Trí Tuệ Đại Tống

Chương 271

- Đùng!

Đáp lại lời Tần Lũng chỉ có tiếng nổ như tử thần đòi mạng của nỏ tám trâu, nhưng tên này hiển nhiên có đề phòng bị đột kích, lăn ngay sang bên cạnh, đồng thời hô lớn: - Bắn!

Khi tên của đối phương rơi đồm độp xuống thuẫn bài của thủ quân thì Giáp Tử doanh cũng bắn trả, nhưng thứ họ bắn ra không phải chỉ là nỏ tiễn.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Những tiến nổ kinh thiên động địa vang lên không ngớt bên tai, mặt đất như rung chuyển, Tần Lũng choáng váng, một cục đá lướt qua mí mắt hắn, máu trào vào mắt, hắn vội lau máu xem có chuyện gì.

Uy lực của thuốc nổ ở chỗ thông thoáng không lớn, vả lại lắp vào tên bắn ra càng hạn chế, nhưng sức chấn nhiếp của những tiếng nổ thì không phải người chưa tiếp xúc có thể chịu nổi, đội hình chặt chẽ của đám đạo phỉ tức thì đại loạn.

- Lùi sang! Hàm Ngưu phải đi đánh thức Mã Kim Hổ cũng đang đờ đẫn:

Đối phương chưa hết bàng hoàng thì nghe thấy tiếng ngựa hí vang, tiếp đó mặt đất lại rung chuyển, tai ù đặc vẫn cảm nhận tiếng sấm rền rầm rập, vừa bò dậy thì thấy những cái vó ngựa to tướng đạp xuống, tiếng hét nhỏ bé bị nhấn chìm trong hỗn loạn.

- Chúng trốn vào hang, truy kích... Mã Kim Hổ hồ hởi hô lớn, chỉ huy thủ quân xung phong, địch tan rồi, chúng chạy rồi, sợ mất hồn rồi, dựa vào kinh nghiệm hắn biết, thời cơ không thể bỏ lỡ:

Vân Tranh bịt mắt Ngỗi Minh lại, chiến trường đã thành địa ngục nhân gian, không nên xem thì hơn, chẳng hay ho gì cả, Lương Tiếp và Bành Cửu cũng đã dẫn người xông tới, nỏ tiễn trong tay bắn liên tục...

Ngỗi Minh rất nghe lời, hai tay bịt chặt tai rúc đầu vào lòng Vân Tranh không nhìn, Cát Thu Yên lúc này cũng như báo cái rút trường kiếm xông tới, Vân Tranh nhìn khuôn mặt phấn khích đó tự dặn mình, tuyệt đối không nên lơi lỏng cảnh giác với nữ nhân này, tuyệt đối không thể để bộ dạng nhu mì của ả mà đánh đồng với nữ nhân khác.

Chiến trường đã không còn gì đáng kể nữa, hoàn toàn cuộc chiến một chiều, nửa canh giờ sau đã nghe thấy tiếng reo hò chiến thắng của thủ quân Thanh Giản thành.

Bộ hạ của Chủng Ngạc có một cái thói xấu là cắt đầu địch, đó là truyền thống của Tần binh, bọn họ từ xưa đã hông đeo đầu địch, tay cầm đao chém giết, cứ chém được một cái đầu là hét một tiếng, khi toàn bộ đầu chém xuống thì hát vang.

Có điều Vân Tranh không cho họ cơ hội ca hát, cầm roi quất túi bụi: - Mau, mau đi tìm ngựa cho lão tử.

Mã Kim Hổ dẫn quân vào động truy sát chưa trở về, Vân Tranh nhanh chóng chỉ huy đội ngũ tiến lên, còn ở trong hẻm núi là còn có bất trắc, ai cũng hiểu điều đó nên nhanh chóng dẫm đống thi thể tiến quân, phía trước là bình nguyên rộng lớn, nhìn thấy Lãng Lý Cách và Tôn Thất Chỉ dẫn đàn ngựa trụi đuôi về, Vân Tranh thiếu chút nữa rơi nước mắt, Ngỗi Minh chạy ngay tới xoa đầu những con ngựa tội nghiệp.

Còn thiếu mất mười ba mốt con, huy động mọi người đi tìm, có năm con trốn trong khe núi, mấy con ngã vào bụi gai, toàn thân là máu, thiếu ba con nữa thôi, thế cũng là trời cao thương tình, lão đạo hẳn không cằn nhằn nữa...

Kiếm một chỗ cắm trại, bố trí canh phòng, an bải xong xuôi đàn ngựa, Vân Tranh dẫn ba trăm người quay lại Vọng Giá sơn, phải tìm cho kỹ, tài bảo hẳn là ở đây.

Leo lên núi thì cũng đã là hoàng hôn, núi Không Động chẳng hổ danh là tây bắc đệ nhất danh sơn, phóng mắt nhìn một màu xanh ngắt thấp thoáng giữa dải mây trắng như lụa, sương tối đã xuống, làm núi Không Động thêm phần thần bí, cảm tưởng có thần tiên đang uống rượu đánh cờ trong đó.

Gạt mây đi một lúc liền thấy một cái mái cong vút, nhìn là biết miếu hòa thượng rồi, Ngũ Câu nghi hoặc, Vân Tranh lại thấy thú vị, địa bàn đạo gia lại có miếu hóa thượng, coi như là nhất tuyệt.

Núi cao luôn có mây mù từ triền núi bốc lên, thi nhân gọi nó là đai ngọc, nếu núi không đủ cao, mây mù sẽ lởn vởn ở đỉnh núi, cảnh quan này gọi là mỹ nhân sa.

Vân Tranh từng trêu Ngũ Câu rằng vì mê cảnh đẹp, thích ra vẻ thần bí mà xây Bạch Vân thiền tự trên núi cao, hoàn toàn là thích giả thần giả quỷ không để ý tới mạng tăng lữ bên trong.

Khi đó Ngũ Câu còn mạnh miệng nói núi cao mới thanh tĩnh, gian khổ mới rèn được phật tâm, chúng sinh khổ, đi tu lánh đời vốn là chuyện trốn tránh, cho nên không được hưởng phúc mà phải chịu khổ thể xác bù lại, bảo Vân Tranh không hiểu phật pháp, nhưng thật ra ông cũng hối hận lắm.

Bạch Vân thiền tự xây trên Bạch Vân sơn là do sai lầm của Ngũ Câu, chẳng lẽ ở đây cũng là một sai lầm khác.

Ngũ Câu men theo con đường nhỏ ấm thấp, nói: - Hòa thượng nơi này nhất định rất giàu, hương hỏa cũng thịnh vượng.

- Sao ông biết? Vân Tranh lại đeo mặt nạ lên giọng nói có phần quai quái:

- Hòa thượng bao năm chỉ có một mộng tưởng là làm một con đường nhỏ trải đá xanh thế này mà không được.

Nghe cái giọng ghen tị của Ngũ Câu, Vân Tranh cười ha hả đi đầu vờ không hiểu ý ông ta, hòa thượng béo thấy mình sắp có tiền nên định tới hóa duyên đây mà, qua chỗ rẽ liền thấy ngôi chùa ba tầng vô cùng hùng vĩ, tấm biển ghi Chân Thừa thiện tự, cổng chùa đóng kín, chỉ có chiếc lá rụng la đà trong gió.

Vân Tranh không gõ cửa chùa mà nghiên cứu bia văn phía trước thì ra do Trí Pháp sư xây dựng vào năm Trinh Quan thứ mười ba thời Đường, theo nội dung trên đó thì Lý Thế Dân từng ban thưởng ruộng đất, hạ chiếu Trí Pháp đại sư là tổ sư núi Không Động, khi đó có tên là Minh Tuệ thiền viện.

Ngũ Câu đọc xong chắp tay: - A di đà phật, nghe nói Minh Tuệ thiền viện đã hủy trong chiến hỏa thời Ngũ Đại Thập Lục Quốc, không ngờ nay lại dục hỏa trùng sinh, thiện tai, thiện tai.

Hòa thượng béo nói xong chỉnh trang tăng y, dùng khuôn mặt thành kính nhất đi lên mười bậc đá, gõ vòng cửa, không lâu sau có một lão tăng nhìn không ra tuổi tác, da mặt nhăn nheo, người gầy gò như que củi, tạo thành tương phản rõ rệt với Ngũ Câu.

- Bản tự là thiền tâm tông, chuyên tu tâm, không tiếp nhận du tăng bốn phương. Sư huynh hãy đi nơi khác, từ chỗ này đi tiếp năm dặm có một nhà thiện tín hảo tâm, sư huynh có thể tới đó tá túc.

Ngũ Câu chắp tay: - Phật môn là cánh cửa luôn mở, thiền tông, chân tông trước mặt Phật đều là lời vô nghĩa, thấy phật không vào bái là đại bất kính.

Nói xong dùng thân hình phì nộn của mình đẩy lão tăng kia ra, lão tăng gầy khô kia làm sao kháng cự nổi, cửa mở, Ngũ Câu sải bước vào chùa, Vân Tranh cười khùng khục theo sau, khách khí cho lão tăng vài miếng bạc vụn coi như an ủi: - Tiền hương dầu, a di đà phật.

Vừa vào cửa, Vân Tranh nhìn thấy chữ Tâm - 心 cực lớn khắc trên tảng đá xanh, bút lực cổ kính rắn rỏi, không giống tăng nhân viết mà đại tướng tay nắm thiên binh vạn mã viết ra, khí thế bất phàm, tiếc là dưới chữ không đề danh.

Lão tăng khô gầy kia chắp tay đứng một chỗ, coi đám người như thổ phỉ này không tồn tại.

Ngôi chùa này có mọi thứ của một ngôi chùa như đại hùng bảo điện, thiên vương điện, ngọc phật điện, địa tàng điện, vi đà điện, già lam điện cùng với tháp chuông, tượng phật đều rất sạch sẽ, chứng tỏ có người thường xuyên quét dọn.. Chỉ thiếu thứ duy nhất là hòa thượng, nhìn hòa thượng gầy kia thế nào cũng không giống người có thể quản lý cả cái chùa lớn thế này đâu ra đó.

Ngũ Câu thấy phật bái phật, tôn kính vô cùng, không biết thắp bao nhiêu hương, vái bao nhiêu cái, ngay cả tượng gỗ sau cửa cũng bái qua, mặt thì ngày càng bi thương.

Mặt lão tăng kia cũng vậy, khi Ngũ Câu bắt đầu đọc kinh thì ông ta ngồi xuống gõ mõ, nghe tiếng mõ tốc tốc đều đặn như ru ngủ, Vân Tranh mới tin đây là hòa thượng thật.

Lúc này trời đã tối rồi, hôm nay không tiện xuống núi nữa, Vân Tranh định kiếm chỗ nghỉ ngơi thì phát hiện đám quạ còn chưa nghỉ, cứ bay loạn kêu suốt.

Tối chim về rừng, vì chúng họ gà, đa phần bị bệnh quáng gà, đêm không thấy đường, không vô cớ bay loạn kêu loạn thế này.

- Đại sư, tổ quạ ở đâu thế? Vân Tranh đợi lão tăng niệm kinh xong mới hỏi:

Lão tăng giật mình, rồi đờ đẫn chỉ vào tòa tháp sau chùa, nơi đó có tòa tháp cao nhọn hoắt, trong bóng tối nhá nhem, tạo cảm giác chọc thủng trời cao.

Lương Tiếp và Bành Cửu dẫn người bao vây tòa tháp đó, lấy tay quệt mặt đất, ngửi ngửi: - Tướng chủ, là máu, không quá một canh giờ.
Bình Luận (0)
Comment