Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 164


 
Theo quy định của P trạm, streamer ký hợp đồng với nền tảng thì một tháng sẽ có hai ngày nghỉ, nhưng muốn xin nghỉ thì phải livestream bù cho đàng hoàng.
Tối qua khi livestream Khương Ly đã thông báo nghỉ cho người xem biết, thế nên hôm nay cậu mới có thời gian hẹn hò với Lục Cảnh Hà.
Lục Cảnh Hà chăm chú ngắm Khương Ly, tầm mắt vô thức mon men từ áo sơ mi xuống vạt váy xẻ tà kia, mãi mới cất lời chào hỏi: “Sao.

.

.

sao nay em mặc thế này?”
 “Anh không thích ư?” Khương Ly hỏi, tuy là câu hỏi nhưng nụ cười ấy chứng minh cậu đã hiểu hết tâm tư của Lục Cảnh Hà rồi.
“.

.

.

Không đâu.” Sao Lục Cảnh Hà lại không thích cơ chứ, hạnh phúc tới quá bất ngờ khiến hắn phản ứng không kịp: “Tôi hơi kinh ngạc thôi.”
Chỉ khi livestream thì cậu mới mặc đồ nữ, ngày thường chỉ diện áo phông hoặc vài chiếc quần jeans đơn giản mà thôi.

Ngay cả khi livestream thì Khương Ly cũng mặc quần đơn giản bên dưới, dù sao camera không chiếu tới chân cậu, nay thấy cậu mặc váy nên Lục Cảnh Hà mới bất ngờ đến vậy.

“Anh thích là được rồi.” Khương Ly lại gần nhắc nhở: “Mình lên xe trước đã, không lại tắc đường mất.”
“Ừm.” Hai người mới lên xe Khương Ly đã tình cờ chạm mắt Tề Thụy, hiển nhiên đối phương cũng đang nhìn cậu qua gương chiếu hậu.

Khương Ly bật cười, hỏi Tề Thụy: “Trợ lý Tề, sao anh kinh ngạc quá vậy?”
Tề Thụy vội vàng nhìn thẳng về phía trước, vừa khởi động xe vừa nói: “Đúng là tôi có hơi bất ngờ, trông cậu Khương mặc thế này xứng đôi với ngài Lục thật đấy.”
“Ồ?” Khương Ly nhướn mày: “Chẳng lẽ lúc tôi mặc đồ nam không xứng đôi với ngài Lục nhà anh hả?”
“Tôi không có ý đó.” Tề Thụy thầm kêu khổ, nghĩ thầm tôi chỉ tò mò xíu thôi mà, bà chủ đừng đùa ác vậy chứ: “Ý tôi là cho dù cậu Khương có mặc đồ nam hay nữ thì luôn rất xứng đôi với ngài Lục, hai người đúng chuẩn trời sinh một cặp đó.”
Khương Ly bị khát vọng cầu sinh của Tề Thụy chọc cười, tạm tha cho anh ấy, nói cảm ơn rồi quay sang trò chuyện với Lục Cảnh Hà.

Lúc này Tề Thụy mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, tâm trạng bất ổn lái xe tới nhà hàng.
Khương Ly mặc váy ngắn tới đầu gối, động tác xuống xe khiến vạt váy đung đưa để lộ làn da trắng nõn nà cùng cặp chân thon dài hút mắt.

Lục Cảnh Hà thấy thế thì hơi cau mày, vừa rồi hắn còn cảm thấy bộ trang phục hôm nay của em ấy rất đẹp, giờ đột nhiên đỡ rồi.

Đương nhiên Khương Ly không biết Lục Cảnh Hà đang nghĩ gì, cậu bước tới nắm tay hắn, khẽ bật cười: “Như vậy thì chúng ta có thể quang minh chính đại nắm tay nhau rồi.”
Mới đầu Khương Ly không hề có ý định mặc đồ nữ tới hẹn hò, vẫn là Tiểu Khả Ái chu đáo nhất, nó khuyên cậu mặc đồ nữ thì có thể hẹn hò bình thường rồi, khỏi cần lo lắng ánh mắt phán xét hoặc mấy lời ăn bậy nói bạ của những người xung quanh.

Thật ra cái nhìn của người khác đối với cậu ra sao Khương Ly chẳng quan tâm, nhưng cậu không thể không suy nghĩ cho cha mẹ Lục Cảnh Hà được.

Người yêu cậu là một nhà thư pháp trứ danh, thanh nhã đoan chính ngời ngời, hơn nữa còn là nhân vật thường xuyên có mặt trên tạp chí tài chính, thế nên danh tiếng rất quan trọng.

Huống hồ Khương Ly thấy hệ thống khuyên cũng khá hợp lý, mặc đồ nữ sẽ được thoải mái nắm tay đi cùng nhau, cũng ổn thôi.

Bộ váy này hôm qua Khương Ly mới đặt trên mạng, không ngờ dịch vụ vận chuyển giao tới rất nhanh, đúng lúc có đồ mới mặc luôn
Lục Cảnh Hà nghe Khương Ly nói thì chợt thấu hiểu sự chu đáo của cậu, lồng ngực cũng dần ấm áp hẳn lên, theo bản năng siết chặt lấy tay cậu: “Bé con của tôi, em mặc đồ nam hay nữ cũng vẫn là em, tôi chỉ sợ sẽ ảnh hướng tới em thôi.”
Khương Ly vẫn còn là học sinh, nếu trường học biết mối quan hệ giữa hai người, chỉ sợ sẽ có lời bàn ra tán vào.

Nói cho cùng, hai người đều đang suy nghĩ rất nhiều cho đối phương.
Hai người tới một nhà hàng phương Tây chỉ dành riêng cho hội viên nằm trên tầng hai mươi của một tòa cao ốc trong thành phố T.

Toàn bộ nhà hàng được xây dựng hình tròn, lát kính 360 độ nên có thể bao trọn toàn bộ khung cảnh thành phố trong tầm mắt.

Tuy nhà hàng không có phòng riêng nhưng bàn nào cũng có giàn cây xanh ngăn cách nên khá riêng tư, và vị trí nào cũng có nhân viên chịu trách nhiệm phục vụ trực tiếp.

Lục Cảnh Hà và Khương Ly ngồi xuống ghế, ngay tức khắc có nhân viên phục vụ tiến tới rót trà, hỏi hai người có muốn mang thức ăn lên ngay không bởi đồ ăn đã được gọi trước rồi.

Trong lúc chờ đồ ăn bày lên, Khương Ly nhắc tới chuyện nay cha mẹ mình mời Lục Cảnh Hà tới nhà cậu ăn cơm: “Cha mẹ hỏi em bao giờ anh rảnh thì ghé nhà em ăn bữa cơm nhé.”
“Lúc nào cũng rảnh.” Lục Cảnh Hà đáp, cha mẹ vợ mời ăn thì sao hắn dám bận cơ chứ: “Lần này tôi có được tính là con rể tới ra mắt không?”
“Ồ vậy hả.

.

.” Khương Ly chống cằm mỉm cười, cậu hơi nghiêng người về phía hắn rồi khẽ thì thầm: “Con rể sao được, phải là con dâu chứ.”
Thấy đáy mắt Khương Ly ngập tràn giảo hoạt kết hợp với nụ cười xấu xa kia là Lục Cảnh Hà biết tỏng cậu muốn trêu hắn rồi, thế nên đưa tay búng yêu vô chóp mũi cậu một cái.

Khương Ly thuận thế cầm lấy tay hắn, khẽ hôn rải rác lên từng đầu ngón tay, cười nói: “Vậy anh đồng ý rồi hả?”
“Đương nhiên, là vinh hạnh của tôi.” Lục Cảnh Hà gật đầu, chỉ cảm thấy nơi bị Khương Ly hôn lên chợt tê rần, tia lửa điện đó len lỏi tới tận trái tim hắn.

Đúng thế, đôi khi chỉ là hành động vô tình nhưng lại khiến trái tim con người ta rung động chẳng dứt.

“Vâng, vậy hẹn tối mai nhé.” Khương Ly buông tay hắn ra, nhìn thoáng qua nhân viên phục vụ gần đó.

Nhân viên phục vụ là một cô gái khá trẻ, đột nhiên mắt đối mắt với Khương Ly khiến cô ngượng ngùng mỉm cười, sau đó dời tầm mắt nãy giờ vẫn luôn ngắm nhìn cậu sang chỗ khác.

Món ăn lần lượt được bày lên, bò nướng, sườn dê, gan ngỗng, súp cua, salad, bánh ngọt.

.

.

Nói chung là muốn gì có nấy, cách bài trí tinh tế kết hợp với rượu vang đỏ cùng tiếng đàn violin du dương khiến không trông vô cùng lãng mạn.

Nữ phục vụ tới giúp hai người rót rượu, sau đó lễ phép lui về chờ.

Từ khi hẹn hò với Khương Ly, thói quen sinh hoạt của Lục Cảnh Hà thay đổi khá nhiều, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.

Nhớ tới thói quen của hắn, Khương Ly lên tiếng hỏi đồ Tây có hợp khẩu vị hắn không.

Lục Cảnh Hà nếm thử miếng thịt bò, lúc này mới lên tiếng: “Cũng tạm được.”
Tuy không hợp gu hắn bằng đồ ăn Trung Quốc nhưng hương vị cũng rất ngon.

“Vậy mai chúng mình đi ăn món Quảng Đông nhé.” Khương Ly đề nghị.

“Ừm.”
Một bữa cơm hai người ăn gần hai tiếng đồng hồ mới xong, vì tới sớm nên mới hơn tám giờ, thế nên Khương Ly rủ Lục Cảnh Hà tới trung tâm thương mại dạo chơi.


Lục Cảnh Hà không có ý kiến gì, thế nên hai người đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Nữ phục vụ ban nãy thấy hai người chuẩn bị rời đi thì do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn tiến tới chỗ Khương Ly, giọng điều vừa áy náy vừa lễ phép hỏi: “Rất xin lỗi đã quấy rầy chị đây, có phải chị là streamer Giang Trì Lục Tiêu không ạ?”
Nghe thấy ID phòng livestream của mình, Khương Ly nhìn đối phương, có lẽ đây là fan cậu, thế nên mỉm cười đáp lời: “Là tôi đây, cô là?”
“Là chị thật ạ?” Nữ phục vụ mỉm cười vui sướng: “Em là fan của chị đó, tên Bồ Câu Cục Ta Cục Tác, trước em còn trúng bộ đề chị tặng nữa, chị có ấn tượng gì với em không ạ?
Đương nhiên Khương Ly nhớ rõ ID “Bồ Câu Cục Ta Cục Tác” này, đối phương gần như là fan thường trú và lâu dài nhất của phòng livestream, thậm chí cứ mở livestream hôm nào là sẽ thấy cô ấy bình luận và khen thưởng ngày đó.

Không chỉ có vậy, cô gái này còn thường xuyên bình luận bài đăng trên Weibo cậu, không ngờ lại có duyên gặp nhau ở đây, bảo sao nãy cô ấy cứ nhìn chằm chằm cậu suốt.

Nghĩ tới chuyện cô gái Bồ Câu này đã nhận ra cậu từ sớm nhưng vẫn chờ tới lúc cậu ăn cơm xong mới tới chào hỏi thì ấn tượng của Khương Ly về cô ấy càng thêm tốt, đây là một người rất lễ phép.

Khương Ly cười đáp: “Tôi nhớ chứ, bộ đề tôi gửi có giúp được gì cho bạn không?”
Ngay từ cái nhìn đầu tiên Bồ Câu Cục Ta Cục Tác đã nhận ra Khương Ly, bởi khi cậu livestream chẳng bao giờ chịu bật filter hết, người thật không khác trên mạng chút nào.

Hơn nữa cô là fan của Khương Ly, nếu không có việc gì bận thì tối nào cũng ngồi canh livestream vào xem, không ngờ hôm nay cô lại may mắn gặp được thần tượng ngoài đời, nãy giờ do dự lắm mới dám vét hết can đảm tiến tới trò chuyện đó!
Nghe Khương Ly đáp còn nhớ mình, Bồ Câu càng thêm kích động.

Có điều cô không muốn khiến đối phương bối rối nên nỗ lực kiềm chế niềm vui, chỉ cảm kích đáp: “Em nhận được rồi ạ, nó giúp ích cho em rất nhiều nên em muốn tới đây nói một lời cảm ơn tới chị, hy vọng không làm phiền tới hai người ạ.”
Cô vừa nói vừa áy náy gật đầu với Lục Cảnh Hà như thay cho lời xin lỗi.

Lục Cảnh Hà cũng gật đầu lại với cô, ý bảo không sao.

“Không phiền đâu.” Khương Ly bật cười: “Hẳn là tôi phải nói lời cảm ơn mới đúng, cảm ơn bạn đã yêu thích livestream của tôi nhé.”
“Không không không không.” Cô gái vội vàng xua tay: “Phòng livestream của chị rất có ích với em, em thích lắm, em sẽ luôn ủng hộ chị luôn nha, em hứa đấy.”
“Bạn vẫn còn là học sinh phải không? Sao lại tới chỗ này làm việc vậy?” Khương Ly hỏi.

“Em làm bán thời gian thôi, kiếm chút tiền tiêu vặt đó mà.” Cô gái tinh nghịch cười một cái, sau đó không làm phiền hai người nữa, cô cúi người làm tư thế mời: “Chúc quý khách đi thong thả ạ, hoan nghênh ghé tới lần sau.”
Đợi Khương Ly và Lục Cảnh Hà đi rồi, cô gái mới không kiềm chế nổi tâm trạng kích động nữa mà xoay vòng vòng tại chỗ vài cái, nội tâm phấn khích gào rú ầm ĩ.

Hình như kiếp trước cô cứu cả dải ngân hà rồi, từ nay quyết định trở thành fan não tàn của chị đẹp Giang Trì Lục Tiêu mới được.

Lúc này Khương Ly nào biết mình vừa thu nạp thêm được một fan não tàn, cậu còn đang bận dạo chơi mua sắm với Lục Cảnh Hà.

Thật ra Khương Ly mặc đồ nữ cũng chẳng tác dụng gì, vì đúng thật không có ai nhìn hai người với ánh mắt kỳ lạ nhưng với giá trị nhan sắc của đôi này thì vẫn vô cùng hút mắt, vốn cậu mặc đồ nữ vì không muốn thu hút sự chú ý cơ mà!?
Khương Ly dẫn Lục Cảnh Hà tới cửa hàng quần áo nam.
Tiết trời tháng tám dần chuyển lạnh, cửa hàng thời trang cũng bắt đầu mở bán đồ thu đông.

Hôm nay Khương Ly chọn cho Lục Cảnh Hà hai chiếc áo len một vàng nhạt một xám đậm, trông cũng khá ấm áp.
Lục Cảnh Hà cao gần mét chín, vai rộng eo thon chân dài, hắn ướm thử quần áo còn có khí chất hơn ma-nơ-canh trưng trong tủ kính nhiều.

Lục Cảnh Hà mặc gì cũng hợp mắt Khương Ly hết, khỏi cần nhân viên cửa hàng tâng bốc, cậu thấy hắn đi ra đã gật đầu khen liên tục rồi: “Đẹp trai lắm!”
Ngày thường Lục Cảnh Hà rất ít khi ra ngoài chọn quần áo, một là ngại đông, hai là ngại lựa quần áo mất thời gian.

Quần áo hắn mặt toàn những thương hiệu cố định hoặc đồ cắt may thủ công riêng, bốn mùa đều có người đưa thẳng lên núi.

Giờ cùng Khương Ly dạo phố, cùng cậu chọn quần áo, Lục Cảnh Hà không những không thấy phiền mà còn rất vui.

 “Màu áo này lấy giúp tôi size nhỏ nhất nhé.” Khương Ly chỉ chỉ cái áo len màu xám đậm Lục Cảnh Hà đang mặc rồi nói với nhân viên cửa hàng.

Nhân viên cửa hàng nhanh chóng tìm áo cho cậu.

Khương Ly cầm lấy đi thay, thân thể này của cậu mới mười tám tuổi – độ tuổi đẹp nhất của đời người, đã thế cao những 1m75 nên trông khá mảnh mai.

Tuy đã yêu cầu kích cỡ nhỏ nhất nhưng Khương Ly mặc lên vẫn như bơi trong áo, trông rộng thùng thình.

Thay áo xong, Khương Ly bước ra kéo Lục Cảnh Hà soi gương với mình, cười hỏi: “Giống đồ đôi không nè?”
 Trong gương, hai người một cao một thấp nhưng mặc chung một màu áo trông vô cùng xứng đôi.

“Ngài và cô đây trông xứng đôi thật đấy, chiếc áo len này cũng rất tôn dáng hai người, bình thường người ta nói người đẹp vì lụa nhưng với ngài và cô thì phải là lụa đẹp vì người mới đúng.

.

.” Nhân viên cửa hàng bắt đầu phát huy chức trách công việc của mình, khen hai người từ đầu tới chân không sót chỗ nào.
“Thế nào?” Khương Ly hỏi Lục Cảnh Hà.
Lục Cảnh Hà cúi đầu nhìn cậu, phun ra một chữ: “Mua.”
Hai người mua đồ xong xuôi lại qua nơi khác đi dạo.

Chợt nhớ ra trên tầng hai trung tâm thương mại có khu trò chơi, Khương Ly nghĩ từ nhỏ tới lớn Lục Cảnh Hà quanh năm ở núi, chắc chắn chưa trải nghiệm bao giờ nên hỏi hắn có muốn tới đó chơi không.

Trước khi ra khỏi nhà Lục Cảnh Hà đã lên mạng tra top những nơi hẹn hò lãng mạn nhất, kết quả toàn là đi ăn, xem phim, uống cà phê, tới công viên giải trí, khu trò chơi điện tử, đi mua sắm, tới khách sạn.

.

.
Lúc này hai người cũng đang rảnh, thế nên Lục Cảnh Hà không chần chừ mà đồng ý ngay
Tới khu trò chơi điện tử, thứ đập vào tai hai người đầu tiên là tiếng ồn ào náo động vang khắp nơi.
Người ưa thích sự an tĩnh như Lục Cảnh Hà bất giác cau mày, Khương Ly thấy thế, cậu lại gần thì thầm vào tai hắn: “Có lẽ ở đây sẽ rất ầm ĩ, anh có ổn không? Nếu không thích thì tụi mình ra chỗ khác chơi cũng được.”
Lục Cảnh Hà rất muốn trải nghiệm từng địa điểm hẹn hò trên mạng đề cử với Khương Ly, cảm nhận sự hạnh phúc khi được ở bên người mình yêu.

Hắn quá đỗi tập trung vào người trước mắt, thế nên dần dà những tạp âm ấy cũng chẳng phiền phức như hắn nghĩ.
“Không sao.” Hắn gật đầu, chủ động nắm tay Khương Ly dắt cậu vào.
Khương Ly ngắm nhìn gáy hắn, nhịn không nổi mỉm cười.

Một câu “Không sao” ấy như rót mật vào tai cậu, ngọt tới mức cậu muốn tan chảy ngay tức khắc.
Khu trò chơi điện tử này khá rộng lớn, có rất nhiều trò chơi phong phú, nhưng đối với người quanh năm sống trên núi như Lục Cảnh Hà thì thứ gì cũng mới lạ hết.
Khương Ly đi đổi xu trò chơi, sau đó kéo Lục Cảnh Hà tới chỗ gắp thú bông.

Tuy trò chơi khá mới lạ nhưng với tốc độ tay và khả năng khéo léo có thừa, Lục Cảnh Hà thích nghi rất nhanh, vài phút sau đã có chiến lợi phẩm đầu tiên.
Khương Ly thấy Lục Cảnh Hà lạnh lùng cầm theo một con heo nhỏ thì phá lên cười, rút điện thoại chụp cho hắn bức ảnh làm kỷ niệm.
“Tách” một tiếng, Lục Cảnh Hà thấy cậu đang chụp mình thì run tay, con gấu bông sắp gặp được cũng rơi bịch giữa đường.
Hắn quay đầu nhìn Khương Ly, chỉ thấy cậu thè lưỡi tỏ vẻ vô tội.
Chỉ một loáng hai người đã gặp được vô số thú bông, chẳng thể ôm hết về được nên hai người quyết định tặng cho đám trẻ vây xem vài con, phần còn lại thì mang về làm quà cho Khương Nhu Mễ.
Gắp gấu chán chê, hai người chuyển qua chơi đua xe.
Khu đua xe rất đông người xếp hàng, còn lâu mới tới lượt nên Lục Cảnh Hà và Khương Ly đứng nói chuyện phiếm: “Thế nào? Có vui không anh?”
“Cũng được.” Lục Cảnh Hà đáp, trên tay hắn còn xách cơ man là thú bông mang về cho Khương Nhu Mễ.

Tuy trò gắp gấu vừa rồi có hơi trẻ con nhưng được trải nghiệm cùng Khương Ly thì thật hạnh phúc.
“Hay lần sau chúng ta tới công viên giải trí nhé?” Khương Ly đề nghị: “Nghe nói chỗ đó mới tân trang lại tàu lượn siêu tốc, tụi mình.

.

.”
Chưa nói dứt câu, đột nhiên Khương Ly xoay phắt lại túm lấy tay người đằng sau, lạnh lùng nói: “Ông vừa làm gì đó!?”
Người bị cậu túm là một ông bác trung niên ước chừng hơn bốn mươi tuổi, người trông ục à ục ịch, đã thế còn cạo quả đầu trọc bóng loáng: “Cô làm gì thế!? Buông tay ra.”

“Sao thế em?” Lục Cảnh Hà vội vã hỏi han Khương Ly
“Vừa rồi ông bác này tốc váy em.” Khương Ly cau mày, túm chặt tay lão không buông: “Xin lỗi mau!”
“Nói hươu nói vượn!” Lão đầu trọc lớn giọng quát: “Ai thèm tốc váy mày chứ!? Con mắt chết tiệt nào của mày thấy tao tốc váy? Có ai thấy không!?”
Đúng thật Khương Ly không thấy, nhưng tính cảnh giác của cậu vô cùng mạnh, ngay khi đối phương mới chỉ vén lên một chút đã bị cậu bắt quả tang ngay.
Họ xảy ra xung đột nên thu hút rất đông sự chú ý, hai bên giằng co hồi lâu, đột nhiên có bé gái gần đó ló đầu vào giữa dòng người, chỉ thẳng lão già dê kia tố cáo: “Em, em nhìn thấy bác ấy tốc váy chị ạ!”
Cô bé vừa nói dứt câu đã được một tràng “ồ” lên bất ngờ, một số người còn nhìn lão đầu trọc kia đầy chỉ trích.

Không dừng lại ở đó, những người bạo gan hơn còn đứng ra mắng lão già mà không nên nết.

.

.

Thấy tình huống bất lợi, lão già kia giằng tay Khương Ly ra định chuồn nhưng ngờ đâu bị ai đó tàn nhẫn quật ngã xuống đất, bàn tay còn bị người ta nghiến nát.
Chân Lục Cảnh Hà nghiến cái tay tốc váy Khương Ly, hắn dùng sức nghiền một nhát thật mạnh.

Vừa rồi lão già dê bị quật văng xuống đất, nay tay còn bị nghiến nát khiến lão ta đau đớn kêu gào không nguôi.
Nghe tiếng lão ta kêu rên nhưng Lục Cảnh Hà vẫn chẳng thèm để tâm, chỉ bê nghễ nhìn từ trên cao xuống, nói: “Xin lỗi mau.”
Lúc này lão ta còn dám nghênh ngang với ai nữa, chỉ dám hóa chó cụp đuôi run rẩy rỉ mấy lời xin lỗi.

Lục Cảnh Hà nhìn Khương Ly, chờ cậu hài lòng gật đầu mới chịu thả lỏng chân.
Lão già dê lồm cồm bò dậy, hoảng loạn chạy biến mất, chạy trốn khỏi hàng vạn âm thanh giễu cợt và lời khen đôi nhà Khương Ly
Lục Cảnh Hà lại gần Khương Ly, chợt thấy cậu tủm tỉm cười nói: “Ngài Lục của em, vừa rồi anh đẹp trai quá nha, xứng danh bạn trai level max luôn! ! !”
Cụm “bạn trai level max” Lục Cảnh Hà hiểu, dạo này hắn cũng chăm lên mạng lắm đấy.
Nghe Khương Ly khen, Lục Cảnh Hà vẫn im lặng không nói gì.

Hắn lặng lẽ vòng quanh cậu một vòng, nói rồi lấy chiếc áo len xám đậm mới mua buộc vòng quanh eo cậu, ngăn con mắt ngắm nhìn của mọi người xung quanh.

Buộc thật kín rồi mà hắn vẫn chưa chịu hài lòng: “Váy em quá ngắn.”
Khương Ly bật cười: “Vậy lần sau em không mặc nữa.”
Lục Cảnh Hà chớp mắt, lại khẽ nói: “Em có thể mặc ở nhà.”
Khương Ly mỉm cười, mặc kệ đám đông xung quanh, cậu nhón chân hôn lên má hắn: “Vâng, để ngài Lục quyết định hết nhé.”
Gặp chuyện xui xẻo thế này hai người cũng mất hứng chơi đùa, thế nên xách đồ ra khỏi trung tâm thương mại.
Khương Ly nhớ gần đó có một quán cà phê khá ổn, đi bộ ra cũng chỉ mất vài phút.

Nghĩ ngợi một hồi, Khương Ly quyết định gửi địa chỉ quán cho Tề Thụy, nhờ anh ấy một tiếng nữa tới đón hai người.  Xong xuôi, Khương Ly và Lục Cảnh Hà dạo bộ tới quán cà phê.
Mắt thấy sắp tới nên, đột nhiên cảnh báo hệ thống rú lên inh ỏi: “Ký chủ, cẩn thận nguy hiểm.”
Khương Ly phản ứng nhanh nhẹn, cậu kéo Lục Cảnh Hà về sau ngay tức khắc, hoàn hảo tránh được cây gậy bóng chày đang phang tới.
Có ba gã đàn ông đi ra từ ngã rẽ, trong số đó có lão đầu trọc vừa tốc váy cậu ban nãy, hiển nhiên là muốn tới trả thù.
Thấy ba tên lưu manh, Lục Cảnh Hà tức khắc kéo cậu về sau bảo vệ chu toàn.
“Đánh chúng nó cho tao!” Đầu trọc chỉ hai người rồi hét lớn.
Hai tên còn lại cầm gậy gộc xông thẳng tới chỗ Lục Cảnh Hà, dùng sức nện mạnh xuống!
Lục Cảnh Hà đang định tránh đòn, đột nhiên người sau lưng hung hãn lao lên kéo hắn ra sau.

Trong chớp mắt, Lục Cảnh Hà chỉ kịp thấy cảnh Khương Ly nhanh chóng hất bay mấy cây gậy, lại tung đòn đá cho hai tên lưu manh văng xa cả mét!
Khương Ly giơ tay chắn ngang bảo vệ hắn, lại lạnh lùng nhìn mấy tên trước mắt: “Người đàn ông của tao mà cũng dám đụng, thằng nào chán sống bước ra đây!”
Lục Cảnh Hà: “? ? ?”

.

.

Hắn là bạn trai level max dữ chưa? Hắn bị bé cưng nhà hắn soán ngôi bạn trai level max rồi hả!?
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment