Trịnh Tổng Chồng Cô Muốn Trèo Tường

Chương 2


Đối với một người dưng từ trên trời rơi xuống đúng người mình như vậy, Trịnh Hy không dung nạp nổi, đặc biệt là người như Phùng Doãn Kha.
Trịnh Hy trở về phòng, mở vòi nước rồi ngâm mình trong đó...
Trong phòng tắm với ánh đèn mờ nhạt bởi hơi nước, dòng nước óng ánh bao bọc lấy cơ thể, thần trí của cô cũng thả lỏng trôi theo dòng nước mát lạnh...
Phùng Doãn Kha có khả năng phá tường lửa lấy cắp thông tin từ chỗ cô, coi bộ anh ta cũng có bản lĩnh.

Nhưng, phòng Lập trình nhân viên đều là người có năng lực đích thân cô mang từ nước ngoài về, có thể dễ dàng xâm nhập vậy sao?
Việc này Phùng Doãn Kha cô có thể không tra hỏi, nhưng bộ phận Lập trình đừng mong cô bỏ qua!
Cô mím môi thành một đường, tối nay lại có buổi lễ mừng thọ cho bà Dương, cô cũng chẳng nhớ bà ta có quan hệ gì với Phùng gia, nhưng Phùng Doãn Kha lại là chồng cô, mọi người đều biết cô là dâu họ Phùng, còn có cả thiệp mời đến tay, cô không đi lại không được.

Thật phiền phức!
Thực ra cô cũng biết mục đích của bữa tiệc này là gì.

Sau vụ liên hôn bất đắc dĩ, bố mẹ cô rất không hài lòng về ông bà Phùng, thái độ lại càng lạnh nhạt.

Con cáo già Phùng Doãn Lâm muốn nhân cơ hội này xem thái độ bên đằng thông gia như thế nào, còn mặt dày nhờ vả.
Cô có thể tùy hứng không đi, nhưng bố mẹ cô sẽ bị lũ người ngoài dùng nước bọt dìm chết!
Chứ nếu không, cô cũng chẳng về nhà xử lí Phùng Doãn Kha.
[...]
Mặc dù là vợ chồng, nhưng với và hắn chỉ sống chung dưới một mái nhà chứ không hề chung đụng nhau bất cứ điều gì, ngồi ăn cùng cô hắn còn chưa từng.
Phùng Doãn Kha vừa xử lí vết thương vừa ấm ức.
Nhìn vợ nhà người ta đi, ngoan hiền, dễ tính, đáng yêu, dễ bảo, dịu dàng hiền thục,...!Còn vợ hắn á!?!
Vợ nhà mình vừa gặp đã cào chồng ba cái, không khỏi tủi thân nha!

Có cô vợ bạo lực như này thì hắn yêu đương kiểu gì được! Bụt đâu, hắn khóc rồi, mau mau hiện lên đi!!!
Còn cố tình cào lên cao, muốn khoe với bàn dân thiên hạ mình ngược đãi chồng mới sợ chứ!
Cho dù cô không muốn ở gần hắn, tối nay kiểu gì cô cũng phải bế hắn về Phùng gia! Hứ!
Đến tối, Trịnh Hy ăn uống qua loa trước khi lên đường, trang điểm nhẹ rồi lên xe
"..."
Hình như quên cái gì rồi...
"Phùng Doãn Kha! Cút xuống cho tôi!" Trịnh Hy suýt mất kiên nhẫn đạp cửa xông vào vả chết thằng chồng mình.

Đàn ông đàn ang tắm cái kiểu gì gần hai tiếng chưa xong! Tính làm ca sĩ trong phòng tắm chắc!!!?
"Cô chủ, cô đừng nóng vội, vẫn còn sớm." Dì Phương ở bên cạnh hết sức làm cô dịu đi.
Cô đợi mòn mỏi nửa tiếng, sắp chuẩn bị vác súng đi săn tới nơi hắn mới chịu ló mặt.

Phùng Doãn cười ngố
"Vợ à, anh xin lỗi, tại chốt khoá phòng có vấn đề..."
Ai ngờ được hắn bị nhốt luôn trong đấy, phá cửa sợ cô xiên cho nhát nên mới ngậm ngùi vật lộn với cái cảnh cửa chứ bộ, sợ cô mắng tội phá hoại lắm T.T
Nhìn gương mặt đầy tủi thân ấm ức của ai kia, Trịnh Hy chỉ có một suy nghĩ duy nhất: bình tĩnh! Giết người là phạm pháp! Giết người là phạm pháp! Giết người là phạm pháp!
Cái gì quan trọng nói ba lần.
Cuối cùng cũng hoà bình ngồi vào trong xe.

Hắn chớp chớp mắt nhìn cô gái bên cạnh.

Trịnh Hy khoanh hai tay trước ngực, nhắm mắt lại.

Hàng lông mi cong vút khẽ chuyển động lên xuống.

Ánh sáng đèn đường qua cửa kính nhảy múa trên mặt cô.

Cô chỉ đơn giản búi tóc lên cao, mặc chiếc sườn xám màu bạc vậy mà lại đẹp kinh diễm lòng người.
Khuôn mặt cô khi ngủ sẽ như vậy sao? Yên bình thanh thản không gợn sóng, trông cô lúc này đều thu lại hết nanh vuốt sắc nhọn, dễ gần biết bao.

Hắn cứ vậy mà nghiêng đầu nhìn cô không rời mắt.
"Nhìn đủ chưa?" Cô không cần mở mắt cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người bên cạnh, rất khó chịu.

Khi nghĩ đối phương biết ý mà quay đi, không ngờ hắn lại cười, nói
"Hiếm khi được nhìn thấy em như vậy, anh muốn nhìn lâu hơn chút."
Trịnh Hy lập tức mở mắt, ném cho hắn cái nhìn sắc lẻm, hắn cúi đầu "Không nhìn nữa."
Vợ toàn bắt nạt hắn không à!
Khi đến nơi, khách khứa cũng đã đến đông đủ.

Cô cùng hắn đi đến trước mặt ông bà Phùng chào hỏi.Trịnh Hy cũng biết về thái độ của nhà họ Phùng với đứa con rơi này, nên rất phối hợp bảo hắn đi chào khách khứa, ông bà Phùng tỏ ý chỉ muốn nói chuyện riêng với cô, hoàn toàn coi hắn là không khí.

Phùng Doãn Kha liền xoay gót đi luôn.

Hắn cũng chẳng thích hít chung bầu không khí với nhà họ Phùng đâu.
Vì là con rơi, hắn không được Phùng gia yêu thương, nói ngắn gọn thế giới này là cổ tích, thì hắn chính là cô bé lọ lem.

Cho nên, người ngoài không ai biết đến hắn, chỉ biết Phùng gia liên hôn với Trịnh gia và luôn đinh ninh rằng Phùng Doãn Kiệt lấy Trịnh Hy.
"Người đó là ai vậy?"
"Không biết! Tôi chưa gặp bao giờ!"
"Họ hàng xa của Phùng gia à?"
"Vừa nãy đi vào cũng với Trịnh tiểu thư, không biết có thân phận gì!"
Xung quanh nổi lên những lời xì xào bàn tán.

Hắn hơi nhíu mày, đi về góc cuối phòng
"Hi~ Lâu không gặp, anh ba!"
"Chú đến đây làm gì?"
Hắn nhíu mày nhìn người đàn ông.

Anh ta mặc bộ vest trắng thanh lịch, thần thái toát lên sự yêu mị.
"Gặp anh, tiện thể ngó xem vợ anh ngoài đời thế nào." Anh nở nụ cười "Nàng này xinh!"
"Ra ngoài nói chuyện đi, ở đây không tiện." Hắn không thích những ánh mắt soi mói của đám người này, liền đi ra ngoài.

Hà Tiện mỉm cười, đặt ly rượu xuống, theo chân hắn ra phía vườn sau biệt thự...
[...]
"Tiểu Hy, cha mẹ có chuyện muốn thương lượng với con." Bà Phùng ngập ngừng, bẽn lẽn nhìn cô.

Trịnh Hy nhếch môi cười "Hai người cứ nói."
Dẫu sao cũng là ba mẹ chồng, cô cũng phải khách sáo một chút.
"Về chuyện của thằng Kiệt, mẹ...rất xin lỗi con..." Bà Phùng nắm lấy tay cô, giọng nghẹn ngào.


Trịnh Hy khảng khái "Con không để ý."
"Ta nói chuyện với nó rồi, thằng nhóc bướng bỉnh ấy..." Ông Phùng thở dài, dừng lại một lúc " Có chút đường đột...ta cũng nói thẳng..."
"Con ly hôn với Phùng Doãn Kha đi." Bà Phùng nắm chặt lấy tay cô.

Trịnh Hy im lặng, chờ hai người nói tiếp.
"Chuyện con kết hôn với nó là lỗi của Phùng gia ta, để con chịu thiệt thòi rồi..." Bà Phùng ngập ngừng, cô nhướn mày "Cho nên?"
"Con ly hôn với Phùng Doãn Kha, Phùng Doãn Kiệt sẽ là chồng con như lúc đầu."
Nghe xong, cô bật cười.

Ông bà Phùng thót lên, lo nơm nớp.

Cô không đáp, nở nụ cười đầy trào phúng.

Cô đứng dậy, đi ra ban công nhìn xuống dưới.
Hắn ở đó, Phùng Doãn Kha tay cầm ly rượu đỏ, tựa người vào thân cây, vì góc khuất, cô chỉ nhìn được mỗi hắn...
Hắn đứng đó, nhìn vào ly rượu phảng phất ánh trăng...!Cô bỗng nhớ tới câu thơ của Lý Bạch
Hoa gian nhất hồ tửu,
Độc chước vô tương thân.
Cử bôi yêu minh nguyệt,
Đối ảnh thành tam nhân.
Đêm nay, trăng rất sáng.....

Bình Luận (0)
Comment