Mấy ngày nằm viện, thời gian làm việc mỗi ngày của Nam Tịch đều bị kiểm soát chặt chẽ trong vòng tám tiếng. Vừa đến giờ, Trì Cẩn Dư lập tức thu laptop và điện thoại của cô lại.
Hôm nay còn một tiếng nữa là hết tám tiếng, Nam Tịch đang họp video với Thi Minh Lang.
Trì Cẩn Dư ngồi ngay bên cạnh, trừng mắt nhìn cô suốt một tiếng đồng hồ, đếm từng giây, rồi đúng giờ xuất hiện trên màn hình:
“Thi tổng, vợ tôi đến giờ nghỉ rồi.”
“Được rồi được rồi, phò mã gia,” Thi Minh Lang trêu anh, “Ngài đúng là tận tâm tận lực quá mức.”
Trì Cẩn Dư nghe câu này rất vừa tai, mỉm cười:
“Cảm ơn đã khen.”
“Đắc ý vừa thôi,” Thi Minh Lang tắt video.
Nam Tịch gập máy tính lại, dựa lưng vào ghế, phụng phịu:
“Bao giờ em mới được xuất viện?”
“Ở đây không tốt à?” Người đàn ông mỉm cười hỏi.
Trì Cẩn Dư thì lại thấy ở đây rất ổn.
Phòng bệnh tuy không rộng bằng biệt thự ở nhà, nhưng cũng đủ tiện nghi. Dụng cụ nhà bếp đầy đủ để anh có thể nấu ăn. Môi trường xung quanh yên tĩnh, không khí trong lành, mở cửa sổ ra là ngửi được hương cây cỏ tự nhiên.
Điều quan trọng nhất là, dù Nam Tịch có định thức khuya, y tá cũng sẽ gõ cửa nhắc cô đi ngủ.
Trừ khi treo bảng “Đừng làm phiền” ở ngoài.
Thỉnh thoảng cô không nghe lời anh, mè nheo một chút, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời bác sĩ và y tá.
Vì vậy, cô ngủ đúng giờ mỗi ngày, sức khỏe hồi phục tốt, tinh thần cũng tươi tắn.
Nhìn gương mặt cô gái ửng hồng, đôi mắt trong veo như nước, dưới cổ áo ngủ chữ V rộng thùng thình còn thấp thoáng những đường cong mềm mại, người đàn ông đã ăn chay vài ngày để giúp cô điều dưỡng, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Khi anh hơi cúi xuống, chống một tay lên tay vịn ghế, Nam Tịch bỗng cảm thấy có gì đó khác lạ.
Ngẩng đầu lên, môi đã bị chặn lại.
Hơi thở anh không còn kìm nén, ồ ạt truyền sang cô sự khát khao nóng bỏng.
Nam Tịch hoảng loạn nắm lấy cổ áo anh:
“Chút nữa có người vào…”
“Anh đã treo bảng ‘Đừng làm phiền’ rồi.”
Anh dễ dàng bế bổng cô từ trên ghế lên.
Sự thân mật đã lâu không có, cả hai như con cá cạn nước cuối cùng cũng tìm được vùng biển ấm áp.
Môi bị cắn chặt của Nam Tịch bị anh dịu dàng m*n tr*n:
“Thả lỏng đi, ở đây cách âm tốt lắm.”
Chẳng bao lâu, không khí trở nên ẩm ướt và nồng nhiệt, cô như thiếu dưỡng khí, không thể thở nổi. Trì Cẩn Dư một tay ôm lấy cô, tay kia đưa ra bật quạt thông gió trên tường.
Cuối cùng cũng có âm thanh đủ lớn che đi những tiếng r*n r* nghẹn ngào, những tiếng va chạm dính ướt, và cả âm vang mỗi lúc một dồn dập của cửa kính phòng tắm.
Sau khi kết thúc và tắm rửa xong, ban đầu Trì Cẩn Dư định tha cho cô, nhưng cánh tay mềm mại của cô lại vòng qua anh, quấn lấy anh như đám tóc rối quấn người, siết chặt anh không buông.
Anh xoay người cô lại, ép sát vào tường, cúi đầu hôn lên cổ:
“Tối nay chủ động dữ vậy?”
“Nhớ anh… a…” Nam Tịch cắn môi, khẽ rên một tiếng, ánh mắt lại trở nên run rẩy.
Khi thân thể giao hòa, anh nhắm mắt vùi mặt vào cổ cô:
“Lần này không đến lượt em nói dừng đâu.”
Vốn dĩ anh còn chưa thấy thỏa mãn.
Vòi hoa sen trong phòng tắm xả suốt hơn ba tiếng. Đến lần cuối cùng, anh mới bế Nam Tịch mềm nhũn như nước quay về phòng bệnh.
Chui vào chăn, ôm cô, dưới ánh trăng lờ mờ lạnh lẽo, hôn lên má cô:
“Không có sức mà còn dám quyến rũ anh, chỉ biết khóc thôi.”
Nam Tịch khàn giọng hờn dỗi:
“Ai nói em không có sức?”
Dù thể lực không bằng anh, nhưng cũng không đến mức kém cỏi. Một lần thì vẫn dư sức.
Ai mà biết ban đầu vừa vào đã liên tục như vậy? Leo lên thuyền cướp rồi là không xuống được nữa.
“Phải rồi, biết khóc cũng là một loại bản lĩnh.”
Trì Cẩn Dư dịu dàng ép cô vào ngực, “Không ai có thể sánh với em.”
Nam Tịch ngẩng đầu, bực tức cắn cằm anh:
“Đừng có coi thường em.”
Bây giờ cô cũng tiến bộ nhiều rồi, xem như có tí kỹ xảo trong người, chỉ là cần thêm chút thời gian rèn luyện.
“Anh nào dám coi thường.”
Anh kéo chăn lên, phủ kín hai người, trong bóng tối mò tay tìm vạt áo cô,
“Vợ anh lợi hại lắm, còn biết cả tiếng Nhật nữa.”
“… Bỏ tay ra.”
“Còn biết cả tiếng Hàn nữa mà? Cho chồng nghe thử đi.”
Một đống chăn trở mình méo mó đủ hình dạng. Nam Tịch không ngờ rằng những tiếng nước ngoài cô học vì xem anime và phim Hàn, cuối cùng chỉ dùng được vài câu:
“やめて.” (Yamete – Đừng mà)
“気持ちいい.” (Kimochi ii – Dễ chịu quá)
“だめ.” (Dame – Không được)
Cuối cùng, anh ghé sát tai cô, dùng giọng khàn trầm và gấp gáp lặp lại lần nữa:
“だめ.”
Sau khi đồng nghiệp trong công ty và người thân lần lượt đến thăm vài lần, Nam Tịch cuối cùng cũng chuẩn bị xuất viện.
Ở thêm nữa, e là đến tin đồn cô bị bệnh nan y cũng sẽ lan ra mất.
Kỳ Thư Ái thương cô thèm ăn, mang tới ít đồ ăn vặt. Trì Cẩn Dư bày ra dĩa, bưng đến cho hai cô, còn mang theo cả cà phê anh tự pha.
“Lấy chồng thật sự kỳ diệu vậy à?”
Kỳ Thư Ái cầm ly latte nóng thơm phức, nhìn người đàn ông đang cắt trái cây bên quầy bếp mà ngẫm nghĩ,
“Tổng tài bá đạo biến thành chồng đảm, nghe thôi đã thấy hư cấu.”
“Cái gì mà tổng tài,” Trì Cẩn Dư mỉm cười, cắt quả cam thành bông hoa,
“Anh vốn dĩ đã là chồng đảm rồi.”
Kỳ Thư Ái nhịn không được bật cười, che miệng thì thầm với Nam Tịch:
“Anh ấy đắc ý ghê luôn.”
Nam Tịch:
“Ảnh vốn không biết xấu hổ.”
“Cũng chỉ có cậu mới nghĩ vậy thôi.”
Tiếng nước chảy từ vòi rửa át cả tiếng nói, bên kia Trì Cẩn Dư không nghe thấy, Kỳ Thư Ái tha hồ nói xấu:
“Thật ra phải cảm ơn Trì Chiêu Minh ngoại tình, chứ không thì làm sao cậu cưới được người đàn ông hoàn hảo như vậy? Mình mà tưởng tượng cậu lấy Trì Chiêu Minh, cuộc đời cậu sẽ ra sao thì… ôi trời.”
“Nhưng mà Trì Chiêu Minh cũng còn trẻ, đàn ông ba mươi, trạng thái vẫn còn tốt được vài năm…”
Tiếng nước vừa tắt, lời nói của Kỳ Thư Ái cũng im bặt.
Nam Tịch liếc cô một cái, cầu xin tha mạng. Ở chung nhà mà nhắc đến cái tên kia, đúng là tự tìm đường chết.
Mấy việc Kỳ Thư Ái làm, Trì Cẩn Dư sẽ không trút giận lên người cô, mà chỉ tính hết lên đầu Nam Tịch.
Giờ sức khỏe cô hồi phục rồi, cũng nên biết điều mà sống.
Hôm sau, Nam Tịch xuất viện. Cô mặc áo len cổ cao, che kín đám “ngôi sao nhỏ” đầy thảm họa trên cổ.
Cô nghi lắm, chắc anh nghe hết những gì Kỳ Thư Ái nói tối qua rồi… Không, chắc chắn là nghe thấy.
Chỉ là giờ đây anh không còn bùng nổ như trước nữa, mà giống như một chú chó nhỏ, âm thầm lặng lẽ, cần mẫn đánh dấu lãnh thổ của mình.
Lần cuối cùng gặp bác sĩ, Trì Cẩn Dư ghi nhớ hàng loạt điều cần lưu ý. Cô nên ăn gì, nên tránh gì – anh còn định về nhà nhờ dì Thôi điều chỉnh lại thực đơn.
Lần nhập viện này, Nam Tịch mới biết thì ra mình bị dị ứng với thơm và củ năng. Bảo sao mỗi lần ăn thơm miệng lại rát, còn củ năng thì mười lần có đến tám là đau dạ dày.
Vậy nên thơm và củ năng, bị Trì Cẩn Dư xếp thẳng vào “danh sách đen trái cây” của cô.
Anh thậm chí còn hẹn riêng một chuyên gia dị ứng, định hôm nào đưa cô đi kiểm tra kỹ hơn, xem còn dị ứng gì khác không.
Hôm nay nắng đẹp, gần trưa mặt trời lên cao. Nam Tịch không bôi kem chống nắng, cũng không mang mũ hay dù. Trì Cẩn Dư đi phía trước, ra hiệu bảo cô cúi đầu nép sau lưng anh.
Anh chậm rãi điều chỉnh bước chân về tốc độ vừa phải để cô thấy thoải mái nhất, cảm nhận đầu cô mềm mềm chạm vào lưng mình, khóe môi anh cong lên, dịu dàng đến lạ.
Bất chợt, ánh mắt anh bắt được một biển số quen thuộc. Anh cau mày, kéo Nam Tịch lên trước ôm lấy, vòng tay qua eo cô, kéo tuốt ra phía sau một chiếc xe RV.
Nam Tịch giật mình:
“Anh làm gì vậy…”
Cô còn chưa nói xong, môi đã bị anh chặn lại, hôn khẽ một cái.
Lúc cô còn đang đờ người, Trì Cẩn Dư siết chặt vòng tay, ánh mắt dõi theo hai bóng người phía xa.
Cho đến khi mục tiêu biến mất ở lối vào cấp cứu, vai anh liền bị đấm một cái. Cú đấm mềm như bông, chẳng khác gì móng tay cô cào lưng anh tối qua.
Đối diện ánh mắt vừa xấu hổ vừa trách móc của cô gái, anh rung động, cúi đầu hôn thêm cái nữa:
“Không làm gì cả.”
“Khụ khụ.”
Cửa sổ xe RV bên cạnh ló ra một cái đầu,
“Hai người ơi, đây không phải khu hoang vu đâu nhé.”
Còn “tốt bụng” nhắc thêm một câu:
“Bãi đỗ xe có camera, chú ý giữ chừng mực.”
Nam Tịch đỏ bừng cả mặt.
Mà Trì Cẩn Dư mặt dày vô địch, còn quay sang cảm ơn người ta một tiếng.
Cô chẳng màng đến nắng gắt trên đầu, quay người chạy biến như bay.
Trì Cẩn Dư không vội, thong thả đi sau nhìn cô chạy, tiện tay gọi một cuộc điện thoại:
“Giúp tôi tra xem, người đi cùng Trì Chiêu Minh đến bệnh viện khi nãy là ai.”
“Với lại, ai cho cậu ta tự tiện về nước? Nếu còn lần sau, bảo người phụ trách ở Kenya tự miệng giải thích với tôi.”
Nam Tịch quay đầu gọi:
“Trì Cẩn Dư, anh sao đi chậm thế?”
Bình thường thì gọi “ông xã” ngọt ngào, nhưng lúc bực bội cô vẫn gọi cả họ cả tên.
Gương mặt trắng sứ của cô, mái tóc dưới nắng ánh lên sắc vàng nhạt, trông như một nàng tiên đang nhảy múa trong truyện cổ tích. Ngũ quan đẹp không tì vết, đến cả khi phụng phịu nhăn nhó cũng đáng yêu lạ thường.
Anh bước lại, ôm lấy cô, cúi đầu, giọng dịu như gió sớm:
“Đi chậm không tốt sao?”
Nam Tịch khẽ run trong ánh mắt.
Anh nắm tay cô, đưa lên môi hôn khẽ:
“Cả đời này, anh muốn cùng em chậm rãi bước đi.”
Đi nhanh quá, sợ bất cẩn là đi hết con đường mất rồi.
Suy nghĩ như vậy đặt vào con người trước kia của anh, quả thật là hoang đường.
Thời gian trôi là khách quan, không lệ thuộc vào ý chí con người.
Anh vốn là người theo chủ nghĩa duy vật rất kiên định, thế mà giờ đây cũng không tránh khỏi suy nghĩ điên rồ: chỉ cần đi thật chậm, có thể kéo dài thêm thời gian ở bên cô.
Cả đời này, mong là có thể dài hơn một chút.
Sau khi xuất viện, cuộc sống của Nam Tịch lại tiếp tục tươi vui, sung túc.
Ban ngày đi làm, ban đêm ăn cơm, đi dạo, mặn nồng một hiệp — hoặc hai — rồi ngủ ngon.
Chỉ cần anh đừng quá đòi hỏi, mỗi ngày như vậy cũng thấy không tệ.
Có hôm không như thế, cô lại thấy trống trải.
Những cuộc gọi lúc anh công tác, từ ban đầu còn nghiêm túc hỏi han, về sau ngày càng mang màu sắc “khó nói”.
Lần đầu như vậy, Nam Tịch hơi ngại, đặt điện thoại sang một bên, quay camera lên trần nhà.
Trong tai nghe, là giọng trầm khàn đặc trưng của người đàn ông:
“Tìm được chưa?”
“….”
Nam Tịch cắn môi, bướng bỉnh không đáp.
Ngón tay đã lồng vào vòng trơn mát lạnh, nhưng nhiệt vẫn không tan đi được.
Hóa ra anh lén bỏ vào vali cô thứ đồ chơi đó, còn cả quả cầu màu hồng hình bầu dục quen thuộc kia nữa.
Nhưng cô lại không biết dùng, cứ loay hoay không tìm được vị trí. Rõ ràng với anh thì dễ như trở bàn tay, còn cô thì làm thế nào cũng không thành.
Cuối cùng chỉ còn biết nhìn anh trong màn hình đang ngồi ngả trên sofa, phô bày tất cả trước mắt cô, thao tác điêu luyện, tiếng thở nặng nề làm cô nóng ran cả tai. Cô nghiêng người, co chân lại, chỉ đổi lấy vài giây trống rỗng ngắn ngủi và chưa thỏa mãn.
Mấy giây ấy, lại càng nhớ anh đến phát điên.
Hôm sau, người đàn ông còn đang ở tận Bắc Kinh, lại bất ngờ xuất hiện tại khách sạn nơi cô lưu trú.
Ngày Nam Tịch từ Tam Á trở về Bắc Kinh, hộp thư trước nhà có một góc phong bì thò ra.
Cô cầm vào nhà luôn.
Trong phong bì là hơn chục tấm ảnh – tất cả đều là một cặp nam nữ. Nắm tay, ôm ấp, thân mật – có ảnh chụp ngoài phố, có ảnh chụp cả trong chăn.
Tay người đàn ông đeo chuỗi hạt đá mắt mèo màu đen, ngón áp út còn có chiếc nhẫn cưới độc nhất vô nhị trên thế giới, được đặt làm riêng.
Nam Tịch không phải kiểu người giấu trong lòng – ăn tối xong liền đem xấp ảnh quăng thẳng lên bàn trước mặt anh.
Người đàn ông cau mày nhìn một nửa thì không nhìn nổi nữa.
Đầu muốn nổ tung.
Vừa nghĩ cách giải thích rằng người trong ảnh không phải mình, vừa lo tìm lời dỗ dành.
Cô gái này dạo gần đây không chỉ năng lực làm việc lên tay, mà cả tính khí cũng vậy – trước kia thì chỉ là tiểu thư kiêu kỳ, giờ thì vừa kiêu vừa lý sự. Có lúc anh còn cãi không lại, ngày càng khó dỗ.
Bình thường có trời sập cũng không biến sắc, vậy mà hôm nay lại lộ ra biểu cảm như thể oan uổng hết mức.
Nam Tịch cố ý mặt lạnh xem kịch, cho đến khi không nhịn nổi nữa, dưới gầm bàn đá nhẹ vào anh một cái.
“Biết lỗi chưa?”
Cô vừa nói, chân vừa đạp vừa bò lên người anh.
“Anh sai rồi.”
Trì Cẩn Dư nhìn cô đắm đuối, lập tức nhận sai.
Nam Tịch ngẩng đầu, hừ nhẹ kiêu ngạo:
“Anh sai chỗ nào?”
“Anh sai vì không đăng vài tấm ảnh cơ bắp lên Weibo.”
Anh nắm lấy ngón chân trắng trẻo mềm mịn của cô, áp lên người mình,
“Để đến nỗi tụi nó tìm thế thân, mà tìm còn tệ như vậy.”