Triêu Sinh Mộ Tử

Chương 15


* Đế Tôn Ma Giới hắc liên hoa Băng × Mèo hoang cao ngạo siêu độc miệng Cửu
* Có sự góp mặt của hệ thống!!!
* Thẩm Thanh Thu cùng Thẩm Cửu hoán đổi thân thể!
* Góc nhìn của Thẩm Cửu
_____________________
Thẩm Cửu không tiếp tục nhìn vào cây quạt đáng nữa, mà ngẩng đầu không cảm xúc nhìn Thượng Thanh Hoa, nghiêm mặt hỏi: “Chòm sao Xử Nữ là gì?”
“À, không, không có gì.

Ta tùy tiện hỏi vậy thôi, nó giống với thuộc tính cung hoàng đạo ấy, có liên quan đến ngày sinh.

Nhưng đây không phải trọng điểm, ngươi có thể bỏ qua ha ha ha.”
Thẩm Cửu rũ mắt xuống, trầm ngâm một lúc, đột nhiên duỗi một ngón tay ra, suy nghĩ rồi nói: “Ngày sinh của ta là ngày 23 tháng 8.”
“...”
Thượng Thanh Hoa bấm ngón tay tính nhẩm, con mẹ nó thật đúng là cung Xử Nữ!!!
“Không đúng, sao ngươi biết ngày sinh của ngươi là 23 tháng 8?” Thượng Thanh Hoa đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, quay đầu hỏi.

“Tại sao ta lại không thể biết?”
“Ta còn không biết, ngươi làm sao có thể biết?”
Thẩm Cửu nhíu mày: “Ngươi lảm nhảm cái gì đó?”
“Ừ… không phải, đại ca, ta sai rồi.

Huynh muốn biết là biết liền, không sai, ngày sinh của huynh chính là 23 tháng 8.”
Thẩm Cửu nghe thấy vậy, mím môi, theo thói quen định dùng quạt che nửa mặt, phe phẩy tay, nhưng lại nhớ ra cây quạt không còn nằm ở trên tay nữa.

Thẩm Cửu đành bỏ qua, nhìn đi nơi khác, thấp giọng nói: “Ta cũng không biết ngày sinh của ta, ngày 23 tháng 8 là ngày ta bái nhập Thương Khung Sơn phái.”
Nghe vậy, Thương Thanh Hoa trầm ngâm rồi nói: “Thật là trùng hợp.”
Thẩm Cửu: “Trùng hợp cái gì?”
“Dưa huynh… Ý ta là Thẩm Thanh Thu ở thế giới này có cùng ngày sinh với ngươi.” Thượng Thanh Hoa bấm ngón tay đếm nhẩm theo lịch âm dương.

Tính theo lịch âm lẫn lịch dương năm nay, hóa ra hai người bọn họ có cùng ngày tháng sinh.

Thẩm Cửu ngây người, hắn không ngờ tới Thượng Thanh Hoa lại biết ngày sinh Thẩm Thanh Thu.

Không biết đang nghĩ đến cái gì, hai mắt Thẩm Cửu hơi mờ mịt.

Sẽ không có ai nhớ kỹ đến sinh nhật Thẩm Cửu cả, ngay cả chính hắn cũng vậy.


Bóng bị mặt trời chiếu nghiêng đi, Thẩm Cửu và Thượng Thanh Hoa nói chuyện với nhau câu được câu mất, vậy mà tốn hơn nửa canh giờ.

Ngoài cửa có thể thấy rõ hình bóng của Lạc Băng Hà.

Mặc dù không thể vào nhưng hắn vẫn đứng đó, canh giữ một tấc cũng không rời.

Giống như chỉ cần người bên trong gọi một tiếng, liền có thể nhìn thấy Lạc Băng Hà ngay lập tức.

Thẩm Cửu không muốn đối mặt với Lạc Băng hà trong cơ thể của Thẩm Thanh Thu này nữa.

Hắn biết hắn thua kém rất nhiều so với Thẩm Thanh Thu.

Một tri kỷ, ân cần từng li từng tí - Lạc Băng Hà, tâm tư thiếu nữ - Lạc Băng Hà, hắn không thể chăm sóc được.

Dừng một chút, hắn bèn đổi sang chủ đề khác: “Thẩm Thanh Thu nhận trừng phạt ở bên thế giới của ta.

Chắc tầm hai ngày nữa sẽ kết thúc.

Chờ sau khi ta trở về, ngươi phải tìm cơ hội để Thẩm Thanh Thu nói Lạc Băng Hà kia biết.

Trong khoản thời gian này, kẻ đối với hắn không được tốt không phải là Thẩm Thanh Thu sư tôn của hắn mà là một kẻ khác đến đoạt xá sư tôn hắn.”
Thượng Thanh Hoa sững người một chút: “Không phải...”
"Không lẽ Thẩm Thanh Thu không nói cho hắn biết về hệ thống? Cho nên dựa theo cái lòng tin của Lạc Băng Hà đối với Sư tôn của hắn, chắc chắn sẽ không tin rằng Sư tôn bị hoán đổi.

Ngươi có thể tìm một lời giải thích phù hợp khác nói cho hắn biết, để hắn có thể tiếp nhận loại chuyện này.”
“...Cửu ca, ta không nghe lầm chứ? Là Dưa… Thẩm Thanh Thu nhận hình phạt đi đến thế giới của ngươi, hoán đổi linh hồn với ngươi, làm sao lại thành ngươi đoạt xá thân thể Thẩm Thanh Thu được?”
“Lạc Băng Hà nhất định sẽ không muốn Sư tôn của hắn phải chịu phạt.

Nếu nói ra cho hắn biết, hắn nhất định sẽ quấn chặt lấy giằng co với hệ thống.

Quá phiền phức.

Thay vì vậy, còn không bằng nói rằng ta đoạt xá thân thể này sẽ tốt hơn, như vậy hắn cũng chỉ co thể chán ghét căm hận ta - một người căn bản không tồn tại ở thế giới này.

Ngược lại lại đơn giản và bớt đi một việc… Ngươi nhìn ta làm gì?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy… không phù hợp với thiết lập của ngươi… ha…”
Thẩm Cửu hiếm khi nở nụ cười: “Thượng Thanh Hoa, ngươi cũng xuyên đến sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”

“Ở thế giới kia, ngươi làm nghề gì?”
“A, không có làm gì, chỉ là một tay viết nhị lưu mới nhập môn.”
Thẩm Cửu gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ rồi nói: “Tới nơi này, có lẽ là không thích ứng được đi.” Nửa câu sau của hắn có chút trống rỗng.

Thượng Thanh Hoa nghe không rõ, không biết có phải là mình đang gặp ảo giác hay gì khác không.

“Đặc biệt là đụng trúng vị sư huynh như ta…”
“À… hả?”
“Không có gì, Thẩm Thanh Thu xuyên đến đây rât tốt, ít nhất hắn cùng sư huynh đệ các ngươi rất hòa thuận.”
Thượng Thanh Hoa lúng túng nhìn mặt bàn, vặn vẹo cả người, muốn nói cái gì đó mà lại thôi.

Nhưng vẫn không khỏi áy náy trong lòng, nói nhỏ với Thẩm Cửu một câu: “Thật xin lỗi, Thẩm Cửu.”
Thẩm Cửu bị gọi thẳng tên nên có chút kinh ngạc nhìn Thượng Thành Hoa, nhưng đối vơi ba chữ kia lại càng tò mò hơn: “Xin lỗi?”
Thượng Thanh Hoa ngập ngừng rồi nói: “Kỳ thật cuộc sống của ngươi có thể sẽ không phải thê thảm như vậy, nhất là… khi ngươi còn bé.”
Thẩm Cửu khựng lại một chút, không hiểu tại sao hắn lại tự nhiên nói như vậy.

Nhưng mà cũng đã lâu rồi, cho dù trong lòng Thẩm Cửu có bận tâm đến đi nữa, nói ra cũng có vẻ giả tạo, chỉ làm như không có việc gì lắc đầu, nói một câu: “Không có gì, ai chẳng biết ta lúc trước có bao nhiêu xấu xa, quen rồi."
Thẩm Cửu xác nhận xem sắp hết giờ trừng phạt chưa với hệ thống một lần nữa.

Sau đó liền định đuổi Thượng Thanh Hoa rời đi.

Nhưng cái hệ thống luôn lạnh lùng ít nói này, lần đầu tiên lại nói thêm một câu sau khi trả lời câu hỏi của Thẩm Cửu: “Còn một hình phạt cuối cùng…”
Thẩm Cửu ‘ồ’ lên một tiếng, nói: “Mấy lời này ngươi nên nói với Thẩm Thanh Thu, nói với ta có tác dụng gì.”
Hệ thống lại như thường lệ, không nói thêm lời nào.

Tiễn Thượng Thanh Hoa ra ngoài.

Ở bên ngoài, Lạc Băng Hà không biết đã đứng đó bao lâu, lập tức theo sát.

Đột nhiên chen vào giữa hai người, kéo Thẩm Cửu ra xa thật xa khỏi Thượng Thanh Hoa.

Thẩm Cửu không khó chịu, Thượng Thanh Hoa cũng đã quá quen rồi, ngươi và ta ai cũng không tức giận.

Thẩm Cửu cũng không xấu hổ, chỉ nói: “Vừa rồi chúng ta nói chuyện bên trong ngươi đều nghe thấy hết đúng không?”
Lạc Băng Hà vẻ mặt mất hứng nói: “Ta nghe được, nhưng lại không hiểu, cho nên ta dứt khoát không nghe nữa.”

Tiễn Thượng Thanh Hoa đi rồi, cùng Lạc Băng Hà trò chuyện câu được câu mất.

Lúc quay về trúc xá ở Thanh Tĩnh phong, bầu trời đột nhiên u ám, mây đen dày đặc.

Vốn chỉ là một ngày trời đầy mây, nay lại càng thêm u ám mấy phần.

Những lớp mây đen chồng chất và hạ thấp xuống, khiến bầu trời u tối không một tia sáng.

Thẩm Cửu ngẩng đầu nhìn lên trời, giả bộ nói một câu: “Sắp có trở trời.”
Lần đầu tiên, Lạc Băng Hà ở bên cạnh mà không nói chuyện, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Thẩm Cửu, như đang thăm dò.

Hai người đi hết một quãng đường, đến trúc xá, chỉ còn lại hai người Thẩm Cửu và Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà mới đuổi kịp Thẩm Cửu, đi tới trước mặt hắn, nhìn Thẩm Cửu đang ngồi uống trà, đột nhiên hỏi: “Sư tôn ta đang ở đâu?”
Thẩm Cửu nhấp một ngụm trà do Lạc Băng Hà pha, hơi nguội nhưng không ảnh hưởng đến vị giác, hơi chua chát, giống như nội tâm của hắn vậy.

Tâm trạng Thẩm Cửu bây giờ đầy cay đắng.

Hắn ngẩng đầu, nói: “Sư tôn của ngươi thích uống loại trà đắng vậy sao?”
Lạc Băng Hà đáp: “Sư tôn sẽ uống trà kèm với một chút điểm tâm.”
Thẩm Cửu nhìn thoáng qua đĩa điểm tâm nhỏ xinh xắn trên bàn, một miếng cũng chưa từng được động vào, hoàn hảo nguyên vẹn ở chỗ đó.

Dĩa này đã sớm được để ở đây, Thượng Thanh Hoa biết rõ món điểm tâm này bình thường chỉ có Thẩm Thanh Thu được ăn, cho nên không dám đụng vào, Thẩm Cửu lại không hề để tâm tới mấy món điểm tâm.

Hắn nhìn chằm chằm món điểm tâm nho nhỏ kia, đột nhiên vươn tay, dùng bàn tay trắng nõn thon dài vân vê một khối điểm tâm để vào miệng.

Lạc Băng Hà hơi mím môi.

Bánh ngọt mềm như sắp, tan trong miệng, dịu ngọt bốn phía mà không hề ngấy chút nào.

Nhưng Thẩm Cửu ăn không quen, chỉ ăn một miếng còn lại không muốn ăn nữa.

Lạc Băng Hà im lặng hồi lâu, nói: “Đây là món Sư tôn thích ăn nhất.”
Thẩm Cửu gật đầu: “Không tệ.” Dừng một chút, lại ngẩng đầu lên, “Đây là ngươi làm sao?”
Lạc Băng Hà ‘ừ’ nhỏ một tiếng, rất khó nghe thấy được.

Thẩm Cửu không nói thêm nữa, toàn tâm toàn ý thưởng thức loại trà có hương vị hơi chát kia.

Thẩm Cửu phẩm trà vô cùng tốt.

Lúc vào Thương Khung Sơn phái, bái nhập Thanh Tĩnh phong, Thẩm Cửu có thể dùng một chút kinh nghiệm về trà biết được đâu là trà thượng hạng, đâu là trà chưa đủ tốt, người nào pha trà chưa đủ thâm hậu.

Thẩm Cửu vì muốn lấy lòng lão già phong chủ, đã tự tay đi pha trà tâm đắc cho lão, tay nghề cũng được coi là thợ cao cấp.


Đương nhiên kỹ thuật pha trà của Lạc Băng Hà không bằng Thẩm Cửu, nhưng khó có được loại trà mà Thẩm Cửu nói ‘không tệ lắm’.

Hắn uống từng ngụm, Lạc Băng Hà chỉ đứng nhìn.

Mãi cho đến khi chén trà cạn đáy, Lạc Băng Hà mới khô khốc nói một tiếng: “Ngươi cùng Thượng sư thúc nói gì ta đều nghe được.

Mặc dù không hiểu lắm, nhưng đại khái có thể biết các ngươi đang nói về cái gì… Ngươi… không phải Sư tôn của ta đúng không? Nói đúng hơn là… không phải Sư tôn bây giờ của ta.”
Thẩm Cửu cười, hỏi hắn: “Khi còn nhỏ, ngươi có cảm thấy có một lúc nào đó sư tôn bắt đầu đối xử tốt với ngươi không?”
Lạc Băng Hà mím môi, nói: “Ngươi đừng có chọc ghẹo ta.

Từ nhỏ đến lớn, ta vẫn tin những hành vi từ thuở ban đầu của người cũng là vì muốn ta đạt được nhiều thành tựu.”
“Nhưng ngươi không cảm thấy, từ đó đến nay, Thẩm Thanh Thu đều dung túng ngươi vô hạn sao?”
Lạc Băng Hà nhìn Thẩm Cửu, đột nhiên nói: “Kỳ thật, đều giống nhau.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Sư tôn đã từng nói Ma tộc và nhân loại không có cách nào cùng tồn tại.

Đã từng đánh ta rớt xuống vực thẳm Vô gian, đã từng trốn tránh ta sau khi thấy ta thoát được nơi đó, rời xa ta.

Mặc kệ là sư tôn khi ta còn nhỏ, hay sư tôn khi ta đã lớn lên, nói chung đều là vì sự nghiệp giúp ta trở thành Ma giới Đế Tôn mà thôi.”
Thẩm Cửu không hiểu được hắn đang nói cái gì, chỉ có thể giữ im lặng.

Lạc Băng Hà dừng một chút, nói: “Ngươi không xấu, chỉ là có lúc bị thứ gì đó vô hình bức bách, dẫn dắt tất cả mọi người dựa theo vận mệnh đã an bài, bất kể là ai đều bị thứ đó trói buộc lấy.

Lạc Băng Hà ta chính là cố gắng thoát khỏi loại trói buộc xiềng xích này.

Nhưng kết quả Thương Khung Sơn vẫn bị ta phá hủy một nửa, Ma giới vẫn ủng hộ ta xưng tôn, nhân loại vẫn không có cách nào chấp nhận ta.

Có lẽ điều duy nhất giúp ta thoát khỏi xiềng xích này, chính là để Sư tôn không có cách nào rời bỏ ta, mãi mãi ở bên cạnh ta.”
“Chuyện này, sư tôn của ngươi cũng không có trách ngươi.”
Lạc Băng Hà vừa nghe liền hiểu.

Còn hiểu rõ đến mức khiến Thẩm Cửu sững sờ hồi lâu, mới có thể chấp nhận rằng Lạc Băng Hà trước mặt này chính là người được Thẩm Thanh Thua kia nuông chiều từ nhỏ.

Hắn còn tưởng rằng tên Ma giới Đế Tôn này chỉ có vẻ ngoài, không nghĩ tới Lạc Băng Hà chung quy vẫn là luôn là Lạc Băng Hà, nên tất nhiên phải là kẻ có đầu óc.

Lạc Băng Hà nguyên tác đoán ra được Thẩm Cửu cùng Thẩm Thanh Thu trao đổi linh hồn, cũng đoán ra là do Tâm ma kiếm bóp méo không gian.

Mà Lạc Băng Hà này lại suy luận ra một cái gì đó vô hình khiến mọi thứ thay đổi như thế này.

Hai đứa Lạc Băng Hà, dù vận mệnh và trải nghiệm khác nhau, nhưng cả hai đều nhạy bén, đều nhìn rõ toàn bộ sự việc.

Sau đó ghép những mảnh nhỏ rời rạc lại với nhau, hoàn thành toàn bộ câu chuyện một cách cơ bản và hoàn chỉnh..

Bình Luận (0)
Comment