Tiệc thôi nôi của cặp sinh đôi nhà Tiết Nhiên, cô mời Nam Tịch và Trì Cẩn Dư đến dự.
Tiết Nhiên sau khi làm mẹ, trạng thái rất tốt. Những vết phù nề nhẹ lúc mang thai đã tan hẳn, cô vẫn xinh đẹp rạng rỡ như xưa.
Ngược lại, đại thiếu gia ngày nào – Lục Tây Từ – từ khi hai đứa nhỏ chào đời liền đích thân chăm con, giờ toàn thân toát lên vẻ dịu dàng đặc trưng của một ông ba bỉm sữa chính hiệu.
“Ê Lục thiếu, sau này còn có thể đi bar quẩy với tụi này không đó?” – Một người bạn cũ cười đùa – “Ông bây giờ đi đâu cũng phải vác hai bé theo bên người, tụi tôi sợ lần sau tụ tập phải hẹn ở khu vui chơi thiếu nhi quá.”
Lục Tây Từ bế đứa lớn, đứa nhỏ thì ngồi trong ghế ăn kế bên, anh đút từng muỗng cơm cho con, vừa thong thả liếc người kia một cái:
“Vui chơi thiếu nhi thì sao? Không xứng với thân phận cao quý của các cậu à?”
“Cũng không hẳn,” người kia ngượng ngùng, “chủ yếu là tụi mình toàn mấy ông to đầu, sợ làm hai tiểu công chúa của ông bị dọa thôi. Mà nói thật, ông đâu thiếu tiền thiếu người, thuê vú em chuyên nghiệp chăm con không phải là xong à? Ông với Nhiêu Nhiêu có thể rảnh rỗi hưởng thụ một chút, tự làm hết chẳng cực lắm sao?”
“Tôi thích, tôi vui.” Lục Tây Từ cúi đầu nhìn hai cô con gái giống nhau như đúc, ánh mắt dịu dàng đến mức như sắp nhỏ nước, “Con gái tôi, tại sao lại để người khác nuôi?”
Cả bàn cùng nhau bật cười đầy ẩn ý.
“Cưới vợ thì làm nô lệ cho vợ, sinh con rồi thì làm nô lệ cho con gái, kiếp làm đàn ông đúng là làm trâu làm ngựa.”
“Đừng chỉ nói tôi, đây còn một người nữa kìa.”
Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Trì Cẩn Dư.
Trì Cẩn Dư thường xuyên đi theo Nam Tịch đến các buổi gặp gỡ bạn bè. Dần dà, anh cũng thân quen với nhóm con nhà giàu vốn không cùng tầng lớp với mình này.
Vì mối quan hệ với Nam Tịch, anh đối xử hoà nhã với bạn bè cô, nên đám bạn ấy cũng chẳng ngại gì trêu ghẹo anh.
Trong đám đàn ông này, chỉ có anh và Lục Tây Từ là đã kết hôn – mà cả hai lại đều thuộc dạng chồng quốc dân, sủng vợ hết mực. Trêu chọc một người thì cũng không tha người còn lại.
Giờ Lục Tây Từ có hẳn cặp sinh đôi, đã thăng cấp lên cảnh giới cao nhất trong hôn nhân, nên trọng tâm trêu chọc nhanh chóng chuyển sang Trì Cẩn Dư.
“Thật chẳng tưởng tượng nổi cảnh Trì tổng chăm con sẽ ra sao.” Có người chọc, “Trì tổng à, nhiệm vụ lớn đó, nhớ thường xuyên trao đổi kinh nghiệm với Lục thiếu nhé.”
Người khác phụ họa: “Trao đổi gì chứ? Bí quyết sinh được cặp sinh đôi ấy à?”
Cả bàn lại cười rộ lên.
“Tiểu Tịch muốn có sinh đôi.” Trì Cẩn Dư ôm eo vợ mình, nhìn Lục Tây Từ đang đút cơm cho con, nói nghiêm túc, “Đợi Lục thiếu rảnh, tôi sẽ đến tìm anh ấy học hỏi.”
Không ngờ anh lại nói thẳng thắn đến vậy, mặt Nam Tịch lập tức nóng bừng, trừng mắt liếc anh một cái đầy ngượng ngùng.
“Chuyện này thì nên nói riêng với Lục thiếu, tụi tôi toàn cẩu độc thân nghe xong thấy chạnh lòng quá.”
“Cẩu độc thân thì nên tự nhìn lại bản thân đi.”
“Phải chọc đúng hôm tiệc thôi nôi công chúa người ta mới chịu hả?”
Nhóm bạn của Nam Tịch tuy tính cách có phần phóng khoáng nhưng lại chơi rất trong sáng. Nhảy thì chỉ nhảy, cưỡi ngựa thì chỉ cưỡi, đánh golf thì chỉ đánh golf. Những cậu ấm này chưa bao giờ lợi dụng mấy trò chơi này để tán tỉnh hay lăng nhăng.
Ngoài việc hợp gu sở thích, đây cũng là một trong những lý do khiến Nam Tịch sẵn sàng thân thiết với họ.
Tính cách ai nấy đều rất ổn, một đám cẩu độc thân sạch sẽ, tuy rằng khí chất thì hơi “hai lúa”.
Trì Cẩn Dư ở cùng họ lâu dần, cũng phải công nhận Nam Tịch rất có mắt chọn bạn. So với đám bạn rượu chè và ăn chơi của Trì Chiêu Minh thì thật sự hơn hẳn.
Anh vốn không thích kết giao, ngoài Bạc Thận ra thì không thân với ai. Có lẽ là bởi trước đây chưa gặp được cô.
Giờ đây anh rất thích nhóm bạn của cô, không chỉ đi theo để chiều cô, mà chính anh cũng thấy thoải mái khi được trò chuyện, chơi mấy trò giải trí lành mạnh cùng họ.
Tính cách anh cũng dần bớt khô khan nghiêm túc, thi thoảng còn biết đùa giỡn vài câu.
Thỉnh thoảng khi Nam Tịch đi công tác, họ cũng sẽ gọi riêng anh ra chơi bóng, câu cá hay đua xe. Trì Cẩn Dư nếu rảnh đều sẽ đi cùng – nhưng luôn báo cáo đầy đủ với vợ nhà.
Cặp sinh đôi, bé lớn gọi là Tảo Tảo, bé nhỏ gọi là Vãn Vãn – đều là tên cúng cơm.
Nam Tịch vốn thích mấy đứa bé mềm mềm mũm mĩm, sau bữa tiệc còn chạy sang ôm chơi một lúc.
Cô bế Tảo Tảo, còn Trì Cẩn Dư thì bế Vãn Vãn. Có người chụp ảnh cho họ rồi cảm khái: “Hai người mà không sinh cặp sinh đôi thì đúng là uổng cái khung hình này.”
Buổi chiều Nam Tịch đánh mạt chược, Trì Cẩn Dư và Lục Tây Từ ngồi ngoài trò chuyện, có người nhịn không nổi cười:
“Chồng bà không phải thật sự đi học cách sinh đôi rồi đó chứ?”
Nam Tịch ném quân bài xuống bàn: “Tám vạn cũng không chặn được miệng bà.”
“Nhưng tôi nghe nói cái này còn tuỳ vào gen nữa.” Có người lên tiếng với vẻ hiểu biết, “Nhà mấy người có ai từng sinh đôi chưa?”
Nam Tịch: “Không có luôn á.”
“Vậy thì hơi khó à nha.” Người kia ngập ngừng một chút rồi không nói tiếp, “Nhưng cũng chưa chắc đâu, hên thì vẫn có. Chỉ là mang thai sinh đôi thì bà sẽ cực hơn nhiều.”
“Dù gì thì cũng phải cực thôi.” Nam Tịch chẳng hề bận tâm, “Nếu thấy không vui thì lấy ảnh làm bao cát đấm một trận.”
“Ai làm bao cát?” – Người đàn ông vừa bước vào hỏi.
“Anh chứ ai.” Người bạn kia nhìn anh một cái, cười cười nói: “Đến lúc Tiểu Tịch mang thai vất vả, anh phải tự biết thân biết phận làm bao cát chịu trận đó.”
“Đương nhiên rồi.” Trì Cẩn Dư ngồi xuống bên Nam Tịch, không chút ngại ngùng mà dính sát lấy vợ, vòng tay ôm cô vào lòng, “Anh rất bền, đánh chửi gì cũng chịu được, miễn sao vợ vui, gì cũng được hết.”
“Trời đất ơi, ngọt đến sâu cả răng, hai người cứ như dính keo ấy.”
Ai mà ngờ được vị Trì tổng lạnh lùng cao quý trong lời đồn, lại là một anh chồng to xác siêu dính vợ, đi đâu cũng đòi ôm ôm dính dính.
Đã vậy là còn trước mặt người ta thế này, không biết sau lưng còn “biến hình” đến mức nào nữa…
*
Nam Tịch bắt đầu khao khát có sinh đôi từ khi biết Tiết Nhiêu mang thai. Lúc đó, Trì Cẩn Dư đã âm thầm tra cứu trên mạng xem có cách nào hỗ trợ không, cảm thấy không đáng tin thì lại đi hỏi bác sĩ Từ.
Về mặt khoa học mà nói, có sinh đôi được hay không thật sự là chuyện “ông trời quyết định”.
May mà cả hai cũng không quá vội vàng.
Sau khi dự tiệc thôi nôi nhà Tiết Nhiêuvề, mong muốn có con trong lòng Nam Tịch càng trở nên mãnh liệt hơn.
Hai người cũng đã tận hưởng thế giới hai người một thời gian khá dài rồi.
Đêm hôm đó, ánh đèn trong phòng ngủ mờ mờ ảo ảo, hơi thở nóng rẫy đan xen, bộ móng tay đỏ mới làm của Nam Tịch siết chặt vào lưng anh – làn da trắng mịn để lại dấu vết không thể xóa, là bí mật chỉ riêng hai người biết.
Tiếng xé bao nhựa vang lên khiến cô khẽ rùng mình, đôi mắt ngập sương ấn nhẹ tay anh lại.
Đôi mắt anh đong đầy d*c v*ng, gần như mất kiểm soát, nhìn cô chằm chằm, khàn giọng hỏi: “Sao vậy?”
Hàng mi cô ướt nhòe hơi nước, môi đỏ ửng, làn da trắng hồng như cánh hoa đang chờ hái. Mà bàn tay còn lại của anh vẫn đang dịu dàng thưởng thức mật ngọt.
Nam Tịch cố giữ lấy chút lý trí còn sót lại, giật lấy hộp nhỏ trong tay anh rồi vứt sang bên, móc tay anh lại:
“Chồng ơi, mình sinh con đi.”
“Ngay bây giờ?” – Giọng anh khẽ run vì kìm nén.
Sợ anh không đồng ý, cô đã chuẩn bị trước lời thuyết phục:
“Bây giờ sinh con là thời điểm hợp lý mà. Đợi con ra đời anh vẫn còn trẻ, nếu đợi thêm vài năm nữa, lúc làm bố anh cũng gần bốn mươi rồi. Đợi đến khi con lớn để mình quay lại sống thế giới hai người, lúc đó anh…”
“Anh làm sao?” – Hơi thở phả sát bên tai, dọa cô nuốt luôn mấy từ còn lại, “Chưa đến lúc đó đã chê anh già rồi?”
“Không có… Em nói thật mà.” – Nam Tịch chọc nhẹ vào xương quai xanh của anh, nghiêm túc:
“Anh đúng là rất cường tráng, nhưng mình cũng nên tôn trọng quy luật tự nhiên, nói chuyện có khoa học chút.”
“Muốn nói chuyện khoa học đúng không?” – Anh áp trán vào trán cô, đôi mắt đen láy gần trong gang tấc –
“Em muốn có con, thì phải đặt lịch khám bác sĩ, kiểm tra sức khỏe cả hai, lên kế hoạch dưỡng thai, xem có cần bổ sung chất gì không. Còn phải điều chỉnh ăn ngủ, kiêng rượu… À, anh còn tính dẫn em đi chùa dâng hương xin Quan Âm nữa. Em chẳng muốn sinh đôi à? Mấy chuyện này nên tin là có thì hơn, biết đâu thật sự linh nghiệm thì sao?”
Nam Tịch há miệng, lại không nói nên lời.
Cô còn đang ngây người, không ngờ anh đã âm thầm nghĩ kỹ hết cả rồi.
Tựa như từ sau khi cưới, mọi thứ liên quan đến hai người, đến tổ ấm này, đều là cô vô tư hồn nhiên bước vào, còn anh thì lại là người suy nghĩ chu đáo từng li từng tí.
Nhưng cô còn chưa kịp xúc động, chiếc hộp vừa bị cô ném đi đã bị anh nhặt lại, xé bao, đeo vào.
“Mới mua mẫu mới, chắc chắn không muốn thử à?” – Anh siết chặt lấy cô.
Nam Tịch khẽ híp mắt, cắn vào vai anh một cái. Trong đôi mắt phủ sương kia, những giọt nước long lanh dần dâng lên, tiếng rên khe khẽ nghe đến mềm lòng.
Dù đã bên nhau lâu như vậy, cô vẫn cần thời gian để thích nghi.
Mà anh thì luôn đủ kiên nhẫn, chờ cô từ từ thích nghi.
*
Trì Cẩn Dư từ trước đến nay làm gì cũng rất có hiệu suất – đã nói là làm, thì không để mọi chuyện dây dưa lâu.
Cuối tuần đó, anh dẫn Nam Tịch đi chùa.
Nam Tịch đã thuộc lòng sẵn giờ sinh ngày tháng âm lịch và số căn cước của hai người, thành tâm quỳ trước tượng Quan Âm khấn nguyện suốt năm phút, chỉ mong mình có thể toại nguyện sinh được cặp sinh đôi.
Khi xin xăm thì gặp vận may, rút ngay được thẻ số một.
Tiểu sư thầy bảo đó là thượng thượng cát – chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió.
Nam Tịch mừng rỡ tròn xoe mắt:
“Vậy có phải là tụi con sẽ thành công không ạ?”
Tiểu sư thầy chắp tay nhắm mắt niệm Phật:
“A di đà Phật.”
Được rồi, thiên cơ bất khả lộ.
Nam Tịch cũng không thật sự kỳ vọng chỉ nhờ một nén hương là Quan Âm sẽ cho cô sinh đôi, chỉ là tìm chút an ủi tinh thần mà thôi.
Chỉ cần mình đã cố gắng hết sức, làm tất cả những điều có thể, dù kết quả không như mong muốn thì cũng không tiếc nuối.
Sau đó, Trì Cẩn Dư đặt lịch khám, hai người cùng đi kiểm tra sức khỏe. Kết quả đều tốt, cô cũng không cần bổ sung axit folic thêm. Bác sĩ chỉ dặn cô giữ nhịp sống điều độ, đừng làm việc quá sức hay lo nghĩ nhiều, nếu không sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ và hiệu quả thụ thai.
Trì Cẩn Dư bắt đầu theo sát cô ngủ sớm dậy sớm, ba bữa ăn đúng giờ đủ chất, còn thường xuyên để ý đến tâm trạng của cô.
Nam Tịch cảm thấy bản thân mới chỉ chuẩn bị mang thai mà như thể đã hóa thành bà hoàng.
Cho đến một ngày, Trì Cẩn Dư bế cả tượng Quan Âm về nhà trước mặt cô, cung kính đặt lên chiếc tủ mà mấy hôm trước anh vừa sắp xếp lại vị trí phong thủy.
Hôm đó anh ngồi lẩm bẩm gì đó suốt cả buổi, Nam Tịch tò mò hỏi mới biết hóa ra là đang “xem long mạch” chọn chỗ đặt tượng cho tốt.
Nam Tịch sững người:
“…Anh làm gì thế?”
“Anh đã tìm thầy xem bát tự của hai đứa mình rồi. Thầy nói tụi mình phải dậy vào giờ Mão khắc thứ nhất mỗi sáng để dâng hương trước Quan Âm, làm đủ bốn mươi chín ngày thì khả năng sinh đôi sẽ rất cao.” – Giọng anh còn nghiêm túc hơn lúc bàn công việc.
“…Giờ Mão khắc thứ nhất?” – Nam Tịch vội tính nhẩm, “Năm giờ mười lăm sáng? Dậy nổi mới lạ.”
Trì Cẩn Dư nhẹ giọng:
“Anh dậy được.”
Nhưng vấn đề là, thầy nói phải… hai người cùng dậy.
“Hoặc còn cách khác.” – Trì Cẩn Dư đặt bát hương xong, quay sang nhìn cô đầy hàm ý –
“Đêm hôm trước động phòng đúng một giờ, anh có thể thay em khấn vái.”
“….” – Trước mắt Nam Tịch tối sầm.
Thầy nào mà chơi ác dữ vậy trời?!?