Triêu Sinh Mộ Tử

Chương 14


* Đế Tôn Ma Giới hắc liên hoa Băng × Mèo hoang cao ngạo siêu độc miệng Cửu
* Có sự góp mặt của hệ thống!!!
* Thẩm Thanh Thu cùng Thẩm Cửu hoán đổi thân thể!
* Góc nhìn của Thẩm Cửu
_____________________
Thẩm Cửu đã sớm dự định vừa đến nơi sẽ nói cho Lạc Băng Hà kia biết mình không phải sư tôn của hắn.

Nhưng lại không ngờ rằng chẳng những hắn không tin, mà còn tủi thân trốn đến một mảnh đất rồi ngồi xổm một góc trồng nấm.

Nhìn dáng vẻ buồn bã thuần thục kia kìa, nhất định không phải lần đầu tiên trồng nấm đâu.

Với vốn từ nghèo nàn của mình, Thẩm Cửu đi tới trước mặt hắn, kéo vạt áo lên ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn hắn rồi nói: “Ngươi muốn thế nào?”
“Sư tôn muốn thế nào thì cứ làm thế đó đi.

Sư tôn nói người không phải sư tôn của ta, thì cứ…” Lạc Băng Hà lắp bắp, vẫn không nói được câu sau.

Dừng một chút lại đổi giọng, “Sư tôn mãi mãi là sư tôn của ta, sư tôn từng nói sẽ không vứt bỏ đệ tử.”
“Người nói là sư tôn của ngươi.”
“Người mới chính là sư tôn của ta.”
“...”
Thẩm Cửu thật không biến nên nói thế nào.

Gió thổi qua, làm tán trúc kêu xào xạc, hai người đang ngồi xổm, mặt đối mặt, mắt đối mắt.

Không ai nói một lời, cảnh tượng có mấy phần quỷ dị.

Chợt nhớ tới Lạc Băng Hà nguyên tác chỉ cần nhìn qua ánh mắt liền biết hắn và Thẩm Thanh Thu khác nhau.

Hắn đột nhiên đưa tay, giật giật ống tay áo của Lạc Băng Hà, nói: “Lạc Băng Hà, ngươi nhìn ta đi, nhìn ta.”
“Đệ tử vẫn luôn dõi theo sư tôn.”
“...Vậy ngươi có phát hiện ánh mắt ta thay đổi hay không?”
Lông mày tinh xảo của Lạc Băng Hà nhíu lại, giống như không hiểu ý của hắn.

“Ánh mắt, ánh mắt.

Sư tôn của ngươi có ánh mắt hiền từ nhiều hơn ta đúng không? Ngươi nhìn ta đi, ánh mắt ta hận không thể giết ngươi đó.”

Lạc Băng Hà nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

Khuôn mặt giống nhau như đúc, trước đó không lâu còn mới vui vẻ trên giường, cho nên bây giờ Thẩm Cửu không thể nhìn thẳng vào mắt của hắn được.

Mặc kệ là Lạc Băng Hà nguyên tác hay là Lạc Băng Hà bây giờ.

Ánh mắt Thẩm Cửu lấp lóe, gương mặt không hiểu sao lại nóng lên.

Lạc Băng Hà nghiêm túc nhìn hắn một hồi, lại cúi đầu xuống: “Sư tôn luôn kể những chuyện mà đệ tử nghe không hiểu.

Cho dù là khi một mình ngồi cùng đệ tử, hay là ngồi cùng với người khác, nhất là khi sư tôn cùng Thượng… sư thúc ngồi lại một chỗ.

Giống như là tìm được tri âm tri kỷ vậy… Hơn nữa… mấy ngày gần đây sư tôn rất lạ.

Không cho đệ tử lại gần, ngủ cùng cũng không cho phép, bây giờ đến cả cái ôm bình thường nhất cũng không cho…”
Ban đầu, Lạc Băng Hà định giả bộ đáng thương, kết quả khi nói tới mấy lời đó lại thấy mình thật sự đáng thương.

Hắn bắt đầu ngậm ngùi, nháy mắt một cái, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống đất kêu ‘lạch cạch’ một tiếng, nói: “Sư tôn có phải đã chán ghét đệ tử rồi, cảm thấy ở cùng đệ tử không còn ý nghĩa gì nữa đúng không?”
Vừa nhìn thấy Lạc Băng Hà khóc, Thẩm Cửu hoảng hốt một chút.

Hắn chưa từng gặp Lạc Băng Hà khóc lóc thật sự, mấy lần trước cũng chỉ là giả vờ giả vịt, trời chớp nhưng không mưa.

Huống hồ Lạc Băng Hà trong ấn tượng của hắn đừng nói là khóc, đến chịu thua cũng chưa từng thấy.

Người Lạc Băng Hà to lớn như vậy, nhưng lúc này lại co ro một chỗ, tròn như quả bóng, giống như một đứa trẻ đang tủi thân.

Trên người hắn lại mặc trang phục đệ tử màu trắng, càng lộ ra mấy phần khí khái anh hùng, hoàn toàn không có hình bóng của Ma giới Đế Tôn, mà chỉ là một đệ tử bình thường.

Thẩm Cửu lo lắng đến bạc đầu, Lạc Băng Hà của hắn trước đó đã dặn, hắn và Lạc Băng Hà này phải cách xa nhau ba trượng, nhưng bây giờ hắn không để tâm tới, nâng tay áo lên, nắm lấy tay áo lau nước mắt cho Lạc Băng Hà: “Ngươi, ngươi khóc lóc cái gì? Ta chưa có làm gì ngươi hết mà.”
Vừa lau nước mắt vừa buồn bực trong lòng, Lạc Băng Hà nói gần đây sư tôn không cho hắn tới gần cái gì chứ.

Hắn đã rất cố gắng dựa theo tính cách Thẩm Thanh Thu mà sinh hoạt ở đây.

Nếu là Thẩm Thanh Thu, hẳn là hai người càng trong mật thêm dầu, tại sao lại để hắn có cảm giác ‘Sư tôn không muốn mình’ chứ?
Giống như nhìn thấy Thẩm Cửu đang mệt mỏi vì suy nghĩ nát óc, hệ thống sử dụng khả năng của mình nói cho Thẩm Cửu câu trả lời: "Nhiệt tình nhắc nhở, bởi vì Thẩm Thanh Thu đang nhận trừng phạt, là đối tượng chịu trừng phạt của Lạc Băng Hà nguyên tác thay cho ngài, cho nên…”
Hệ thống vừa nói đúng trọng tâm thì ngưng, Thẩm Cửu đột nhiên hiểu ra.


Ngay từ đầu, khi Thẩm Thanh Thu đến thế giới nguyên tác, Lạc Băng Hà nhất định đã lăng nhục hắn đủ kiểu.

Nên dù trở về đây, biết rõ đệ tử của mình nhưng hắn nhất định cũng sẽ vì sợ gương mặt Lạc Băng Hà nguyên tác mà né tránh.

Nhưng hai ngày nay, mặc kệ là Lạc Băng Hà nguyên tác hay Lạc Băng Hà bây giờ, thì đều có thái độ tốt hơn nhiều rồi.

Thẩm Thanh Thu hẳn là không còn sợ bóng ma tâm lý Lạc Băng Hà nữa đúng không?
Thẩm Cửu nghĩ, rồi vỗ vai Lạc Băng Hà, nói: “Sư tôn của ngươi rất nhanh sẽ xuất hiện, cho ngươi đến gần, đừng có gấp.”
Lạc Băng Hà ngẩng đầu, im lặng nhìn hắn.

Thẩm Cửu bỏ qua ánh mắt ủy khuất của Lạc Băng Hà, hỏi: “Ngươi đã tìm ra nguyên nhân Tâm Ma kiếm mất khống chế chưa?”
Lạc Băng Hà méo miệng, lẩm bẩm nói: “Tìm ra rồi, không gian thay đổi nên Tâm Ma kiếm mới mất kiểm soát, mà không gian bị bóp méo càng nặng hơn.”
“Dù vậy ngươi cũng không cần gấp.

Có lẽ mấy ngày nữa mọi chuyện sẽ trở lại như trước thôi.” Thẩm Cửu phe phẩy quạt xếp trong tay, nói.

Hắn nhớ là nhiệm vụ trừng phạt của Thẩm Thanh Thu cũng sắp kết thúc, nhiều nhất là hai ba ngày tới.

Hai thế giới sẽ lại triệt để song song với nhau, trở lại vị trí ban đầu.

Đến lúc đó, có thể gọi Thẩm Thanh Thu đến dỗ dành tên đồ đệ dính người này của hắn.

Thân hình cao gầy của Lạc Băng Hà đứng thẳng lên, trông cao hơn Thẩm Cửu nửa cái đầu.

Không biểu cảm, lộ rõ phong thái của bậc Đế Tôn: “Sư tôn lại nói mấy thứ mà đệ tử không hiểu nữa rồi.

Cái gì trở về như cũ? Có gì thay đổi sao? Tại sao sư tôn giống như biết hết tất cả mọi thứ vậy?”
Nội tâm Thẩm Cửu như muốn nói ‘ta thật sự biết hết mọi chuyện đó’.

Thẩm Cửu lắc đầu, biết dù nói cùng tên này nửa ngày thì hắn cũng không thể chấp nhận được.

Trong cái trò trừng phạt này, người bị hại lớn nhất vẫn là hai đứa nhóc Lạc Băng Hà, người bên cạnh mình thay đổi cũng không hay biết.

Nhất là trước mặt vừa mới yêu thương nhau, đột nhiên Sư tôn không thương yêu nữa, mà còn đánh hắn.


Hai người đứng tại rừng trúc hồi lâu, Thẩm Cửu muốn kéo Lạc Băng Hà ra khỏi đây với mình, nhưng không biết là do Lạc Băng Hà trồng nấm đến nghiện hay gì, vẫn đứng yên một chỗ không muốn đi.

Thẩm Cửu giận đến nổi suýt nữa thật sự mặc kệ hắn ở rừng trúc luôn rồi.

Đúng lúc này, Minh Phàm chạy tới.

Thẩm Cửu ngẩng đầu lên nhìn, Minh Phàm nói: “Sư tôn, Thượng sư thúc tới.”
Thẩm Cửu gật đầu, còn chưa kịp lên tiếng, giọng nói lạnh lùng của Lạc Băng Hà lại vang lên sau lưng: “Tại sao hắn luôn chạy đến đây?”
Quay đầu lại nhìn, biểu cảm tủi thân lúc nãy của hắn đã biến đi đâu mất, chỉ thấy sắc mặt lạnh lùng, thấp giọng nói: “Đuổi đi!”
Nhìn ánh mắt của hắn, Minh Phàm bị dọa đến co rúm người lại, nhìn về phía Thẩm Cửu xin giúp đỡ.

Thẩm Cửu phất tay bảo hắn lui xuống trước.

Đợi khi Minh Phàm đi xa, Thẩm Cửu không nói hai lời cầm chiếc quạt gõ vào đầu Lạc Băng Hà một cái.

Lạc Băng Hà có ủy khuất hắn không dỗ được, nhưng Ma tôn thích gây sự hắn có biện pháp trị.

Thẩm Cửu lạnh lùng nói: “Đây chính là thái độ ngươi nên có đối với sư thúc sao?”
“Nhưng hắn đến quá thường xuyên!” Lạc Băng Hà lên án, sau đó sắc mặt u ám nói ra dự định: “Trở về Ma giới ta sẽ ném hắn cho Mạc Bắc Quân, bắt hắn ở đó cả đời không cho về Thương Khung Sơn nữa.”
Thẩm Cửu: “...”
Lần này, dù Lạc Băng Hà không muốn ra khỏi rừng trúc nhưng vẫn phải đi ra, vì hắn sợ sư tôn của hắn bị người khác gắp đi mất.

Thẩm Cửu vào trúc xá, gặp Thượng Thanh Hoa.

Nghĩ đến cái gì đó, bỗng nhiên quay người lại nhốt Lạc Băng Hà ngoài cửa.

Dừng một chút, cảm thấy chưa đủ, lại nói thêm một câu: “Đi trồng nấm tiếp đi.”
Ngoài cửa, vẻ mặt Lạc Băng Hà tràn đầy nghi hoặc, hắn thế mà lại bị sư tôn của mình nhốt ngoài cửa sao? Mà sư tôn lại ở cùng một nam nhân khác, cô nam quả nam ở chung một phòng...!
Lạc Băng Hà đưa tay muốn mở cửa, bên trong lại truyền ra giọng uy nghiêm của Thẩm Cửu: “Không cho phép ngươi vào!”
Lạc Băng Hà xác định, hoàn toàn đứng ngốc ở bên ngoài, cùng lúc đó, hắn chợt bị sốc đến mức không kịp phản ứng.

Không thấy người tiến vào, Thẩm Cửu mới quay đầu lại, nhìn Thượng Thanh Hoa.

Người sư đệ này rất có ý tứ, dù đôi khi nói mấy chuyện hắn nghe cũng không hiểu, đôi lúc sẽ gọi hắn là ‘Dưa huynh’, Thẩm Cửu thật sự không rõ nó có nghĩa gì.

Trên thế gian này, ngoại trừ hắn còn có người thứ hai có hệ thống, hắn tin chỉ có Thượng Thanh Hoa mới hiểu hắn.

Cho nên lúc nãy mới gấp gáp đi cầu thầy thuốc mà nhốt nhóc con kia ở ngoài.

Thượng Thanh Hoa không nghĩ bản thân sẽ thấy cảnh này.

Thẩm Cửu chớp mắt di chuyển tầm nhìn, đôi mắt phượng hẹp dài hững hờ nhìn thắng, Thượng Thanh Hoa thấy vậy khẽ run rẩy, nhỏ giọng nói: “Dưa, Dưa huynh, huynh làm sao vậy?”

Thẩm Cửu cau mày: “Ngươi đừng gọi ta là Dưa huynh.”
“Không phải, Dưa huynh, hôm nay huynh có chút là lạ, đến Băng ca mà huynh cũng dám nhốt ở bên ngoài sao?”
Thẩm Cửu lườm hắn: “Ta làm vậy không được sao?”
Thượng Thanh Hoa lắc đầu: “Được, đương nhiên là được, huynh là nhất, nhất huynh rồi.”
“...” Thẩm Cửu luôn cảm thấy dù có nói thêm gì đi nữa, tên này đều nghe mà không có hiểu.

Thế là Thẩm Cửu đưa tay đánh gãy lời của hắn, giành nói: “Hệ thống của ngươi gần đây nhất có nói gì không?”
Thượng Thanh Hoa nói: “Có chứ, tại sao lại không có? Lại nói, Dưa huynh lần trước huynh đúng là không cho ta mặt mũi, cứ thế mà đi, một chút chuyện nhỏ cũng không chịu giúp ta! Làm hại ta bị hệ thống trừ đi rất nhiều điểm sướng của nhân vật chính đó.”
Thẩm Cửu nói: “Vậy ngươi có biết, gần đây Thẩm Thanh Thu lại nhận trừng phạt từ hệ thống không?”
“Hả?”
Thẩm Cửu ‘chậc’ một tiếng, ngồi trên bộ bàn làm từ gỗ trinh nam, Thượng Thanh Hoa ngồi đối diện, mặt đối mặt nhìn Thượng Thanh Hoa mà nói: “Ta không phải Thẩm Thanh Thu.”
“Ta biết mà, ngươi là Dưa huynh.” Thượng Thanh Hoa cứ như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, nói mãi mà không chịu hiểu.

“...!Ta cũng không phải Dưa huynh gì đó.”
Thương Thanh Hoa khó hiểu hỏi: “Vậy ngươi là ai?”
“Ta ——” Thẩm Cửu nghẹn lại, cụ thể mà nói hắn chính là Thẩm Thanh Thu, nhưng lại không phải tên Thẩm Thanh Thu này mà là Thẩm Thanh Thu nguyên tác, mà còn là nửa đường xuyên đên đây…
Đột nhiên, Thẩm Cửu nhớ đến hắn còn một cái tên, nắm chặt chiếc quạt xếp trong tay, giống như bởi vì hắn sắp nói ra tên này mà trở nên khẩn trương lo lắng.

Dù sao, hắn cũng lâu rồi chưa dùng lại tên này, hắn cũng không cho phép người khác gọi tên này nữa.

Ở thế giới của hắn, hay ở thế giới của Thẩm Thanh Thu, người mang tên này đều đã chết rồi.

“Ta… là Thẩm Cửu.”
Thượng Thanh Hoa nghe xong, sắc mặt khó hiểu ngay từ đầu chuyên thành mờ mịt, suy nghĩ một hồi lại biến thành ngạc nhiên, cuối cùng cả mặt mũi hắn tràn đầy sự hoảng sợ.

Hắn chỉ vào Thẩm Cửu, đôi mắt trừng lớn lên hiện rõ con ngươi tròn xoe: “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi —— ngươi là Thẩm ——”
Lời nói còn chưa dứt đã bị Thẩm Cửu nhét quạt xếp vào, chặn miệng lại.

Thương Thanh Hoa bị dọa đến run hết cả người.

Lúc Thẩm Cửu đưa cây quạt đến trước miệng hắn, hắn thiếu chút nữa hai chân đạp loạn, đảo mắt giả chết rồi.

“Ưm, ưm, ưm!”
Thẩm Cửu hạ giọng nói: “Bây giờ, ta nói điều này cho ai người đó cũng không tin ta.

Cho nên ngươi cũng đừng la lớn, biết không?”
Thượng Thanh Hoa ưm ưm, gật nhẹ đầu.

Thẩm Cửu rút quạt xếp lại, nhìn thấy nước bọt trên cây quạt, lập tức lộ ra vẻ ghét bỏ, để lại quạt trên mặt bàn.

Thượng Thanh Hoa cẩn thận, từng li từng tí nhìn cây quạt, rồi lại cẩn thận từng li từng tí nhìn điệu bổ ghét bỏ đến chết kia của Thẩm Cửu, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy nói: “Cửu………………… Cửu ca, ngươi, ngươi thuộc chòm sao Xử Nữ đúng không?”.

Bình Luận (0)
Comment