Trì Nam Xuân Thủy – Chiết Chi Bạn Tửu

Chương 94

Là người thừa kế của tập đoàn, Trì Gia Ngôn trong mắt người ngoài là công tử hào môn đích thực. Nhưng thật ra, cậu không hề được nuôi dạy theo kiểu cưng chiều.

Nói riêng khoảng thời gian bị gửi đến chùa Thiếu Lâm, Trì Cận Dư và Nam Tịch hoàn toàn mặc kệ con trai, sư phụ ở chùa cũng chỉ xem cậu là đệ tử bình thường mà dạy võ, thậm chí yêu cầu còn khắt khe hơn người khác, chịu khổ chẳng thiếu chút nào.

Chuyện này từng khiến Nam Tuấn Lương (ông ngoại cậu) nổi trận lôi đình, trách mắng hai vợ chồng dã tâm lớn, sao lại đối xử như vậy với cháu trai ngoan của ông. Nhưng hai người luôn một lòng thống nhất, mặc ông nói gì cũng không đón con trai về nhà.

Sau này, Nam Tuấn Lương mới biết là Trì Gia Ngôn tự nguyện đi.

Ba mẹ chỉ có một đứa con trai, còn em gái thì vô tư, ngây thơ, chưa biết nghĩ tới những chuyện phức tạp. Cậu biết bản thân mình mang trọng trách, tương lai vinh suy của gia tộc đều đè nặng lên vai mình. Không những phải bảo vệ bản thân, mà còn phải bảo vệ em gái.

Sứ mệnh bảo vệ em gái là thứ được khắc sâu vào DNA của Trì Gia Ngôn, dù cậu chỉ sinh trước cô vài phút.

Chiếc áo bề ngoài ôn hòa nho nhã kia, cậu chỉ tháo bỏ khi đứng trước Nam Thư.

Tan học về nhà, Trì Cận Dư gọi bác sĩ gia đình tới giúp Trì Gia Ngôn xử lý vết thương trên tay.

“Có bị thương ở chỗ khác không?” Trì Cận Dư hỏi, giọng điềm đạm.

Trì Gia Ngôn lắc đầu: “Không.”

Không ai chạm được đến người cậu, chỉ có nắm đấm là bị trầy da chút đỉnh.

Trì Cận Dư khá hài lòng với cách xử lý hôm nay của con trai.

Dùng nắm đấm để tất cả đều biết hậu quả của việc dám bắt nạt Nam Thư. Nhưng cũng không ra tay quá mạnh – dù sao đánh người vẫn là hành vi sai – nên cậu đã giữ lại chừng mực. Đối phương có đến bệnh viện kiểm tra, cũng chẳng cấu thành thương tích nhẹ.

Khi gặp nguy hiểm thực sự mới cần ra đòn chí mạng.

Những đạo lý ấy, Trì Gia Ngôn mới tí tuổi đầu đã có thể vận dụng linh hoạt.

“Ba đi xem em gái con, con xử lý xong thì nghỉ sớm đi.” Trì Cận Dư vỗ nhẹ vai con.

“Dạ.”

Nam Thư đang tắm trong phòng tắm, còn Nam Tịch thì đang kiểm tra bài tập về nhà của con gái, đầu gần như muốn nổ tung.

Trước kia nghe người ta nói dạy con làm bài tập dễ phát điên, cô không tin. Nhưng giờ phút này, cô bắt đầu nghi ngờ không biết con bé này có phải là do mình sinh ra không.

Bình thường, Nam Thư lanh lợi hoạt bát, đầu óc nhanh nhạy, chiêu trò thì vô biên, ngay cả Trì Gia Ngôn thỉnh thoảng cũng bị nó qua mặt.

Thế mà sao bài tập lớp Một tiểu học thôi, con bé lại có thể viết thành cái thứ trời ơi đất hỡi thế này?

Vợ chồng họ đã phân chia trách nhiệm rõ ràng. Nam Tịch chủ động đảm nhận việc dạy học cho con vì cô biết, nếu để con cho Trì Cận Dư, thì con bé chỉ cần nũng nịu vài câu là chẳng phải làm gì.

Đợi Nam Thư tắm xong, thơm phức mềm mại, cô bé nhào vào lòng ba: “Ba ơi!”

Trì Cận Dư ngồi xổm xuống, bế con gái lên: “Hôm nay ở trường thế nào? Có ngoan ngoãn nghe lời cô không?”

“Ba à, con học lớp Một rồi, đâu phải trẻ mẫu giáo nữa.” Nam Thư chu môi đầy chán ghét.

Ba cứ suốt ngày xem cô là trẻ con.

Dù mới tốt nghiệp lớp Lá chưa bao lâu, Nam Thư vẫn thấy mình bây giờ là học sinh tiểu học rồi, không còn là nhóc mẫu giáo nữa.

“Thế thì học sinh gương mẫu của ba, hôm nay lên lớp có tập trung nghe giảng không? Học được những gì rồi?” Trì Cận Dư cười, chọc nhẹ mũi cô bé.

Nam Thư ngúng nguẩy kiêu ngạo, hừ một tiếng: “Bí mật!”

“Bí mật gì mà bí mật? Con lại đây cho mẹ!” Nam Tịch đập mạnh tay lên bàn.

Cô bé vội ôm chặt lấy ba, lắc đầu nguầy nguậy.

Nam Tịch nghiêm mặt, mấy đứa nhỏ trong nhà đều khá nể cô, mà Trì Gia Ngôn thì luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, ít khi khiến ba mẹ lo lắng. Người hay bị la mắng nhất vẫn là Nam Thư.

Trì Cận Dư ôm con gái đến bên bàn học. Nam Thư không ngừng r*n r* phản kháng, dù trong lòng hiểu rõ: giữa việc cứu mình và nghe lời mẹ, ba chắc chắn sẽ chọn nghe mẹ.

Gia quy nhà họ Trì – điều đầu tiên: mọi người phải nghe lời mẹ.

Từ trong ra ngoài, chủ nhân nhà họ Trì là kẻ sợ vợ chính hiệu, không ai được phép vượt trên quyền uy tuyệt đối của vợ anh.

Toàn bộ bài tập vừa làm bị xóa sạch, Nam Tịch chỉ tay vào vở bài tập, mặt lạnh tanh, giọng nghiêm khắc: “Làm lại hết. Để xem là do con không có đầu óc hay là do con lười biếng.”

Lần này cô thật sự nổi giận. Nam Thư sắp khóc đến nơi, Trì Cận Dư cố gắng hòa giải: “Bà xã…”

Nhưng Nam Tịch đã bị con gái chọc tức không nhẹ, không nể nang quay sang lườm anh một cái, rồi sẵng giọng: “Anh câm miệng. Cút ra ngoài ngay!”

“Được rồi.” Trì Cận Dư vỗ vỗ vai cô, “Anh đi ngay, em đừng có tức mà hại thân.”

Khóe miệng Nam Thư giật nhẹ: “……”

Đúng là ông ba vô dụng.

Trước mặt mẹ thì còn ân cần hơn cả thái giám tổng quản trong hậu cung.

Nam Tịch cố nén giận dạy con làm xong bài tập, quay về phòng mình, cuối cùng cũng thở phào một hơi — rốt cuộc cũng được đi tắm, ngủ nghỉ.

Mở cửa phòng tắm ra, hơi nước nóng hổi ùa vào mặt.

Phía sau tấm bình phong vang lên tiếng nước chảy, nhưng trong bồn tắm không có ai. Nam Tịch sững người, vừa định gọi Trì Cận Dư thì một luồng ấm áp mang theo hương sữa tắm nhẹ nhàng áp sát sau lưng cô.

Người đàn ông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, nhẹ nhàng tháo kẹp tóc sau đầu cô, mái tóc đen suôn rơi xuống, váy cũng nhanh chóng trượt xuống, cuốn lấy khăn tắm bên dưới.

Chẳng bao lâu, cả hai đều bị nước bắn từ bồn tắm làm ướt sũng.

Trên tấm bình phong do chính tay anh vẽ in bóng hai người đan xen, ánh đèn ấm áp chập chờn.

Không gian nhỏ hẹp ngập tràn mùi hương hoa hồng, tỏa ra từ chiếc lư hương đầu thú bằng đồng cổ đặt trên tủ gỗ trắc gần cửa.

Làn khói xanh mỏng manh cuộn lên, quấn lấy hai nhịp thở hòa quyện đang xen kẽ không ngừng.

Trì Cận Dư bình thường rất nghiêm túc trong việc giữ dáng, dù đã gần bốn mươi nhưng thể lực vẫn đáng nể.

Nam Tịch bám chặt lấy vai anh, cắn nhẹ bả vai anh, ý thức mơ hồ, nửa tỉnh nửa mê thì bỗng nghe thấy một giọng con nít non nớt gọi to: “Ba ơi, mẹ ơi—!”

Là Nam Thư.

Con gái vốn không tùy tiện vào phòng ba mẹ, lúc này đang đứng ngoài cửa, gọi vài tiếng nhưng họ mải quá không nghe thấy.

Cho đến khi Nam Thư gõ cửa rầm rầm: “Mẹ ơi, cô giáo bảo phải ký bài tập về nhà!”

“Không nói sớm.” Nam Tịch nhíu mày, “Chắc lại tán gẫu với bạn rồi mới nhớ ra, cái con bé này từ mẫu giáo đã chẳng chịu nghe cô giáo giảng bài.”

Trì Cận Dự cố chịu đựng quá lâu, không kìm được khẽ động đậy, tiếng rên sắp tràn ra của Nam Tịch bị anh nuốt xuống.

“Anh đi ký cho con.” Dứt lời, anh rút người ra, quấn áo choàng tắm, cột chặt đai lưng, lau khô tóc.

Bồn tắm này không thể ngâm thêm được nữa, Nam Tịch đơn giản dọn dẹp một chút, rồi cũng mặc quần áo ra ngoài.

Trì Cận Dư đang ở phòng khách ký bài cho Nam Thư. Cô bé thấy mẹ bước ra, lại nhìn áo choàng tắm trên người ba: “Sao ba mẹ lúc nào cũng mặc đồ giống nhau?”

“Đây gọi là đồ đôi.” Trì Cận Dư đưa bài tập đã ký cho con gái, xoa đầu cô bé mềm mịn. “Mặc đồ đôi với người mình yêu là chuyện rất hạnh phúc.”

Nam Thư chớp chớp mắt: “Con hiểu rồi.”

“Hiểu rồi thì mau về phòng.” Trì Cận Dư giả vờ nghiêm mặt. “Không được chạy lung tung. Trước chín giờ phải ngủ.”

“Hứ, biết rồi. Không làm phiền ba mẹ xấu hổ nữa.” Nam Thư hừ một tiếng.

Khóe miệng Nam Tịch giật giật: “Con nghe ai nói vậy?”

“Con đâu phải trẻ con nữa. Ba mẹ xấu hổ mới có con với anh hai, đó là chuyện bình thường mà.” Nam Thư bày ra vẻ người lớn. “Mẹ yên tâm, con sẽ bảo vệ em trai em gái giống như anh hai bảo vệ con vậy.”

“Em trai em gái gì?” Trì Cận Dư bị chọc cười, bóp nhẹ cằm cô bé. “Ngoài con và anh hai, không có ai nữa đâu.”

Nam Thư bán tín bán nghi chớp mắt: “Thật không đó?”

Trì Cận Dư gật đầu nghiêm túc: “Đương nhiên.”

“Nhưng bạn Trần Giao Giao nói, ba mẹ bạn ấy bảo nếu bạn ấy không ngoan thì sẽ sinh em bé mới, không cần bạn ấy nữa.” Nam Thư bĩu môi. Trần Giao Giao là bạn cùng bàn mới kết thân ở trường.

“Mộc Mộc.” Trì Cận Dư gọi tên thân mật, nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng chậm rãi mà đầy chắc chắn: “Nhà này chỉ có con và anh hai. Sau này khi các con lớn lên, ba mẹ già đi, cũng chỉ có hai đứa mới có thể bảo vệ ba mẹ. Nên con phải ngoan, chăm học, trở nên thật giỏi. Như vậy ba mẹ mới không bị ai bắt nạt, hiểu không?”

“…Dạ hiểu.” Nam Thư trịnh trọng gật đầu.

Trẻ con bảy tuổi chưa thể hiểu hết, nhưng cô bé lờ mờ cảm nhận được: mình may mắn hơn bạn cùng bàn rất nhiều.

Nam Thư cũng từng nghe những lời tương tự.

Từ nhỏ cô bé nghịch hơn anh trai, mỗi dịp lễ Tết hay họp mặt gia đình, đôi khi người lớn không thân thiết sẽ nói những câu như: nếu không ngoan, ba mẹ sẽ sinh thêm con, rồi chia hết tình yêu và tài sản cho đứa đó, thậm chí sẽ bỏ rơi cô.

Nhưng những lời như vậy, dù nghe nhiều bao nhiêu, cũng không bằng một câu của ba:

“Sau này con phải trở nên thật lợi hại, để bảo vệ ba mẹ.”

Ngôi nhà này sẽ do cô bảo vệ, chỉ có cô, nên cô phải nỗ lực hơn nữa.

Nghe thôi đã thấy ngầu biết mấy.

Trì Cận Dư dặn bảo mẫu đưa Nam Thư về biệt viện riêng, giục con bé tắm rửa, đi ngủ. Đợi hai người đi khuất, anh quay lại ôm lấy Nam Tịch.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt quá sáng, đầy dò xét.

Người đàn ông cúi xuống cười khẽ: “Nhìn gì vậy?”

Nam Tịch nâng mặt anh, cong môi: “Anh từng nói không muốn có con, sợ mình không làm được người cha tốt. Nhưng sao em thấy, anh sinh ra là để làm ba thì đúng hơn.”

“Làm gì có ai sinh ra đã biết làm cha.” Trì Cận Dư mỉm cười. “Anh chỉ nghĩ… dù con cái có nghịch ngợm cỡ nào, cũng không thể dùng cách tổn thương chúng để dạy dỗ. Mấy câu kiểu ‘không ngoan sẽ bỏ con’ anh không đồng tình. Có thể ngăn được trong chốc lát, nhưng sẽ khiến con thiếu cảm giác an toàn.”

“Nhiều khoảng cách giữa cha mẹ và con cái cũng từ đó mà ra.” Anh nắm lấy tay cô, mắt cụp xuống, giọng mang theo chút ngẫm nghĩ. “Rõ ràng yêu nhau, mà cứ phải nói lời cay đắng.”

Nam Tịch bỗng thấy sống mũi cay xè, nhớ đến anh và Đường Ý.

Anh gần như chưa từng nhận được tình yêu trọn vẹn từ cha mẹ, chưa từng được họ chọn lựa một cách chắc chắn.

Thế mà giờ đây, anh lại là người tình nguyện che ô cho người khác.

Chuyện anh từng trải qua, anh sẽ không để con cái mình lặp lại.

“Bây giờ là thời gian của chúng ta.” Anh cúi xuống hôn môi cô, bế bổng cô lên.

Nam Tịch ngã xuống giường, tay vòng lấy cổ anh: “Còn không chịu ngủ, anh tưởng mình mới hai mấy tuổi à?”

“Vậy em nói xem, giờ anh khác gì hồi hai mấy?” Hơi thở anh nóng hổi phả lên cổ, khiến vạt áo choàng cũng nóng theo.

Nam Tịch lập tức cắn chặt môi, mạnh mẽ túm lấy tóc anh.

“Ừm?”

“Em biết đâu anh hai mươi mấy tuổi, với ai…” Tiếng khóc nũng nịu, rất nhanh bị anh nuốt vào trong.

“Đừng oan uổng anh.”

Anh dùng hành động để bày tỏ sự bất mãn.

“Hai mươi mấy tuổi, em ở bên hắn.” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, sự bất mãn trong lòng đều hóa thành sức lực trả lại cho cô.

“Còn anh, chỉ có thể đêm đêm nhìn ảnh em, ghen đến phát điên.”

Bình Luận (0)
Comment