Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 163


 
Nơi Khương Ly thuê mới xây dựng chưa được bao lâu, mặc dù cậu đã tân trang lại và trồng thêm cây xanh nhưng đây cũng chỉ là một khu dân cư bình thường, cho nên Tề Thụy mặc nhiên cho rằng cậu chỉ là một học sinh bình thường mà thôi.
Giờ biết Khương Ly đường đường là thiếu gia tập đoàn bất động sản, Tề Thụy hết kinh ngạc lại chuyển qua thắc mắc vì sao cậu lại sống ở đây? Với gia thế của Khương Ly, muốn có bao nhiêu biệt thự chẳng được, sao lại phải ra ngoài chịu khổ thế này? Thật không hiểu nổi mạch suy nghĩ của mấy người có tiền mà! !
Có điều cẩn thận ngẫm lại thì Tề Thụy ngờ ngợ hiểu ra rồi.

Thảo nào khi đến tứ hợp viện, chứng kiến bao nhiêu đổ cổ Khương Ly cũng chẳng mảy may bất ngờ, chứng tỏ cậu không xa lạ gì mấy món đồ đó.

Do anh ta không chú ý kỹ thôi, thế nên mới coi cậu là một người bình thường như bao người khác.
Nghĩ đến đây Tề Thụy thông suốt hẳn, anh ta quẳng chuyện này sau đầu, tiếp tục chuyên tâm lái xe.

Trợ lý Tề đâu ngờ ở thế giới trước Khương Ly sống giữa hoàng cung rộng lớn, một tòa tứ hợp viện to thì to đấy, nhưng sao sánh bằng hoàng cung báu vật vây quanh?
Về nhà chính nhà họ Lục, Lục Cảnh Hà vừa xuống xe đã thấy Lục Dữ lăng xăng lao ra đón hắn.

Lục Dữ thấy mỗi hắn về thì vô cùng thất vọng: “Anh, có mỗi anh thôi à?”
“Ừm.” Lục Cảnh Hà biết ý Lục Dữ là gì nhưng hắn chẳng quan tâm: “Cha mẹ đâu?”
“Cha sang nhà bạn chơi cờ rồi, còn mẹ thì ngồi đan khăn trong phòng kia kìa.” Lục Dữ đi cùng hắn về phòng, vừa đi vừa hỏi: “Chị đại.

.

.

À không, chị dâu của em đâu? Không về với anh à?”
Vì tiền sinh hoạt hàng tháng, Lục Dữ sửa miệng từ “chị đại” thành “chị dâu” rất nhanh.
“Không.” Lục Cảnh Hà đưa túi giấy trong tay cho cậu ta: “Quà chị dâu tặng này.”
“Úi!? Có cả quà cho em luôn hả!?” Nỗi thất vọng vừa rồi biến mất ngay tức khắc, Lục Dữ hưng phấn mở quà, nhưng sau khi thấy rõ thứ bên trong thì hóa đá ngay tức khắc.
Quà Khương Ly tặng cậu ta là một bộ đề toán lý hóa lớp 11, thậm chí còn dày hơn bộ trước đó nhiều
Lục Cảnh Hà còn bồi thêm một câu khiến Lục Dữ chết lặng: “Trước khai giảng phải làm xong hết rồi nộp lại cho anh.”
Lục Dữ: “.

.

.” Cậu ta tạo cái nghiệt gì mà gặp phải đôi vợ chồng này chứ!?
Tề Thụy tới cạnh Lục Dữ vỗ vai cậu ta: “Vất vả rồi.”
Lục Dữ biết Tề Thụy là trợ lý của Lục Cảnh Hà, chắc chắn đã gặp Khương Ly.


Cậu ta tò mò hỏi chị dâu mình có xinh đẹp y như trên livestream không, lại hỏi tính tình thế nào, nói chung thắc mắc đủ đường, tới mức không cho Tề Thụy thời gian suy nghĩ luôn.
“Xinh đẹp hơn trên livestream nhiều.” Tề Thụy cảm thán: “Chờ chú gặp chị dâu chắc chắn sẽ bất ngờ lắm cho coi.”
Lục Dữ nghe vậy gật gù: “Sao anh trai không đưa chị ấy về chứ? Em còn đang muốn chơi game với chị ấy mà!”
“Chắc sợ cả nhà sẽ quá bất ngờ đó.” Tề Thụy rất hiểu chuyện, anh ta giữ kín bí mật cho sếp  mình, thế nên đổi đề tài trò chuyện: “Nào nào chú em đừng nghĩ nhiều nữa, làm xong hết đống đề đó hẵng nói.

Vừa rồi anh nghe ngài Lục nói chị dâu cậu còn rất nhiều đề tặng riêng cậu đấy, thích nhá!”
Lục Dữ: “.

.

.” Vợ chồng nhà đó còn là con người không thế?
Lục Cảnh Hà vào nhà, thấy mẹ Lục đang ngồi trên sofa phòng khách đan khăn, bên cạnh còn vài cuộn len mới tinh.
Thấy hắn về nhà, mẹ Lục đẩy kính, tươi cười chào đón: “Cảnh Hà về rồi đó à?”
“Vâng.” Lục Cảnh Hà ngồi xuống cạnh bà, thấy chiếc khăn len đã sắp đan xong, màu xám đậm, màu hắn thích nhất.
Tiết trời mùa đông ở thành phố T rất lạnh, thậm chí còn có tuyết rơi.

Mẹ Lục đã về hưu, ngày thường rảnh rỗi sẽ ngồi đan khăn choàng với áo len cho ba người đàn ông trong nhà, thỉnh thoảng còn tặng cho Khương Nhu Mễ vài chiếc áo rất dễ thương.

Bà đan rất đẹp, thành phẩm cũng không kém quà lưu niệm đem bán bên ngoài là bao.

“Tới thử đi con.” Mẹ Lục phất tay ý bảo Lục Cảnh Hà đứng dậy cho bà ướm thử khăn choàng, độ dài thích hợp rồi chuẩn bị thắt nút sợi chỉ cuối cùng.

Lục Cảnh Hà thấy mắt kính bà đeo, nói: “Mẹ hạn chế làm những chuyện cần sự tỉ mỉ này đi, phải bảo vệ mắt chứ.”
“Không sao, mẹ rảnh quá nên kiếm chút chuyện làm thôi.” Mẹ Lục cười nói, tuy bà đã lớn tuổi nhưng thị lực không tồi chút nào, hơn nữa đan len và may vá là chuyện mẹ Lục vô cùng yêu thích.

Lục Cảnh Hà khuyên bảo mấy lần mà mẹ Lục chẳng nghe, thấy bà kiên trì cũng đành chịu thôi, hắn ngồi xuống nói chuyện phiếm với bà giải sầu.

Lúc này Lục Dữ đang nâng lễ vật của chị dâu vào nhà, cậu ta ngang qua thì mẹ Lục lên tiếng hỏi: “Tiểu Dữ sao thế? Vừa rồi nghe anh trai về còn vui lắm cơ mà, sao giờ lại xị mặt ra thế này?”

.

.

Con vui vì tưởng chị dâu cũng về cùng!
Lục Dữ thầm lèm bèm một câu, đặt túi giấy chứa đề luyện tập lên bàn trà rồi nằm xoài xuống sofa, sống không còn gì luyến tiếc nói: “Giờ con đang rất hoài nghi nhân sinh đây.”

 Bộ đề trước Khương Ly tặng Lục Dữ đã làm xong đâu, giờ lại thêm một bộ nữa! ! ! Sau này chị dâu gả tới đây chắc ngày nào cậu ta cũng phải luyện đề mất!
“Sao thế?” Mẹ Lục bật cười: “Trong túi có gì thế con?”
Mẹ Lục tò mò nhìn, hóa ra là đề luyện tập, bà bất ngờ nhìn Lục Dữ: “Mua đề luyện luôn à!? Không tồi nha thằng nhóc thúi, có chí tiến thủ đấy!”
“Không phải con mua đâu.” Lục Dữ nằm liệt trên sofa: “Là quà, một món quà con vừa yêu vừa hận.”
Mẹ Lục như ngờ ngợ ra điều gì, nhìn về phía Lục Cảnh Hà: “Con mua cho nó hả?’
Lục Cảnh Hà gật đầu: “Nếu muốn tới Thành Cao học thì phải nỗ lực hơn, đừng để nhà họ Lục chúng ta mất mặt.”
“Đúng.” Mẹ Lục lấy cây cời len gõ gõ đầu Lục Dữ vài phát, nói: “Nghe rõ lời anh trai nói chưa?”  
Lục Dữ không thèm nhúc nhích, nghĩ thầm chờ chị dâu gả tới thì một nhà năm người có bốn thành phần tri thức rồi, mỗi cậu ta chẳng có địa vị gì thôi.



.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Sau khi Lục Cảnh Hà rời đi, Khương Ly đặt Khương Nhu Mễ lên sofa, dặn nó đừng nghịch ngợm rồi tới ban công tưới cây.

Vốn Khương Nhu Mễ chẳng hứng thú với việc xuống núi cùng Lục Cảnh Hà chút nào, ai ngờ hôm nay có Khương Ly nên nó nằng nặng đòi theo.


Không đồng ý thì Khương Nhu Mễ lẻn lên xe luôn, tới lúc phát hiện ra thì đã vào nội thành rồi.

Xung quanh lạ lẫm, nhóc mèo ngó nghiêng nhìn khắp nơi, thấy Khương Ly ra ban công cũng theo ra, cứ quấn quýt lấy chân cậu làm nũng.

Ban công có lắp lưới phòng trộm, Khương Ly chẳng sợ nhóc mèo ngã, chỉ ủn ủn nó sang một bên rồi tiếp tục tưới hoa.

Mới tưới được mấy chậu đã nghe bên ngoài vang tiếng đập cửa, Khương Ly chỉ đành dừng tay ra ngoài xem.

Là cha mẹ Khương, có vẻ lúc này hai người đang rất vui, tươi cười hỏi han cậu.
Khương Ly đi đâu là Khương Nhu Mễ theo đó, thấy hai người xa lạ, nhóc mèo ngơ ngác kêu to: “Meow?”
Tiếng mèo kêu khiến cha mẹ Khương bất ngờ.

Mẹ Khương thắc mắc hỏi: “Con nuôi mèo từ bao giờ vậy?
“Của ngài Lục ạ.” Khương Ly cúi người bế Khương Nhu Mễ lên, nghiêng người mời họ vào nhà.
“Sao mèo của ngài Lục lại ở đây?” Cha Khương lên tiếng hỏi, hình như mèo chỉ quấn chủ mình thôi mà, sao nó lại tình nguyện theo người lạ chứ?
“Nhóc mèo này rất quý con nên theo con về đây chơi hai ngày.” Khương Ly giải thích.
Cha Khương không nghĩ nhiều, ông kể lại chuyện vừa gặp mặt Lục Cảnh Hà dưới lầu, còn khen hắn lễ phép chủ động chào hỏi ông bà nữa chứ.
“Đứa trẻ Cảnh Hà này đã tài giỏi lại còn lễ phép nữa chứ!” Cha Khương hết lời khen ngợi, trước không biết chỉ kính nể thành tựu thư pháp của hắn thôi, ai ngờ chính con người hắn cũng lịch sự hòa ái đến vậy.
Mẹ Khương tiếp lời: “Cha mẹ vừa mời Cảnh Hà tới làm khách, chính cậu ấy cũng đồng ý rồi, chút nữa con hỏi khi nào cậu ấy rảnh để nhà mình chuẩn bị cho chu đáo nhé.”
Lục Cảnh Hà mới rời đi không lâu, cha mẹ có thể gặp được hắn cũng là chuyện bình thường, chẳng ngờ hai bên lại hẹn đi ăn cơm nhanh tới vậy.

Có điều nếu cha mẹ mà biết quan hệ giữa cậu và Lục Cảnh Hà, không biết ông bà còn thân thiện với hắn như vậy nữa không?
“Vâng, để con đi hỏi anh ấy.” Khương Ly đồng ý.
Cha mẹ Khương tới đón Khương Ly đi ăn cơm, cậu rót chén nước và mở chút đồ hộp cho Khương Nhu Mễ rồi mới ra ngoài cùng hai người.

Xong bữa cơm tối, mẹ Khương nài nỉ Khương Ly về nhà chính, nhà còn nhiều phòng thì việc gì phải ra ngoài thuê cơ chứ.

Nếu quyết định dừng livestream để đi học thì Khương Ly cũng chẳng cần phải ở riêng nữa, cậu gật đầu đồng ý, nói tuần sau cậu sẽ tự dọn đồ về nhà.

Mẹ Khương thấy cậu đồng ý, lúc này mới vừa lòng đáp: “Thủ tục chuyển trường tới Thành Cao đã xong xuôi, con sẽ học ở lớp học lại trọng điểm của trường, tới hôm khai giảng mẹ sẽ kêu chú Trần đưa con đi nhé.”
Chú Trần là tài xế trong nhà, Khương Ly gật đầu không dị nghị gì hết.
“Cha và mẹ con cũng chẳng trông cậy vào chuyện con có đỗ Thanh Hoa hay không, con chỉ cần đi học đàng hoàng là được, đừng để cha mẹ nhọc lòng nữa nhé.” Cha Khương nói, hiển nhiên không coi chuyện cậu thề sẽ đỗ Thanh Hoa là sự thật.

Dựa trên thành tích học tập khó đỡ của nguyên chủ, Khương Ly cũng biết nói suông cũng vô dụng, phải chứng minh bằng thành tích mới thuyết phục được cha mẹ.

Vì lo Khương Nhu Mễ lạ chỗ không quen nên cơm nước xong là Khương Ly về nhà ngay.
Khương Ly về nhà, vừa mở cửa ra đã thấy nhóc mèo ngồi ngay trên tủ giày chờ cậu về.

Đúng là đã qua vài thế giới rồi mà Khương Nhu Mễ chẳng thay đổi chút nào, thấy Khương Ly về là nhào vào lòng cậu ngay.
Khương Ly khẽ cười xoa đầu nhóc mèo một phen, cậu ôm nó vào nhà rồi chụp chung một tấm hình gửi qua cho Lục Cảnh Hà.

Lúc Lục Cảnh Hà nhận tin nhắn là khi hắn đang chỉ bài cho Lục Dữ, thấy tấm ảnh Khương Ly gửi, trái tim hắn như muốn tan chảy rồi trả lời tin nhắn ngay.
—— Lục Cảnh Hà: Tôi đang chỉ bài cho Lục Dữ.

Gửi tin nhắn xong, thấy hình ảnh Khương Ly gửi tới, hắn bỗng dưng nhận ra mình nhắn tin có hơi nhạt nhẽo nên mở camera, chụp tấm ảnh Lục Dữ đang làm bài qua định gửi cho cậu xem.
Lục Cảnh Hà quên chưa tắt âm thanh camera, “Tách” một tiếng, Lục Dữ thấy hắn giơ máy chụp, thế là cậu ta quen tay giơ “V” rồi nhăn nhở cười với hắn.

 “.

.

.” Lục Cảnh Hà mất hứng chụp ảnh Lục Dữ luôn.

“Anh, anh chụp ảnh em làm gì?” Lục Dữ buông bút, kéo tay Lục Cảnh Hà muốn xem ảnh: “Cho em xem em có đẹp trai không nào?”
“Không có gì đâu.” Lục Cảnh Hà tránh qua một bên, ngón tay nhịp nhịp lên bàn học: “Làm đề đi.”
“Vâng.” Lục Dữ ngoan ngoãn ngồi xuống tiếp tục làm bài.

Khương Ly biết Lục Cảnh Hà đang chỉ bài cho Lục Dữ, cậu không quấy rầy hắn nữa, chỉ hẹn tối nay đi ăn cơm cùng nhau.
 Hẹn hắn xong xuôi, Khương Ly bế Khương Nhu Mễ về phòng nghỉ chơi.
Chạng vạng tối, Lục Cảnh Hà tới đón Khương Ly, hắn đứng ngay đầu khu phố chờ cậu xuống.

Không bao lâu sau, Khương Ly đã xuống.

Thấy cậu, Lục Cảnh Hà sửng sốt không thôi.

Hôm nay Khương Ly mặc đồ nữ, cậu diện áo sơmi trắng và váy caro dài xẻ tà, dưới váy phối tất mỏng dài tới đầu gối, chân đi đôi giày da xinh xinh.

Cứ bước một bước là vạt váy đung đưa để lộ cặp đùi trắng nõn một lần, làn da ấy trắng tới mức khiến người ta lóa mắt không thôi.

Hôm nay Lục Cảnh Hà cũng mặc sơmi trắng, hai người như đang mặc đồ đôi tình nhân với nhau vậy.

Khương Ly bước tới trước mặt hắn, cậu xoay một vòng rồi cong cong khóe mắt mỉm cười: “Có đẹp không anh?”
Lục Cảnh Hà: “.

.

.”
Này là muốn ép chết ngài Lục của em đấy à!?
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment