Trí Tuệ Đại Tống

Chương 491

Không biết nghề ngân hàng cái thứ sản vật tiêu chuẩn của xã hội tư bản xuất hiện vương triều phong kiến sẽ phá triển thành cái gì, Vân Tranh không dự đoán nổi, không biết vì thế mà sinh ra biến hóa mới không? Cơ mà giống như Vương An Thạch nói, Đại Tống giống như người bệnh nặng chờ chết, chẳng thà cứ vái tứ phương còn hơn chờ đợi, ít nhất Vân Tranh cho rằng phương thuốc của mình không có hại.

Vương An Thạch khảng khái đi vào mưa, Vân Tranh nâng chén chúc phúc cho ông ta, nếu y ra tay thì lịch sử sẽ không còn một Vương An Thạch hô mưa gọi gió nữa, Tống sử sẽ chẳng có gì hay mà xem, ở góc độ nào đó, Vân Tranh vẫn coi mình là người ngoài cuộc xem trò vui.

Ngồi khoanh chân, ngắm nhìn cơn mưa như trút, rồi đón thêm một đợt khách mới, Lục Khinh Doanh dẫn theo Cát Thu Yên cầm ô xách váy cười hì hì chui vào, cô tiểu thư thế gia chưa bao giờ có trải nghiệm này, cho nên rất thích thú.

Mưa mùa hè tới nhanh, đi cũng nhanh, Vân Tranh ôm lão bà ngủ dậy thì ngoài động cỏ đã mây tan mưa tạnh, mặt trời đỏ rực treo trên cao, diễm lệ vô cùng.

Cơn mưa to quét sạch cái ngột ngạt, từng cơn gió thổi qua mát tận xương, dễ chịu vô cùng.

Cùng lúc ấy Lý Thường thân ở Tầm Dương vô cùng vui vẻ, ông ta không còn gặp những chuyện ly kỳ cổ quái nữa, vừa mới ở Lương Sơn Bạc trở về, cảnh công trường tưng bừng, người người hăng say làm việc, luôn khiến người ta sinh ra tâm tình tích cực.

Muốn khai khẩn đồng hoang, trước tiên phải trị thủy, hồ nước rải rác khắp nơi dần bị ngăn cách bởi đê bao, tuy chỉ là đê đất nhưng rất chắc chắn. Rồi những bến tàu nhỏ dần xuất hiện, nơi này đi thuyền thuận tiện hơn nhiều xe trâu xe ngựa, vô số kênh rạch nối với nhau, ngọn lửa đốt lau sậy cháy suốt ngày, lửa tắt rồi, đất còn ấm đã có hơn trăm con trâu kéo cày đem tro đen trộn lẫn vào trong đất.

Hiệu suất công tác tập thể hóa là cực cao, nhìn từng mảnh ruộng dần dần trải dài phương xa, tâm tư kiếm tiền của Lý Thường dần phai nhạt, dù sao ông ta xuất thân dòng dõi thư hương, lấy thanh quý làm kiêu ngạo chứ không phải phú quý. Đi trên bờ đê, ông ta tưởng tượng ra cảnh năm sau nơi này phủ kín lúa mạch, có tới sáu quân khu thế này, mỗi cái hơn một vạn người, chỉ cần ba năm, sẽ xuất hiện ba huyện, đây là công lao lớn cỡ nào?

Đương nhiên khi cảnh tượng này biến thành sự thực, mình có tư cách đứng ở Thủy Củng điện xin hoàng đế và thủ tướng quan chức cao hơn rồi, thành tựu này tuyệt đối vững trãi hơn kẻ dựa vào chạy chọt và đợi đủ tư lịch thăng qua nhiều.

Chỉ là cá mà đám sương binh bắt được nhiều quá, phải làm thành cá muối, muốn dựa vào đám giám sinh Quốc tử giám muốn bán hết thì có chút khó khăn.

Nghĩ tới đó lưng Lý Thường ưỡn thật thẳng, chuyện này rốt cuộc vẫn phải dựa vào quan viên lão thành kinh nghiệm như mình làm, bọn ngốc, muốn bán với giá mười đồng một cân cá muối? Cá muối là gì, là cá và muối, một cân muối đã bán được 15 đồng rồi, thêm vào cá béo tốt mà lại bản rẻ hơn à?

Đúng là đám bại gia, tuy nói muối cho sương binh là do triều đình cung cấp, không tốn tiền, nhưng chẳng lẽ nó không phải là tiền? Ngu dốt, bị lão phu quất cho trận roi là quá nhẹ.

Lão phó đẩy cửa phòng, trên khay có một bát cơm trắng như tuyết, một đĩa cá rán vàng, một đĩa rau xanh, một bát canh trứng, đó là bữa trưa của Lý Thường.

Răng trong miệng cái còn cái mất, cho nên cá đều phải hấp chín mới đem rán, dùng đũa gắp một cái là nát ra, đũa không tiện, nên lấy thìa xúc cơm ăn.

- Lão gia, hôm qua trận roi kia có vấn đề, lão nô hỏi rồi trong số giám sinh bị đánh có tiểu công tử Hàn công gia, Sở công gia, còn có Trương gia, Vương gia, toàn là công tử ca ăn sung mặc sướng, chiều chuộng quen, liệu có bị người ta hận không? Lão phó vừa múc canh vừa lo lắng hỏi:

- Ngươi thì hiểu cái gì, hôm qua ta mà không đánh, đám đại nhân vật kia mới nổi giận, ngươi đợi mà xem, chưa tới ba ngày thư cảm tạ do chính tay họ viết sẽ đặt lên bàn ta, người ta đồng ý cho con cháu theo Vân Tranh, tức là mong có tiến bộ chứ không phải là để hưởng phúc. Trận đòn đó không phải lão gia trút giận hay trừng phạt, mà là dạy khôn bọn chúng, lúc đó lão gia là tiên sinh, tiên sinh đánh học sinh, ai dám ý kiến? Còn chẳng vội tới xin lỗi sao?

Lão phó hiểu ra, cười nịnh: - Lão gia anh minh, có điều lần này cá muối nhiều như thế, lão gia bao tiêu toàn bộ, liệu có hơi quá không? Theo lão nô biết, bán cá muối do Lưu thượng thư khống chế, nhà ta đem bán ở Đông Kinh, liệu có đắc tội với Lưu thượng thư không?

Lý Thường đặt bát thìa xuống, vuốt râu nói: - Lý An, ta hỏi ngươi, cá muối có phải của nhà ta không?

- Dạ, là của truân quân, lão gia cũng nói rồi, nhà ta không lấy một đồng lợi nào trong đó, cho nên không liên quan gì tới nhà ta.

- Thế thì kẻ nào dám cản lão phu bán cá, ta lên kim điện lý luận. Lưu thượng thư cũng không dám nói một câu, cho dù người ta ám mùi cá, đám thanh lưu gặp ta cũng phải khom lưng cung kính, vì việc nước mà phải quản việc thấp hèn, chỉ được đề cao chứ ai dám chê bai.

Lý An gật đầu liên hồi, lão gia là ngôn quan, tầm quan trọng của thanh danh vượt xa mọi thứ, chỉ là lợi nhuận của bán cá muối lớn quá, hơi tiếc...

Lý Thường thấy mắt Lý An đảo bên nọ đánh bên kia là biết tên thư đồng lớn lên cùng mình từ nhỏ nghĩ gì, cầm đũa gõ lên đầu: - Không ra gì cả, tiền chui vào mắt rồi, ngươi nói với quản sự trong nhà tới giúp, kẻ nào dám thò tay lấy chỉ một đồng thôi cũng đừng trách lão phu ác.

Thấy Lý An bề ngoài vâng dạ, nhưng mặt mũi ỉu xìu, bật cười, chỉ tay vào trong phòng: - Kéo rương trong kia ra đây, mở ra xem. Rồi ung dung ăn tiếp.

Lý An hì hụi kéo cái rương cực nặng ra ngoài, tò mò mở xem cái gì nặng thế, vừa mở ra suýt nữa mắt rời khỏi tròng, toàn là kim ngân châu báu, bạc dính máu, có cái nhẫn xa hoa còn dính ngón tay, mùi máu tanh lợm giọng.

Đây là tang vật! Lý An đóng vội rương lại, mặt trắng bệch, run run chỉ rương, sợ không nói ra lời nữa, quan văn có thứ này chứng tỏ lão gia giết người cướp của.

Lý Thường thấy Lý An như thế thì cười vui vẻ: - Không hiểu à, bạc bán cá muối là là củ khoai nóng, nhưng bạc dính máu lại là thứ sạch sẽ nhất, cho dù Bàng Tịch nhìn thấy cũng chỉ nói một câu chúc mừng thôi.

- Lão gia nay là giám quân còn là giám quân đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Tống, sau này ngươi còn thấy thứ này nhiều, tập cho quen đi.

Lý An vỡ lẽ: - Lão gia, chẳng lẽ đây là hoa hồng tiễu phỉ?

- Lần trước ta tới Đông Kinh tìm Vân Tranh lý luận thực ra là muốn y yên tâm, lão gia ta không muốn làm gì trong quân hết, chỉ cần đảm bảo thanh danh không tổn hại là lợi lộc không dứt, chuyện khác Vân Tranh xử lý.

- Nói tới hành quân đánh trận, cả trăm người như ta cũng không phải đối thủ của y, tranh giành quân quyền với y có tác dụng gì? Chẳng lẽ muốn ta bài binh bố trận, y là Vân ma vương, trên triều còn dám đánh ta, ra trận có ngàn cách dồn ta vào chỗ chết, ta không tin bệ hạ vì cái chết của ta mà làm gì y, cùng lắm phạt ít lương bổng rồi lại phái giám quân khác tới thôi.

Lý An bội phục: - Cho nên lần trước lão gia cố ý tỏ ra yếu đuối, để Vân ma vương yên tâm?

Lý Thường cười khổ: - Đúng là có ý đó, nhưng lão gia thực sự cũng hơi sợ tên ma vương đó, y làm việc chẳng có nguyên tắc gì hết, hơi chút là đánh người, trong mắt y chẳng có quan thanh quý, chẳng có sĩ đại phu, dè chừng cứ ai đánh được là y đánh thôi. Bách quan trong triều không làm gì nổi y, thế thì ta chống đối làm gì cho mệt, không bằng lợi dụng, kiếm chút ích lợi..

HẾT!
Bình Luận (0)
Comment