng anh không phải kiểu dễ chịu thiệt, đặc biệt là với cô – có chuyện gì cũng muốn đòi lại phần mình.

Hôn một lúc, anh áp sát môi cô, khàn giọng nói nhỏ: “Bà xã, em quên cái gì rồi đúng không?”

Hơi thở toàn là hương vị của anh, đầu óc Nam Tịch như bị cuốn trôi: “Quên gì cơ…”

Anh khẽ thở dài: “…Thôi vậy.”

Rồi lại cúi xuống hôn cô càng nồng nhiệt hơn, như trút ra tâm trạng bịn rịn, xen lẫn một chút bất mãn không tên.

Đến sát giờ tập trung, Trì Cẩn Dư mới chịu để cô xuống xe, còn giúp cô lấy hành lý.

Chiếc BMW rời khỏi nhà ga, nhóm người kia cũng bắt đầu đẩy hành lý vào trong, Nam Tịch bị vây giữa, ngay lập tức trở thành tâm điểm bàn tán.

“Người nãy là bạn trai của cậu hả? Đẹp trai thật đó!”

“Ừm…” Nam Tịch gật đầu, hơi chột dạ.

Nếu nói là chồng, e dọa mấy bạn sinh viên này hết hồn.

Nhưng từ “bạn trai” khi nói ra, lại khiến cô cảm thấy hơi kỳ lạ.

Giữa họ hiện tại… có giống đang yêu không?

Đi cùng nhóm sinh viên, Nam Tịch lần đầu trong đời trải nghiệm hạng phổ thông.

Giờ vé máy bay thường còn rẻ hơn tàu cao tốc, nhưng cảm giác ngồi thì thua xa, khoang phổ thông của một số hãng nhỏ chen chúc đến mức không duỗi được chân.

Cuối cùng sau hơn hai tiếng đồng hồ, máy bay hạ cánh. Cô đứng lên, vừa xoay chân cho khỏi tê, vừa nhắn tin trả lời Thi Minh Lang:

【Thế nào hả tiểu thư? Ngồi hạng phổ thông có vui không?】

Chuyến đi lần này do cô tự sắp xếp, nhưng vẫn báo trước với sếp một tiếng. Thi Minh Lang đồng ý, chỉ dặn kỹ là nguồn kinh phí làm thiện nguyện vốn eo hẹp, điều kiện chắc chắn sẽ thiếu thốn, bảo cô nhớ giữ an toàn, lỡ có chuyện gì thì Trì Cẩn Dư không để yên đâu.

Quả nhiên, hành trình không dễ dàng gì.

“Vừa nhìn đã biết cô là kiểu con gái nhà có điều kiện, chắc ít khi chịu khổ.” Trần Duyệt Khả vừa lấy hành lý vừa cười, “Nhưng không còn cách nào, kinh phí hạn chế nên chỉ có thể đi hãng rẻ.”

“Không sao, quen là được.” Cô gái được nuông chiều từ bé, lần đầu tiên đối mặt với điều kiện “thiếu thốn” như vậy mà vẫn vui vẻ đón nhận.

Trần Duyệt Khả giúp cô lấy va-li từ ngăn hành lý, Nam Tịch cảm ơn, theo mọi người chen chúc ra khỏi máy bay, đi qua cầu dẫn.

Trước giờ ngồi hạng thương gia hay hạng nhất, cô đều có lối đi riêng, có xe đưa đón tận nơi đến bãi VIP, chưa từng phải chen vai thích cánh như vậy.

Thì ra người đi hạng phổ thông, sắc mặt thường trông mệt mỏi như thế này.

Sau đó cả nhóm lại bắt xe buýt hơn hai tiếng nữa, cuối cùng cũng đến nơi.

Trời đã tối, đêm ở đây còn tối hơn cả sau núi Long Hồ sơn trang, không có nổi một ngọn đèn đường.

Phía trước là nhà khách, cửa treo một bóng đèn tường vàng vọt, kiểu đèn dây tóc cũ kỹ, còn bám đầy mạng nhện.

Nam Tịch ngẩng đầu nhìn lên, suýt nữa hét toáng lên.

May mà bên cạnh cũng có một cô gái lần đầu đi cùng, phản ứng y hệt cô, nên tình huống cũng đỡ ngượng.

Hai người cùng bị dọa sợ, ôm chặt lấy nhau, da gà nổi đầy tay.

Trần Duyệt Khả ngoái lại cười, vẻ mặt bất lực: “Không sao đâu, đừng sợ, phòng sạch sẽ mà.”

Làm thủ tục xong, cô dẫn mọi người lên lầu.

Nam Tịch ở chung phòng với Trần Duyệt Khả.

Nhà khách tuy đơn sơ, đồ đạc rất ít, chỉ có hai chiếc giường và một kệ ti vi. Trên tường cạnh cửa gắn một hàng móc áo. Tuy nhiên, nền gạch được lau chùi bóng loáng, cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, không có mùi lạ, chỉ phảng phất mùi long não nhè nhẹ.

Mùi hương này giờ hiếm gặp, nhưng hồi nhỏ trong tủ đồ của bà ngoại cô luôn có. Hồi đó cô thấy mùi ấy khá nồng, nhưng giờ ngửi lại, lại mang đến cảm giác yên tâm lạ thường.

Cũng chính nhờ mùi hương quen thuộc ấy, cô đã có thể an tâm ngủ ngon đêm đầu tiên ở nơi xa lạ này.

Hôm sau, cô dậy rất sớm, theo Trần Duyệt Khả và mọi người đến từng hộ gia đình khó khăn trong làng. Họ phát áo ấm, giày mùa đông, nhà nào có trẻ con thì tặng thêm sách vở, dụng cụ học tập. Nếu là bé gái, còn có cả một thùng lớn băng vệ sinh cùng sách hướng dẫn kiến thức chăm sóc cơ thể.

Chiều đó, họ đến ngôi trường hy vọng do quỹ thành lập, trò chuyện với hiệu trưởng để tìm hiểu tình hình vận hành và tỉ lệ học sinh tiếp tục học lên cao. Tối đến, cả đoàn ăn cơm tại căng tin trường, tiện thể tìm hiểu luôn điều kiện ăn uống của các em.

Trần Duyệt Khả nói, việc mà sếp Thi quan tâm nhất là trường học và việc giáo dục trẻ em gái ở vùng núi. Chị ấy không muốn thế hệ sau của những bé gái sinh ra trong núi tiếp tục bị trói buộc trong số phận, cả đời chỉ được làm vợ và làm mẹ của ai đó.

Con người không thể chọn nơi mình sinh ra, nhưng có thể chọn nơi mình sẽ đến.

Và chị ấy muốn các em có quyền lựa chọn.

Đêm đến, Nam Tịch nằm trên chiếc giường trong căn phòng thơm mùi long não, trằn trọc mãi không ngủ được.

Trong lòng dâng trào cảm xúc khó diễn tả, những hình ảnh ban ngày cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Đường đất gồ ghề, những căn nhà mái đất vàng, tường loang lổ, không lát gạch, không trần, không chống thấm. Qua kẽ ngói vỡ còn có thể nhìn thấy bầu trời, mưa chắc chắn sẽ dột.

Có bé con mới hơn một tuổi đang bò lồm cồm dưới đất, mẹ thì bận làm ruộng, không kịp trông nom.

Một gia đình có năm người thì ba người mắc bệnh tâm lý. Đứa con bảy tuổi vì bệnh mà không thể đến trường, áo mặc dính đầy vết bẩn cũ cứng ngắc như hồ dán.

Trước đây cô chỉ cảm thấy những cảnh tượng đó là bẩn và lộn xộn, nhưng giờ đây, cô dường như đã hiểu một chút, vì sao Thi Minh Lang lại quyết tâm làm những việc ấy.

Cô ấy muốn nỗ lực cho những người xa lạ, có thể cả đời chẳng bao giờ gặp mặt.

Phòng bên, Trần Duyệt Khả đã ngủ. Điện thoại của Nam Tịch rung nhẹ, một tin nhắn đến từ Trì Cẩn Dư:

【Em ngủ chưa?】

Cảm xúc nặng nề được kéo nhẹ ra trong khoảnh khắc, chỉ cần thấy tên anh, cô như được sưởi ấm:

【Chưa~】

Chồng: 【Em đang làm gì đó?】

Nam Tịch: 【Nằm thôi, đang nghĩ vài chuyện.】

Chồng: 【Nghĩ gì thế?】

Cô bật cười:

【Nghĩ cách cứu thế giới.】

Chồng: 【Xem ra chuyến công tác vui quá nhỉ.】

【Nhưng mà… em quên gì rồi đúng không?】

Đầu cô như ù đi. Câu này… hình như sáng hôm đi sân bay, anh cũng hỏi y chang.

Lúc đó cô không nhớ ra. Giờ… cũng chẳng khá hơn.

Dường như anh đã đoán được, nên cũng chẳng hy vọng nhiều vào bộ não “đơ đơ” của vợ mình.

Tin nhắn tiếp theo gửi tới, từng chữ đều mang theo vẻ bất lực:

【Sinh nhật của anh, bà xã à.】

Cô như bị đông cứng mấy giây, vội bật lịch xem, thậm chí còn lật cả ảnh giấy đăng ký kết hôn ra, đối chiếu từng con số.

Trong đầu như có thứ gì nổ tung.

Cô đã quên mất… hôm nay là sinh nhật của Trì Cẩn Dư!

Không thể tin nổi! Cô lại quên mất ngày quan trọng như thế!

Cô luống cuống nhắn:

【Xin lỗi xin lỗi…】

【Chồng ơi em sai rồi qaq】

【Thật sự xin lỗi qaq】

【Hu hu hu qaq】

Cô còn dùng cả mấy biểu cảm nũng nịu xin tha lỗi.

Chồng: 【Không sao đâu.】

【Sắp đến nửa đêm rồi, bà xã.】

Cô nghĩ: chỉ cần canh đúng lúc 0 giờ chúc anh sinh nhật vui vẻ, thêm một phong bao đỏ là ổn rồi?

Dù sao cũng không phải cố tình, mà đúng là cô đang công tác. Lần trước sinh nhật cô anh cũng phải đi công tác, chỉ là… anh cố về đúng lúc.

Còn cô thì chắc chắn không kịp quay về kịp giờ.

Từng giây trôi qua, Nam Tịch dán mắt nhìn màn hình điện thoại hiển thị 23:59. Đến khoảnh khắc nhảy sang 00:00, cô nhanh tay nhắn:

【Sinh nhật vui vẻ!】

WeChat giới hạn phong bao chỉ đến 200, hơi ít. Cô mở app ngân hàng, chuyển thẳng vào tài khoản anh… 1.314.520 tệ.

Sau đó hí hửng nhắn:

【Chồng ơi~ nhận được chưa?】

Chồng: 【Ừm, nhận được rồi.】

【1.314.520】

Thấy hàng số ấy, mặt Nam Tịch bất chợt nóng ran.

Lúc chuyển khoản thì không cảm thấy gì, nhưng giờ thấy anh gõ ra từng số, tự dưng… lại thấy có chút gì đó ngại ngùng.

Chồng: 【Quà thì để em về rồi anh sẽ nhận sau nhé.】

Nam Tịch: 【 Được luôn.】

Kèm theo một icon mèo nháy mắt đầy tinh nghịch.

Không hổ là chồng cô — hiểu chuyện, dễ nói chuyện. Lần này về nhà, cô nhất định phải chuẩn bị một món quà độc nhất vô nhị để bù lại.

Nhưng ngay sau đó, một tin nhắn dài khiến cô dựng đứng người:

【Một ngày công tác nợ hai lần, tổng cộng sáu. Sinh nhật quên, nhân đôi lên — mười hai.】

Đầu óc Nam Tịch như bị sét đánh:

【??】

【Cái gì hả?】

【Không phải…】

【Chuyện này chúng ta phải bàn lại…】

Chồng: 【Em mới vừa đồng ý còn gì?】

Nam Tịch: 【Khi nào em đồng ý chứ?】

Chồng: 【Em nói “được luôn” đó thôi.】

Bình Luận (0)
Comment