Nam Tịch “phì” cười:
“Anh có biết ai đang muốn chơi xỏ anh không?”
Cô hơi dùng lực, chân khẽ đá vào chỗ đó của anh, còn dùng đầu ngón chân cọ cọ qua lớp quần âu. Ánh mắt người đàn ông chợt trầm xuống:
“Không phải em thì còn ai có gan đó?”
Nam Tịch cảm nhận được sự thay đổi dưới chân, vội vàng rút chân lại, uống một ngụm nước lọc:
“Không chịu nổi đùa chút là vậy đó.”
Trì Cẩn Dư khẽ cười nhìn cô, rồi đứng dậy:
“Tối về anh sẽ tính sổ.”
“Anh đi đâu đó?”
“Giải quyết chút chuyện.”
Anh bước tới xoa đầu cô,
“Trời lạnh, em đừng ra ngoài một mình. Tắm rửa sạch sẽ, đợi anh về.”
Mặt Nam Tịch nóng ran, vừa cười vừa giả vờ đấm anh một cái:
“Đồ lưu manh!”
Nắm đấm bị anh giữ lại, đưa lên môi hôn một cái.
Xấp ảnh cũng được anh mang theo.
Ngồi trên xe, anh gọi cho Dư Thự Dương:
“Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
“Rồi, sếp. Tôi lấy được tất cả rồi.”
“Người thì sao?”
“Ở nhà cũ.”
Chiếc Rolls-Royce Cullinan như khoác lên bộ giáp thép, lao vào màn đêm vô tận.
Tại biệt thự cũ nhà họ Trì, Điền Huệ Vân đang ôm con trai vừa khóc vừa kể lể trước mặt Trì Thương Sơn:
“Anh à, lần này thật hiếm khi Cẩn Dư chịu mềm lòng với em trai, cho Chiêu Minh về nhà ở vài ngày. Anh có thể nói giúp đôi câu, bảo nó điều Chiêu Minh về công ty không?”
“Nó giận vậy cũng đủ lâu rồi, dù sao cũng là người trong một nhà, sớm muộn cũng phải gặp mặt. Chiêu Minh lần này đã nếm mùi thất bại, sau này chắc chắn sẽ không—”
“Sau này?”
Giọng nam trầm lạnh cắt ngang lời bà ta, tiếng bước chân nhanh và chắc vang lên.
“Hay là ta nói chuyện quá khứ trước đã, xem xem bà còn có ‘sau này’ không?”
Điền Huệ Vân tròn mắt sợ hãi, còn chưa kịp phản ứng, một xấp ảnh đã bị quăng thẳng vào mặt Trì Chiêu Minh, rơi vương vãi đầy đất.
Những tấm ảnh trơ trẽn, dơ bẩn kia như đang cười nhạo sự hèn hạ của hắn.
“Còn chưa chịu dừng tay sao?”
Trì Cẩn Dư đứng từ trên cao nhìn xuống, lạnh băng vô cảm.
“Sợ rồi à?”
Trì Chiêu Minh cười khẩy,
“Không phải hai người yêu nhau bền chặt lắm sao? Không phải luôn diễn cặp vợ chồng mẫu mực trước mặt người khác sao? Tôi chỉ chơi vài chiêu nhỏ mà anh đã mất bình tĩnh?”
“Trẻ con.”
“Thì sao? Tôi nhìn không vừa cái bản mặt cao cao tại thượng của anh! Tại sao chứ? Chiếm lấy công ty của ba, để tôi làm không bằng con chó dưới tay anh, giờ còn cướp cả người phụ nữ của tôi? Tôi nhất định không để anh muốn gì được nấy! Tôi chỉ muốn phá anh!”
“Cậu hỏi tại sao à?”
Trì Cẩn Dư chìa tay, nhận từ Dư Thự Dương một xấp hồ sơ,
“Dựa vào chuyện này đây – kết quả xét nghiệm loại trừ quan hệ huyết thống giữa cậu và ba tôi, xác suất loại trừ: 99,99%. À đúng rồi, gần đây tôi quen được một người bạn mới, người tỉnh J, họ Chương. Đây là kết quả giám định quan hệ cha con giữa cậu và ông ta.”
Trì Chiêu Minh đứng sững tại chỗ, không đưa tay nhận. Trì Cẩn Dư liền ném thẳng lên đầu hắn, từng tờ giấy rơi tơi tả như đám ảnh ban nãy, chôn vùi chút tự tôn cuối cùng.
Tờ giấy trước mặt, rõ ràng ghi:
“Quan hệ cha con giữa Trì Chiêu Minh và Chương Vệ Đông: 99,99%.”
“Không… không thể nào…”
Trì Chiêu Minh lùi lại như thấy ma,
“Lừa đảo! Là giả! Là anh ngụy tạo!”
Hắn điên cuồng xé rách những tờ giấy rơi xung quanh.
Điền Huệ Vân thì đã ngồi bệt xuống sàn, hồn vía lên mây. Trì Cẩn Dư lạnh nhạt liếc qua, lại nhận thêm một bản từ Dư Thự Dương.
“Không sao đâu, bà muốn xé bao nhiêu cũng được. Tôi có cả đống.”
Anh quay sang đưa cho Trì Thương Sơn:
“Đây là bản gốc. Nếu ba không tin con, có thể dẫn cậu ta đi xét nghiệm lại.”
Giấy tờ bị siết chặt đến nhăn nhúm, Trì Thương Sơn run môi phát ra tiếng khàn đục:
“Không cần.”
Ông đứng dậy, bước đến trước mặt Điền Huệ Vân:
“Chuyện này, bà còn gì để giải thích không?”
Điền Huệ Vân quay mặt đi, nước mắt lã chã tuôn rơi.
“Bà nói với tôi, ông ta là anh họ bên quê bà.”
Trì Thương Sơn nghiến răng, mạnh tay ép mặt bà quay lại đối diện,
“Bà không chỉ lén lút quan hệ với ông ta, còn dám dắt về nhà tôi gặp mặt đường hoàng…”
Giọng nghiến ken két, cơn giận cuồn cuộn, ông mạnh tay hất bà ra.
Kiểu tóc quý phái thường ngày của Điền Huệ Vân bị va vào góc bàn trà gỗ cứng, kẹp tóc rơi, tóc tai tán loạn, lớp trang điểm bị nước mắt làm nhòe nhoẹt, không còn chút hình tượng nào.
Bà bật cười khan, ngửa đầu nhìn Trì Thương Sơn với vẻ chua chát:
“Giận à? Giờ mới hiểu cảm giác của tôi đúng không? Mỗi lần ông lén đến gặp người đàn bà kia, tôi cũng tức đến phát điên, nhưng tôi không được phép điên.”
“Tôi biết ông chưa bao giờ quên Đường Ý. Dù tôi dụ ông lên giường, khiến ông ly hôn, ông cũng chẳng định cưới tôi. Ông luôn tìm cách thoát khỏi tôi, rồi quay về với cô ta, phải không?”
Điền Huệ Vân gục vào bàn trà, giọng yếu ớt, ánh mắt lạnh lẽo:
“Tôi không thể để ông toại nguyện. Tôi buộc phải có một đứa con.”
“Trì Thương Sơn, ông chỉ là người nuôi con thay kẻ khác. Nhưng tôi thì đã hai mươi tư năm nhìn ông hoài niệm vợ cũ!”
“Ông tự hỏi lòng xem, ông thật sự đã làm tròn bổn phận người cha chưa? Ngoài việc cho tiền, ông đã làm được gì? Chiêu Minh thành ra thế này, ông không có trách nhiệm chắc?”
“Tôi là vợ hợp pháp của ông! Dù ngày xưa tôi dùng thủ đoạn để cưới được ông, nhưng ngần ấy năm qua, tôi một lòng một dạ với ông, nói gì cũng nghe, nhưng ông chưa bao giờ yêu tôi. Trong mắt ông chỉ có người đàn bà kia – người sẽ chẳng bao giờ quay đầu lại!”
Trì Cẩn Dư không định dính líu vào đống hỗn loạn sau đó – kiểu kịch máu chó này, chỉ khiến anh nhức đầu buồn nôn. Anh nói với Dư Thự Dương một câu:
“Cậu lo liệu hậu sự đi,” rồi rời khỏi.
Lúc đi ngang tiệm hoa đầu ngõ, anh mua một bó cẩm chướng và một bó hồng đỏ.
Xe chạy đến khu nhà của Đường Ý, anh đặt bó cẩm chướng lên hòm thư trước cửa biệt thự.
Anh không gõ cửa, chỉ quay xe rời đi, tay gửi hai đoạn tin nhắn thoại:
“Con mang chút đồ đến cho mẹ, để ở cửa.”
“Con đi rồi, không làm phiền mẹ nữa.”
Cảm giác chán ghét của Đường Ý với nhà họ Trì, đến giờ anh mới thực sự thấu hiểu.
Những chuyện bẩn thỉu, nhơ nhuốc kia, Trì Cẩn Dư không nói cho Nam Tịch biết.
Anh chẳng bao giờ chủ động nhắc đến Trì Chiêu Minh trước mặt cô, cũng không muốn để những người hay chuyện bẩn thỉu đó ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Nam Tịch biết được, là khi cô đang cùng Kỳ Thư Ái ngồi trong quán cà phê uống latte, Kỳ Thư Ái đưa điện thoại qua cho cô xem một bản tin.
[Tin động trời! Nhị thiếu gia nhà họ Trì không phải con ruột!]
“Nhà nào dám chơi lớn vậy trời? Mẹ kiếp, đây không phải tin vớ vẩn từ mấy tài khoản câu view đâu nha.”
Kỳ Thư Ái tròn xoe mắt, xác nhận đi xác nhận lại tài khoản chính chủ của một kênh truyền thông lớn:
“Tin thật đó? Cậu biết chưa?”
Nam Tịch từ cơn sững sờ lấy lại tinh thần, lắc đầu.
“Trên này viết rõ nè, Trì Chiêu Minh là con của mẹ cậu ta với một ông bạn thanh mai trúc mã ở quê… Trời ơi mình mù luôn rồi.”
Kỳ Thư Ái làm một ngụm cà phê lớn để trấn tĩnh,
“Bao lâu rồi giới này mới lại có cú drama ‘xịt máu’ như vậy? Nhà họ Cố hồi trước còn nhầm con, chứ cái này là gian díu thật sự đó! Điền Huệ Vân đúng là kỳ nhân dị sĩ, đến chuyện này cũng làm được! Để Trì Thương Sơn nuôi con dùm hai mươi mấy năm, bà ta gan to tày trời luôn!”
Kỳ Thư Ái càng nói càng kích động:
“Bà ta tâm lý thép vậy, đi làm ăn chắc chắn cũng phất! Trì Thương Sơn chắc tức chết rồi chứ gì? Chuyện đến nước này mà còn không ly hôn thì thôi luôn á.”
Nam Tịch cầm tách cà phê, giọng bình tĩnh:
“Chắc chắn là ly dị rồi.”
Mặt mũi Trì Thương Sơn lớn hơn trời, đội cái nón xanh này lên đầu, ông ta chắc chắn sẽ tìm mọi cách lột xuống cho bằng sạch.
Chuyện xưa cũ đầy điên rồ cuối cùng kết thúc bằng việc Trì Chiêu Minh bị đuổi khỏi nhà họ Trì, Trì Thương Sơn và Điền Huệ Vân ly hôn.
Mẹ con bọn họ rời đi tay trắng. Toàn bộ cổ phần của Trì Chiêu Minh cũng bị thu hồi, trở thành một kẻ thất thế, không nhà không cửa.
Còn người cha ruột của hắn – cái người mà hai mươi năm nay hắn vẫn gọi là “cậu họ” – hiện đang điều trị ung thư phổi trong bệnh viện.
Về phía Trì Cẩn Dư, sau Tết âm lịch, anh bắt đầu chuẩn bị chuyến đi đến hồ Baikal cùng Nam Tịch.
Khi anh mang bản kế hoạch du lịch tự tay làm ra đặt trước mặt cô, Nam Tịch ngẩn người.
Đó là nguyện vọng cô bỏ lỡ khi chụp ảnh cưới năm ngoái – cô từng muốn đến hồ Baikal ngắm băng xanh, nhưng khi đó mùa đã qua, chẳng còn gì cả.
Trì Cẩn Dư từng hứa sẽ đưa cô đi vào năm sau, mà cô thì không hề nghĩ anh sẽ nhớ tới một lời hứa buột miệng như thế.
“Chúng ta sẽ đến thẳng đảo Olkhon. Khách sạn đã đặt xong, xe và máy bay ngắm cảnh cũng chuẩn bị đầy đủ. Anh đã nộp hồ sơ xin đường bay riêng. Nếu em muốn tự lái thì nhớ mang bằng lái theo.”
Trì Cẩn Dư vừa trình bày lịch trình, vừa ngắm nhìn gương mặt ngơ ngẩn của cô gái đang ngước lên nhìn mình, dịu dàng nhéo má cô:
“Sao thế?”
Nam Tịch ngơ ngác hoàn hồn, liền vòng tay ôm cổ anh, rướn người lên hôn một cái:
“Chồng là nhất! Yêu anh chết mất!”
Người đàn ông cúi xuống, giọng trầm khàn khêu gợi:
“Môi ngọt vậy, để anh nếm thử coi.”
Tiếng làm nũng còn chưa dứt, Nam Tịch đã bị anh đè xuống ghế sofa.
Không biết Trì Cẩn Dư đã cài đặt gì đặc biệt cho Eric – trợ lý AI điều khiển nhà thông minh – mà hễ anh muốn làm gì, chẳng cần ra lệnh, tất cả rèm cửa phòng khách sẽ tự động khép lại.
Cô vòng chân vẽ vòng sau lưng anh, miệng khẽ rên không kìm được, đầu óc còn đang mải nghĩ ngợi.
Tò mò, nhiều khi là một loại bản năng ăn sâu trong máu cô.
Người đàn ông cúi xuống, cắn nhẹ một cái như trừng phạt:
“Đừng có phân tâm.”
Nam Tịch cũng không vừa, dùng gót chân đè vào thắt lưng anh:
“Anh không gọi Eric, sao rèm lại tự đóng?”
Trì Cẩn Dư bật cười, thì ra cô đang tò mò chuyện đó.
Nhưng anh không trả lời ngay, cứ thế phớt qua câu hỏi, không cho cô cơ hội lơ đãng nữa.
Chiếc gối ôm mới mua, một cái bị đá xuống đất, một cái kê dưới thắt lưng cô, cái còn lại thì bị cô ôm đầu gần như kéo rụng cả tua rua.
Rối tung, nhăn nhúm, như tóc cô tán loạn dính đầy trên ghế, đáng thương đến mềm nhũn.
Khi cô bật khóc khẽ cầu xin tha, anh giữ chân cô đặt lên vai, môi áp sát tai thì thầm:
“Anh đã đo nhịp tim mỗi lần rung động vì em.”
____________________
Mùa đông ở đảo Olkhon là một thế giới tuyết trắng thực sự. Toàn bộ hồ Baikal bị đóng băng, thậm chí có thể lái xe vượt địa hình trên mặt hồ.
Nam Tịch sợ lạnh, mặc áo lông vũ dài mà vẫn thấy chưa đủ, bên trong còn mặc thêm lớp giữ nhiệt nữa, trông như một chú chim cánh cụt.
Nhưng cô vẫn vô cùng linh hoạt – thăng bằng của người từng học múa quả nhiên hơn người. Dù chỉ mang giày thường, cô vẫn xoay người, bật nhảy, uyển chuyển trên băng như một tinh linh.
Trì Cẩn Dư cầm máy quay ghi lại từng khoảnh khắc.
Những khối băng xanh xếp lớp lởm chởm phủ tuyết trắng, như các tác phẩm điêu khắc thiên nhiên nối dài bất tận. Hang băng màu lam như cổ tích, những bong bóng khí trắng dưới mặt băng trong suốt – tất cả đều là cảnh tượng tráng lệ chưa từng thấy.
Họ giống như một cặp đôi bình thường đi du lịch – cô gái phụ trách chơi, chàng trai phụ trách chụp.
Đi dạo trên mặt băng nứt nẻ, Nam Tịch giả vờ sợ, nhào vào lòng anh. Trì Cẩn Dư thuận tay ôm chặt, kéo khẩu trang xuống, trao nhau hơi ấm từ nhịp thở.
Sau khi đi xe trượt tuyết, Nam Tịch ngồi nghỉ một lát để ổn định tim đang đập loạn, còn Trì Cẩn Dư thì đi hỏi người dân đường về khách sạn.
Lúc ấy, điện thoại cô đổ chuông – là một số lạ. Cô hờ hững áp lên tai:
“Alo?”
“Lâu rồi không gặp.”
Đầu dây bên kia là một giọng nói quen thuộc, nhưng cực kỳ khó ưa.
Nam Tịch không muốn nói chuyện với hắn, đang định cúp máy thì hắn cười khẩy, châm chọc hỏi:
“Cô biết không, đại thiếu gia nhà họ Trì – à không, phải gọi là ‘anh trai’ tôi – có một người phụ nữ, đã đợi mười mấy năm rồi đấy.”