Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 503

Chương 503

“Anh Cố, tôi nghĩ mối quan hệ giữa tôi và anh chỉ có thể dừng lại ở đây. Con đường rộng sau này, ai đi đường nấy. Quan niệm của chúng ta không giống nhau, cũng không nhất thiết phải làm bạn.”

Nói xong, tuy có chút cố sức, nhưng để tránh cho bé Mèo buồn vào lúc này, cô ta bế lấy cô bé xải bước rời đi.

Trên đường trở về, bé Mèo lắc lư trong vòng tay Cung Kì, giống như hiểu được nỗi buồn của cô ta, lần này cô bé không khóc lên ầm ĩ hiếm thấy, chỉ ôm cổ cô ta, ánh mắt nhìn chăm chú vào bóng dáng hiu quạnh kia càng lúc càng xa.

“Chú Cố Thời thật đáng thương.” Cô bé lắc đầu than thở, như một bà cụ non.

Cung Kì không hề đồng ý, thản nhiên sửa lại: “Bé Mèo, một người tự làm tự chịu thì không xứng với hai chữ đáng thương.”

Dưới ánh đèn sáng chói bên đường, mái tóc lòa xòa trên trán của người đàn ông bị gió thổi tung bay. Anh ta đi về phía trước vài bước, dựa vào một gốc cây bên đường, móc điện thoại từ trong túi ra, bấm một dãy số theo trí nhớ của mình.

Giống như thường ngày, giọng nói cuộc gọi thất bại vang lên không chút do dự.

Anh ta còn lặng lẽ nằm trong danh sách đen trong danh bạ của cô ta.

Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại dần tối đen, anh ta chợt cong môi tự chế giễu bản thân, trong đầu lại nghĩ đến chuyện xảy ra khoảng hai mươi phút trước.

Bởi vì đã hứa với bé Mèo từ trước, vừa hay có lý do để thoát khỏi sự oanh tạc của người nhà. Cho nên, sau bữa tối đêm giao thừa, anh ta đã đón bé Mèo từ nhà họ Cung ra ngoài.

Sau khi xem hết phim Tết, đã hẹn với Cung Kì qua điện thoại về thời gian tới đón, thì đợi ở cửa một cửa hàng món tráng miệng.

Nhân tiện mua cho bé Mèo món tráng miệng cô bé thích ăn, nhìn thấy cô bé ăn miệng dính đầy sô cô la, thì cười trêu chọc rồi đưa tay ra lau. Lúc này, Cung Kì vừa khéo chạy tới, thấp giọng chán ghét: “Không có giấy sao?”

Nhìn nước sốt sô cô la trên đầu ngón tay anh ta, người phụ nữ nhíu chặt mày, sau đó lấy khăn giấy trong túi xách ra tiện tay lau đi.

Bé Mèo ngẩng đầu cười “hì hì”: “Mẹ cháu có tính thích sạch sẽ.”

Ngay cảnh này, thật đúng lúc, vừa hay đập vào mắt Tề Uyên đang chuẩn bị bước vào cửa hàng không sai lệch tí nào.

Thấy nét mặt cô ta cứng đờ lại, ngón tay vô thức bấu chặt vào quai túi xách, lặng lẽ đối mặt với ba người cách đó không xa.

Cuối cùng, giống như gặp phải ma, rút chân lui về sau, quay đầu bỏ chạy.

Cũng không biết là đang trốn tránh điều gì.

Cố Thời kịp phản ứng lại, vô thức nhấc chân đuổi theo, nhưng bị Cung Kì đưa tay ngăn lại.

Hai người giằng co qua lại, cuối cùng người phụ nữ bình tĩnh mà thờ ơ nói cho anh ta biết: “Tề Uyên bây giờ là người phụ nữ của Thượng Điền.”

Lời này giống như tiếng sấm, đánh dữ dội vào cánh cửa lòng của người đàn ông, ép trái tim của anh ta phải nghỉ ngơi, thật lâu sau mới trở lại bình thường, sau đó hỏi cô ta với vẻ kinh ngạc và tức giận: “Cô nói gì cơ?”

Cung Kì là người chủ nghĩa thực tế, chán ghét cuộc sống dối người gạt mình và tự oán trách bản thân.

Cô ta cho rằng làm đà điểu là một chuyện trốn tránh đau đớn nhưng lại rất ngu ngốc và hèn yếu. Vì vậy cuối cùng, cô ta lần nữa lại nói với anh một cách chắc chắn và chân thành rằng: “Tề Uyên đã là người phụ nữ của Thượng Điền rồi. Anh có tư cách gì để đuổi theo đây, anh có thể sánh với Thượng Điền sao?”

Lời này không hề có ý giễu cợt, với cô ta mà nói, đó chỉ là một lời tường thuật về sự thật rất đỗi bình thường mà thôi.

Phản ứng sau đó của Cố Thời khiến cô ta vô cùng thất vọng.

Người đàn ông miễn cưỡng: “Không thể nào.”

Đôi mắt anh ta dường như lập tức đỏ bừng lên, rõ ràng trong lòng đã tin, nhưng ngoài miệng vẫn cứ muốn lừa dối bản thân.

“Tin hay không tùy anh.” Ánh mắt Cung Kì lạnh lùng, không thèm liếc nhìn anh ta, nắm lấy tay bé Mèo bước ra ngoài.

Mạch suy nghĩ ập đến, người đàn ông cong môi vì chán nản và cô đơn, sau đó lại mở danh bạ ra, tìm từ trên xuống dưới một số điện thoại trong danh sách đầy người liên lạc, bấm nút quay số.

Vang lên một lúc thì có người bắt máy, giọng nói nũng nịu và quyến rũ của người phụ nữ đầu dây bên kia truyền đến, gọi: “Anh Thời…”

“Ngày Tết nhất, tìm em có chuyện gì không?” Giọng nói của người phụ nữ nhẹ nhàng đến mức có thể khiến người ta hóa thành nước.

Vào lúc này: “thuyết đà điểu” của Cung Kì đột nhiên vọng về trong tâm trí anh ta, những lời muốn nói bỗng chốc đều mắc kẹt trong cổ họng. Lại nghe bên kia hỏi tới một lúc lâu, anh ta bất chợt hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn đường phố trống không ở phía trước, nhếch miệng cười.

Bình Luận (0)
Comment