Nam Tịch không thốt nên lời, cổ họng như nghẹn lại trong tích tắc, tiếng nói biến mất, đầu óc cũng đặc quánh, chẳng cách nào suy nghĩ nổi.
Cô không sao đáp lại anh.
“Tịch Tịch, từ ngày em đồng ý lấy anh, anh đã thề sẽ thực hiện hết tất cả mong muốn của em.”
Anh nghiêng đầu, hơi thở rơi lên chân tóc cô, giọng trầm khàn mà thành kính:
“Lời hứa này… suốt đời suốt kiếp vẫn còn hiệu lực.”
Anh đâu chỉ thực hiện điều cô mong — anh như một pháp sư, luôn có thể mang đến cho cô những bất ngờ vượt xa cả kỳ vọng.
Nội thất bên trong mang phong cách cổ điển thanh nhã, nhưng lại hòa trộn hoàn hảo với hệ thống nhà thông minh hiện đại. Cách bố trí từng món đồ đều dựa trên thói quen sinh hoạt của cô khi còn ở Hòa Phủ.
Mọi thứ ở đây… giống như được đo ni đóng giày dành riêng cho cô.
Đêm nay trăng tròn treo cao, khung cảnh hồ nước ngoài cửa sổ phòng ngủ long lanh, lay động.
Bóng cây lặng lẽ đổ xuống màn đêm, dải dây buộc phía sau váy cô đã trượt xuống tận eo, rối lại cùng lớp váy lộng lẫy. Chẳng bao lâu sau, vang lên âm thanh vải vóc bị xé rách.
Nam Tịch há miệng định phản đối, nhưng chỉ phát ra được vài âm thanh rời rạc, không thành câu.
Người đàn ông nâng eo cô lên, thô bạo kéo tất cả những gì vướng víu ra khỏi người, quỳ trên chiếc ghế mềm, tiến sâu hơn. Cô cắn môi, suýt chút nữa khóc thành tiếng.
Lúc này đây, tất cả những dịu dàng, thương xót, chiều chuộng mà anh luôn dành cho cô — đều hoàn toàn vô hiệu.
Rõ ràng biết anh thích nghe cô khóc như vậy, những âm điệu yếu ớt lên xuống giống như hát một bài ca chiến thắng cho anh. Mỗi lần cô đều nghĩ phải kiên cường một chút, không để anh đắc ý, nhưng anh luôn có cách để khiến cô phải khóc.
Chiếc ghế mềm bị thấm ướt lạnh lẽo, anh lót áo khoác của mình xuống, vẫn không có ý định buông tha cô.
Dường như ánh trăng cũng đã dịch từ bên trái sang bên phải, nhưng cô không dám chắc — đầu óc mơ hồ như bị đảo ngược, không phân rõ đâu là trái, đâu là phải nữa.
Chim chóc trong rừng đã ngừng kêu, còn cô thì vẫn chưa thể ngừng.
Rõ ràng đã nghe thấy câu “Sinh nhật vui vẻ” anh thì thầm bên tai — âm thanh dịu dàng ấy như thiêu cháy vành tai cô. Cả cơ thể cô cũng bị thiêu đốt, bị lật lại, rồi nghe thấy âm thanh bao bì bị xé toạc.
Gỗ hoàng hoa lê ở mép ghế mềm dường như đã bị móng tay cô cào xước, giống như tấm lưng của người đàn ông đã tan nát không thể nhìn nổi kia.
Trước kia, cô không hiểu vì sao người ta lại nói đàn ông cần có khí khái, có lẽ là vì càng đổ nhiều máu, càng bị thương, càng đau đớn, thì anh ta lại càng hăng hái hơn.
Bồn tắm có chức năng massage, đến tận một giờ rưỡi sáng, cơ thể rã rời mới được thả lỏng đôi chút.
Qua tấm bình phong in họa tiết trúc ngăn giữa bồn và phòng tắm, Nam Tịch nhìn một hồi rồi bật cười.
Trì Cẩn Dư hỏi cô cười gì.
Ngón tay ướt nước chạm vào cằm anh, cô nói: “Trúc là một trong ‘Tứ quân tử’, thanh nhã, điềm đạm. Bộ dạng của anh bây giờ thì… hợp với chữ nào?”
Người đàn ông cười trầm thấp, cúi hôn lên đầu ngón tay cô: “Vậy đổi tấm khác nhé?”
Nam Tịch gật gù: “Cũng nên đổi.”
“Chờ anh chút.” Anh buông cô ra, đứng dậy.
Nam Tịch lập tức che mắt lại.
Anh khẽ cười, vẻ trêu chọc, cứ thế bước ra ngoài.
Chẳng bao lâu, vẫn nguyên bộ dạng ấy quay lại.
Nam Tịch còn tưởng ít nhất anh sẽ khoác tạm cái áo, ai ngờ không kịp đề phòng, mặt mày lẫn vành tai đỏ rực.
“Anh không thể giữ chút hình tượng được à…”
Cứ thế tr*n tr**ng, ngang nhiên ra ra vào vào.
Cô không mặt dày như anh, nhìn cả năm rồi vẫn thấy ngượng ngùng.
“Hình tượng hả?” Tiếng nước vang lên, giọng nói trầm thấp sát bên tai cô, “Em chưa từng thấy, hay là chưa từng… nếm?”
Nam Tịch mím môi lườm anh, liếc nhìn tay anh: “Cầm cái gì đó?”
“Chọn đi.” Anh đưa quyển sổ nhỏ trên tay cho cô.
Một mùi giấy cũ mộc mạc xộc vào mũi. Cuốn sổ đóng chỉ màu xanh đậm, bìa ngoài đã phai màu từ lâu.
Cô vừa mở trang đầu ra liền sững người, suýt chút nữa ngã ngửa vào bồn tắm.
Trì Cẩn Dư bật cười, đỡ lấy cô: “Cẩn thận, đồ cổ đó.”
“Cái gì mà đồ cổ… cái này….” Nam Tịch nhất thời không tìm được từ nào thích hợp để miêu tả cảnh tượng chấn động vừa rồi.
“Không hợp để đặt ở đây à?” Người đàn ông điềm nhiên lật tiếp trang, còn vòng tay ôm cô vào lòng cùng xem, “Em thích tấm nào? Hoặc là em chọn tư thế, anh vẽ lại, vẽ hai đứa mình.”
Cả đầu Nam Tịch như muốn bốc khói: “Trì Cẩn Dư, anh nghiêm túc à?”
“Không thích tấm nào hết?” Anh cúi đầu hôn lên môi cô.
“… Quá đáng rồi.” Nam Tịch chọc vào xương quai xanh anh, nghiêm túc nói, “Sau này còn có con cái về ở nữa, mấy hình ảnh này thật sự ổn à?”
“Đợi có con rồi tính.” Anh ung dung cong môi, “Hơn nữa đây là phòng của hai đứa mình, con sẽ không ở.”
Căn nhà này chỉ dành riêng cho họ, anh vốn không định cho người giúp việc hay thợ vào dọn.
Xét đến khả năng sau này con cái có thể lạc vào, đúng là những bức vẽ táo bạo như vậy không thích hợp. Nhưng anh cũng không có ý định để thế giới của hai người bị xáo trộn.
Tương lai con cái sẽ có phòng riêng.
“Chọn một tấm đi?” Hơi thở nóng hổi phả vào vành tai cô, anh vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
Nam Tịch rụt cổ lại, đỏ mặt đến mức không chịu nổi: “… Tùy anh chọn đi.”
“Phải là cái em thích chứ.”
“…”
“Vậy anh chọn cái em thích.” Anh đặt quyển sổ sang bên, tiếng nước lách tách vang lên, Nam Tịch bị anh kéo ngồi lên người, lưng dán sát vào ngực anh, “Thế này, em thích, đúng không?”
Toàn thân Nam Tịch mềm nhũn, vốn không muốn nể mặt anh, nhưng vẫn run rẩy “ưm” một tiếng thật dài.
Anh hiểu rõ cơ thể cô còn hơn cả chính cô.
____________________
Đêm từ thiện Tinh Hỏa năm nay quy tụ các đại diện đầu ngành từ các quỹ lớn cùng nhiều doanh nhân nổi bật trong giới thiện nguyện.
Nam Tịch cũng là một trong những khách mời danh dự.
Suốt một năm qua, kênh video chính của cô ngày càng phát triển, bằng trải nghiệm cá nhân khích lệ thêm nhiều người trẻ tham gia. Đồng thời, cô còn cùng Thi Minh Lang tổ chức thành công vài sự kiện từ thiện, danh tiếng lan rộng.
Khoảnh khắc xúc động nhất đêm hội, người dẫn chương trình đọc tên cô – là người cuối cùng trong danh sách mười nhân vật tiêu biểu của năm, là nhân vật “ép chót” danh giá nhất.
Cô cầm lấy micro được đưa đến tay, không hề chuẩn bị từ trước, nhưng lại nói năng hết sức tự nhiên:
“Không vòng vo, chúng ta tính thử một con số.” Dưới sân khấu là hàng nghìn ánh mắt đổ dồn về phía cô, Nam Tịch khẽ mỉm cười, “Từ tháng 8 năm ngoái đến nay, công ty chúng tôi nhận được tổng cộng 70,28 tỷ tiền quyên góp. Trong đó, 32,53 tỷ đến từ các hoạt động và đấu giá từ thiện, phần còn lại là quyên góp online. Chúng tôi đã hỗ trợ hơn tám triệu sinh viên nghèo, xây dựng 58 ngôi trường tiểu học và trung học mới ở vùng sâu vùng xa, đều đặn gửi vật phẩm đến các khu vực cần giúp đỡ, tổng giá trị hơn 20 tỷ. Và những con số này mới chỉ là bắt đầu, sau này sẽ còn nhiều hơn nữa.”
“Có người cho rằng chúng tôi chỉ làm màu, đạo đức giả, hoặc phô trương sự ưu việt. Có người nói những kẻ giàu như chúng tôi nên biến khỏi tầm mắt người nghèo. Với những người nói vậy, tôi chỉ muốn nói: bạn chưa đủ nghèo. Bạn không đủ tư cách thay mặt cho người nghèo thật sự. Nhưng nếu một ngày nào đó bạn rơi vào hoàn cảnh cần trợ giúp, chúng tôi vẫn sẽ dang tay đón bạn.”
“Trước kia khi tôi muốn bắt đầu làm việc, chồng tôi nói, công việc cần được xây dựng từ niềm tin – có thể vì sinh tồn, vì danh vọng, hoặc vì gia tộc. Nếu không có gì cả, thì nên vì lý tưởng cao đẹp nhất của con người.”
“Tôi không dám nói bản thân cao cả, chúng tôi chỉ là một nhóm người có chung lý tưởng, cùng làm điều mà mình tin là đúng. Dù bị chế giễu, dù bị hiểu lầm, chỉ cần vẫn còn người cần giúp, chúng tôi sẽ không dừng lại.”
Trong hàng nghìn ánh nhìn kia, cô bắt gặp ánh mắt quen thuộc, sáng như sao.
Nam Tịch nhìn về phía anh, đáy mắt dịu dàng rực rỡ: “Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn chồng mình – người luôn ủng hộ, thấu hiểu và bao dung vô điều kiện. Có anh bên cạnh, tôi mới có thể tiến lên không chút do dự.”
Đèn sân khấu lia tới anh, Nam Tịch nhìn rõ gương mặt anh.
Tóc được chải chuốt gọn gàng, vest ba lớp chỉnh tề, cài trâm cài cô tặng dịp Thất Tịch, cùng chiếc đồng hồ đôi hai người đeo, chuỗi hạt obsidian lấp lánh nơi cổ tay.
Vest của anh cùng màu xanh than với chiếc đầm cô đang mặc.
Anh dường như rất có hứng thú với đồ đôi.
Sau khi đêm hội kết thúc, hai người cùng nhau bước ra khỏi hội trường, lập tức bị phóng viên vây kín.
Câu hỏi dồn dập tới mức gần như không nghe rõ gì cả.
Nhưng có một giọng nữ chói tai vang lên rõ ràng: “Xin hỏi bà Trì, trong thành công của sự nghiệp bà, ông Trì đóng vai trò gì? Có phải bà đạt được ngày hôm nay là nhờ sự hậu thuẫn của ông ấy không?”
Trì Cẩn Dư vốn định đưa cô rời khỏi đó ngay, nhưng chân vừa bước đã khựng lại, giữa hàng lông mày khẽ nhíu.
Ánh mắt sâu tựa mực, lạnh lẽo quét về phía người phóng viên kia.
Không khí quanh đó như bị ánh nhìn của anh làm đông cứng, không còn ai dám lên tiếng.
Giữa khoảng sân rộng phía trước hội trường, chỉ còn nghe giọng nam trầm thấp, mang theo giận dữ bị đè nén nhưng vẫn rõ ràng, rành rọt:
“Thứ nhất, đã nói đến công việc thì làm ơn gọi là cô Nam, hoặc Nam tổng.”
“Thứ hai, dù chúng tôi là vợ chồng, nhưng luôn tôn trọng ranh giới nghề nghiệp, không can thiệp vào công việc của nhau. Những gì cô Nam đạt được là hoàn toàn do năng lực của cô ấy. Nếu tôi còn nghe thấy kiểu nhận định như vậy, tôi sẽ xem đó là hành vi phỉ báng. Nếu các người không ngại nhận trát hầu tòa, thì cứ tiếp tục viết theo cách đó.”
Anh có tiếng là người sẵn sàng gửi đơn kiện chỉ vì một câu nói sai – từ năm ngoái đến giờ, vụ ầm ĩ trên Weibo còn chưa lắng xuống. Đám phóng viên im bặt, thậm chí cả thở cũng rón rén.
Một nữ phóng viên can đảm cất tiếng: “Xin hỏi anh Trì, anh có cảm thấy khó chịu khi thành công của cô Nam vượt qua anh không? Với tư cách là chồng cô ấy, anh nghĩ phụ nữ có nên mạnh mẽ hơn đàn ông?”
“Xin lỗi, tôi chưa từng so sánh, cũng không có ý định so sánh.” Trì Cẩn Dư dịu giọng một chút, nhìn cô phóng viên ấy, nghiêm túc trả lời: “Về chuyện nên hay không nên mạnh mẽ hơn – nếu là trong công việc, tôi mong cô ấy sẽ càng mạnh mẽ, đè bẹp những kẻ từng coi thường cô ấy. Cô ấy hoàn toàn có khả năng đó. Còn trong đời sống—”
Anh khẽ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn người phụ nữ trong lòng: “Tôi luôn nghe lời vợ mình. Dĩ nhiên cô ấy phải mạnh mẽ.”
Nói xong, anh vòng tay ôm cô chặt hơn, không ngoái đầu lại mà dẫn cô rời khỏi bậc thềm.
Khi đi ngang qua phố ẩm thực, Nam Tịch bảo Trì Cẩn Dư dừng xe, cô muốn mua một phần bánh bạch tuộc.
Chiếc SUV sang trọng đỗ ngay lề đường bên cạnh khu ẩm thực bình dân, Nam Tịch vừa bước xuống đã thấy anh cũng xuống xe theo.
Trong không khí trộn lẫn mùi của hàng tá món ăn, không mấy dễ chịu, Trì Cẩn Dư khẽ nhíu mày, kéo tay cô: “Cẩn thận, đừng để bắn vào người.”
Bên cạnh là quầy đậu hũ chiên, dầu nóng bắn tí tách.
Nam Tịch ngoan ngoãn nép vào lòng anh: “Không phải bảo anh ngồi đợi trong xe à?”
“Anh muốn xem thứ gì khiến em ôm bụng, ăn cơm cũng không vào được.”
“Hứ.”
Cô mua một phần bánh bạch tuộc, còn nóng hổi thơm nức, đưa đến trước mặt anh: “Ăn không?”
Người đàn ông dời mắt đi chỗ khác.
Cô biết, chuyện hồi nhỏ vẫn luôn đè nặng trong lòng anh – không ai từng giúp anh tháo gỡ, qua năm tháng chỉ càng rối rắm thêm.
Anh không như cô, từng được yêu thương rất nhiều. Dù từng bị tổn thương, những vết thương đó cũng đã được xoa dịu.
“Ngon lắm thật mà.” Nam Tịch cố ý nhai thật to trước mặt anh, mắt nhìn anh vừa tinh nghịch vừa như suy tư, “Muốn nếm thử không?”
Ánh mắt anh vẫn đầy phòng bị, từ chối.
Nam Tịch không ép, cô biết hôm nay chưa đến lúc – liền tự mình ăn hết.
Khi anh quay lại sau khi vứt rác, cô bất ngờ vòng tay ôm cổ anh, kiễng chân hôn lên môi anh một cái.
Giữa ban ngày ban mặt, ngay giữa đường phố, đây là lần đầu tiên Nam Tịch bạo dạn như vậy.
Trong đôi mắt ngỡ ngàng của người đàn ông, cô cười tinh quái mà dịu dàng: “Có thấy… ngọt không?”
Anh thừa nhận, khoảnh khắc đó, nơi lồng ngực anh có gì đó như tan chảy.
Hai người tiếp tục dạo quanh, đi ngang một quảng trường nhỏ trước khu dân cư, ánh mắt bị tiếng hò reo thu hút.
Một sân khấu đơn sơ trang trí bằng hoa hồng, bóng bay màu hồng ánh kim kết thành chữ “Marry Me”.
Đèn trang trí xếp thành hình trái tim trên mặt đất.
Một chàng trai mặc vest quỳ một gối trước cô gái váy trắng, nghiêm túc nói: “Viên Viên, anh yêu em. Lấy anh nhé.”
Đám đông xung quanh đồng thanh la lớn: “Lấy anh ấy đi!”
Nam Tịch nhìn gương mặt xúc động đẫm nước mắt của cô gái, khóe mắt cũng hơi đỏ.
Ngay lúc đó, giọng nói trầm thấp như tiếng thở dài vang lên bên tai cô: “Em lấy anh, có hạnh phúc không?”
Nam Tịch bật cười, ngẩng đầu cười dịu dàng với anh: “Tất nhiên là hạnh phúc.”
Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu lắng: “Có nuối tiếc gì không?”
“… Thỉnh thoảng thôi.” Cô không dối lòng – khi nhìn cô gái được cầu hôn nghiêm túc như thế, đúng là có thoáng chút chạnh lòng về đám cưới chóng vánh của mình, “Nhưng không còn quan trọng nữa.”
“Anh muốn ăn cái hồi nãy.”
Cô kinh ngạc tròn mắt: “Bánh bạch tuộc á?”
“Ừm.” Anh gật đầu cười.
“Để em đi mua.”
“Được.”
Phố ăn vặt nằm ngay góc đường, Nam Tịch đứng đợi ở quầy, còn Trì Cẩn Dư thì đứng dưới tán cây bên kia đường, gọi một cú điện thoại.
Cô trông chừng anh ăn hết sạch phần bánh, rồi hỏi có muốn về chưa. Anh lắc đầu bảo đi thêm chút nữa, rồi dẫn cô sang khu thương mại đối diện, tám màn hình lớn chiếu đủ các quảng cáo của những ngôi sao nổi tiếng.
“Anh biết không, hồi nhỏ em từng muốn làm minh tinh.” Nam Tịch mỉm cười, dừng lại ngay chỗ ngã tư, không đi tiếp. Từ vị trí này nhìn màn hình quảng cáo là rõ nhất, “Như vậy thì ảnh của em sẽ được chiếu trên mấy cái màn hình khổng lồ này, để thật nhiều người thấy.”
“Không nhất thiết phải làm minh tinh đâu.” Giọng nói dịu dàng của anh vang lên từ phía sau, cùng với vòng tay ôm lấy cô.
“Chỉ cần em muốn, lúc nào cũng được.”
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ màn hình lớn đồng loạt thay đổi.
Không còn là quảng cáo ngôi sao nữa, mà là gương mặt cô khi mười tám tuổi, tay cầm pháo bông, xoay người mỉm cười giữa trời pháo hoa rực rỡ.
Cô kinh ngạc lấy tay che miệng, không rời mắt nhìn từng màn hình chuyển thành hai dòng chữ sáng rực:
Nam Tịch, lấy anh nhé.
Làm công chúa của anh… mãi mãi.
Cánh hoa tím rơi từ không trung, cả thành phố như phủ một lớp tuyết hoa.
Hoa rơi qua tán cây, rơi khắp mặt đường, phủ lên cả hai người họ.
Hương hoa hồng ngập tràn trong từng hơi thở.
Người đàn ông quỳ một gối trước mặt cô, tay cầm chiếc nhẫn đính hôn hình bông hoa, viên đá tím lấp lánh.
“Lấy anh nhé, Tịch Tịch.” Ánh nhìn anh phản chiếu sắc tím từ hoa rơi, lãng mạn đến động lòng, “Anh sẽ không để em phải tiếc nuối điều gì.”
Con đường vắng tanh, màn cầu hôn này không có ai chứng kiến, không một tràng pháo tay vang lên — nhưng lại khiến cả thành phố đều biết đến.
Chiếc nhẫn là món quà chúc mừng cô đoạt giải, chỉ đổi cái danh, cuối cùng vẫn an yên nằm trên ngón áp út của cô.
Giống như cô từng yêu sai người, từng đi lạc đường — vậy mà cuối cùng vẫn mang theo ánh sáng rực rỡ khắp người, quay về bên anh.
Từ nay về sau, sớm tối có nhau, năm tháng dài lâu, luôn luôn tương ngộ.
— Hoàn Chính Văn —