Trì Nam Xuân Thủy – Chiết Chi Bạn Tửu

Chương 84

Nam Tịch nghi ngờ cái ông thầy chùa đi chân đất chẳng đáng tin kia thật ra chính là Trì Cẩn Dư đóng giả. Mấy cái gọi là bí kíp sinh đôi chẳng qua là trò bịa đặt của anh, chỉ là… cô không có bằng chứng.

Nhưng như anh từng nói: thà tin còn hơn không. Vậy nên cô cam tâm tình nguyện để bị anh lừa một lần.

Chuyện hai người vì muốn có song thai mà đi tin vào mấy trò mê tín dị đoan lố bịch thế này, ngoài trời biết, đất biết, cô biết, anh biết, và nếu có tồn tại thật thì cũng chỉ có ông thầy đó biết – không có ai khác hay được chút nào.

Trước đây, Nam Tịch hay đọc được trên mạng rằng chuyện chuẩn bị mang thai dường như là chuyện riêng của phụ nữ – họ phải chú ý hết thứ này đến thứ khác, kiệt sức lo toan, có người còn uống thuốc đến mức nôn ói. Còn đàn ông thì vẫn sống như thường, thức khuya, uống rượu, chơi game, chẳng mấy ai bận tâm đến chuyện này.

Trì Cẩn Dư đúng là trường hợp đặc biệt hiếm hoi trong giới đàn ông.

Anh vốn đã sống lành mạnh, đến khi bước vào giai đoạn chuẩn bị có con, bác sĩ nói phải đạt mười điểm, anh làm được đến mười hai. So ra, Nam Tịch cảm thấy mình như kiểu người bị cư dân mạng mắng là vô trách nhiệm vậy.

“Vợ à, đến giờ ngủ rồi, qua mười một giờ là tính thức khuya đó.” Trì Cẩn Dư đóng máy tính xách tay của cô lại.

Từ lúc bắt đầu chuẩn bị mang thai, Nam Tịch không sắp xếp bất kỳ công việc gì vào ban đêm, để tránh vô tình thức khuya.

Nhưng thỉnh thoảng những hôm Trì Cẩn Dư phải tăng ca hoặc có tiệc, cô ở nhà rảnh rỗi liền tự học thêm gì đó.

Gần đây cô đang học dưỡng sinh.

Trong video, giảng viên đang nói về mối liên hệ giữa các bộ phận cơ thể và ngũ hành, ngũ khí – cô nghe đến mê mẩn thì bị người nào đó phá ngang.

Nhìn đồng hồ, đã chín giờ rồi.

Nghĩ đến “nhiệm vụ” trước mười một giờ, cơn bực bội nhỏ nhoi bị cô đè xuống. Khi Trì Cẩn Dư cúi người bế cô lên, cô chủ động vòng tay ôm cổ anh.

Vì muốn có con, chuyện đó thật sự trở thành “nhiệm vụ” vợ chồng, có người làm việc chăm chỉ mỗi ngày, không dám lơ là.

Nam Tịch cũng rất nỗ lực phối hợp.

Trước đây để khỏi phải thay ga giường mỗi ngày, Trì Cẩn Dư cố gắng kéo cô vào phòng tắm, xong việc là tắm rửa rồi lên giường ngủ luôn. Chỉ cuối tuần mới chịu buông thả đôi chút. Nhưng Nam Tịch đọc được trên mạng rằng tư thế dễ thụ thai nhất là nằm ngửa, và được bác sĩ Từ xác nhận là có căn cứ khoa học.

Vậy là người nào đó không chỉ cần mẫn mỗi ngày mà còn luyện được kỹ năng thay drap, vỏ gối siêu nhanh.

Khi ánh đèn lay động trong phòng ngủ dần tĩnh lại, mồ hôi dính nhớp cùng những thứ khác phủ khắp người, Nam Tịch bảo Trì Cẩn Dư đưa cái gối ôm, đặt dưới thắt lưng mình.

Eo cô quá mềm, nhìn nghiêng cong thành hình vòm, Trì Cẩn Dư cười khẽ, tay đặt lên rồi ôm cô lại: “Muốn có con gấp thế cơ à?”

Nhìn cô cố gắng đến vậy, làm anh có cảm giác mình thật vô dụng – ngày nào cũng chỉ có một lần.

Nhưng bác sĩ đã dặn, không nên quá thường xuyên trong giai đoạn chuẩn bị thụ thai, quá đà thì phản tác dụng. Anh chỉ có thể cố gắng kiềm chế.

Nam Tịch đưa hai tay kẹp lấy mặt anh, lầm bầm: “Anh không muốn à?”

Anh cong môi cười: “Tất nhiên không phải.”

Nam Tịch nhớ đến quá khứ của anh – sự chào đời không được mong đợi, tuổi thơ gập ghềnh, cùng nhiều lần anh từng nói không mấy thiết tha chuyện có con.

Cô bĩu môi, hỏi: “Anh vẫn không thích trẻ con à?”

Trì Cẩn Dư nắm tay cô, nhìn sâu vào mắt cô: “Anh không phải không thích.”

“Có con không phải chỉ đơn giản là sinh ra một người, mà còn là trách nhiệm cả đời. Trước đây anh luôn thấy mình là người khuyết thiếu tình cảm, anh muốn dành trọn phần tình yêu ít ỏi ấy cho em, e là không còn đủ để chia cho đứa trẻ.”

“Nếu sinh con mà không thể làm một người cha tốt, khiến con anh sống như anh từng sống, thì anh thà đừng sinh ra nó còn hơn.”

Sống mũi Nam Tịch cay xè, giọng nghèn nghẹn: “Vậy bây giờ thì sao?”

“Bây giờ thì anh muốn cùng em thử.” Anh mỉm cười hôn lên trán cô, “Có một đôi con thuộc về chúng ta, cùng nhau nuôi dạy, anh nhất định sẽ không để chúng phải sống như anh đã từng.”

Ánh mắt anh sâu lắng như dải ngân hà đổ tràn, soi chiếu tận đáy mắt cô: “Chính em đã cho anh dũng khí, cũng cho anh đủ yêu thương để dám thử, để đón nhận một cuộc đời hoàn toàn khác.”

Nam Tịch luôn nói mình may mắn khi được gả cho anh, được một người đàn ông yêu thương và trân trọng đến vậy, là điều cô chưa từng dám mơ đến.

Nhưng với Trì Cẩn Dư, cưới được cô mới là điều may mắn.

Anh được bước vào cuộc sống của cô, hòa mình vào tất cả mọi thứ của cô. Những ánh sáng rực rỡ quanh cô từ từ lan sang vùng tối tăm trong anh, rồi dần dần, thắp sáng cả thế giới anh đang sống.

Anh bắt đầu biết cười nhiều hơn, thích tụ tập bạn bè hơn, không còn tự nhốt mình trong căn phòng kín bưng nơi linh hồn anh từng khước từ tất cả.

Anh bắt đầu biết vui thật sự, cảm nhận được niềm nhẹ nhõm, muốn thử những điều chưa từng biết.

Lòng anh không còn khô cạn tình yêu, không còn dốc sạch yêu thương chỉ để trao cho cô. Giờ đây anh đã có thể chia bớt một phần cho những đứa trẻ chưa chào đời.

Anh trở thành một người hạnh phúc hơn.

Hai người chờ từ mùa xuân sang tận mùa thu, tượng Quan Âm trong nhà cũng chẳng rõ đã được họ thắp hương cầu khấn bao nhiêu lần bảy bảy bốn chín ngày, thế mà… vẫn chưa có thai.

Đừng nói là song thai, đến một đứa cũng chưa có.

Trong suốt thời gian đó, hai người đã đi khám không chỉ một lần – kết quả đều rất tốt, sức khỏe hoàn toàn bình thường, không phát hiện ra vấn đề gì.

“Có con phải xem duyên phận, chưa mang thai là do duyên chưa tới. Đừng nản lòng. Giữ tâm trạng thoải mái cũng có lợi cho việc thụ thai.” Bác sĩ lần nào cũng nói thế.

Nam Tịch vẫn lịch sự cảm ơn, rồi vô hồn bước ra khỏi phòng khám.

Ở góc hành lang, tường dán tờ giới thiệu và tờ rơi tuyên truyền về thụ tinh ống nghiệm. Cô quay đầu nhìn một cái.

Trì Cẩn Dư siết chặt vai cô: “Cả anh và em đều không có vấn đề gì, không cần đến thứ đó.”

“Em biết mà, em chỉ là nghe người ta nói…” Nam Tịch ngẩng đầu nhìn anh, giọng có phần háo hức, “Nghe nói làm thụ tinh thì dễ có song thai, trên mạng nhiều người bảo vậy.”

“Đừng có mà nghĩ đến chuyện đó.” Gương mặt anh nghiêm lại, “Dù người có vấn đề là anh đi nữa, anh cũng tuyệt đối không để em làm thụ tinh. Cùng lắm thì mình nhận nuôi, hoặc xin một đứa trong họ hàng về nuôi. Anh không cho phép em chịu khổ như vậy.”

“Biết rồi biết rồi, em có định gì đâu.” Nam Tịch chỉ tiện miệng nói một câu, không ngờ anh lại căng thẳng đến thế. Cô vội vươn tay véo má anh, “Bác sĩ đều nói hai đứa mình không sao, chắc chắn không cần tới đâu. Biết đâu một bé đã xếp hàng rồi, nhưng còn đang chờ đứa kia đến cho đủ cặp, nên mới chậm đấy chứ.”

Trì Cẩn Dư bật cười, nắm tay cô, hôn nhẹ: “Chắc chắn là vậy.”

Nam Tịch cũng mỉm cười nhìn anh, như thể đắm chìm trong hồ nước sâu thẳm nơi đôi mắt anh, mãi mãi chẳng thể rút ra.

Tuy cô đã vô cùng chắc chắn về tình yêu anh dành cho mình, nhưng khi nghe anh nói, dù có không sinh được con cũng quyết không để cô làm thụ tinh, tim cô vẫn bị lay động đến rối bời, nóng rực lên.

Cô biết rất nhiều cặp vợ chồng hiếm muộn sẽ chọn làm thụ tinh trong ống nghiệm, đặc biệt khi vấn đề nằm ở phía người chồng, nhưng họ lại ép người vợ đi làm.

Làm thụ tinh nhân tạo là một việc vô cùng đau đớn, và nỗi đau ấy – chỉ có phụ nữ gánh chịu.

Giai đoạn đầu phải tiêm thuốc kích trứng, các nang noãn buộc phải phát triển, buồng trứng bị ép giãn ra, bụng luôn trong trạng thái căng tức.

Lúc lấy trứng, dù có gây mê toàn thân thì sau khi thuốc tê hết tác dụng vẫn cực kỳ đau đớn, còn kéo theo nhiều di chứng về sau.

Sau khi mang thai còn phải tiêm heparin liên tục để giữ thai, tiêm đến mức da thịt không còn chỗ nào lành lặn.

Tất cả những đau đớn về thể xác, cộng thêm áp lực tinh thần, với cô, quả thật chẳng khác nào sống không bằng chết.

Cô tuy thích trẻ con, cũng rất mong có con, nhưng nếu số phận không cho cô duyên làm mẹ, cô cũng không muốn trải qua sự hành hạ khổ sở đến mức ấy.

Đêm đến, “nhiệm vụ” vợ chồng tiếp tục.

Sau một lần “thực hiện nhiệm vụ”, Nam Tịch bảo hơi đói bụng, Trì Cẩn Dư vào bếp làm chút đồ ăn mang vào cho cô.

Là bánh trứng cuộn sốt bò, kèm thêm một bát nhỏ chè trôi nước hoa quế.

Khi anh bước vào, thấy cô đang chổng ngược người lên ở đầu giường, bật cười, đặt khay lên tủ đầu giường: “Em làm gì đó?”

Nam Tịch mặt mày nghiêm túc: “Tiếp sức cho mấy con nòng nọc của anh đó.”

“Em nói vậy, mấy con nòng nọc của anh sẽ mất hết sĩ diện cho mà xem.” Trì Cẩn Dư nhìn cô bất lực, “Xuống đi, tụi nó không cần tiếp sức đâu.”

Nam Tịch cũng đã mỏi, buông chân xuống. Trì Cẩn Dư sợ cô giãn cơ, đỡ lấy người cô, để cô nằm xuống ổn định.

“Dạo này luyện yoga hiệu quả ghê, còn biết cả trồng chuối nữa.” Anh cười, đưa bánh trứng cuộn cho cô.

Nam Tịch đeo găng tay dùng một lần, cắn một miếng, vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn: “Chồng ơi, sao anh giỏi ghê? Làm đại cũng ngon xuất sắc!”

Trì Cẩn Dư nhìn cô ăn, ánh mắt sâu xa, không đáp lại.

Một lúc sau, anh mới khẽ thở dài, cất tiếng: “Chồng vẫn chưa đủ giỏi, đến giờ vẫn chưa thể giúp em thực hiện được ước mơ.”

Nam Tịch nuốt miếng bánh cuối cùng, sống mũi cay cay.

Anh nói như thể mình có lỗi với cô, cứ như anh là người phải thấy áy náy vậy – rõ ràng chẳng cần phải thế. Tay cô siết nhẹ lấy bát chè trôi nước: “Không phải lỗi của anh đâu. Việc tốt thường hay bị trắc trở chút mà, biết đâu kết quả lại vượt mong đợi đó.”

Trì Cẩn Dư cười, véo nhẹ cằm cô.

Nam Tịch ngẩng đầu làm nũng: “Anh làm gì đó?”

“Ăn đi.” Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng mà sâu thẳm, “Ăn xong anh có chuyện muốn nói với em.”

Nam Tịch ăn hết chén chè xong thì bụng đã căng tròn. Bình thường cô ăn không nhiều, dạ dày cũng nhỏ, rất dễ no. Vừa kêu no quá no quá, vừa đi vào phòng tắm đánh răng.

Tiếng bước chân đến gần, Nam Tịch ngửi thấy mùi trầm hương quen thuộc – là loại tinh dầu trầm cô mua cho anh làm nước hoa.

Trì Cẩn Dư không thích dùng nước hoa, nhưng lại rất thích hương thơm tự nhiên thế này.

Cũng giống như việc cô thích mùi hương trên người anh.

Sự ấm áp pha trộn hương thơm ấy vây lấy cô, Trì Cẩn Dư ôm cô từ phía sau, lặng lẽ nhìn cô đánh răng.

Phòng tắm trong phòng ngủ chính của biệt thự ở Hoa Viên dài hai mét rưỡi, có hai bồn rửa tay. Vì ở biệt thự phố Hòa Phủ trước đây chỉ có một bồn rửa, hai người không tiện dùng cùng lúc, nên chỗ này anh đã thiết kế bồn đôi.

Hoa Viên còn có rất nhiều chi tiết nhỏ tỉ mỉ, tất cả đều do anh đích thân sắp xếp vì cô.

Trong không gian dài hẹp được hai chiếc đèn lồng nhỏ kiểu Trung Hoa thắp sáng, chỉ có tiếng rung đều đặn của bàn chải điện và hơi thở lặng lẽ của người đàn ông khẽ phả l*n đ*nh đầu cô.

Cho đến khi bàn chải điện ngừng lại, Nam Tịch súc miệng xong, rửa sạch bàn chải rồi đặt vào hộp tiệt trùng. Bàn chải màu hồng của cô và màu xanh lam của anh treo cạnh nhau trên tường.

Mọi thứ ở đây đều là đồ đôi, ngay cả chậu cây cũng là số chẵn.

“Vợ à.” Anh hít sâu mùi hương trên tóc cô.

Nam Tịch siết tay anh: “Sao thế?”

“Anh đang nghĩ… có khi nào…” Hơi thở anh dần trượt xuống cổ cô, “Không phải là mấy con nòng nọc cần tiếp sức…”

Cô bất giác rụt cổ lại, liền bị anh giữ lấy mặt từ bên kia, quay đầu cô lại đối diện với ánh mắt sâu thẳm như màn đêm kia: “Mà là… nòng nọc không đủ nhiều?”

Bình Luận (0)
Comment