Trịnh Tổng Chồng Cô Muốn Trèo Tường

Chương 1


"Trịnh tổng, tháng này dự án đầu tư của chúng ta bên S.A doanh thu thấp hơn dự kiến, số vốn lưu động của quý công ty mất đi một khoản nhỏ...." Trong hành lang tối không một chút ánh sáng, tiếng bước chân vang lên đều đặn trong không gian tĩnh mịch...
Cô thư kí đi sau khẽ đẩy gọng kính "Trịnh tổng, tôi nghi ngờ trong tổ đầu tư có nội gián!"
Hai người đi xuống một căn phòng dưới hầm tối.

Người phụ nữ ngồi phịch xuống ghế, ngón tay thon dài đẹp đẽ khẽ lướt trên tập giấy, nở nụ cười mê hồn
"Nội gián à?" Trịnh Hy ngả người ra phía sau, đáy mắt vụt qua tia tăm tối "Đuổi hết người ban A cho tôi!"
Cô thư kí lập tức bắt vào trọng điểm " Ý của Trịnh tổng bọn họ là kẻ đầu sỏ?!"
"Không." Trịnh Hy lắc đầu "Là người khác, tôi xử được."
Dừng một lúc, cô nói tiếp " Thiếu bao nhiêu tiền thì bù vào khoảng trống, tiếp tục dự án." Tiền cô không thiếu, kiếm lại rất dễ dàng.
*Ting! Ting! Ting!*
Điện thoại của cô vang lên ba tin nhắn liên tiếp.

Trịnh Hy không quan tâm, lấy áo khoác rồi đi về.

[...]
"Cô chủ, mừng cô trở về." Một người đàn bà mập mạp chạy ra đón cô, người hầu nhìn thấy cô đều cúi rạp xuống.

Trịnh Hy không để ý đến bọn họ, sải bước dài vào trong nhà.
"Vợ à, em về rồi!" Một thân hình cao lớn chắn ngang trước mặt , dang hai tay hướng về phía cô.
Trịnh Hy không nói một lời giơ tay nhằm vào cổ đối phương bóp chặt.
"Cô chủ!" Dì Phương đi sau cô bị hành động này dọa cho sợ hãi, vội vã nắm lấy tay cô kéo ra.
"Cút!" Trịnh Hy quát lên, đẩy bà ta ngã xuống sàn.

Cô cười nửa miệng đầy châm biếm, ngón tay càng siết chặt lại
" Phùng Doãn Kha, dám giở trò sau lưng tôi, gan anh lại lớn hơn rồi!"
Sắc mặt hắn dần tái lại, bàn tay cô gái trước mặt như gọng kìm sắt chỉ trực bẻ gãy cổ hắn.

Phùng Doãn Kha không phản kháng, hắn thều thào "Vợ à, em định giết chồng mình sao?"
"Cô chủ, thiếu gia sắp không chịu nổi rồi, cô làm ơn buông cậu ấy ra đi!"
Dì Phương ôm lấy chân cô, cả người khẩn trương hết cả lên nhìn người đàn ông trước mặt.

Dù sao cũng là vợ chồng, cô chủ lại có thể làm như thế!
Trịnh Hy hừ lạnh, móng tay ấn xuống "xoẹt" một tiếng, trên cái cổ cao gầy của hắn lập tức chảy xuống những giọt máu đỏ tươi rơi từng hàng thấm đẫm cổ áo trắng, hằn lên cổ là những vết tím sậm.

Hắn mỉm cười, nắm lấy tay cô
"Anh xin lỗi, chỉ khi anh làm như vậy, em mới về nhà sớm hơn, nhìn anh một cái..."
"Em ngày nào cũng không về nhà, anh rất nhớ em..."

Ánh mắt hắn nhìn cô đầy vẻ thâm tình, giọng nói mang theo sự van nài dịu dàng.

Sắc mặt cô tối lại, ánh mắt càng lạnh lùng, lộ rõ vẻ ghét bỏ không che giấu.
"Thiếu gia..." Dì Phương ngân ngấn nước mắt, gọi to " Người đâu! Người đâu, thiếu gia bị thương rồi!!!!"
"Dì Phương, con không sao." Hắn nói rồi kéo cô vào trong bếp, rửa tay cho cô, máu trên áo càng lúc càng lan rộng một màu đỏ thẫm.
Ánh mắt cô tối sầm lại nhìn người đàn ông bên cạnh.

Phải, tên thiểu năng ngứa đòn này là chồng mới cưới của cô.

Phùng gia và Trịnh gia liên hôn, trước đó đã cho cô và Phùng Doãn Kiệt đính hôn.

Vì thế, chú rể không ai khác là Phùng Doãn Kiệt - anh trai cùng cha khác mẹ của Phùng Doãn Kha, Trịnh Hy vốn không bao giờ cãi lại cha mẹ, cô dành trọn một năm qua lại với mối quan hệ mập mờ với Phùng Doãn Kiệt để tìm hiểu.

Nhưng trước ngày đăng kí kết hôn, Phùng Doãn Kiệt đổi ý, nhất quyết phá vỡ hôn ước, bỏ ra nước ngoài.

Phùng gia không muốn mất đi đối tác làm ăn, hơn nữa Trịnh gia lại có tài sản rất lớn, liền thay thế Phùng Doãn Kha vào.


Trịnh gia lập tức phản đối nhưng giấy tờ chứng nhận rành rành ngay trước mặt, ông bà Trịnh chỉ có thể nuốt cục tức này xuống.

Trịnh Hy bị bọn họ coi như con rối, cô rất tức giận, cô không chấp nhận việc mình bị lừa dối như thế! Cơn giận l ên đỉnh điểm khi biết chồng mình chỉ là con rơi của Phùng gia, với thân phận trưởng nữ của cô, hắn ta xứng sao? !?? Đối với người cao ngạo từ nhỏ đã đứng trên đỉnh cao, Trịnh Hy tuyệt đối không chấp nhận người có thân phận thấp kém như vậy ở cạnh mình, ai cũng được, tại sao lại là tên mọi rợ này chứ??!!
"Tiểu Hy, nghe nói em thích ăn bánh này, anh đã làm ..."
CHOANG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Chiếc đĩa bay vào tường vỡ nát, mảnh sứ văng tung toé, chiếc bánh ngọt đủ màu sắc rơi xuống sàn.

Nụ cười trên môi hắn cứng đờ lại, đôi mắt sững sờ nhìn cô...
Trịnh Hy bóp lấy cằm hắn, giọng nói của cô mang theo sự giá buốt đâm thẳng vào tim
"Phùng Doãn Kha, tốt nhất anh nên ý thức được thân phận của mình..." Khoé môi cô nhếch lên một đường quỷ quyệt " Thế thân chỉ mãi là thế thân, anh nghĩ anh xứng với tôi sao? Hão huyền!"
Cô xoay người bỏ đi, hắn cười mỉa mai
"Phùng Doãn Kiệt mới xứng đôi với em phải không?!?".


Bình Luận (0)
Comment