Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 247 - Chương 247: Người Cha Trong Chuông Gió

Chương 247: Người cha trong chuông gió Chương 247: Người cha trong chuông gió

"Tôi đã quên mất lần đầu tiên mơ thấy cái thứ kia là khi nào, lúc đầu, nó như trốn trong đám đông và vô tình lướt qua tôi. Nhưng rồi không biết tại sao, dường như nó đã cuốn lấy tôi..."

Hàn Phi nói ra những lời trong đầu, hắn nhìn thứ ở tòa nhà đối diện.

Quỷ trong cơn ác mộng chạy ra ngoài hiện thực, hắn hiện đang gặp phải sự việc giống y hệt với Nhện lúc trước.

Hàn Phi không ngờ đối phương lại xuất hiện lần nữa dưới cách thức này, mọi thứ giống như một sự “trùng hợp ngẫu nhiên” đã được lên kế hoạch từ lâu, Nhện mà hắn đóng vai với Nhện của mười năm trước đứng cùng một vị trí, nhìn thấy cùng một “con quỷ”.

Không hề đọc theo lời thoại, Hàn Phi thậm chí không biết hắn đã nói những gì, hắn chỉ nhìn khuôn mặt tái nhợt đối diện tòa nhà, trong mắt hiện lên một tia sát ý.

Lần đầu tiên nhìn nhau, Hàn Phi cảm thấy có chút hoảng sợ, quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Trải qua việc rèn luyện ở Ngõ Súc Sinh, sau khi trở thành đồ tể nửa đêm, khí chất và tâm thái của Hàn Phi trong hiện thực cũng có thay đổi.

Ngón tay hắn vô thức uốn cong, dường như muốn nắm lấy cán của một con dao.

Mi mắt chớp động, Hàn Phi lại mở mắt ra, bóng dáng liền biến mất.

Hàn Phi vẫn nhìn về phía cửa sổ nào đó bên kia tòa nhà, hắn biết người kia nhất định sẽ lại xuất hiện, hơn nữa khoảng cách sẽ càng ngày càng gần hắn.

Loại sợ hãi bức bách này có thể hành hạ người bình thường đến phát điên, nhưng trong lòng Hàn Phi mơ hồ lại có chút chờ mong.

Hắn muốn giết chết Cánh bướm! Bất luận là thế giới tầng sâu, hay là trong hiện thực!

Thu hồi ánh mắt, khi Hàn Phi nhìn lại căn phòng, những diễn viên kia đều nhìn Hàn Phi với ánh mắt hơi khác.

Tiếp tục diễn tiếp tình tiết phim, sau khi Hàn Phi kể xong cơn ác mộng của mình, trong căn phòng nhỏ không có ai mở ra phá tan bầu không khí trầm mặc cho đến khi đạo diễn và trợ lý làm một động tác hoàn hảo.

Bầu không khí ngưng đọng đột nhiên sụp đổ, mọi người lại lần nữa nhìn về phía Hàn Phi.

“Sao em không diễn theo lời thoại?” Bạch Hiển dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Ý tôi là câu chuyện mà em kể, hình như còn thích hợp hơn cả lời thoại của kịch bản, giống như lúc đó Nhện đã nói với các nhân cách khác như vậy.”

"Thật sự rất tuyệt với! Còn ánh mắt cậu lúc nhìn tòa nhà đối diện nữa, sự thay đổi đột ngột và bùng nổ cảm xúc trong vòng vài phần mười giây! Cứ như thể cậu thực sự nhìn thấy một con quỷ vậy! Cậu đã làm như thế nào đấy?"

Đạo diễn Trương, người đang nhìn chằm chằm vào máy quay, cũng bước tới, ông ấy cũng bị sốc.

Đầu tiên Hàn Phi diễn không theo kịch bản, một số câu thoại hoàn toàn không có trong kịch bản, nhưng hắn rất tự nhiên khi nói ra.

Biểu hiện của trạng thái đó, cảm xúc và ngôn ngữ đó, tất cả mọi người có mặt như nhìn thấy một Nhện còn sống.

“Em vừa mới nói cái gì?” Hàn Phi thực sự đã nhìn thấy quỷ, nhưng là không sợ hãi, vừa nhìn đối phương đã nói ra những lời trong đầu, hắn còn không biết hắn nói cái gì.

“Em không nhớ gì nữa sao? Đây liệu có phải là kĩ năng diễn xuất theo ‘dòng ý thức’ không?” Bạch Hiển thực sự sửng sốt, ông cảm thấy Hàn Phi hình như không nói dối.

“Có thể vừa rồi trạng thái tương đối tốt, hoàn toàn nhập vai, nếu như diễn lại lần nữa, chắc em khó mà có thể tái hiện lại được.” Sau khi Hàn Phi nói xong lại nhìn liếc qua về phía tòa nhà đối diện, cái thứ giống người đó không xuất hiện lại nữa.

Đối phương lần sau chắc sẽ gần với Hàn Phi hơn, hắn cũng rất chờ mong lần gặp lại đối phương.

“Người anh em, em giỏi thật đấy. Bộ phim này quay đến bây giờ, em đã cống hiến được hai cảnh quay kinh điển là “nhảy lầu” và “thuật lại ác mộng”, anh nghĩ em có thể diễn những cảnh kinh điển ở cấp độ sách giáo khoa trong bộ phim này.” Thành thật mà nói Bạch Hiển có chút ngưỡng mộ, Hàn Phi đã đóng góp một màn trình diễn xuất sắc nhất với ít cảnh quay nhất, điều quan trọng nhất là Hàn Phi mới hơn 20 tuổi, đây thực sự là một tương lai không thể giới hạn.

Hàn Phi chỉ cười trước những lời khen ngợi của người khác, cũng không để trong lòng.

Trong lòng hắn biết rất rõ kỹ năng diễn xuất của mình vẫn chưa đủ để ngẫu nhiên tạo ra cảnh phim kinh điển, vừa rồi hắn thật sự nhìn thấy "quỷ".

Trong quá trình quay phim, Hàn Phi cũng không quên báo cáo tình hình với cảnh sát, khi nghỉ giữa trưa, hắn đã đích thân tìm cho cảnh sát một hộp cơm, hy vọng Lệ Tuyết có thể đi cùng hắn vào tòa nhà ở chếch phía đối diện với tòa nhà tập thể để kiểm tra.

“Em chính là nhìn thấy cái thứ kia ở trong căn phòng này.” Đến tầng bốn, Hàn Phi chỉ vào một cánh cửa.

"Tay nắm cửa và ổ khóa đều bám đầy bụi, phòng này đã lâu không có người ở, em có chắc là phòng này không?" Lệ Tuyết gọi điện cho đồng nghiệp, người này nhanh chóng gửi đến thông tin của cư dân trong tòa nhà.

Căn phòng xuất hiện mặt quỷ là căn phòng trống mà chủ nhân đã qua đời.

Mở camera thực thi pháp luật ra, Lệ Tuyết vốn nghĩ sẽ dùng công cụ chuyên dụng để mở cửa, nhưng ai ngờ được cánh cửa không hề khóa.

Đi vào căn phòng, bên trong chỉ có một nhà rác thải ẩm mốc, hôi hám.

Hàn Phi bước đến bên cửa sổ, hắn đứng ở nơi con quỷ xuất hiện, sau đó nhìn về địa điểm quay phim lúc trước.

"Lần sau nó sẽ xuất hiện ở đâu? Nó có lẻn đến giường của mình khi mình đang chơi game không?"

Không có phát hiện gì, khi Hàn Phi đang chuẩn bị đi, thì vô tình nhìn thấy miếng kính để ở góc của ban công.

Trên tất cả các đồ vật trong phòng đều bám đầy bụi bẩn, chỉ có miếng kính đó là ngoại lệ.

“Khi em nhảy từ tầng bốn xuống lưới an toàn, hình như cũng nhìn thấy cái kính này, chẳng lẽ cái kính này có liên quan đến bóng quỷ kia?” Hàn Phi nói ra suy đoán của mình cho Lệ Tuyết, đối phương đeo găng tay mang miếng kính ra khỏi căn phòng, chuẩn bị mang về kiểm định, xem liệu có thể tìm ra bằng chứng như dấu vấn tay không.

Hàn Phi đang muốn lục soát trong phòng một hồi, nhưng di động của Lệ Tuyết đột nhiên vang lên.

Đồng nghiệp của cô ấy nói với cô ấy rằng, đứa trẻ mồ côi được Nhện nhận nuôi đã xuất hiện trong khu tập thể.

"Hàn Phi, em không phải vừa hay muốn gặp con nuôi của Nhện sao? Cậu ta hiện tại đang ở trong tòa nhà các em quay phim đấy."

“Thời điểm xuất hiện của cậu ta có chút trùng hợp.” Hàn Phi bước ra khỏi căn phòng mà quỷ đã ở, nhìn bậc thang dẫn lên lầu, trên hành lang trống không có một bóng người, nhưng hắn cảm thấy rất ngột ngạt, như là đằng sau một cánh cửa nào đó, có một đôi mắt đang nhìn hắn qua mắt mèo.

“Đi thôi, đi xem đứa con đã bán não của chính cha nuôi mình.” Hàn Phi và Lệ Tuyết quay lại địa điểm quay phim, hai người họ không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng những người xung quanh đều cảm thất rất ngạc nhiên, một nữ cảnh sát hiên ngang oai hùng sao lại đi cùng một diễn viên trên phim trường?

Các diễn viên khác đều mang theo trợ lý, người diễn viên này sao đi đâu cũng mang theo cảnh sát?

“Xin nhường đường một chút.”

Mở cửa phòng 401 ra, Hàn Phi lần đầu tiên nhìn thấy con nuôi của Nhện trong phòng ngủ của ông ấy.

Trước khi đứa trẻ đó gặp Nhện, cậu ta cũng là một đứa trẻ mồ côi giống như Hàn Phi, điều trùng hợp hơn nữa là cả hai đều từng ở trong Cô nhi viện Hạnh phúc.

Gõ cánh cửa khép hờ, Hàn Phi nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi cạnh bàn, hoặc miêu tả anh ta là một cậu bé thì đúng hơn.

Người bên kia tuổi thật khoảng 20 tuổi, nhưng khuôn mặt còn rất non nớt, làn da trắng bệch đến đáng sợ, cứ như bị tẩy trắng bằng thuốc vậy.

Cánh tay dài hơn bình thường một chút, trên người mặc một bộ quần áo đen tuyền, lúc này đang nhìn chằm chằm vào chiếc chuông gió treo bên cửa sổ.

“Cậu đang nhìn gì vậy?” Hàn Phi nhẹ nhàng đóng cửa nhốt mình cùng đối phương trong phòng ngủ.

Nghe thấy âm thanh, người thanh niên da tái nhợt không quay đầu lại, thản nhiên trả lời: "Tôi đang nhìn cha tôi, suỵt, hãy yên lặng, ông ấy đang nói chuyện với tôi."

Bình Luận (0)
Comment