Trò Chơi Đối Kháng

Chương 136

Edit: Kazuo

"Nói cho ta biết, những tổn thất của Thượng Nguyệt Bang mấy ngày nay là do con làm sao?" Lý Cừu ngồi trên ghế, giọng nói cực kỳ lạnh băng.

"Đúng vậy." Ngay khi giọng nói lạnh lùng của Lý Hàn Phong phát ra, Phó Tuyệt đang đứng phía sau Lý Cừu lập tức rút súng ra nhắm vào Lý Hàn Phong, trong khi Lý Hàn Phong vẫn ung dung uống trà, gương mặt không chút thay đổi.

"Phó Tuyệt, bỏ súng xuống. Ra ngoài canh gác, nếu không có lệnh có tôi không ai được phép vào." Lý Cừu nhàn nhạt ra lệnh.

Phó Tuyệt hậm hực thu hồi súng, thấp giọng nói: "Vâng, lão gia."

Sau khi Phó Tuyệt rời đi, Lý Cừu chăm chú nhìn Lý Hàn Phong.

"Tại sao lại đột nhiên dám thừa nhận, trong khi một tháng trước còn có thể mạnh mẽ phủ nhận chuyện mình phản bội Thượng Nguyệt Bang?" Giọng nói cứng cáp của Lý Cừu vừa rơi xuống, Lý Hàn Phong liền nở nụ cười trào phúng, vẻ mặt khinh thường dường như hoàn toàn không để Lý Cừu vào mắt.

"Nếu cha đã tin tưởng tôi một tháng trước, tại sao còn gạt tôi âm thầm bắt Chu Lẫm?" Dứt lời, trong mắt Lý Hàn Phong bốc lên một cỗ hàn ý. Không ai biết việc Chu Lẫm dính đầy máu ảnh hưởng đến Lý Hàn Phong như thế nào, hắn muốn nhìn thấy người đàn ông đó vào lúc này, đem cậu ôm vào trong lồng ngực nhẹ nhàng an ủi.

"Nếu con đã dám thừa nhận, chắc hẳn cũng đã tự đào cho mình một đường lui." Lý Cừu vô cảm nói.

Lý Hàn Phong không trả lời, xem như cam chịu.

"Có thể đem Thượng Nguyệt Bang bức đến trình độ này, xem tra thế lực của con đã vượt qua những gì mà ta đã đoán, nhưng con tốt nhất nhớ kỹ, ta còn ở đây ngày nào, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng mơ hủy hoại Thượng Nguyệt Bang." Lý Cừu khẽ cười một tiếng, những nếp nhăn do năm tháng để lại không che được chút nào vẻ tự tin trên gương mặt ông.

"Có bao nhiêu tổ chức muốn có được một miếng bánh, cha nghĩ Thượng Nguyệt Bang có thể tồn tại được bao lâu. Chẳng lẽ cha muốn dựa vào đống số liệu mà Chu Hồng để lại sao?" Nói xong câu cuối, Lý Hàn Phong chế giễu cười, "Sợ là khi có được đống số liệu đó, Thượng Nguyệt Bang đã sớm chia năm xẻ bảy."

Sắc mặt Lý Cừu biến sắc, tình trạng hiện giờ của Thượng Nguyệt Bang rất nguy hiểm, nếu kiên trì, cùng lắm là chủ được nửa năm. Huống chi, các vụ giao dịch của Thượng Nguyệt Bang vói tổ chức khác cũng dần dần bị phá vỡ, chỉ vì Lý Hàn Phong đã dùng điều kiện hấp dẫn khiến bọn họ phản chiến. Trong băng đảng mafia, danh tiếng của Lý Hàn Phong nổi hơn Lý Cừu rất nhiều. Hơn nữa, Lý Hàn Phong không hợp tác với những người này vì mục đích kiếm lời, mà chỉ muốn họ rời khỏi Thượng Nguyệt Bang.


Lý Cừu chống nạng, Lý Hàn Phong có thể cảm nhận rõ ràng lửa giận bùng cháy trong cơ thể Lý Cừu, nhưng người đàn ông này khi còn trẻ đã tàn bạo và máu lạnh, khiến mọi người khiếp sợ, lúc này trong mắt Lý Hàn Phong, ông chỉ là một ông già hơn nửa cuộc đời.

Mặc dù Lý Hàn Phong vẫn đang bình tĩnh trò chuyện với Lý Cừu, nhưng trong lòng hắn vẫn có phần không ổn, bởi vì phải ngả bài việc đối đầu với Lý Cừu sớm như vậy không phù hợp với kế hoạch trước đó, hắn tính sẽ rời khỏi Thượng Nguyệt Bang sau cái chết của Lý Cừu.

Nhưng bây giờ, Lý Hàn Phong chỉ muốn giải cứu Chu Lẫm.

"Nếu như ngươi vẫn luôn an phận làm thiếu gia của Thượng Nguyệt Bang, vị trí của ta nhất định sẽ là của ngươi, tại sao ngươi lại ra tay với Thượng Nguyệt Bang?" Lí Cừu lạnh lùng chất vấn.

Lý Hàn Phong dựa vào trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng nhếch lên khinh thường, "Cha phải hiểu rõ hơn ai hế, địa vị của thủ lĩnh Thượng Nguyệt Bang bẩn thỉu như thế nào, cái loại phải bán đứng vợ con mình để có được sự huy hoàng của mình, cha cho rằng con sẽ hiếm lạ sao?"

"Tên khốn!" Lý Cừu vỗ bàn một cái, cả người tức giận đứng lên.

"Cha, bình tĩnh đi. Nếu kinh động đến thủ hạ trước cửa, tôi e sợ rằng trước khi cuộc hội nghị tiếp theo diễn ra sẽ có máu chảy trên du thuyền."

Lý Cừu giơ gậy lên, nhưng lại để ở giữa không trung, cố gắng điều chỉnh hô hấp, sau đó chậm rãi ngồi xuống, người đã trải qua bao nhiêu việc lớn nhỏ như ông sao có thể bị Lý Hàn Phong dắt mũi.

Lý Hàn Phong là con trai của ông, Lý Cừu tại sao không thể tự tin đấu lại hắn.

"Xem ra ngươi tại cuộc họp có rất nhiều tâm tư, chắc hẳn trên tàu có rất nhiều sát thủ mà mà ngươi đã sắp xếp." Lý Cừu phi thường bình tĩnh nói.

"Đó là lý do tại sao tôi muốn làm một cuộc giao dịch với cha." Lý Hàn Phong chậm rãi nói, "Dùng tính mạng của Chu Lẫm để đổi mạng của ngài, cha thấy như thế nào?"

"Không nghĩ tới ngay cả cha mình mà ngươi cũng dám giết, nếu biết sớm đáng lẽ một tháng trước ta nên đánh gãy chân của ngươi."


"Cha hối hận bây giờ cũng vô dụng, ai ngờ được con lại kế thừa phẩm đức của ngài." Rất hiếm khi Lý Hàn Phong kính cẩn gọi mình là con trước mặt Lý Cừu, nhưng sự mỉa mai trong lời nói của hắn không thể rõ ràng hơn.

Lý Cừu đập cây gậy trong tay xuống đất, "Nói rất đúng, ngươi nên nhớ kỹ, nếu đã phản bội Thượng Nguyệt Bang, cho dù là con của ta, ta cũng sẽ không nương tay."

Lý Hàn Phong lạnh lùng nhìn Lý Cừu, kể từ khi Lý Cừu đem mẹ của Lý Hàn Phong đưa cho trùm ma túy, dẫn đến việc mẹ hắn tự tử, Lý Hàn Phong đã không còn coi người đàn ông trước mặt mình là cha, kính trọng đối với ông ta nhiều năm như vậy, chỉ là một phần của việc phản kích.

"Mẹ ở trên trời đợi ông mười mấy năm, cho nên trên con tàu này, tôi sẽ tìm cách đưa ông sang gặp ngài."

"Thế lực của ngươi còn chưa trưởng thành, muốn lật đổ ta, sợ rằng tự mình hại mình."

Lý Hàn Phong cười lạnh một tiếng, "Về phần sau này chuyện phát triển nhứ thế nào, ông không cần nhọc công lo lắng, còn bây giờ, giao Chu Lẫm cho tôi!"

"Hắn đang bị nhốt bên dưới sảnh hành quyết Lý gia, ngươi có thể tự mình đi xem." Lý Cừu nói đầy ẩn ý.

Tất nhiên Lý Hàn Phong sẽ không ngu ngốc đến mức đồng ý, nếu hắn trở về biệt thự Lý gia, chỉ sợ không bao giờ ra ngoài được.

"Trên chiếc du thuyền này có rất nhiều sát thủ ẩn nấp. Tôi tin chỉ bằng mấy cái lính đánh thuê của cha cũng không thể thay đổi cục diện, vì vậy cha tốt nhất không cần nghĩ làm cách nào để an toàn thoát khỏi đây."

Lý Cừu cười lớn, vỗ tay nói, "Không hổ là con trai Lý Cừu ta, thật sự có thể ép Lý Cừu ta rơi vào hoàn cảnh như vậy."

Nhìn thấy Lý Cừu còn thể cười, Lý Hàn Phong không khỏi nheo mắt cảnh giác, hắn rất hiểu thủ đoạn của Lý Cừu, ngả bài sớm chính là hành động mạo hiểm, nếu lại cho Lý Cừu có cơ hội phản kích, như vậy chính hắn cũng không còn khả năng quay đầu lại. Nước cờ này, Lý Hàn Phong hắn tuyệt đối không thể thua.

Cuối cùng, Lý Cừu vẫn ra lệnh cho Phó Tuyệt giao Chu Lẫm cho thuộc hạ của Lý Hàn Phong, Lý Hàn Phong cũng không trực tiếp đến gặp Chu Lẫm, mà là sai người chuyển cậu lên chuyên cơ ngay lập tức.


Nguyên Soái bây giờ đã về tay Lý Hàn Phong, cũng không chịu sự quản lý của Lý Cừu, giờ phút này Lý Hàn Phong ở thành phố đó đã trở thành đế vương thực sự, cho nên Lý Hàn Phong tính toán cứ đến đó trước. Bởi vì Lý Hàn Phong kết luận Lý Cừu không dám ở lại V thị động thủ với hắn.

Sau khi Lý Hàn Phong rời khỏi du thuyền, hắn nhanh chóng rời khỏi Mỹ bay đến V thị. Thế lực chủ chốt ở Mỹ vẫn nằm trong sự kiểm soát của Lý Cừu, nếu hắn còn ở lại đây, rất có khả năng hắn sẽ bị ám sát.

Lý Hàn Phong vừa rời đi, Lý Cừu liền ra lệnh xử lý những người chịu trách nhiệm về sự an toàn của con tàu này. Lần đầu tiên, là lần đầu tiên mạng của ông bị người khác uy hiếp, mà người này lại chính là con trai của ông, chuyện này đối với ông là một sự sỉ nhục cực kỳ lớn.

Trong cuộc họ cuối cùng, Lý Cừu đã bâng quơ nói về việc phản bội của Lý Hàn Phong đối với Thượng Nguyệt Bang, cũng hạ lệnh những người thuộc Thượng Nguyệt Bang truy sát Lý Hàn Phong.

Ông cũng đề cập việc Lý Hàn Uy sẽ là người thừa kế của mình.

Khi cuộc họp kết thúc, Phó Tuyệt theo Lý Cừu trở về biệt thự của Lý gia.

"Như thế nào, điều tra rõ ràng chưa?" Lý Cừu dựa vào trên sô pha, trầm mặc nhắm hai mắt.

"Lão gia đoán không sai, Phong thiếu gia thật sự mang Chu Lẫm trở lại V thị."

Người hầu đưa cho ông một chén trà, Lý Cừu đưa lên trước mũi ngửi một cái, chậm rãi nói: "Khi nào thuốc có hiệu lực?"

"Lão gia không cần quá lo lắng, thuộc hạ tin tưởng không tới hai tháng, Phong thiếu gia sẽ quỳ xuống nhận lỗi."

"Vậy thì tốt." Lý Cừu bình tĩnh uống trà, "Hai tháng đầu đừng phái người quấy rầy bọn họ, khi tình yêu đã đến mức sâu đậm, hắn mới có thể vì tên kia đến cầu xin ta."

- -------------------------------------------------

Vết thương của Chu Lẫm rất nhẹ, không nghiêm trọng như Lý Hàn Phong dự đoán, nhưng cậu bị tiêm một lượng lớn hóa chất, vết thương ngoài da có thể hồi phục sau một thời gian ngắn, nhưng thần kinh não dường như bị tổn thương, nằm trên gần một tuần rồi mới tỉnh.

Trong tuần Chu Lẫm hôn mê, mỗi ngày sau giờ làm việc, Lý Hàn Phong đều ở bên cạnh Chu Lẫm, yên lặng ở gần một giờ mới rời đi. Khi Chu Lẫm tỉnh lại, Lý Hàn Phong nhìn gương mặt Chu Lẫm cười thật lâu, cuối cùng cúi người đặt lên đôi môi nhợt nhạt của Chu Lẫm một nụ hôn, giọng nói ôn nhu: "Bà xã, hoan nghênh em tỉnh lại!"

Chu Lẫm mở miệng lẩm bẩm nửa ngày, Lý Hàn Phong gắng gượng lắm mới nghe được cậu nói gì, "Ai... là bà xã của anh! Lão tử là... nam nhân..."


Lý Hàn Phong bật cười, vươn tay vuốt ve mặt Chu Lẫm, "Bà xã! Bây giờ không còn ai quấy rầy chúng ta."

Chu Lẫm sững sờ một lát, sau đó mím môi bất mãn, đầu rụt vào trong chăn, khóe miệng hiện lên một nụ cười vui vẻ.

Chu Lẫm nói với Lý Hàn Phong rằng cậu bị bắt cóc ở sân bay như thế nào, khi cậu nhẹ nhắc đến Cố Phi, khuôn mặt của Lý Hàn Phong lập tức tối sầm lại, Chu L cảm thấy khó hiểu, bởi vì cậu sẽ không bao giờ nghi ngờ Cố Phi.

Vì sao Chu Lẫm lại không rời khỏi Mỹ, Lý Hàn Phong đã phái người đi điều tra, Lý Hàn Phong không muốn Chu Lẫm vừa khỏi bệnh liền vướng vào chuyện này, hiện tại hắn cùng Chu Lẫm thoải mái ở bên nhau mới là quan trọng nhất.

- -------------------------------------------------

"Ưm... Lý Hàn... Phong... Lần sau... để lần sau đi." Chu Lẫm khó khăn phun ra mấy chữ, đôi môi hé mở càng làm cho Lý Hàn Phong dễ dàng duỗi vào bên trong.

Khi sự phản kháng của Chu Lẫm từ từ biến thành nhiệt tình đáp lại, Lý Hàn Phong mới ngẩng đầu nở nụ cười, "Hơn bốn mươi ngày nay tôi không có chạm vào em, chẳng lẽ muốn lão công em cấm dục làm hòa thượng sao?"

"Không được... anh không được phép gọi mình là... lão công." Chu Lẫm vòng tay qua cổ Lý Hàn Phong, đỏ mặt thở hổn hển, lên án nói.

"Mấy ngày nay tôi nghẹn muốn chết. Thật khó mới chờ được em bình phục, cho nên bà xã nhân nhượng một lần cho lão công đi.""

Chu Lẫm muốn cường điệu lại xưng hô buồn nôn của Lý Hàn Phong, nhưng lời vừa ra miệng lại thành, "Tôi không tin mấy ngày nay anh không tìm được ai khác để tiết dục!"

Lý Hàn Phong nắm tay Chu Lẫm đặt ở trên cự vật, cười nhẹ nói: "Từ hôm nay trở đi, nơi này chỉ thuộc về một mình em."

"Ghê tởm!" Chu Lẫm nói thầm, nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên khuôn mặt quay đi vì ngượng ngùng.

Đầu của Lý Hàn Phong nhẹ nhàng đặt ở trên trán của Chu Lẫm, hắn cúi đầu nhìn Chu Lẫm cười.

"Bà xã, có thể bắt đầu chưa?"

Bình Luận (0)
Comment