Trí Tuệ Đại Tống

Chương 492

Lý Thường hiên ngang mang theo hơn mười vạn cân cá muối về Đông Kinh, mùi cá tanh lợm giọng khiến người qua đường đều phải bịt mũi tránh xa, ông ta mặt không đổi sắc, xe ngựa đi giữa đội ngũ, còn rất chịu khó kiểm tra cá có mốc hay không, nên mùi trên người ông ta chẳng khác gì mùi cá.

Khi Vân Tranh nhìn thấy Lý Thường thì ông ta đang đứng ở cửa cung, mỗi tay cầm một xâu cá tiếp thị với quan viên hạ triều, Vân Tranh linh cảm chẳng lành, định trống nhưng bị ông ta tinh mắt nhìn thấy, cả gan treo một xâu cá lên người, nhờ bán giúp, không sợ y nốt số răng còn lại.

Chuyện này không cách nào chối từ, người ta vì truân quân mà biến thành cá muối rồi, mình là chủ quan sao có thể không giúp.

Chết mất, Vân Tranh cảm thấy dạ dày mình dang tạo phản, nở nụ cười cực kỳ dễ sợ kéo đám Thạch Trung Tín, hỏi ông ta có muốn mua vài nghìn cân ăn thử không? Đám đại lão gia vừa sợ mùi cá, vừa sợ Vân Tranh, người nhiều thì mua nghìn cân, người ít vài trăm... Lão già khốn kiếp Lý Thường đó nghênh ngang mang cá mặn vào hoàng cung, Vân Tranh cởi luôn quan bào ném cho Hầu Tử, nôn thốc nôn tháo...

Vân Tranh trúng phải độc thủ của Lý Thường, nôn tới mặt vàng như nghệ, vừa ngẩng đầu lên thấy Vương An Thạch mặt ngây ngất cầm con cá muối ăn ngon lành, lại gục xuống nôn.

- Cá muối không tệ, thịt béo non, tươi ngọt, gia mẫu ở quê nhà thường làm cá muối, lão phu rất hoài niệm mùi này. Ha ha ha Vân hầu, ta mua một trăm cân, Lương Sơn Bạc trong thời gian ngắn đã làm ra đặc sản, có thể thấy truân quân thành công, nhưng mà ép mua ép bán thế này, có hiềm nghi khoe công đấy.

Vân Tranh quay mắt sang bên, cố không nhìn ông ta: - Đó là giám quan bệ hạ phái, ta có cách nào được chứ?

Vương An Thạch cười ha hả: - Bất kể vì lý do gì, nhưng bách tính có tiền là chắc chắn rồi, nếu đã là chuyện lợi quốc lợi dân, những thứ khác chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Quản sự truân quân dựa theo giao ước vừa rồi đánh xe trâu đưa cá tới các nhà, chẳng cần nghĩ cũng biết, thời gian tới mùi cá muối sẽ lởn vởn trên bầu trời Đông Kinh, vì mười vạn cân cá muối này mới là sản lượng một tháng.

Toàn bộ Đông Kinh chỉ có một trăm vạn người, mỗi tháng ăn thế quái nào hết mười vạn cân cá muối, có điều Lương Sơn Bạc cũng chẳng thể duy trì sản lượng này thời gian dài, giờ vì nơi đó gần như chốn hoang dã, mấy chục năm chỉ có đám cường đạo chiếm đóng, cá mới điên cuồng sinh sôi nảy nở, một khi đánh bắt mạnh, sản lượng sẽ hạ xuống, con bà nó, chẳng lẽ mình cho ít thuốc nổ, diệt cho nhanh, nếu không thế nào cũng phải bán cá nửa năm nữa, lão già khốn kiếp chơi mình.

Lý Thường từ hoàng cung đi ra uy phong lắm, ông ta hiến cho hoàng đế một xe cá muối, hoàng đế ban cho ông ta một xe lụa trắng, lụa đám hoạn quan bê sau lưng là phần thưởng.

Không biết có phải vì lão già toàn mùi cá này bị Triệu Trinh tát cho lệch mặt không, hiện giờ méo miệng cười rất cuồng vọng.

- Vân hầu, lão phu giúp truân quân bán cá, ngài không có ý kiến gì chứ?

- Không có, chuyện này ta không dám ý kiến, có điều đâu cần biến cả bản thân thành cá muối thế này. Vân Tranh xua tay liên tục, lùi ra sau:

Nhìn Vân Tranh lần đầu tỏ ra yếu thế trước mặt mình, Lý Thường thỏa mãn vô cùng: - Lão phu vì nước vì dân, dù thối chút có sao, cho dù sau này người ta gọi lão phu là quan cá muối cũng vô oán vô hối. Dù sao trong phòng hay có rết, bọ cạp xuất hiện, thối chút cho bọn chúng sợ.

Vân Tranh chỉ biết co cẳng chạy, tình huống này bất kể y làm gì cũng là phía đuối lý, người ta dùng chiêu vô xỉ vô lại rồi, ai đối phó nổi.

Về tới nhà Lạc Lạc chạy ra đón, vừa tới gần phụ thân quay ngoắt người chạy bán sống bán chết, đến cả Lục Khinh Doanh cũng bịt mũi đứng xa sai Họa Mi rất không tình nguyện chuẩn bị nước tắm, Tịch Nhục thì bị Vân Nhị giữ chặt lấy.

Vân Tranh phải tắm ba lần Lục Khinh Doanh mới từ từ dám tới gần, cùng Cát Thu Yên tò mò hỏi nguyên nhân, trượng phu luôn thích sạch sẽ, vì sao lại để mình bẩn thỉu như thế.

- Trúng gian kế của người ta.

Đợi khi Vân Tranh đem đầu đuôi sự việc nói ra, cả hai lão bà chẳng an ủi còn cười không đứng thẳng lên nổi.

Vân Tranh cũng phá lên cười, nghĩ tới tương lai mỹ hảo của truân quân nơi đó, hành vi đáng ghét của Lý Thường cũng trở nên đáng yêu.

Sau khi tắm hết mùi, Vân Tranh xuống bếp chế tác cá muối, Lý Thường không chút khách khí ấn cho Vân Tranh một nghìn cân, đủ ăn cả năm.

Cá đem rửa sạch, cho cá vào chảo mỡ rán, hương vị bên trong liền bị ép ra, người Tống ăn cá không lấy mang, cho nên Vân Tranh thường không ăn cá ở ngoài.

Chế biến cá muối không có nhiều cách lắm ngoài rán và hấp, hấp cùng gà là tuyệt, làm xong mang hiếu kính Bành Lễ tiên sinh trước.

Lão thê của Bành Lễ tiên sinh đã qua đời, tôn nữ duy nhất gả cho hà vận sứ trong Thục, Vân Tranh không thể để ông cụ vất vả về Thục nữa, nên an bài lão tiên sinh ở nhà.

Có một vị lão nhân đức cao vọng trọng như thế trong nhà, Lữ Công Trứ hận không thể xé xác Vân Tranh, hắn cho rằng mình và Bành Lễ tiên sinh mới có quan hệ thân cận nhất. Một vị đế sư để trong nhà ai, nhà đó hưng vượng, làm sao tới lượt Vân gia cho được, vì chuyện này mà tới lý luận với Vân Tranh, bị y xùy Vân Tam ra đuổi.

Vân Tranh đi trước, Lão Liêu bê hộp theo sau, Bành Lễ tiên sinh ở bắc viện, mỗi tháng vào mùng một và mười lăm, Vân Tranh đều tự xuống bếp làm cơm, cùng ăn với lão tiên sinh. Bắc viện nhiều nắng, đông ấm hè mát, lão tiên sinh ngồi trên ghế phe phẩy quạt, hai hàng mi thọ lất phất, trông rất nhàn nhã.

Ông cụ tám mấy tuổi rồi mà vẫn mắt tinh tai thính, chân tay khỏe khoắn, thường ra ngoài trang ở, chơi với Lỗ Vốn, lần trước Vân Tranh bị ốm về nhà thăm, Lục Khinh Doanh giữ rịt, không cho đi nữa.

- Mùi cá nặng quá.

Vân Tranh cười đi tới đỡ lão tiên sinh lên: - Thứ này thực ra không thích hợp cho tiên sinh ăn, nếm thử chút không sao, hôm nay đệ tử hấp với gà, ngon lắm.

- Ngươi là đứa kén ăn, nếu nói là ngon thì nhất định rồi, mà không ngon cũng vui, đám Vân Việt, Tô Thức, Tô Triệt cuối cùng cũng có chút thành quả.

Vân Tranh đùa: - Đệ tử mới là đệ tử quan môn của tiên sinh, vậy mà tiên sinh lại bỏ tâm huyết vào mấy đứa kia nhiều hơn.

Bành Lễ tiên sinh nhận khăn nóng từ tay Lão Liêu, lau tay xong ngồi xuống bàn: - Ngươi tự lập từ nhỏ, tính cách đã sớm hình thành, lão phu không uốn nắn được, muốn thành đại thụ chọc trời phải tự xem ngươi trưởng thành thế nào, còn đám Vân Việt là cây non, còn uốn được. Gắp một miếng cá cho vào mồm, gật gù: - Ừm, cá tươi, thêm vị ngọt và mỡ của thịt gà, rất ngon, sai người mang cho Hoa Nương một ít, nha đầu đó cũng thích ăn cá lắm.

- Vâng, đệ tử sẽ sai người mang ra trang. Vân Tranh cười rất gian, chia cho Hoa Nương một nửa, ăn tới sợ cá luôn, đây là lời lão tiên sinh, không trách mình được:

Hai sư đồ vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.

- Đám Vân Việt gửi thư về, bảo chúng đang ở trong phủ Diễn Thánh Công, học vấn nhà ta không cùng mạch với Khổng gia, bọn họ theo đuổi học vấn thuần túy, chúng ta chú trọng đem kiến thức vào thực tế, có thể nói là đối lập, chúng tới đó vì cái gì?

Vân Tranh hạ thấp giọng: - Tiên sinh, là vì Yến Vân Thập Lục Châu.

Bành Lễ tiên sinh thoáng suy nghĩ là hiểu thấu liên quan trong đó, gật gù: - Luận tới sức giáo hóa, mua chuộc lòng người thì thiên hạ không nhà nào bằng Khổng gia, ngươi muốn làm việc lớn, thiếu trợ lực như thế thì khó thành.

- Nhưng có lợi cũng có hại, ngươi dùng danh tiếng của Khổng gia thì khó thoát khỏi liên quan tới họ, người ta sẽ nói ngươi là môn đồ Khổng gia, sau này bất luận làm cái gì, người ta cũng lấy giáo nghĩa Khổng gia để đánh giá hành vi của ngươi, như vậy tăng thêm gánh nặng cho ngươi rồi.

- Ài, tất cả là vì Thạch Kính Đường...
Bình Luận (0)
Comment