Có ba tiếng bước chân vang trên hành lang lúc nửa đêm, nhưng chỉ có hai người.
Hàn Phi nói xong, nhân viên bảo vệ trẻ tuổi và anh Hoa đều sửng sốt, bọn họ đi xuống tầng đều không thấy ai khác nữa.
Mồ hôi lạnh trượt dài trên má, anh Hoa giả vờ bình tĩnh, anh cầm chặt đèn pin ánh sáng mạnh: "Đi lên tầng trước, đừng quan tâm đến những cái khác."
Anh Hoa đã thúc giục nhân viên bảo vệ trẻ tuổi đi lên tầng, có vẻ như chỉ cần đi lên tầng thì sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng theo Hàn Phi, càng đi lên trên, có thể càng gặp phải những thứ đáng sợ hơn mới đúng.
Chẳng lẽ tòa nhà chết chóc và cư xá Hạnh Phúc không giống nhau.
Hàn Phi "hấp hối" nép vào sau lưng nhân viên bảo vệ trẻ tuổi, hắn lặng lẽ nhìn xung quanh.
Ngoài hành lang có lát gạch lát nền, nhưng có thể do vệ sinh thiếu trách nhiệm, nhiều viên gạch lát nền để lại những vết loang lổ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài sợi tóc rất dài.
Tay vịn cầu thang được làm bằng sắt, được sơn một lớp sơn màu đỏ lớn, trông vô cùng sặc sỡ.
Khoảng cách giữa các bậc thang rõ ràng là như nhau, nhưng khi nhân viên bảo vệ trẻ tuổi đi lên cầu thang thì lại luôn bị vấp một cách kì lạ, cảm giác như đột ngột bị bước hụt vậy.
Điều khiến Hàn Phi cảm thấy kỳ lạ nhất là ở các hành lang đều có đèn kích hoạt bằng giọng nói, nhưng chỉ có tầng số lẻ mới có đèn, còn tầng số chẵn sẽ đi qua trong bóng tối.
Vì vậy, các nhân viên bảo vệ ở tòa nhà này luôn mang theo đèn pin đi bất cứ đâu, họ đã quen với những điều kỳ quặc này.
Trong nháy mắt, bảo vệ trẻ tuổi đã cõng Hàn Phi trên lưng lên đến tầng ba, thấy anh ta vẫn còn muốn tiếp tục đi lên, Hàn Phi hơi sợ hãi, hắn không dám tiếp tục giả vờ chết nữa, mà khẽ tỉnh lại: "Chúng ta phải đến tầng bao nhiêu?"
"Tới phòng bảo vệ, sau khi trời tối, đó là nơi an toàn nhất." Bảo vệ trẻ tuổi thản nhiên trả lời câu hỏi của Hàn Phi.
“Phòng bảo vệ ở tầng mấy?” Hàn Phi không nghĩ tới trong tòa nhà có một nơi an toàn, hắn thậm chí bắt đầu tự hỏi hai người bảo vệ này có phải định giết chết mình, sau đó tìm nơi tiêu hủy thi thể không?
“Ở tầng bốn, sắp tới rồi, đừng lo lắng.” Anh Hoa nghĩ Hàn Phi bị thương quá nặng, rất đau đớn, nên không ngừng hỏi han.
“Tầng .. tầng bốn?” Nghe đến tầng này, Hàn Phi vốn dĩ giả bộ, giờ không còn kiên nhẫn, trong lòng thật sự có chút mất bình tĩnh rồi.
Căn phòng trong tòa nhà chết chóc, có chứa số 4 càng nhiều, lại càng nguy hiểm.
Hai nhân viên bảo vệ này đi đâu chả được, mà lại cứ phải đi đến chỗ chết?
Hàn Phi coi như đã hiểu ra, thảo nào nhân viên bảo vệ sẽ không ngừng mất tích, bọn họ thực sự đã chọn cho mình một "nơi phong thủy trù phú".
Sau khi đi qua tầng ba, nhân viên bảo vệ trẻ tuổi cõng Hàn Phi trên lưng lao thẳng vào tầng bốn không có đèn điều khiển âm thanh, khi họ mở cửa an toàn ra, bước chân thứ ba trên hành lang lại xuất hiện.
Hàn Phi nghe được rất rõ ràng, thanh âm đó vang lên tại tầng một, sau đó nhanh chóng đuổi theo hướng lên tầng bốn!
Nghe thấy tiếng bước chân vội vã, Hàn Phi sởn da gà sau gáy, nhưng bảo vệ trẻ tuổi và anh Hoa dường như không có nghe thấy, bọn họ vẫn đề phòng như cũ, nhưng không biết đang đề phòng cái gì.
Hàn Phi muốn thúc giục bọn họ, nhưng cuối cùng rất lý trí lại im lặng.
Ngay khi cánh cửa an toàn trên tầng bốn được mở ra, gió lạnh thổi ra ngoài hành lang.
Tầng này không có đèn, trên hành lang toàn một màu đen, ánh đèn pin quét qua bức tường sơn trắng như một khuôn mặt thê lương.
“Đến rồi, đây chính là phòng bảo vệ.” Người bảo vệ trẻ tuổi cõng Hàn Phi trên lưng dừng ở cửa một căn phòng nào đó, anh Hoa bên cạnh vội vàng lục tìm chìa khóa trong túi.
Hàn Phi yên lặng nhìn lên, hắn liếc nhìn số của phòng bảo vệ, trái tim suýt chữa nữa ngừng đập.
"Phòng 1044?"
Số phòng này giống hệt với số phòng hắn sống trong cư xá Hạnh Phúc, với hai chữ số 4, là căn phòng nguy hiểm nhất ở tầng thấp nhất.
"Trước đây cư xá này xảy ra rất nhiều chuyện, sau này nghe nói là đã mời thần, cũng không biết là chuyện gì, mới từ từ ổn định lại." Bảo vệ trẻ tuổi nhìn anh Hoa vẫn đang tìm chìa khóa, khẽ thì thầm: "Nghe nói căn phòng này là hung trạch, khi chưa bán được ra ngoài đã có người chết ở đây, chủ đầu tư vì để ổn định tâm trạng của mọi người và duy trì trật tự công cộng trong tòa nhà, vì vậy quyết định để căn phòng này là phòng bảo vệ, ông ta muốn lấy chính khí của bảo vệ trấn áp tòa nhà này."
"Chính khí?"
Đây hoàn toàn là coi thường tính mạng của bảo vệ, theo ý kiến của Hàn Phi, ước chừng chỉ có Cánh bướm mới có thể làm được chuyện như vậy.
Tiếng bước chân ở tầng dưới nhanh chóng tiếp cận, khi đối phương xuất hiện ở cầu thang tầng bốn, anh Hoa cuối cùng cũng tìm được chìa khóa phòng.
Ba người vào phòng, cửa đóng lại, Hàn Phi nghe thấy tiếng bước chân chạy qua hành lang ngoài cửa.
Dựa vào cửa, anh Hoa, người bên ngoài giả vờ như một tiền bối, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bảo vệ trẻ tuổi trán đổ mồ hôi lạnh, anh Hoa lưng ướt đẫm mồ hôi, đồng phục bảo vệ đều dính vào da thịt, nhưng anh ta không hề để ý, anh ta vẫn đang giả bộ bình tĩnh.
"Sau khi trời tối vẫn nên ít xuống tầng một thôi, trước đó có một người bảo vệ xuống dưới đó sau 0 giờ đêm, sau đó thì không bao giờ quay trở lại nữa." Anh Hoa mất tự nhiên chỉnh lại cổ áo, che đi đôi tay run rẩy của mình.
"Anh ơi, em nghe nói có 2 người giao đồ ăn chết ở tầng 1? Hung thủ đều là gọi nhân viên giao đồ ăn vào trong tòa nhà, sau đó thẳng tay giết chết họ, sống không thấy người, chết không thấy xác..." Bảo vệ trẻ tuổi đặt Hàn Phi ở trên sô pha, chính anh ta cũng rất sợ hãi.
“Cậu vừa đến không biết rõ những chuyện này.” Anh Hoa dựa vào cửa, thấp giọng nói: “Có lần tôi nghe thấy tiếng gõ cửa khi đang tuần tra tầng 1, tôi tuần tra tầng 1 hình như không có người ở, liền bí mật chạy đến xem thử, kết quả đoán xem tôi đã thấy gì?"
“Cái gì?” Bảo vệ trẻ tuổi tò mò nhìn anh Hoa.
"Một người giao đồ ăn mặc quần áo màu đỏ, anh ta đang vác một cái hộp đựng đồ ăn cực lớn, vẫn đang chảy máu, dựa vào cửa, nhìn vào bên trong, miệng nói -- thịt bạn muốn đã được giao đến, thịt bạn muốn đã được giao đến..."
Anh Hoa bắt chước rất giống, nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống một chút.
"Thật hay giả vậy? Anh Hoa, anh dám một mình xuống tầng một sao? Không giống với phong cách của anh lắm."
“Lừa cậu, tôi cmn là con này.” Anh Hoa hai tay giao nhau, tạo ra kí hiệu một con chó.
Hai nhân viên bảo vệ đang nói về những điều kỳ lạ ở tầng một, Hàn Phi đang hấp hối cũng chăm chú lắng nghe.
Con quái vật mà anh Hoa mô tả rất giống với con quái vật ở tầng 1 trong trò chơi Tòa nhà chết chóc, điều này khiến Hàn Phi trong lòng chắc chắn một điều rằng trò chơi Tòa nhà chết chóc chính là phản ánh tòa nhà chết chóc của thế giới tầng sâu!
Vừa nghe lén Hàn Phi cũng bắt đầu quan sát xung quanh, thật sự không ngờ căn phòng đầu tiên mình đến sau khi vào tòa nhà chết chóc lại là phòng 1044, mọi thứ dường như đã là định mệnh.
Căn phòng này là hung trạch có hai số 4 ở trong số phòng, bề ngoài trông có vẻ bình thường, trên tường có treo các loại nội quy yêu cầu khác nhau, ngoài ra còn có bảng công việc và ảnh chụp chân dung, cảm giác khá chính quy.
So với các phòng bảo vệ thông thường, bảo vệ tòa nhà được trang bị gậy cao su, đèn pin siêu sáng, găng tay chống cắt và áo chống đạn, còn có bốn bộ đàm trên bàn ở phòng trong.
Đồ đạc hoa lá cành rất nhiều, nhưng rất ít trong số chúng thực sự hữu ích.
"Trong phòng dường như không có gì đặc biệt."
Theo lời nhắc trong trò chơi Tòa nhà chết chóc, sau khi vào tòa nhà chết chóc, nhất định phải nhanh chóng có được một loại nguyền rủa chết chóc nào đó, nếu không tòa nhà chết chóc sẽ đích thân chuẩn bị nguyền rủa chết chóc cho hắn.
"Mọi căn phòng trong tòa nhà chết chóc đều nên có một nguyền rủa chết chóc, nhưng sau khi mình bước vào căn phòng này..."
Khi Hàn Phi đang khó hiểu thì đột nhiên phát hiện ra anh Hoa và bảo vệ trẻ tuổi đã ngừng nói chuyện, bọn họ nhìn chằm chằm sau lưng Hàn Phi, sắc mặt tái nhợt.
"Thứ đó lại ra rồi."
"Rốt cuộc là ai đã treo nó ở đó? Trước đây chúng ta không phải đã vứt nó đi rồi sao?"
Giọng nói của hai bảo vệ run lên, dưới lòng hiếu kỳ, Hàn Phi cũng quay đầu lại liếc nhìn.
Trong nhà vệ sinh của phòng 1044, đang treo một chiếc váy dài màu đỏ như máu.
Chiếc váy quét cả trên sàn, trông giống như một người đang đứng trong nhà vệ sinh.