Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 502

Chương 502

Triệu Mịch Thanh im lặng lắng nghe, trước sau vẫn thờ ơ.

Chỉ có hai tay buông thõng bên người cuộn tròn nắm chặt lại, như đang che giấu cảm xúc nào đó.

“Hiện giờ, cổ phần lớn nhất của Long Đằng đang nằm trong tay mẹ. Năm đó, khi Long Đằng được thành lập, cũng có tâm huyết của mẹ. Mẹ muốn nắm quyền, tin chắc hội đồng quản trị sẽ không có ý kiến.” Anh bình tĩnh kể ra, biết rõ đây không phải là một cách khả thi.

Cuối cùng, ánh mắt của bà dần hiện lên vẻ đầy chán nản, bà bất lực ngồi đó, lần đầu tiên bà yếu thế trước Triệu Mịch Thanh: “Coi như mẹ cầu xin con.”

Bà đã không còn sức lực để quản lý một Long Đằng lớn như vậy như trước đây. Bà lại không khỏi nhớ tới chuyện Triệu Mịch Thanh tự tay tống bà vào trại giam vào khoảng thời gian trước. Mặc dù lòng nguội lạnh, nhưng càng bất an và sợ hãi sau khi nhận rõ thực tế.

Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, như đang nghiền ngẫm những lời này. Trước khi đưa ra câu trả lời, anh lại nghe thấy tiếng bà thở dài nhợt nhạt: “Mẹ sẽ không tiếp tục can dự vào chuyện giữa con và Lương Hạnh nữa. Chỉ cần con có thể trở lại Long Đằng, không uổng phí tâm huyết của ba con, mẹ có thể không so đo đến bất cứ điều gì… “

Nghe được lời này, một cảm xúc không thể giải thích được di chuyển trong lòng người đàn ông.

Vẻ mặt anh cuối cùng cũng dịu đi, không có lên tiếng trả lời ngay. Sau khi nhìn thấy trên mặt mẹ Triệu đổ đầy mồ hôi lạnh, anh chậm rãi đến gần, một tay nâng đỡ cánh tay bà: “Con đưa mẹ về nghỉ ngơi.”

Mẹ Triệu giãy dụa, không muốn đứng dậy: “Nếu con không đồng ý, mẹ sẽ không đi.”

… Nam Thành đã cấm bắn pháo hoa trong những năm gần đây, đứng bên ngoài cửa sổ cũng không còn có thể nhìn thấy pháo hoa rực rỡ sáng chói trên nền trời đầy sao nữa.

Nhưng vẫn như thường lệ, Lương Hạnh đứng chồm người tựa vào lan can ở sân thượng nhìn toàn cảnh thành phố ở phía xa, đèn neon rực rỡ không thua gì pháo hoa.

Cô thở dài một hơi, lúc này điện thoại trong túi vang lên, cô móc ra vuốt mở màn hình, lẳng lặng đọc tin nhắn dài, rồi trả lời lại: “Hôm nay anh cứ ở lại đó ở bên cạnh bà ấy đi.”

Sau đó mím môi, chưa kịp cất điện thoại về thì cuộc gọi qua messenger hiện lên, cô do dự một lúc rồi nhấn nút nhận, hiện lên trong màn hình là Cung Kì, đôi má ửng hồng cả lớp trang điểm tinh xảo cũng không thể che giấu được.

Đứng ngược gió, gió bắc thổi qua đau rát cả mặt, Cung Kì sụt sịt mũi, kể lại sơ qua đầu đuôi sự việc, cuối cùng bình tĩnh mà lạnh lùng đánh giá: “Điều tra khoa học cho thấy hai chỉ số của con người có thể ảnh hưởng lẫn nhau. Tôi không hy vọng bên cạnh mình lại xuất hiện loại người phá hỏng khẩu vị lại hạ thấp mức trung bình chỉ số EQ của tôi.”

Lương Hạnh chăm chú nhìn lắng nghe, cuối cùng kết luận điểm mấu chốt: “Cô và Cố Thời đã cãi nhau à?”

Theo Cung Kì, hai từ cãi nhau không khỏi có vẻ quan hệ giữa hai người quá thân thiết. Hơn nữa, con người cô ta chưa bao giờ tự tìm phiền phức cho mình. Những người có quan điểm và lập trường khác nhau thì dứt khoát không qua lại. Chuyện cãi nhau, ngoài với anh trai không chịu thua kém trong nhà ra, quả thực hiếm khi xảy ra với cô ta.

Vì vậy, lập tức phản bác lại: “Không tranh cao thấp với kẻ ngu ngốc, nhưng luôn mất thời gian để phân biệt kẻ ngu ngốc. Tôi không nghĩ rằng đây có thể được định nghĩa là cãi nhau.”

Cô ta vừa dứt lời, bé Mèo đi theo bên cạnh liền ấp úng phản bác lại: “Thật ra chính là cãi nhau.”

Giọng nói mềm dẻo từ bên dưới truyền đến, Cung Kì không khỏi dừng bước chân vội vã của mình, cúi đầu liếc nhìn cô bé, trong mắt đầy vẻ uy hiếp: “Con nói cái gì?”

Cô bé lập tức mím môi, ngoan ngoãn chớp chớp mắt, không nói nữa.

Trong khoảng thời gian dừng lại ngắn ngủi này, người đàn ông đằng sau đã đuổi theo ra từ trung tâm mua sắm, nắm lấy cánh tay cô ta: “Chúng ta nói chuyện một chút đi.”

Đôi mắt anh ta đỏ như máu, đến giọng nói cũng ong ong, mang theo âm mũi dày đặc.

Cung Kì vừa nhìn thấy dáng vẻ sa sút tinh thần của anh ta thì phát cáu mà trước giờ chưa từng có, tháo bỏ tay anh ta ra, kéo bé Mèo gia tăng nhịp bước: “Anh Cố, anh muốn tự mình ăn năn, sống trong quá khứ, đó là chuyện cá nhân anh. Giữa chúng ta đã không còn gì đáng để nói.”

Cô ta không chút do dự, bước chân vô cùng kiên quyết.

Cố Thời lại đuổi theo, kìm chế cảm xúc vào trong mắt, đưa tay ngăn cô ta lại: “Tôi chỉ hỏi cô một câu, những lời cô vừa nói có phải là thật không?”

Nhìn thấy anh ta như vậy, Cung Kì dừng lại một lúc cười khinh thường, hai tay khoanh trước ngực vẻ mặt giễu cợt, nhìn từ trên xuống dưới hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy thế nào?”

Cánh tay buông thõng xuống, giống như cuối cùng đã hiểu rõ hiện thực, ánh mắt cũng theo đó rơi xuống đất, anh ta mới uể oải nói: “Cô đi đi.”

Cung Kì hừ nhẹ, hất cằm tỏ vẻ kiêu ngạo, giọng mỉa mai: “Tôi đi rồi có phải anh sẽ lại tới quán bar để uống rượu, mặc sức lôi một cô em không rõ lai lịch từ trong điện thoại ra ngủ chung, để trút nỗi phiền muộn trong đầu anh mà anh tự cho là đúng không?”

Nhìn thấy người đàn ông không lên tiếng, nét mặt cô ta cũng sa sầm lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, nói một cách bình tĩnh mà trúng điểm yếu: “Có biết thế nào là đà điểu không? Anh cũng giống như bọn chúng vậy.”

Cô tiện tay ngắt cuộc gọi với Lương Hạnh, cất điện thoại trở lại vào túi, mặt thờ ơ, lạnh tanh nhanh chóng dắt bé Mèo.

Bình Luận (0)
Comment