Trì Nam Xuân Thủy – Chiết Chi Bạn Tửu

Chương 95

Một số h*m m**n không hề thay đổi theo năm tháng, đôi khi Nam Tịch còn có cảm giác ảo giác rằng họ vẫn đang trong thời kỳ yêu nhau say đắm.

Nếu không phải vì gương mặt rõ ràng đã trưởng thành của mình, và hai đứa trẻ thoắt cái đã vào tiểu học.

Trì Cẩn Dư gần như không đổi: thể lực, vóc dáng, và khuôn mặt khiến cô mê mẩn vẫn vẹn nguyên như trước – bụng vẫn rắn chắc như ngày nào.

Anh cũng vẫn như vậy – trong vô số đêm mặn nồng, thỉnh thoảng lại bất ngờ mang đến một món quà nhỏ.

Một sợi dây chuyền gắn hồng ngọc được chạm khắc thành hình tai thỏ, được anh đeo lên cổ cô, rồi cúi đầu hôn lên trán cô.

Nam Tịch ngẩng đầu hôn anh lại:

“Lần này là quà gì đây?”

Những lý do kỳ quặc mà anh đưa ra dường như chẳng bao giờ cạn – ngoài các dịp lễ tết, sinh nhật, kỷ niệm ngày cưới, còn có mỗi tiết trời, trăng tròn, trăng khuyết, hay thậm chí một cái cây trong sân vừa nảy lộc cũng có thể trở thành cái cớ để tặng quà.

Trì Cẩn Dư khẽ xoa ngón tay cô:

“Chúc mừng Triều Triều và Mộ Mộ vào lớp một.”

Nam Tịch bật cười:

“Thì anh nên mua quà cho tụi nhỏ chứ?”

“Nếu không có em thì làm gì có tụi nó.” Anh hôn lên môi cô, ánh mắt chứa đầy trân quý chìm sâu vào mắt cô. “Quà phải tặng cho em. Em là người vất vả nhất.”

Mười tháng cô mang thai, hơn nửa tiếng trong phòng phẫu thuật, dáng vẻ yếu ớt như tan vỡ sau khi sinh con – mỗi lần nghĩ lại, anh đều cảm thấy dù có đối xử tốt với cô đến mấy cũng không thể bù đắp được những điều ấy.

Vết sẹo trên bụng đã mờ, làn da cô vẫn mịn màng, trẻ trung như chưa từng sinh con. Có lẽ ngay cả bản thân cô cũng hiếm khi nghĩ về những ngày tháng đó. Nhưng anh thì khác – suốt bảy năm qua, anh chưa từng quên đi bất kỳ khoảnh khắc nào trong những ngày đêm lo lắng và đau lòng.

Cả đời này, anh không bao giờ quên được những gì cô đã chịu đựng để sinh con cho họ.

Mỗi năm đến sinh nhật con, anh đều tặng quà cho cô trước mặt tụi nhỏ.

Triều Triều và Mộ Mộ ngoài việc được ăn bánh kem sinh nhật, cũng sẽ chuẩn bị quà cho mẹ.

Anh muốn dạy tụi nhỏ rằng – sinh nhật không chỉ là để kỷ niệm ngày mình chào đời, mà còn phải luôn nhớ đến sự hy sinh của mẹ.

Vì thế trong nhà này, không hề có chuyện cha nghiêm mẹ hiền như người ta vẫn nói – người có tiếng nói tuyệt đối trong mắt lũ trẻ là Nam Tịch.

Nhưng khi hai người ở riêng, người nhượng bộ nhiều hơn vẫn là cô.

Không chống lại được sự quấn quýt triền miên của anh.

Chẳng bao lâu sau, đôi tai thỏ lấp lánh mà anh vừa tặng lại khẽ đung đưa nơi đầu giường…

Đêm đã khuya, trong cơn mơ màng, Nam Tích chìm vào giấc mộng hư ảo.

Giữa đêm khuya tĩnh lặng, trong cơn mơ mơ hồ hỗn độn, Nam Tịch lạc vào một giấc mộng lạ lùng.

Bên tai là tiếng sóng vỗ từng đợt, từng đợt nối tiếp nhau. Trong mũi là mùi mằn mặn của biển xen lẫn hương thơm nồng nặc của tinh dầu.

Đã lâu rồi cô không ngửi thấy loại mùi nước hoa hiện đại này, cảm giác rất nồng. Dù là tinh dầu cao cấp ở khách sạn năm sao, cô vẫn thấy khó chịu, khẽ nhíu mày.

Do đã quen với mùi hương nhang trầm dịu nhẹ của Trì Cẩn Dư trong thời gian dài, vị giác lẫn khứu giác của cô trở nên nhạy bén, chỉ thích hương thơm thuần khiết nhẹ nhàng từ thiên nhiên.

Trong cơn mơ hồ, có người lắc tay cô:

“Nam Tịch, dậy đi, chuẩn bị ăn đồ nướng nè!”

Mở mắt ra, cô thấy là Tiết Nhiễm, ngây người.

Trước mặt cô là Tiết Nhiễm tóc ngắn – dáng vẻ lúc mười tám tuổi.

Tiết Nhiêu thấy cô ngẩn người, bèn nhào tới vò đầu cô một trận:

“Tỉnh lại đi! Muốn mình gọi Trì Chiêu Minh vô đây không—”

“Đừng.” Nam Tịch ngắt lời, cố giữ bình tĩnh. “Cậu ra ngoài trước đi, tớ rửa mặt trang điểm chút.”

“Được thôi.” Tiết Nhiêu cười tươi rói. “Cậu ấy dặn mình nhắc cậu nhớ mặc váy mà cậu ấy tặng đó nha~”

“… Biết rồi.” Nam Tịch cụp mắt xuống, môi hơi mím lại như đang chê bai.

Ngày sinh nhật mười tám tuổi năm đó, cô đã mặc chiếc váy mà Trì Chiêu Minh tặng, ra biển ngắm biển xanh phát sáng.

Cô nhớ ngày hôm đó.

Mở cửa tủ đồ, trên móc treo nổi bật nhất chính là chiếc váy ấy.

Là mơ sao? Hay cô thực sự đã trở về tuổi mười tám?

Chẳng lẽ mọi chuyện trước đây chỉ là một giấc mộng?

Nam Tịch tựa lưng vào tủ, tim đập dồn dập, tay run run bấm một dãy số quen thuộc đến mức thuộc lòng.

“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi là số không tồn tại…”

Cô ngồi một mình trong tủ đồ rất lâu để trấn tĩnh, cho đến khi điện thoại của Trì Chiêu Minh gọi tới.

Cô tắt máy, thay vào đó chọn một chiếc váy khác mình tự mang theo, trang điểm nhẹ rồi rời phòng.

Bạn bè đã tụ họp bên bờ biển, mùi thịt nướng theo gió bay tới. Mọi thứ giống hệt với ký ức, khiến cô cảm thấy như vừa quay ngược thời gian.

Mãi đến khi nhìn thấy Trì Chiêu Minh đứng nhàn nhã bên ghế bãi biển, tay đút túi, vẻ mặt như đang chờ cô chạy tới – Nam Tịch phải kìm lại cơn buồn nôn dâng lên, lờ anh đi, bước về phía Tiết Nhiêu và Lục Tây Từ.

“Anh Lục, cho em một phần siêu cay.”

Lục Tây Từ đeo tạp dề, phụ trách nướng thịt, còn Tiết Nhiêu đứng cạnh nếm thử – thực ra là tranh thủ ăn vụng.

Người khác còn chưa bắt đầu, mà Tiết Nhiêu gần như đã ăn no.

Lục Tây Từ cũng rất chiều cô.

“Em ăn nổi cay vậy hả?” Trì Chiêu Minh thấy cô làm lơ mình, liền chủ động sán lại. “Anh Lục, đừng bỏ nhiều quá.”

Lục Tây Từ đang cầm lọ ớt thì khựng lại, liếc nhìn về phía Nam Tịch.

Cô không thèm liếc Trì Chiêu Minh lấy một cái, nói như ra lệnh:

“Nghe em.”

“Được.” Lục Tây Từ rắc ớt đầy tay lên thịt.

Nam Tịch khoác tay Tiết Nhiêu, cùng cô làm chuột bạch thử món mới. Đợi thịt chín thì gọi bạn bè tới ăn, suốt cả quá trình hoàn toàn phớt lờ Trì Chiêu Minh.

Dù lần này là mộng hay thực, dù thật sự được trở lại tuổi mười tám, thì cô cũng sẽ không bao giờ chọn lại Trì Chiêu Minh nữa.

Trì Chiêu Minh chưa từng nghĩ đến chuyện tỏ tình với Nam Tịch.

Không cần thiết.

Cô gái từ nhỏ đã tình nguyện theo anh, cho dù anh chẳng cần làm gì, cô cũng sẽ không do dự ở lại bên anh.

Chỉ cần thi thoảng cho chút ngọt ngào, cô sẽ càng thêm một lòng một dạ.

Nam Tịch rất hiếm khi giận dỗi với anh, nếu có không vui thì dỗ chút là xong. Nhưng lần này cô giận chẳng rõ lý do, nói không thèm để ý là không thèm để ý, thậm chí còn không chịu mặc chiếc váy anh tặng, lần đầu tiên Trì Chiêu Minh cảm thấy mình đã mất quyền kiểm soát cô.

Tiết Nhiêu đề xuất quay một video kỷ niệm lễ trưởng thành cho Nam Tịch, Lục Tây Từ đang điều chỉnh máy quay ở bên.

Nam Tịch vừa uống rượu cùng bạn bè, vừa cố ý kéo một cô bạn ngồi bên cạnh, rồi cùng Tiết Nhiêu cười nói, ôm trái ôm phải, hoàn toàn không cho Trì Chiêu Minh lại gần.

Có người đùa giỡn:

“Trì thiếu, cậu chọc công chúa giận rồi hả? Không mau dỗ đi?”

Trì Chiêu Minh nhướng mày, thản nhiên:

“Đừng nói linh tinh, tụi mình vẫn tốt mà.”

“‘Tụi mình’?” Người đó tiếp tục khuấy chuyện, “Ai với cậu là ‘tụi mình’? Người ta đồng ý với cậu chưa?”

“Đúng đó, Trì thiếu, giờ trưởng thành rồi, không còn là yêu sớm nữa. Bao giờ mới cho công chúa một danh phận hả?”

Trước mặt đám bạn cô, cô là công chúa, còn Trì Chiêu Minh cho dù được cô thích, thì cũng chỉ là người nhờ vào sự sủng ái của cô, dỗ được cô thì mới có thể vẻ vang làm ‘phò mã’.

Cũng có lẽ chính vì vậy, Trì Chiêu Minh càng muốn nắm chặt cô, chứng minh với tất cả rằng người điều khiển mọi thứ là anh ta.

Chỉ có những gã đàn ông vô dụng mới coi cái gọi là ‘tôn nghiêm nam giới’ là thứ quan trọng nhất – Nam Tịch trước đây không hiểu điều đó.

Nhưng từ khi cô hiểu được Trì Cẩn Dư, khi chứng kiến người đàn ông đứng trên đỉnh kim tự tháp đó cúi người vì cô, nâng niu cô như trân bảo, trước mặt thiên hạ không chút do dự sủng cô, kính cô, cho dù bị người ta trêu chọc là phò mã, là kẻ ăn bám, thậm chí là ‘chồng sợ vợ’ – anh cũng chẳng hề bận tâm.

Tôn nghiêm và vị thế thực sự của một người đàn ông chưa bao giờ cần chứng minh bằng cách khống chế phụ nữ. Giống như cô cũng chưa từng kiêu ngạo chỉ vì được Trì Cẩn Dư yêu thương và kính trọng.

Một con người phải nông cạn và nghèo nàn đến mức nào mới cần theo đuổi những kh*** c*m và thành tựu rẻ tiền như thế.

Dùng góc nhìn của tuổi ba mươi hai để nhìn lại Trì Chiêu Minh mười tám tuổi, cô chỉ thấy ngây ngô và buồn cười.

“Các cậu hiểu cái gì?” Trì Chiêu Minh bật cười, hừ nhẹ một tiếng, “Đừng có chõ mồm vào chuyện của tôi với vợ tôi.”

“Ối dào, vợ à? Gọi thân thiết ghê ta~”

“Khi nào tỏ tình thế? Chúc mừng nha.”

“Chuyện lớn vậy mà lén lút quá, không cho tụi này làm chứng à?”

Tiếng ồn ào rộ lên, bỗng dưng bị cắt ngang khi Nam Tịch nặng nề đặt ly rượu xuống bàn trà.

Tất cả đều im bặt, mọi ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cô.

Nam Tịch rút một tờ khăn giấy, chậm rãi lau phần rượu dính trên móng tay giả, không liếc nhìn Trì Chiêu Minh lấy một cái, giọng điệu lãnh đạm, không chút dao động:

“Cách gọi kiểu đó đừng tùy tiện dùng. Nghe dễ gây hiểu lầm lắm. Tôi vẫn độc thân. Nếu Trì thiếu gia còn tiếp tục làm tổn hại đến danh dự của tôi, thì mời anh ra về cho.”

Bạn bè xung quanh nhìn nhau, ai cũng không tin được cô lại có thể nói ra lời dứt khoát đến thế. Cuối cùng có người vỗ vai Trì Chiêu Minh:

“Cậu thật sự làm cô ấy giận rồi?”

Trì Chiêu Minh tròn mắt:

“Tôi đâu có…”

“Vừa hay mọi người đều có mặt, tôi nói rõ một lần.” Nam Tịch mỉm cười, tự rót cho mình một ly, nâng lên, ánh mắt trong trẻo mà kiên định:

“Tôi với Trì thiếu gia chỉ là bạn. Cho dù ngày thường qua lại nhiều một chút, thì cũng chỉ vì ba tôi với bác Trì thân thiết, chứ không như mọi người nghĩ đâu. Sau này đừng lấy chuyện này ra đùa nữa, nếu không tôi thật sự sẽ giận đó.”

“Nam Tịch, em nói gì thế…” Trì Chiêu Minh mở to mắt, không thể tin nổi. “Em uống nhiều quá rồi hả?”

“Anh nghĩ sao?” Nam Tịch liếc qua anh một cái, ánh nhìn lạnh buốt. Chỉ một cái liếc, rồi lập tức dời mắt như thể thấy chướng mắt, sau đó quay sang hỏi Lục Tây Từ:

“Anh Lục, đến giờ rồi nhỉ, camera chuẩn bị xong chưa?”

“Xong rồi.” Lục Tây Từ cố định chân máy, ra dấu OK với cô.

Bầu trời đêm dần buông, bên bờ biển đột nhiên xuất hiện những đốm sáng xanh nhạt lấp lánh, theo từng cơn sóng vỗ tràn lên bờ, lớp lớp tầng tầng, kéo dài vô tận.

Mấy cô gái reo lên đầy phấn khích:

“Là biển phát sáng kìa!”

“Trời ơi đẹp quá đi mất!!”

“Tiểu Tịch, mau ra đó chụp hình đi!”

Nam Tịch không biết trong giấc mộng này, liệu có pháo hoa hay không…

Liệu có một ánh mắt sâu thẳm đang lặng lẽ dõi theo cô từ trong bóng tối.

Ngay khoảnh khắc máy quay sáng lên, cô vẫn như cái đêm mười tám tuổi đó, trên bãi biển nhuộm đầy ánh sáng của biển phát sáng, uyển chuyển nhảy múa.

Gậy phát sáng trong tay phát ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng đôi mắt trong veo của cô.

Chỉ khác là lần này, cô không mặc váy dạ hội màu hồng, mà là chiếc váy đỏ mà Trì Cẩn Dư yêu thích.

Anh thích cô mặc những màu sắc rực rỡ – phải nồng nàn, phải thu hút ánh nhìn, phải xứng với tình yêu như ngọn lửa cháy không dứt trong anh.

Trong giấc mộng ấy, ở tuổi mười tám, cô múa vì anh.

Từng cơn sóng vỗ qua đôi chân cô, cát trắng mịn bám lấy gót ngọc, những đốm sáng lấp lánh bao bọc lấy cô, như thể cả vũ trụ mênh mông chỉ còn một linh hồn đang nhảy múa.

Những người xung quanh chẳng biết từ lúc nào đã biến mất, cả bãi biển chỉ còn lại một mình cô.

Nam Tịch ngẩng đầu nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng của Tiết Nhiêu, Lục Tây Từ và những người bạn khác, rồi bất giác ngoảnh lại nhìn về phía ánh đèn từ cửa hàng tiện lợi.

Người đàn ông khoác lên mình sắc xanh thẫm thấm đẫm gió biển, đứng trong bóng tối bên dưới mái hiên, đôi mắt sâu hun hút lặng lẽ dõi theo cô.

Bình Luận (0)
Comment