Trì Nam Xuân Thủy – Chiết Chi Bạn Tửu

Chương 97

Tiết Nhiêu ra hiệu bằng mắt cho mấy cô bạn, quản lý khách sạn dẫn đường xong cũng biết điều mà rời đi. Trước cửa biệt thự chỉ còn lại hai người bọn họ.

Trì Cận Dư đưa cô chiếc thẻ phòng làm từ gỗ mun đen:

“Thứ em để quên tối qua.”

Không phải để quên, mà là cô cố tình để lại trên ghế mây.

Nam Tịch giả vờ như mới sực nhớ ra, đưa tay nhận lấy, cười rạng rỡ nhìn anh:

“Cảm ơn anh, vào trong ngồi một lát nhé?”

“Không cần…” – Người đàn ông vừa mở miệng đã bị cô cắt ngang.

“Em vừa pha một ly Paloma, để em mang cho anh.”

Cô xoay người đi về phía quầy bar.

Tay nghề của Tiết Nhiêu, cô chỉ là mượn hoa dâng Phật.

Không hiểu sao, Trì Cận Dư lại nghe theo bước vào nhà.

Ly thủy tinh treo vài lát bưởi hồng và chanh vàng, rượu tequila ướp lạnh hòa quyện cùng hương thơm ngọt dịu. Người đàn ông đứng cạnh quầy bar, nhấp một ngụm nhỏ.

Một lúc sau, anh ngẩng lên nhìn cô:

“Em có thói quen uống rượu buổi sáng à?”

“Uống rượu phải chia thời điểm sao? Em lúc nào cũng có thể uống.”

Nam Tịch chống cằm nhìn anh từ phía đối diện, đôi mắt phượng long lanh, ánh nhìn dừng hẳn trên mặt anh, chẳng hề che giấu sự nhiệt tình.

“Lúc vui mà uống rượu, sẽ càng vui hơn.”

Người đàn ông mỉm cười, ánh mắt tỏ vẻ đồng tình:

“Đúng, cồn có thể khuếch đại cảm xúc.”

Anh chưa bao giờ uống rượu khi đang buồn, vì rượu chẳng thể giải sầu, đó chỉ là kiểu người tuyệt vọng uống độc để tạm thời trấn an.

Đột nhiên, ánh mắt long lanh của cô đâm thẳng vào đáy mắt anh:

“Vậy bây giờ anh đang vui à?”

Trì Cận Dư hơi sững người, ngẩng đầu nhìn cô.

Gương mặt Nam Tịch sáng bừng, như vầng trăng khuyết duy nhất trên bầu trời đêm đen tuyền:

“Rượu em pha, có làm anh thấy vui hơn không?”

Người đàn ông cụp mắt, như gom đủ dũng khí, mới lại nhìn cô:

“Có.”

Nam Tịch cố kiềm lại cơn thôi thúc muốn hôn anh, chỉ chăm chú quan sát tia bối rối thoáng qua trong đáy mắt anh, dù rằng Trì Cận Dư khi hai mươi bốn tuổi đã rất giỏi che giấu cảm xúc — không khác gì mấy năm sau này.

Nhưng cô vẫn nhìn ra, giống như tối qua, khi vành tai anh bất chợt đỏ lên.

Phản ứng càng đáng yêu, càng khó che giấu.

Cô từng uống loại rượu có hương vị như thế này — bưởi hồng pha cùng tequila — mùi thơm lan tỏa trong không khí, chẳng phân biệt nổi là của cô hay của anh, hay đã hòa quyện từ lâu, không còn ranh giới.

Cả tầng chỉ có hai người họ. Trì Cận Dư như chợt tỉnh ra, giọng nói lẫn ánh mắt đều trầm xuống:

“Đồ cũng đưa rồi, rượu cũng uống rồi. Cảm ơn em đã tiếp đãi. Anh ở lại đây… không thích hợp.”

Nam Tịch nhìn anh cười:

“Không thích hợp chỗ nào?”

Trì Cận Dư đặt ly xuống, ánh mắt sâu hơn:

“Em biết anh là ai không?”

Dám mời anh vào nhà như thế.

“Biết chứ.” Nam Tịch cười càng rạng rỡ hơn, “Anh là anh trai lớn nhà họ Trì, đúng không? Em từng thấy anh rồi.”

Các ngón tay bên hông của người đàn ông siết chặt, cổ họng khô khốc:

“…Từng thấy anh?”

“Ừm.” – Trong mơ cô bịa chuyện không cần soạn trước – “Trong ảnh tốt nghiệp của anh trai em.”

Rõ ràng trước đây, cô chưa từng để ý đến anh.

Cô dừng lại một chút, rồi nghiêm túc nói:

“Anh còn đẹp trai hơn cả Kỳ Cảnh Chi.”

Vừa dứt lời, cô liền thấy rõ vành tai anh đỏ lên — đúng như ý cô, tuy không đỏ như tối qua.

Có vẻ anh bắt đầu miễn dịch rồi. Gương mặt không đổi sắc, anh nâng ly uống thêm một ngụm.

“Anh trai em từng nhắc đến anh chưa?” – Anh hỏi.

Lần này Nam Tịch nói thật:

“Chưa từng.”

Vì hiểu lầm ngày xưa, Kỳ Cảnh Chi chưa từng nhắc đến Trì Cận Dư một lời nào. Có lẽ điều đó cũng khiến cô không biết gì về anh.

Tất cả những điều xảy ra, đều có dây mơ rễ má.

Điện thoại bỗng vang lên. Nam Tịch lấy ra xem, cái tên hiện trên màn hình cũng vừa vặn lọt vào mắt người kia.

Trì Cận Dư lập tức đứng dậy muốn rời đi. Cô không chút do dự tắt máy ngay trước mặt anh.

Sau đó, trong ánh mắt sững sờ của anh, cô đứng sát lại gần:

“Anh biết bơi không?”

Cô biết anh biết bơi.

Trì Cận Dư nghiêng đầu nhìn cô, gật đầu.

Nam Tịch ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên muôn vì sao:

“Anh dạy em được không? Em muốn học lặn biển, nhưng em vẫn chưa biết bơi… Em sợ.”

“…Em trai anh — Trì Chiêu Minh cũng biết bơi.” Giọng anh đầy nén nhịn.

Trong mắt anh, cô vẫn là thanh mai trúc mã của Trì Chiêu Minh, có lẽ bây giờ còn là bạn gái người ta.

Anh không thể…

“Không muốn để anh ta dạy.” – Gương mặt cô đầy bướng bỉnh.

Trì Chiêu Minh từng dạy cô rồi. Nhưng việc học bơi không tránh khỏi đụng chạm thân thể. Trì Chiêu Minh không phải loại quân tử chính trực gì cho cam.

Mặc dù khi đó hai người đã là một đôi, nhưng Nam Tịch vẫn không chấp nhận nổi kiểu hành động lấn ranh giới của hắn ta.

Lần đó kết thúc chẳng mấy vui vẻ, từ đó về sau cô cũng không học bơi nữa.

Về sau, khi ở bên Trì Cận Dư, cô vẫn chưa biết bơi. Nhưng lại ở suối nước nóng, ở bồn tắm… không biết bao lần buông thả và cuồng nhiệt.

“Cậu ta làm em giận à?” – Giữa hàng mày anh tích tụ bao nỗi giằng xé – “Anh có thể thay em quyết định.”

Người đàn ông ngốc nghếch này, vẫn còn muốn thay cô quyết định, muốn tận tay níu kéo tình cảm giữa cô và Trì Chiêu Minh.

Anh tưởng mình là thánh mẫu à?

Nam Tịch vừa buồn cười vừa bất lực, lại bước sát hơn một chút. Hơi thở nóng hổi phảng phất mùi hương nhẹ, gần như xuyên qua lớp áo mỏng áp lên ngực anh.

Cô cố ý để hơi thở mình lướt sát vị trí trái tim anh:

“Em từng nhờ thầy bói xem mệnh. Thầy nói sau này Trì Chiêu Minh sẽ có người phụ nữ khác, sẽ phản bội em.”

“Bói toán là chuyện mơ hồ nhảm nhí. Tương lai thế nào, không ai đoán trước được.”

Anh nghiêm nghị nói, hoàn toàn không giống người đàn ông từng vì muốn cô sinh đôi mà tự tay rước tượng Quan Âm về nhà ngày ngày thắp hương khấn vái.

“Nếu cả hai đã thật lòng với nhau, thì đừng dễ dàng buông tay.”

“Nhưng em và anh ta không phải hai người yêu nhau. Em không thích anh ta.”

Nam Tịch khẽ nhón chân, hơi thở như có như không lướt qua cằm anh:

“Thầy bói còn nói, tối qua, ở bãi biển, em sẽ gặp được mối duyên định mệnh.”

“…Vậy à?” Ánh mắt người đàn ông rũ xuống, nóng bỏng như thiêu đốt.

“Ừ.” – Nam Tịch bĩu môi, giả vờ buồn bã –

“Nhưng anh nói đúng, bói toán vốn không đáng tin, mấy chuyện thần thần quỷ quỷ này, nghe chơi thôi.”

Trì Cận Dư nhìn cô cúi đầu thở dài, hơi thở dịu dàng ấy chợt xa vắng, một nửa con tim anh cũng trống rỗng, bứt rứt không yên. Yết hầu khẽ chuyển động:

“Chu Dịch, Ngũ Hành, Bát Quái là trí tuệ tổ tiên để lại, cũng không hoàn toàn vô căn cứ.”

Nam Tịch ngẩng lên, lập tức bị ánh mắt nóng rực của anh giữ chặt.

Người đàn ông mím môi, trầm giọng hỏi:

“Là ở đây… hay đến chỗ anh?”

Nam Tịch chớp mắt:

“Anh sống một mình à?”

“Ừ.” – Anh nghiêm túc nhìn cô –

“Anh ở một mình.”

Từ trước đến nay, anh luôn sống một mình.

Nhưng trong mắt anh, cô từ lâu đã là cái bóng không rời linh hồn.

Nam Tịch theo anh về khách sạn. Tập đoàn có chi nhánh ở khắp nơi, tầng cao nhất của khách sạn là phòng riêng dành cho anh.

Bài trí gần giống khách sạn Kinh Hoa, kiểu căn hộ một tầng lớn thông suốt. Trên sân thượng có hồ bơi vô cực rộng rãi, dưới nắng rực rỡ, mặt nước xanh trong, trong đến tận đáy.

Anh gọi điện, bảo người mang đến bộ đồ bơi mới. Nam Tịch vào phòng thay đồ thay ra — áo bơi tay ngắn, phần ngực và đùi đều che kỹ càng.

Đúng kiểu mà anh sẽ chọn.

Còn Trì Chiêu Minh cái tên háo sắc đó, chỉ hận cô mặc bikini càng ít vải càng tốt.

Trì Cận Dư cũng mặc rất kín, hoàn toàn không giống “ông chú lưu manh” trong ký ức cô, người cứ hở ra là đòi “xòe đuôi” v* v*n. Cơ bụng săn chắc bị áo bơi che mất, chỉ lờ mờ thấy được đường nét thấp thoáng.

Nam Tịch thấy vậy hơi tiếc nuối, nhưng vẫn cố kìm chế bản thân không nhìn xuống thêm nữa, ánh mắt dừng lại ở vị trí cơ bụng.

Trì Cận Dư phát hiện ánh nhìn táo bạo ấy, bèn xoay người quay lưng về phía hồ bơi. Thế là cô lại tiếp tục ngắm cặp mông cong vểnh của anh.

Đúng là một vóc dáng hoàn mỹ không góc chết, ba trăm sáu mươi độ đều hoàn hảo tuyệt đối.

Cô ép xuống trái tim đã sớm không còn biết xấu hổ, loạn nhịp trong lồng ngực, khẽ hắng giọng, bước tới:

“Bây giờ xuống nước luôn hả?”

Trì Cận Dư đứng trong khu vực nước nông, quay đầu đưa tay ra với cô:

“Chậm rãi thôi.”

Cô không chút do dự đặt tay mình vào lòng bàn tay anh. Sự quả quyết ấy khiến người đàn ông thoáng sững sờ mấy giây, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc dìu cô xuống nước.

Nam Tịch không biết bơi, dưới lực đẩy của nước, cơ thể hoàn toàn mất kiểm soát, loạng choạng nghiêng ngả khắp bốn phía.

Trì Cận Dư giữ lấy hai cánh tay cô, đỡ cho cô vững lại.

Bước đầu tiên khi học bơi là phải học cách kiểm soát cơ thể trong nước. So với Trì Chiêu Minh — kẻ chẳng có bài bản lẫn kiên nhẫn, chỉ mượn cớ dạy bơi để tranh thủ đụng chạm — thì Trì Cận Dư lại dạy một cách quá đỗi nghiêm túc.

Nam Tịch ban đầu chỉ muốn kiếm một cơ hội mờ ám để ở riêng cùng anh, nào ngờ lại biến thành một buổi học bơi miễn phí thật sự.

Lúc cô học được, bản thân còn kinh ngạc không tin nổi.

Nắng trưa gắt gao, Trì Cận Dư kéo mái che lên, hồ bơi lộ thiên lập tức có thêm một lớp trần chắn nắng, tạo nên không gian như kín đáo tách biệt, cả không khí cũng trở nên mờ ám lạ thường.

Nam Tịch vừa bơi được vài mét thì bất cẩn bị chuột rút ở bắp chân, chân quẫy loạn rồi chìm xuống nước.

Người đàn ông đang đứng ở bờ hồ trả lời tin nhắn lập tức quăng điện thoại, lao xuống bơi về phía cô.

Đây là lần cô đến gần anh nhất kể từ đầu ngày.

Luôn giữ phong thái điềm đạm lịch thiệp, vậy mà trong tình huống cấp bách, anh không do dự ôm chặt lấy cô. Sóng nước giữa hai người bị lồng ngực anh ép dạt sang bên, hai cơ thể kề sát không còn khoảng cách.

Nam Tịch sặc một ngụm nước, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười. Tóc ướt rối bết vào vai anh, dính trên cánh tay anh, vài sợi còn lướt qua mặt anh, rối rắm cùng tóc anh quyện vào nhau.

Cô đưa tay vòng qua cổ anh, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt nóng bỏng, gan lì, chẳng chút che giấu.

“Cô Nam.” Hơi thở anh hơi gấp, cố gắng đè nén ngọn sóng cuộn trào trong đáy mắt, “Tôi đưa em lên trên.”

“Đừng gọi em là cô Nam, em không thích.” – Nam Tịch vẫn nhìn chằm chằm anh, giọng nói nhẹ hẫng mà dễ dàng chạm đến điểm giới hạn trong đáy mắt anh – “Em cũng đâu gọi anh là anh Trì.”

Có lẽ trong mắt Trì Cận Dư lúc này, mọi chuyện đều quá đỗi hoang đường. Người con gái từng được cho là của Trì Chiêu Minh, giờ đây lại nhiệt tình chủ động với anh.

Nhưng Nam Tịch chẳng quan tâm. Đây là giấc mơ của cô, cô phải làm chủ, phải ở bên Trì Cận Dư khi anh hai mươi bốn tuổi — không thể để anh chờ thêm nhiều năm nữa.

“Em ngâm nước lâu rồi, anh gọi bữa trưa lên.” Giọng anh trầm xuống, giọng dỗ dành mang theo một cảm giác rất đỗi quen thuộc, “Lên trước đã, được không?”

Nam Tịch cố ý làm nũng:

“Chân em vẫn đang bị chuột rút…”

Anh bất đắc dĩ khẽ cong môi:

“Vậy thì ôm chặt anh.”

Lên bờ rồi, chân Nam Tịch lập tức không còn đau nữa. Cô vào phòng thay quần áo, lúc trở ra thì bữa trưa đã được phục vụ xong.

Không ngờ lại có món chè ngọt kiểu Tô Châu cùng các loại điểm tâm tinh xảo. Khóe môi Nam Tịch khẽ giật — đúng là giấc mơ chiều lòng người.

Người đàn ông nhẹ nhàng nói:

“Anh nhớ em thích mấy món này.”

Anh nhớ?

Đầu óc Nam Tịch khựng lại một giây, không kịp nắm bắt ý nghĩ vụt qua trong đầu. Không hiểu vì sao, cô bắt đầu cảm thấy có điều gì đó… không đúng.

Ánh mắt Trì Cận Dư nhìn cô dường như cũng nóng thêm vài phần.

Không còn giống chú chó lớn thuần khiết, mới bị cô trêu một chút là đỏ tai nữa.

“Cô Nam, những món này đều làm mới, ăn lúc còn nóng.”

Anh gắp cho cô một con tôm bóc vỏ bằng đũa gắp chung.

Nam Tịch nhìn con tôm một cái, không ăn:

“Đã nói rồi, đừng gọi em là cô Nam.”

So với Trì Cận Dư trong quá khứ khi theo đuổi cô, luôn nhường nhịn trong chuyện xưng hô, thì Nam Tịch lúc này thẳng thắn hơn nhiều. Cô không lòng vòng, không thích là không thích, không cần lý do.

Không giống cái người đàn ông gian xảo kia — ngoài mặt giả vờ làm quý ông đến cuối cùng, rồi mới “tính sổ cả vốn lẫn lời” với cô.

Người đàn ông trước mắt không phải Trì Cận Dư trong ký ức của cô. Nhưng càng lúc càng giống — ánh mắt mang đầy ẩn ý lướt qua bàn ăn dài, khóa chặt nhịp tim cô.

“Nhưng chúng ta… vẫn chưa quen thân lắm.”

“Vậy sao?”

Nam Tịch nhớ lại cảm giác vừa rồi khi đặt tay lên cơ bụng anh, chống cằm, lông mi dài khẽ chớp:

“Sờ cả cơ bụng của anh rồi, còn không tính là thân à?”

Bình Luận (0)
Comment