Trì Nam Xuân Thủy – Chiết Chi Bạn Tửu

Chương 93

Tên đầy đủ của Triều Triều là Trì Gia Ngôn, người như tên, là một đứa trẻ ôn hòa lễ độ. Chỉ có điều tính cách cậu khá trầm, giống hệt ba mình khi còn nhỏ, hoàn toàn không giống cô em gái Nam Thư, như thể không phải sinh ra cùng một mẹ.

Từ khi mới chào đời, Nam Thư đã ăn khỏe hơn anh trai, tròn trịa mũm mĩm, nhìn như nàng công chúa được nuôi lớn bằng sơn hào hải vị. Hơn nữa, Trì Cận Dư lại chiều chuộng con gái hết mực, chưa bao giờ thấy con bé mập, trong mắt anh, lúc nào nó cũng là cục cưng đáng yêu nhất. Mỗi lần công tác, anh đều nhớ mua đồ ngon về cho vợ và con gái.

Chỉ có điều, Nam Tịch biết cách kiểm soát chế độ ăn, còn Nam Thư thì chỉ biết ăn, ăn mãi không ngừng. Một cô bé năm sáu tuổi mà cân nặng đã vọt lên gần năm mươi cân.

Tuy Nam Thư cũng khá cao, chưa đến mức béo phì, nhưng so với đám bạn đồng trang lứa – những cô bé tay chân thon thả như minh tinh dự bị – thì rõ ràng cô bé tròn trịa hơn hẳn.

Ấy vậy mà trong nhà lại có một ông ba mê con gái và một ông anh trai cuồng em gái. Nam Tịch vừa dứt lời khuyên con gái ăn ít đồ ngọt, quay đầu đã thấy Trì Cận Dư và Trì Gia Ngôn phối hợp hoàn hảo mang đủ loại bánh trái đến dỗ dành.

Khẩu vị của Nam Thư giống mẹ, mê mẩn các món bánh ngọt chè sương. Có điều, mẹ ăn loại ba phần đường, con bé thì nhất định phải ăn loại bảy phần.

Trì Cận Dư thì rất thoáng, miễn con gái vui, cơ thể khỏe mạnh, thích ăn gì thì cứ ăn. Trong mắt anh, mấy cô bé nhà người ta gầy nhom như cây tre cũng chẳng xinh bằng con gái mình.

Nam Thư lớn lên trong sự nuông chiều và khen ngợi vô bờ bến. Ngay cả giáo viên dạy múa cũng khen cô bé dẻo dai, có năng khiếu, thân hình hơi tròn trịa cũng chẳng ảnh hưởng gì đến khí chất trên sân khấu.

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ cho đến một ngày nọ, Nam Thư – lúc đó mới vào lớp một – được mời biểu diễn trong lễ khai giảng. Cô bé là một trong những vũ công chính của lớp thiếu nhi ở cung văn hóa, lại kiêm luôn phần biểu diễn piano. Thầy cô và bạn bè đều hết lời khen ngợi.

Nhưng khi thay đồ xong và chuẩn bị quay về lớp, Nam Thư bất ngờ bị mấy nam sinh chặn đường.

“Yo, không phải là con bé mập lúc nãy đó à?”

Từ nhỏ đến giờ chưa từng có ai vô lễ với mình như vậy, Nam Thư cau mày không vui, phản bác: “Anh nói ai là con bé mập?”

Tên nam sinh dẫn đầu nhếch mép, đảo mắt nhìn cô từ đầu đến chân, rồi quay sang cười cợt với đám bạn: “Tay con bé này to bằng cái đùi tao. Cái mặt tròn như trái bí đỏ, mập đến nỗi cái cổ đâu chẳng thấy. Thế mà cũng có mặt mũi lên sân khấu nhảy múa? Ai cho nó can đảm thế không biết, đúng là làm trò cười cho thiên hạ.”

Nam Thư có mập thật, nhưng đâu đến mức hắn ta miêu tả quá đáng như vậy. Hơn nữa, nhan sắc cô bé thừa hưởng toàn bộ gen trội từ ba mẹ, dù có mập cũng là kiểu đẹp mũm mĩm hiếm thấy.

Cô bé cũng từng đoạt giải nhảy múa thiếu nhi đàng hoàng.

Lần đầu tiên nghe thấy những lời lẽ độc ác như thế, Nam Thư tức đến mức muốn nhào tới đánh nhau. Nhưng đối diện là sáu bảy nam sinh lớp lớn hơn, người nào người nấy to cao lực lưỡng, cô không thể nóng đầu mà liều mạng được.

Công chúa nhỏ chưa từng chịu uất ức như vậy.

Mấy đứa con trai kia tưởng cô dễ bắt nạt, chắc là kiểu con gái hiền lành hay là không có hậu thuẫn, nên càng lúc càng được đà lấn tới:

“Này con mập, có tiền không? Cho tụi anh xài với?”

“Mày mập thế này rồi, không được ăn nữa đâu nha.”

Nam Thư bĩu môi đầy khinh bỉ, giật giật khóe miệng: “Xấu hoắc, mặt dày.”

“M* nó mày nói gì?” Tên cầm đầu tiến lại gần cô bé, mặt méo mó, cười như không cười: “Mày nói lại lần nữa xem?”

“Bảo mày xấu như người tiền sử chưa tiến hóa xong ấy.” Nam Thư hừ lạnh một tiếng. “Biết nghĩa là gì không? Đồ ngu, là dã nhân đó, tinh tinh hóa hình.”

Tên nam sinh tức đến phát điên: “Cả lũ, lên, đập nó cho tao!”

Nam Thư vừa lùi về sau tránh né, tên đó chưa kịp chạm vào cô thì đã bị một lực mạnh kéo phăng đi, cả người đập thẳng vào gốc cây.

Trì Gia Ngôn đã nhận được tin nhắn định vị từ đồng hồ thông minh của em gái, liền lập tức chạy tới.

Trì Cận Dư từng bị bắt cóc khi còn nhỏ, nên luôn đề phòng cực độ, không muốn con mình trải qua chuyện tương tự. Gia Ngôn từ ba tuổi đã được đưa đến chùa Thiếu Lâm, sau này về nhà lại được một lính đặc nhiệm giải ngũ huấn luyện võ thuật cận chiến. Đám học sinh đầu trâu mặt ngựa này hoàn toàn không phải đối thủ của cậu.

Trì Gia Ngôn bình thường luôn ôn hòa, rất ít khi ra tay. Trì Cận Dư cũng đặt ra gia quy: nếu không phải nguy cấp đến tính mạng thì tuyệt đối không được ỷ vào võ công mà bắt nạt người khác.

Nhưng lần này là em gái bị bắt nạt.

Cậu thiếu gia nhà họ Trì, người luôn được đồn là quý công tử lịch thiệp, lần đầu tiên ra tay với khí thế muốn đánh người đến chết.

Mà Nam Thư cũng không phải kiểu hoa nhài trinh trắng gì, đứng bên cạnh vỗ tay reo hò:

“Anh trai ngầu quá! Anh cố lên!”

“Chính là nó mắng em đó! Anh xé nát miệng nó cho em!”

“Đấm nát cái mặt khỉ đáng ghét đó!”

“Đáng đời! Đạp lên nó đi!”

Gia Ngôn làm theo từng câu từng chữ.

Thậm chí còn đạp thằng nhóc kia nằm bẹp dí dưới đất, để Nam Thư đá vài cái cho hả giận.

Lúc đó, Trì Cận Dư đang họp trong công ty thì nhận được điện thoại. Đầu bên kia là cô giáo chủ nhiệm, giọng đầy lo lắng:

“Trì tổng, con trai ngài vừa đánh bảy nam sinh lớp trên ở trường. Giờ phụ huynh các bạn kia đang tụ tập trong văn phòng hiệu trưởng để đòi công lý. Ngài có thể đến trường một chuyến không?”

Trì Cận Dư bước tới bên cửa sổ, bình thản nói: “Phiền cô chuyển máy cho Gia Ngôn.”

“Dạ.”

Rất nhanh, đầu bên kia vang lên giọng nói bình tĩnh của con trai: “Ba.”

Trì Cận Dư không trách mắng, chỉ hỏi: “Sao lại đánh người?”

Trì Gia Ngôn: “Họ bắt nạt em gái con.”

“Được, ba biết rồi.” Trì Cận Dư đáp gọn ghẽ. “Chuyện này con tự xử lý được không?”

“Được ạ.”

Gia Ngôn đưa điện thoại lại cho cô giáo, rồi quay sang đám phụ huynh đang lớn tiếng gây sự, mặt mày bình tĩnh:

“Các cô chú, người là cháu đánh, cháu sẽ chịu trách nhiệm. Cô chú giữ lại hóa đơn viện phí, cần bao nhiêu tiền, cháu sẽ thanh toán.”

“Xì, đừng giả vờ đạo đức! Cháu tưởng nhà cô chú cần cái khoản tiền viện phí đó chắc?” Phụ huynh ở đây ai cũng có máu mặt, con cái trong mắt như bảo vật vô giá. “Cô giáo, cô nhìn xem con tôi bị đánh thế nào kìa? Đánh như muốn lấy mạng nó! Con cái như thế mà không dạy dỗ cẩn thận, sau này chẳng phải sẽ thành tội phạm xã hội à? Ba mẹ nó đâu rồi? Không định xin lỗi à?”

“Cái này…” Cô giáo chủ nhiệm lúng túng.

Thầy cô biết thân thế học sinh, nhưng vì nhà họ Trì không muốn gây ồn ào, nếu nói thẳng tên ra, mấy phụ huynh này chắc chắn sẽ vội vàng chuồn mất.

Dù gì, trong mấy gia tộc lớn ở thủ đô, đều có người gửi con vào trường tư thục này. Nhưng hai nhóc nhà họ Trì vừa mới nhập học, không rình rang, nhiều người vẫn chưa hay biết.

Nếu không thì cũng chẳng có chuyện đám thiếu gia mù mắt kia dám bắt nạt công chúa nhà họ Trì, lại còn lớn tiếng đến đòi lý lẽ với Trì Gia Ngôn.

Nhưng Gia Ngôn là người phân minh, các người bắt nạt Nam Thư, cậu ra tay đánh trả, mỗi việc đều phải tính sòng phẳng.

“Ba cháu sẽ không đến. Chuyện này cháu tự xử lý.” Trì Gia Ngôn không kiêu ngạo cũng chẳng sợ sệt, nhìn thẳng đám người lớn đầy khí thế. “Cháu xin lỗi vì đã đánh người, cháu sẽ bồi thường viện phí. Nếu mọi người muốn đi giám định thương tích, báo cảnh sát, cháu sẵn sàng phối hợp.”

Cậu từng tu tập ở chùa Thiếu Lâm, song tu võ thuật và y học nhân thể, mỗi chiêu đều khiến đối phương đau nhưng không tổn thương gân cốt. Có điều khi nãy Nam Thư hò hét đòi đánh mặt, mà em gái nói gì thì cậu nghe nấy, giờ mấy thằng nhóc đó mặt mũi bầm dập như đầu heo.

Nhưng nếu thật sự đi giám định thương tích thì cũng chẳng bắt bẻ được gì.

Dù còn nhỏ tuổi, Trì Gia Ngôn đã cực kỳ bình tĩnh, dù không cao bằng người lớn nhưng khí thế nói chuyện lại mang sức ép trời sinh của một kẻ cầm quyền.

Khiến người ta chỉ muốn lùi lại.

“…Đi thì đi!” Một phụ huynh ôm lấy con, cứng cổ nói, “Khải Khải, mình đi kiểm tra thương tích, kiểm xong kiện nó vào trại giáo dưỡng!”

Một đám người nhao nhao đòi đến bệnh viện, đòi báo cảnh sát.

Cho đến khi giọng nói trầm thấp của cậu thiếu niên vang lên: “Khoan đã.”

Tất cả sững lại. Trì Gia Ngôn lấy chiếc đồng hồ thông minh của Nam Thư ra, ấn nút phát đoạn ghi âm.

Toàn bộ cuộc bắt nạt của đám con trai vang vọng trong văn phòng. Sắc mặt các phụ huynh lập tức biến đổi.

Cậu tắt ghi âm, quay sang hiệu trưởng:

“Chuyện bạo lực học đường nhờ thầy xử lý. Cụ thể thế nào thầy có thể kiểm tra camera. Cháu đi trước.”

Trước khi rời khỏi, cậu cúi đầu, ngữ khí có ẩn ý: “Hy vọng thầy nhớ rõ điều đã hứa với ba cháu.”

Trường này, nhà họ Trì có cổ phần. Hai đứa trẻ vừa nhập học, đã bị bắt nạt mà cổ đông còn phát hiện.

Lại đúng lúc xã hội đang siết chặt việc xử lý bạo lực học đường. Dù xét theo hướng bảo vệ con mình hay lợi ích của trường, Trì Cận Dư cũng không thể để yên vụ này.

Khi đưa con đến nhập học, Trì Cận Dư chẳng yêu cầu gì, chỉ mong hiệu trưởng đảm bảo một môi trường học hành an toàn.

Vậy mà mới lễ khai giảng đã xảy ra chuyện.

Trì Gia Ngôn không nói gì thêm, nhưng lời nào cũng như dao sắc. Thái độ nhã nhặn, lễ phép, đúng chuẩn cậu ấm hào môn, nhưng lại khiến nhà trường phải gánh toàn bộ áp lực.

Trường này ăn cơm nhà họ Trì, việc nên làm hay không nên làm, cậu biết rõ hơn ai hết.

Ý của cậu rất rõ ràng: nếu muốn có câu trả lời thỏa đáng với ba và em gái cậu, thì những kẻ này không thể ở lại.

Hiệu trưởng nhìn theo bóng dáng bình thản rời đi của cậu thiếu niên, khẽ thở dài.

Đứa nhỏ này, sau này chắc chắn còn ghê gớm hơn cả ba nó.

Trì Gia Ngôn vừa bước xuống khỏi tòa nhà giáo viên thì thấy Nam Thư đang nghịch ong bên bồn hoa.

Thấy em gái, vẻ mặt cậu cuối cùng cũng dịu lại. Cậu kéo cô bé ra xa vài bước, giọng đầy chiều chuộng: “Quên lần trước bị ong chích trong vườn rồi à? Vết thương không đau nữa hả?”

“Con ong này là ong mật! Lần trước là ong vò vẽ mà.”

Nam Thư dõng dạc phân trần.

“Em còn phân biệt được ong mật với ong vò vẽ à?” Trì Gia Ngôn khẽ bật cười.

“Đừng xem thường em.” Nam Thư ngẩng cao đầu đầy đắc ý. “Anh trai sao rồi? Mấy người đó có bắt nạt anh không?”

“Cũng đừng xem thường anh em.” Trì Gia Ngôn đáp lại thản nhiên.

Toàn thế giới này chắc chỉ có mỗi Nam Thư là có thể bắt nạt được cậu, leo lên đầu cậu ngồi mà muốn làm gì thì làm.

“Đi thôi.” Trì Gia Ngôn nắm lấy tay cô bé, liếc nhìn bầu trời u ám, “Sắp mưa rồi, về lớp thôi.”

“Ừa~” Nam Thư ngoan ngoãn để anh dắt đi.

“Nếu tan học mà trời mưa, thì ở lại lớp đợi anh.”

Trì Cận Dư sợ hai đứa học cùng lớp thì Nam Thư sẽ suốt ngày bám lấy anh trai chơi, chẳng lo học hành nên cố tình xếp chúng vào lớp khác nhau.

“Dạ~”

“Nghe giảng cho đàng hoàng, không được lén ra ngoài chơi nữa.”

“Em đâu có trốn ra ngoài chơi, em sợ người ta bắt nạt anh nên mới ra.”

“Ừ.” Trì Gia Ngôn cười nhẹ, chẳng tranh cãi với cô, “Từ giờ không được tự tiện ra khỏi lớp, anh sẽ bảo Chu Bắc để mắt đến em.”

“Hừm… được rồi.”

Nam Thư cúi đầu, thấy tay mình đang đan chặt trong tay anh trai. Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng; tay cô thì đầy thịt, tròn trịa, nhìn chẳng thấy xương đâu.

Trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc kỳ lạ, sống mũi cay xè, cô khẽ gọi: “Anh…”

“Ừ?” Trì Gia Ngôn quay sang.

“Em có phải rất mập, rất xấu không?”

“Không hề.” Trì Gia Ngôn nghiêm túc trả lời, chưa bao giờ nói dối cô. “Em không quá mập, chỉ hơi tròn một chút. Nhưng rất xinh. Em gái của anh là người xinh đẹp nhất trên đời.”

Bình Luận (0)
Comment