Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 303 - Chương 303: Nhân Viên Bảo Vệ Mới Tên Là Bạch Tư Niệm

Chương 303: Nhân viên bảo vệ mới tên là Bạch Tư Niệm Chương 303: Nhân viên bảo vệ mới tên là Bạch Tư Niệm

"Nguyền rủa chết chóc (Nhiệm vụ ẩn rank E): Một lúc nào đó bạn sẽ chết theo phương thức đã được an bài sẵn!"

"Yêu cầu nhiệm vụ: Thay đổi vận mệnh đã định, sống sót."

"Vì chênh lệch cấp độ quá lớn, đưa ra lời nhắc nhiệm vụ: Phòng 4444."

Thông tin nhiệm vụ trong đầu rất ngắn, so với nhiệm vụ rank F nói dài dòng văn tự, nhiệm vụ rank E chỉ có mấy câu ngắn gọn, nhưng Hàn Phi cũng không dám xem nhẹ.

Cấp độ tương ứng với nhiệm vụ rank F là 10 đến 20, cấp độ tương ứng với nhiệm vụ rank E là 20 đến 30, Hàn Phi bây giờ mới chỉ ở level 12.

Nếu không phải bị ép vào thế bất lực, ai mà lại tình nguyện nhảy cóc vượt cấp thử thách nguy hiểm như vậy chứ?

Sau khi tiến vào trong sương mù màu đen, tiếng ca vẫn không buông tha cho Hàn Phi, chỉ có điều khoảng cách hai bên càng lúc càng xa, sương mù đen kịt giống như mê cung, tất cả người cùng oán niệm đi vào, cuối cùng đều sẽ xuất hiện ở các nơi khác nhau.

Khi Hàn Phi tiếp tục đi sâu vào, hắn ngạc nhiên phát hiện vết máu trên đồng phục bảo vệ đang mờ dần, trí nhớ và ý thức của hắn bắt đầu mơ hồ.

Khu vực bị sương mù đen bao phủ trong ấn tượng không lớn, nhưng Hàn Phi cảm giác mình đã đi rất lâu.

Không có lối thoát, không có ánh sáng và không có ai, càng ở đây lâu, trí nhớ sẽ càng mờ đi, màn sương đen có thể thay đổi và nuốt chửng trí nhớ.

"Tòa nhà chết chóc ở đâu?"

Không thể phân biệt được phương hướng, chỉ là thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bốn tòa nhà cao ngất ở đằng xa.

Chúng được kết nối với nhau bằng nhiều đường qua lại, quấn chặt vào nhau, toát lên cảm giác chết chóc nồng đậm.

Màn sương đen càng lúc càng dày, cho đến khi vết máu trên bộ đồng phục bảo vệ hoàn toàn biến mất, cảm giác chết chóc trong màn sương đen đột nhiên sôi trào, giống như một mũi thương sắc bén đang muốn đâm vào cơ thể hắn!

Nhưng cùng lúc đó, những dòng chữ đỏ như máu xuất hiện trên bề mặt da của Hàn Phi, câu chuyện do Kim Sinh để lại được kích hoạt, những dòng chữ đẫm máu đó hòa cùng với cảm giác chết chóc của tòa nhà chết chóc, tất cả đều đi sâu vào tâm trí hắn.

Đầu gần như bị xé nát, trong đầu mơ hồ có một giọng nói chỉ ra phương hướng cho hắn, bảo hắn hướng tới tương lai trong câu chuyện kì lạ.

Di chuyển bước chân, Hàn Phi không biết mình đi trong sương mù đen bao lâu, cuối cùng cũng tìm được một cánh cửa tối, đưa tay ra mở cửa, một tia sáng lạnh nhạt chiếu vào trên mặt.

"Bùm!"

Cơ thể ngã xuống đất, cảm giác đau đớn như kim châm trong đầu Hàn Phi dần dần dịu đi, hắn miễn cưỡng mở mắt ra.

Cổ gáy, hai cánh tay, má không được đồng phục bảo vệ che chắn toàn bộ đều là vết thương, dòng máu đen toát ra chết chóc không ngừng chảy ra.

Mặt nạ Súc Sinh Đạo không thể ngăn cản sự xâm nhập của sương mù màu đen, Hàn Phi bây giờ khó có thể nhìn ra bộ dạng ban đầu.

Chỉ cần cử động một chút là cơn đau từ đâu ập đến. Nếu không có sự bảo vệ của câu chuyện của Kim Sinh, Hàn Phi đã có thể bị giết trước khi vào tòa nhà chết chóc.

Đầu óc choáng váng, Hàn Phi vô thức nhìn về phía tay phải của mình, Đại Nghiệt đã không thấy đâu, nhưng trên cánh tay của hắn còn lưu lại hoa văn gớm ghiếc màu máu, rất giống với trên người Đại Nghiệt.

"Không thể ở tại một chỗ quá lâu."

Kéo theo cơ thể đang chảy máu, Hàn Phi ngoảnh đầu nhìn lại, phía sau hắn là cửa sắt của hành lang, lúc này hắn đang ở tại tầng một của tòa nhà chết chóc!

"Giả sử toàn bộ mọi thứ trong trò chơi Tòa nhà chết chóc đều tương ứng với tòa nhà chết chóc trong thế giới tầng sâu, vậy thì người phụ nữ áo cưới chắc là sống ở phòng số 3 tầng một." Hàn Phi vươn tay ấn vào tường, đúng lúc hắn đang chuẩn bị đi về phía trước, liền nghe thấy tiếng bước chân vội vã trên hành lang.

"Có hai người ... không, ba người đang đi đến đây!"

Hàn Phi không biết thứ gì đang đi đến, toàn thân đầy vết thương, đến bước đi còn chật vật, căn bản không thể chiến đấu.

Nhìn chằm chằm vào gian phòng thứ ba ở tầng một, Hàn Phi kéo miệng vết thương đang nứt ra, nghiến răng nghiến lợi tăng tốc.

Khi hắn đến căn phòng thứ ba ở tầng một, những bước chân đó cũng bước ra khỏi hành lang.

“Có ai ở đây không?” Hàn Phi định đẩy cửa, nhưng cánh cửa không có chút dịch chuyển nào, hắn gõ cửa cũng không có phản ứng.

"Ai đang ở đó! Không được nhúc nhích!"

Ánh đèn pin sáng ngời chiếu vào Hàn Phi, hắn đưa tay che mắt, yếu ớt dựa vào cửa gian phòng thứ ba.

Bước chân ngày càng gần, Hàn Phi nhìn ra bên ngoài qua kẽ tay, hai người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ, dính chặt vào nhau, rất lo lắng đi về phía hắn.

“Bảo vệ? Bảo vệ trong tòa nhà chết chóc?” Tâm tư quay nhanh, Hàn Phi điều chỉnh lại trạng thái của mình trong vòng vài giây, hắn lại càng trở nên yếu hơn.

"Tôi cảnh cáo anh không được nhúc nhích! Anh đến từ đâu? Tại sao lại mặc đồng phục bảo vệ của cư xá chúng tôi?" Hai nhân viên bảo vệ cách Hàn Phi hai mét thì dừng lại, bọn họ lớn tiếng, nhưng rõ ràng là thiếu tự tin.

Hàn Phi dường như đến sức lực nói chuyện cũng không có, hắn thoi thóp hấp hối, vừa mở miệng ra, máu liền chảy theo khóe miệng.

“Anh Hoa, cậu ta hình như sắp không xong rồi.” Bảo vệ trẻ tuổi có chút lo lắng, anh ta định đi về phía trước nhưng đã bị nhân viên bảo vệ trung niên bên cạnh nắm lấy.

"Đừng qua đó! Cư xá hiện tại không an toàn, gần đây thường xuyên xảy ra những vụ mất tích, chúng ta không được tùy tiện tiếp cận những người khả nghi này."

"Thực sự không quản cậu ta sao?"

"Cậu đã quên những chuyện xảy ra trước đây tại tầng một rồi sao? Cậu còn nhớ sư phụ cậu nói với cậu như thế nào trước khi mất tích không? Sau 0 giờ nửa đêm đừng xuống tầng nữa!" Bảo vệ trung niên nắm lấy áo bảo vệ trẻ tuổi, cầm đèn pin sáng choang, nhìn chằm chằm Hàn Phi: "Trong tòa nhà số 1 chỉ còn lại hai bảo vệ chúng ta thôi, trước khi có người mới đến thay thế, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn."

Lời đối thoại của hai người bảo vệ, Hàn Phi đều nghe thấy hết, hắn thoi thóp sắp chết, cố gắng duỗi ngón tay ra, trên mặt đất viết vài chữ với máu đen chảy ra từ vết thương.

"Hắn hình như đang viết cái gì đó?" Bảo vệ trẻ tuổi tiến thêm một bước, đọc rất rõ những chữ viết nguệch ngoạc trên mặt đất: "Đừng đi ra ngoài? Bên ngoài có..."

Viết đến cuối, Hàn Phi như mất hết sức lực, gục trên vũng máu, khóe mắt ngấn lệ, đôi môi thâm đen đang cố gắng nói điều gì đó.

Thấy hắn thê thảm như vậy, anh Hoa cũng hơi động lòng, liếc nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay, lại đợi thêm mấy phút, cuối cùng đưa ra quyết định: "Đưa cậu ta lên lầu trước!"

Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi cõng Hàn Phi trên lưng, anh Hoa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hàn Phi, trong lòng tràn đầy nghi vấn: "Tại sao cậu lại xuất hiện ở tòa nhà số 1? Còn đang mặc đồng phục bảo vệ?"

“Em… Em là người mới tới thay.” Hàn Phi yếu ớt nói: “Bên ngoài tòa nhà có quỷ, không nhìn thấy rõ, mỗi khi tiếng ca xuất hiện, thì sẽ có người chết…"

"Quỷ? Tòa nhà này thật sự bị quỷ ám sao? Những nhân viên bảo vệ kia mất tích đều là do con quỷ kia làm?" Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi cõng theo Hàn Phi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Nghe thấy anh ta nói, trong lòng Hàn Phi cũng cảm thấy kỳ quái, bảo vệ trong tòa nhà chết chóc này dường như kí ức hoàn toàn đã bị thay đổi. Họ quên rất nhiều thứ, sau đó họ dường như được tiêm vào đầu những ký ức mới.

Bóp méo kí ức? Đây chẳng phải là điều mà quản lý tòa nhà tiền nhiệm thường làm sao?

Khi Hàn Phi xông vào màn sương đen, ký ức của chính hắn cũng liên tục trở nên mơ hồ, may mắn thay có câu chuyện của Kim Sinh đã bảo vệ hắn, nếu không hắn cũng có thể trở thành giống như những nhân viên bảo vệ này, bị tiêm vào ký ức mới, trở thành con rối sống trong tòa nhà chết chóc.

“Sau khi trời tối, đừng thảo luận những điều này!” Anh Hoa giọng điệu nghiêm nghị, sau khi trừng mắt nhìn bảo vệ trẻ tuổi, lại nhìn sang Hàn Phi: “Cậu tên là gì?”

"Em tên là Bạch Tư Niệm, bởi vì rất nhát gan, cách đối phương rất xa, nên mới thoát được kiếp nạn này." Hàn Phi gần như khôi phục hoàn hảo mọi thứ về Bạch Tư Niệm, từ tính cách, giọng nói, hành vi cho đến một số thói quen nhỏ nhặt, có thể nói là hoàn toàn giống.

“Đúng rồi, em vẫn còn có chuyện muốn nói với hai người.” Hàn Phi nhìn hành lang trống trải, tim đập không yên: “Vừa rồi em nghe thấy ba tiếng bước chân, nhưng cuối cùng chỉ có hai người chạy ra khỏi hành lang, nói cách khác, có thứ gì đó đã theo hai người xuống cầu thang, nó hiện tại hẳn vẫn còn ở trong hành lang."

Bình Luận (0)
Comment