Nam Tịch chỉ là mang cơm trưa đến công ty thôi, vậy mà có người còn yêu cầu cô phải mặc đồ đôi.
Cô không thích xuống hầm gửi xe, quẹo qua quẹo lại phiền phức, nên tòa nhà văn phòng vốn cấm dừng đỗ xe cũng đặc cách phá lệ vì cô.
Chiếc Rolls-Royce Phantom màu tím sẫm lướt đến rồi phanh lại đầy khí thế ngay bậc tam cấp trước sảnh. Cửa ghế lái mở ra, đôi chân trắng trẻo thon dài bước xuống, mang đôi giày cao gót buộc dây màu trà sữa – mẫu trình diễn Xuân Milan mới nhất, đáp đất nhẹ nhàng.
Chiếc váy sơ mi màu cà phê với thiết kế lệch vai được cô điểm xuyết thêm bằng một chiếc thắt lưng da thật màu đen – cùng logo với thắt lưng của người đàn ông.
Hôm nay Trì Cẩn Dư cũng mặc âu phục màu cà phê, đang đứng chờ dưới bậc thềm.
Xe của Nam Tịch đậu ngay đó, cả quảng trường rộng lớn chỉ có mỗi một chiếc xe đậu trước cổng công ty – ngông cuồng y như chính chủ nhân của nó.
Nhân viên đi ngang đều phải quay đầu nhìn cô thêm mấy lượt, ai can đảm thì chào luôn một tiếng:
“Chào phu nhân ạ.”
Nam Tịch mỉm cười đáp lại, tay xách hộp giữ nhiệt, bước tới bên cạnh người đàn ông.
Trì Cẩn Dư chẳng hề kiêng kỵ, vòng tay ôm lấy eo cô, cúi đầu thì thầm đôi câu. Ánh mắt, khóe môi đều là sự cưng chiều không giấu giếm.
“Chưa tới mùa hè, anh nói rồi đừng để hở vai hở chân nữa.”
“Anh quản được em sao?”
“Đâu dám quản, chỉ sợ em nhiễm lạnh, khó chịu.”
“Em còn trẻ, đâu có mắc phong thấp, bịt kín mít như mấy bà thím thì nhìn có ra gì đâu.”
“Được rồi, nghe lời em.”
Anh lấy điện thoại ra, điều chỉnh nhiệt độ trong văn phòng cho cao lên.
Nhân viên đứng chờ thang máy cùng không khỏi choáng váng.
Hóa ra tổng tài của họ, trước mặt vợ lại là kiểu “chồng hiền nghe lời”.
Tưởng đâu phu nhân là kiểu dịu dàng yểu điệu, ai ngờ tổng tài mới là người mềm mỏng si tình.
Mọi người đều sững sờ, nhưng chẳng ai dám để lộ ra mặt. Ai nấy đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, thỉnh thoảng mới liếc trộm một cái.
Hai người đứng cạnh nhau, thật sự là xứng đôi. Cả hai đều có ngoại hình không thể bắt bẻ, kết hợp lại càng khiến người ta không dời mắt nổi.
Nam Tịch vốn đã cao trong số các bạn nữ, nhưng mang giày cao gót cũng chỉ đứng đến vai anh, tạo nên một độ chênh lệch chiều cao hài hòa. Dựa vào người anh không khiến cô trông quá yếu đuối, cũng không bị lấn át — mềm mại vừa đủ, dịu dàng vừa phải.
Cả hai mặc đồ đôi, tay nắm tay, trò chuyện thì thầm với nhau, bầu không khí xung quanh dường như cũng bị bao phủ bởi hơi thở ấm áp đầy ân ái.
Một người từ cửa đi vào, khí chất thẳng thắn, đảo mắt nhìn qua rồi lên tiếng chào hỏi:
“Chà, Tổng Giám đốc Trì tới sớm thế. Phu nhân cũng đến rồi à?”
Là trưởng phòng kỹ thuật, Lâm Cao Viễn.
Trì Cẩn Dư khẽ gật đầu: “Chào Lâm tổng, buổi sáng tốt lành.”
Lâm Cao Viễn nhìn anh cười tươi:
“À đúng rồi, tuần sau là đại hội thể thao mùa xuân, Trì tổng có tham gia không? Hôm qua tôi với Mã tổng có bàn bạc, năm nay là kỷ niệm sáu năm thành lập công ty, chắc hẳn Trì tổng nên lên sân khấu cổ vũ anh em một chút chứ nhỉ?”
Trì Cẩn Dư xưa nay vốn không ưa mấy dịp thế này. Đến cả tiệc tất niên hằng năm cũng thường giao cho phó tổng lên phát biểu thay.
Cả hành lang lập tức tràn ngập những ánh mắt phức tạp, tất cả đều đang âm thầm cảm thán độ “gan lì” của Lâm Cao Viễn.
Những năm trước, đại hội thể thao thì Trì Cẩn Dư không bao giờ tham dự. Tiệc công ty còn chịu ngồi ăn một bữa, giờ lại đòi anh lên sân khấu phát biểu ư? Quả thực là gan to bằng trời.
Ngay lúc bầu không khí đang lúng túng, một giọng nói dịu dàng vang lên, đánh tan mọi im lặng:
“Chồng ơi, đại hội thể thao có vui không anh?”
Chắc chắn là vui rồi, chỉ có điều Trì Cẩn Dư không hứng thú.
Những năm trước ai mời cũng bị anh từ chối thẳng. Nhưng lần này anh lại quay sang nắm tay cô, dịu giọng hỏi:
“Em muốn đi à?”
Nam Tịch chớp chớp mắt nhìn anh:
“Có tiện không anh?”
“Chẳng có gì là không tiện cả.” Trì Cẩn Dư mỉm cười, rồi quay sang nói với Lâm Cao Viễn:
“Nếu là dịp kỷ niệm sáu năm thì phần khai mạc anh em cứ chuẩn bị cho kỹ. Đến lúc đó tôi và vợ sẽ cùng tham dự.”
Nhìn theo bóng hai người cùng nhau bước vào thang máy, Trì Cẩn Dư nhẹ nhàng ôm lấy vợ, cẩn thận như sợ cô bị va quẹt vào đâu, khiến cả đám người đứng ngoài đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt tò mò thi nhau bay loạn.
Không ai ngờ có một ngày, vị tổng giám đốc cao cao tại thượng, không dính khói lửa trần gian trong mắt họ, cuối cùng cũng có người trị được.
Trạng thái giới thiệu trong nhóm tám chuyện của công ty bị lặng lẽ đổi lại:
“Phu nhân nói một câu, tổng tài chạy cả cây số.”
Từ ngày Trì Cẩn Dư trở về nước tiếp quản Tập đoàn Hằng Sóc, mỗi mùa xuân và thu đều tổ chức đại hội thể thao cho nhân viên.
Công ty dưới quyền anh – Dục Trinh Technology – là lực lượng nòng cốt.
Ngày hôm đó, Nam Tịch đi cùng anh, cả hai mặc đồ thể thao đôi: một bộ màu hồng, một bộ màu xanh lam.
Lễ khai mạc năm nay hoành tráng chưa từng thấy, ban tổ chức đặc biệt chuẩn bị dải khói màu bảy sắc cầu vồng. Dọc theo đường chạy, hàng loạt làn khói rực rỡ xé gió lao lên không trung, khiến ai nấy đều kinh ngạc reo lên, chưa từng thấy cảnh tượng nào kỳ vĩ đến thế.
Nam Tịch phấn khích, hai mắt sáng rực, kéo tay áo người bên cạnh:
“Chồng ơi, đẹp quá đi mất!”
Cô chưa từng nghĩ ban ngày mà cũng có thể bắn pháo hoa đẹp đến vậy.
“Thích không?” Trì Cẩn Dư bật cười khẽ, cúi đầu nói:
“Anh chuẩn bị riêng cho em đó.”
Chính anh đã dặn ban tổ chức thêm tiết mục này.
Sáu năm đúng là nên có gì đó khác biệt, nhưng thật ra, lý do ban đầu anh đề xuất chỉ đơn giản là vì muốn khiến cô vui vẻ.
Chương trình thi đấu phong phú, ngoài các môn thể thao cơ bản còn có nhiều trò vận động vui nhộn. Nam Tịch đi tới đi lui, chỗ nào cũng thấy mới mẻ, thấy cái gì cũng thấy thú vị.
Khi đi ngang qua sân bóng rổ, cô kéo tay anh hỏi:
“Anh có muốn chơi bóng rổ không?”
Người đàn ông không trả lời, cô quay đầu lại, ánh mắt đầy mong chờ:
“Em muốn xem anh chơi.”
Thấy anh có vẻ không muốn, Nam Tịch chu môi, bắt đầu “khui” bí mật:
“Bạc Thận nói anh chơi bóng rổ giỏi lắm, từng đoạt giải vô địch thiếu nhi nữa kìa.”
“Thiếu nhi à… chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi.” Trì Cẩn Dư bật cười bất đắc dĩ, đưa tay xoa đầu cô:
“Hóa ra giờ em với Bạc Thận không có chuyện gì giấu nhau nhỉ?”
Nam Tịch kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng:
“Rồi em sẽ biết hết mọi bí mật nhỏ của anh cho xem.”
Ai mà nghĩ được là Bạc Thận cũng là một anh chàng mê yêu, chỉ cần Kỳ Thư Ái hỏi vài câu là kể sạch. Mấy chuyện liên quan đến Trì Cẩn Dư, Kỳ Thư Ái lại lén lút kể cho cô như đang kể chuyện cười.
“Thôi, không muốn thì đừng miễn cưỡng.” Nam Tịch quay đầu bỏ đi, giọng buồn buồn.
“Không phải không muốn mà là… không thể.” Anh sải một bước dài, ôm lấy vai cô, cúi đầu giải thích, giọng nhẹ nhàng:
“Chân anh từng bị thương, không chơi được nữa.”
Lên sân là phải thắng. Nếu không thể hết sức, chi bằng đừng lên.
Đã mười mấy năm rồi anh không đụng tới bóng rổ.
Tim Nam Tịch khựng lại, định hỏi thì đã bị anh ôm tới khu vực thi ngồi dậy trong giới hạn thời gian.
“Trì tổng…” Nhân viên mặc áo gile đỏ, phụ trách đăng ký giật bắn mình.
“Trận sau là lúc nào? Tôi muốn đăng ký.”
Nam Tịch rất thích mấy tấm huy chương dành cho giải cá nhân. Năm nay còn có thiết kế hình hoa anh đào rỗng ruột, đẹp không chịu được, cô đã nhắc anh từ sớm.
Anh vốn định dùng quan hệ để lấy một cái về cho cô, nhưng nghĩ lại, hình như tự tay giành lấy sẽ có ý nghĩa hơn nhiều.
Người thi nằm lên nệm mềm, có người bạn giữ chân giúp.
Nam Tịch nhíu mày lo lắng:
“Chân anh… có sao không?”
Anh nói từng bị thương, cô lập tức sợ hãi, giống như thể anh là món đồ dễ vỡ, chẳng dám dùng sức.
“Một phút thôi, không sao đâu.” Người đàn ông bình thản trấn an cô,
“Em có thể ngồi lên chân anh.”
Nam Tịch vừa ngồi xuống, thấy anh vẻ mặt vẫn bình thường, mới nhẹ nhõm phần nào.
Trận đấu chưa bắt đầu, mọi người đang chuẩn bị.
Trì Cẩn Dư nằm đó, hai tay gối sau đầu, mắt nhìn cô chăm chú.
Ngũ quan anh vốn đã sắc nét, bộ đồ thể thao màu xanh lam càng khiến anh trẻ trung hơn, cả người thả lỏng, như chàng trai học viện đang phơi nắng buổi trưa trên bãi cỏ mùa xuân.
Tim cô đập thình thịch, ngực như có sóng dội vào, bất chợt dâng lên một cảm giác rung động như thiếu nữ lần đầu biết yêu — cứ như thể cô được quay trở lại mười tám tuổi, gặp lại anh trong độ tuổi đẹp nhất của đời người.
Tựa hồ có một tiếc nuối âm thầm nào đó, tại khoảnh khắc ấy, liền tan biến hư không.
Nhưng lúc này không thích hợp để mộng tưởng, cô thu lại cảm xúc, làm như không có gì, hỏi khẽ:
“Anh chắc chắn sẽ giành giải nhất chứ?”
Ánh mắt người đàn ông như phủ đầy ánh nắng, lấp lánh như những hạt vàng vụn, nhìn cô chăm chú:
“Môn này thi sức bền ở eo, em nghĩ sao?”
“…”
Giữa thanh thiên bạch nhật, mặt Nam Tịch bỗng chốc đỏ bừng, bặm môi chửi thầm:
“Đồ lưu manh!”
Tiếng còi vang lên, cuộc thi bắt đầu.
Nam Tịch thật sự rất muốn giành được tấm huy chương ấy, nên vô thức quan sát các đối thủ xung quanh, dường như không ai nhanh hơn anh.
Cô thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại — đúng khoảnh khắc đó, người đàn ông ngồi bật dậy, hôn nhẹ lên môi cô, dùng ánh mắt nói với cô:
“Nhìn anh.”
Nhân viên ghi chép phía sau đều bật cười, Nam Tịch xấu hổ trừng mắt lườm anh một cái.
Nhưng sau đó anh lại càng quá đáng hơn — mỗi lần ngồi dậy đều tranh thủ hôn một cái.
Dù vậy, vẫn thắng giải nhất.
Tới lúc bế mạc, cả hai cùng lên sân khấu nhận giải. Trì Cẩn Dư đích thân đeo tấm huy chương hồng phấn hình hoa anh đào khoét rỗng lên cổ cô.
Nhưng anh không nhận tiền thưởng.
Thay vào đó, móc ví tự chi một triệu, chia đều cho toàn bộ nhân viên tập đoàn tham gia đại hội thể thao.
Nam Tịch trước đó chỉ thấy huy chương này qua cuốn cẩm nang quảng bá, đã rất thích, không ngờ cảm giác cầm trên tay lại còn vượt xa kỳ vọng.
Phía dưới tấm huy chương còn đính một vòng cánh hoa anh đào hồng phấn hình giọt nước. Khi gió thổi qua, phát ra tiếng leng keng trong trẻo như chuông gió.
“Công ty anh cũng biết thiết kế thật đó.” Nam Tịch nâng niu không rời tay, chụp cả đống ảnh đăng lên vòng bạn bè khoe khoang:
【Chồng tôi thắng giải đẹp xỉu vì tôi đó nha!】
Trì Cẩn Dư đang lái xe, khẽ bật cười:
“Mấy năm trước cũng có mấy mẫu đẹp lắm, anh bảo người ta lấy ra cho em xem.”
Nam Tịch hớn hở:
“Nếu em là dân văn phòng, chắc chắn sẽ tình nguyện làm việc ở công ty anh.”
Phúc lợi, giá trị tinh thần và sự quan tâm nhân văn ở đây… đúng là bỏ xa đám công ty chỉ biết bóc lột vắt kiệt nhân viên ngoài kia.
Nam Tịch tuy không đi làm, nhưng cô vẫn hay xem mạng xã hội, biết rõ dân văn phòng hiện nay than trời than đất ra sao. Bao nhiêu người tự giễu mình làm trâu làm ngựa, thậm chí không bằng cả trâu ngựa.
Trâu ngựa vùng Tây Bắc ấy à, ít ra còn được nằm dài trên thảo nguyên mà tắm nắng chiều.
Cả ngày quậy tưng bừng ở đại hội thể thao, chơi đã đời xong Nam Tịch mới nhận ra bắp chân mình nhức mỏi. Tuy không tham gia nhiều, nhưng cái sân vận động rộng như thế, cô chạy loanh quanh xem trò này trò kia cũng chẳng ít.
Tiệc liên hoan của công ty, hai người không tham dự. Gần đây đang vào xuân, Nam Tịch muốn đổi mới phong cách bài trí trong nhà. Vân Cung năm nào cũng thay đổi decor theo mùa, xuân – hạ – thu – đông, mỗi mùa phải mang một hương vị riêng.
Cô hẹn một stylist nội thất ăn tối để tiện bàn chuyện phối màu và thiết kế.
Nam Tịch vốn cầu toàn, yêu cầu thì nhiều, ý tưởng lại bay nhảy không ngừng. Hai người ngồi trao đổi đến tận chín rưỡi tối mới xong.
Lúc về đến nhà, bắp chân cô gần như cứng đờ, cố lê lết tới được ghế salon rồi ngã vật xuống, r*n r* với Trì Cẩn Dư:
“Chồng ơi, khi nào Eric mới biết bưng trà rót nước cho em đây…”
Người đàn ông đang đứng ở quầy pha trà, pha cho cô một ly sữa yến mạch, bưng đến:
“Trước khi Eric nâng cấp tính năng mới, em có thể sai bảo chồng trước.”
Nam Tịch phì cười.
Từ khi ngôi nhà này có nữ chủ nhân, tính năng của Eric ngày càng nhiều. Nếu robot có cảm xúc, chắc nó cũng thấy mình chẳng khác gì con trâu kéo cày quá tải.
Nhưng Trì Cẩn Dư lại rất nhân văn với nó, định kỳ cho “tắm rửa”, vệ sinh và thay linh kiện. Từ ngày Nam Tịch coi nó như chó cưng, thậm chí lúc đi cắm trại còn dắt theo nó như mang pet đi du lịch.
Trên đời này, có mấy con robot được đãi ngộ như vậy?
Nam Tịch uống xong sữa, đưa ly cho Trì Cẩn Dư, duỗi chân đặt lên đùi anh:
“Chồng ơi, bóp chân cho em với.”
Anh bóp một lúc, rồi dứt khoát bế cô từ ghế salon lên:
“Mệt rồi thì nghỉ sớm một chút.”
Nam Tịch giật mình:
“Chân anh từng bị thương, đừng…”
Cô dù gầy, nhưng cũng gần chín chục cân, trước đây không phải chưa từng được anh bế, nhưng giờ biết chuyện cũ, cô không thể vô tư như trước nữa.
“Yên tâm, bế em không vấn đề.” Nếu ngay cả vợ mà cũng không ôm nổi, thì anh đúng là bỏ đi thật rồi.
Trì Cẩn Dư vừa bế cô bước vào thang máy, vừa cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đầy ẩn ý:
“Dù trong bụng em có thêm một người, anh cũng bế được.”
“…”