Trí Tuệ Đại Tống

Chương 272

Bảo tháp là loại kiến trúc đáng ghét, chỉ có duy nhất một lối vào, cầu thang còn xoắn tròn, trong hoàn cảnh này Vân Tranh thấy thò đầu vào cho người ta chém rụng từng cái một không phải chủ ý hay.

- Tướng chủ, để tiểu nhân, ở nhà tiểu nhân chuyên bắt chồn cáo, he he he... Lương Tiếp cười rất gian, ôm tới đống cúi rưới ít nước lên rồi nhồi cỏ khô xuống dưới đốt:

Một đám hiếu sự vây quanh ném đủ thứ linh tinh vào làm mùi vị vô cùng khó coi, Vân Tranh phải đeo mặt nạ vẫn tránh xa, thế là trong bảo tháp ho khù khụ, nghe một cái là Vân Tranh vui ngay, Tần Lũng, tên này ho cũng khác người.

- Lão Tần à, xuống đây đi, chúng ta tâm tình, hôm nay ở hẻm núi cách nhau xa quá, lời ngươi nói ta không nghe rõ lắm, xuống đây chúng ta thong thả nói nào, chuyện gì cũng có thể thương lượng mà. Vân Tranh lấy mặt nạ xuống tỏ ra vô cùng thân thiết:

Một hồi sau từ tháp ném xuống bốn thanh đao, dưới sự trông chừng của những mũi giáo nhọn hoắt, đám cường đạo cúi đầu bước đi, còn đâu vẻ ngông nghênh thường ngày.

Vân Tranh thân thiết khoác vai lão Tần: - Lão Tần à, ta luôn muốn hỏi ngươi, Cái Thiên vương đâu rồi, sao mọi chuyện lại do ngươi định đoạt thế?

- Ấy, chớ nhận bừa, nếu như ngươi là Cái Thiên vương, ta dám nói hôm nay lưỡng bại câu thương rồi, ngươi giảo hoạt lắm, nhưng không đủ hùng tài khống chế một phương. Nói thật nhé, hôm nay thắng rồi ta mới nhận ra mình may mắn con bà nó quá, quá may rồi, lúc đó bọn ta đâu biết ngươi nấp trong động, lúc đó ngươi cứ tràn tới mà giết chóc, ta làm gì có cơ hội thả ngựa, thế nên Lão Tần à, đa tạ, đa tạ.

Tần Lũng lau khói đen trên mặt, nhận lấy hồ lô nước Vân Tranh đưa cho, tu liền một hơi hết sạch, ngồi xuống thở phào: - Vậy là tướng quân nhìn ra là tiểu sinh giúp ngài rồi.

Câu này nói ra chẳng những Vân Tranh ngớ người mà mấy tên cường đạo bị trói gô cổ cũng quay đầu nhìn Tần Lũng.

- Giúp ta? Vì giúp ta mà ngươi hại chết cả đống người thế à, thế này nói không thông, đám người đó vô dụng thì đem đi chăn dê, truân điền, mà chúng tuy vô dụng cũng dám cầm đao lao vào chém quan quân, không tệ đâu... Ngươi giúp ta chút đầu óc ta hơi hỗn loạn.

Lần đầu tiên Vân Tranh thấy phán đoán của mình với sự vật có vấn đề:

Núi Không Động bị quân Thuận Đức xuất quân tiêu diệt sáu bảy lần không ăn thua, trong đó hai lần đại bại trở về, một do Hàn Kỳ chiến công hiển hách chỉ huy, lần do Phú Bật quyết đoán mạnh bạo cầm đầu. Không phải Thuận Đức quân không đủ tinh nhuệ, nói họ vô dụng thì cả Lý Nguyên Hạo cũng không đồng ý, nếu nói Hàn Kỳ, Phú Bật là bất tài thì Đại Tống không ai dám vỗ ngực tự xưng mình tài giỏi.

Vân Tranh không nói dối, đến khi chiến thắng rồi mà y vẫn không dám tin mình đã thắng, mà giá chỉ là gần năm mươi người thương vong.

Quá đơn giản, quá dễ dàng.

- Ta và Mị Nương là đôi thanh mai trúc mã, gia phụ nói đợi khi bọn ta tròn mười sáu sẽ cho thành thân. Ta còn nhớ năm đó đính ước xong, ta nấp ở đầu tường nhìn trộm Mị Nương, bị thẩm thẩm tưởng là lưu manh nhìn trộm cầm chổi đánh ta chảy máu, Mị Nương vừa khóc vừa băng bó cho ta, đó là lần đầu tiên ta ôm eo nàng... Thành thân xong ta đọc sách, Mị Nương quản lý gia nghiệp...

- Khoan khoan đã, Mị Nương là ai thế? Có liên quan gì tới chuyện này không? Thấy Tần Lũng bắt đầu bắn súng liên thanh, Vân Tranh vội ngăn cản, y đâu định nghe chuyện ái tình thanh mai trúc mã:

Nào ngờ Tần Lũng nhảy dựng lên chửi bới: - Đều do lũ cẩu quan vô dụng các ngươi mà ra, đánh đạo phỉ chục lần không xong, còn để người ta công phá Nghi Châu, đáng thương cho nương tử của ta bị Cái Thiên vương bắt mất...

Vân Tranh lẩm bẩm: - Vậy là vì Cái Thiên vương bắt mất lão bà của ngươi?

- Còn chưa đủ à? Tần Lũng như nổi điên tóm cổ Vân Tranh lắc lấy lắc để, hét:

Lương Tiếp và Bành Cửu tốn công lắm mới kéo được hắn ra, Vân Tranh xoa họng ho: - Đủ rồi, thù giết cha, hận cướp vợ, hai thứ này không báo không phải là người. Vậy sao ngươi lại thành Nhị đương gia của người ta?

Một tên đạo phỉ chõ mồm vào: - Còn làm sao nữa, lão bà hắn là thứ lẳng lơ, chẳng biết đổ thuốc mê thuốc lú gì cho Đại đương gia, thế là bảo sao nghe vậy, thằng mặt trắng ba năm từ thư lại thành Nhị đương gia. Nhị đương gia trước nói vài câu, Đại đương gia chém chết luôn, họ Tần kia, ngươi hủy núi Không Động, lão tử làm ma cũng không tha cho ngươi.

Tần Lũng cười khẩy: - Hắc Tam, còn chẳng phải ngươi muốn làm thống lĩnh kỵ binh nên mới hợp mưu với ta, không có ngươi phối hợp, ba kẻ kia có nghe ta không?

- Ta biết mưu đồ của ngươi, một khi chúng ta cướp được ngựa, ngươi nắm chặt kỵ binh trong tay, tới khi đó giết Đại đương gia và ta, ngươi có thể xưng bá rồi. Từ sáng tới tối ngươi đề nghị chiếm đóng Nghi Châu lấy làm địa bàn công phạt xung quanh lập quốc. Lần này ta giúp ngươi giết lão phó Đại đương gia, giờ vừa ý chưa, ha ha ha, khi nào đầu chúng ta đưa đi chặt đầu trên phố, lão tử sẽ ngửa mặt cười lớn, chỉ mong ta được chặt cuối cùng, để nhìn các ngươi xuống địa ngục.

Mấy tên cường đạo khác lăn tròn trên mặt đất, muốn tới cắn Tần Lũng, Tần Lũng không vừa, đá bọn chúng lăn khắp nơi.

Vân Tranh ngồi trên tảng đá sạch sẽ, chống cằm nhai thịt khô, xem bọn chúng cãi nhau, chửi nhau, đánh nhau. Ngũ Câu đi tới vái dài một cái: - Hòa thượng phục ngươi rồi, xem ra trên đời này bất kể thông tuệ, dũng mãnh hay thân phận tốt đều không bằng kẻ may mắn, ngươi là kẻ trời sinh đã may mắn, chuyện quốc quân đại sự, gặp ngươi liền biến thành trò hề, hòa thượng mà không thấy quyết không tin.

- Hòa thượng biết cái gì, may mắn là do trí tuệ cộng vào trùng hợp mà ra, nếu là thằng ngốc may mắn thì hôm nay chết khó coi hơn lợn rồi.

Vân Tranh lườm Ngũ Câu một cái, đứng dậy kéo Tần Lũng đang thở phì phò đá người ra: - Được rồi, không chấp bọn đó, mau dẫn ta đi tìm Cái Thiên vương, chưa chặt chân rút gân tên đó ta chưa yên tâm.

Tần Lũng đột nhiên quỳ xuống, đập đầu bồm bộp xuống đá xanh, đập vài cái đã máu thịt be bét, Vân Tranh đau đầu lắm, lại phải sai Lương Tiếp giữ chặt lấy.

- Trước kia chuyện xấu là do Cái Thiên vương làm, hai năm qua do vãn sinh làm, giết vãn sinh đi, tướng quân tha cho Mị Nương nhé, cho nàng ít tiền để nàng đi nơi khác làm lại cuộc đời...

Thấy hắn lại định tràng giang đại hải, Vân Tranh nói nhanh: - Ai hứng thú giết ngươi, lần này tám phần công của ngươi, đưa ngươi tới Kinh Triệu phủ, nói công của ngươi cả, lão tử và thủ hạ dấu mặt vào đâu? Làm sao thăng quan phát tài, lát tìm được kho báu và Cái Thiên vương, ngươi mang được bao nhiêu thì mang bấy nhiêu, rồi dẫn lão bà đi càng xa càng tốt, đừng hé răng chuyện ở đây là được.

Tần Lũng cứng người, ngoáy lỗ tai, lắp bắp hỏi: - Thật không?

- Vốn nên giết ngươi mới đúng, nhưng chuyện tới nước này, người tốt nên có thiện báo, ác nhân nên bị trừng phạt, ta lấy tiền tài mới không lo nhân quả, mọi người đều vui. Vân Tranh chắp tay hướng lên trời: - Trên đầu ba thước có thần linh, tốt nhất là ít làm chuyện xấu.

- Đúng thế thật. Tần Lũng gật đầu, mời Vân Tranh rời chùa: - Tướng quân mời theo tiểu sinh, Cái Thiên vương bị tiểu sinh và Mị Nương lập mưu xích lại rồi.

Ngũ Câu đi qua lão tăng kia, nói nhỏ: - Từ nay sa môn thanh tịnh, bất kể tên Minh Tuệ thiền viện hay Chân Thừ thiền tự đều là mảnh đất lành rồi, chữ Tâm trong chùa nên hủy đi, vật của Cái Thiên vương không xứng ở chỗ này.

- A di đà phật. Lão Tăng thấy mọi người thắp đuốc tới trang viện cách đó năm dặm, tuyên một câu phật hiệu, xách nước sạch rải lên thềm đá rửa vết máu, trong rừng mười mấy tăng nhân đi ra, một tiểu sa di nhận lấy chổi giúp quét đất, lão tăng xoa đầu cười hiền từ, chẳng mấy chốc chuông chùa vang vang...
Bình Luận (0)
Comment