Ngoảnh đầu lại đột nhiên nhìn thấy thứ này, Hàn Phi cũng giật bắn mình, hắn hiện tại chính là người gần nhất với nhà vệ sinh.
"Không phải chúng ta đã ném nó vào thùng rác rồi sao?”
"Vô dụng thôi, trước đây chiếc váy đỏ này đã xuất hiện một lần rồi…" Anh Hoa sắc mặt trắng đến dọa người, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó rất không tốt.
"Vậy lần trước mọi người đã xử lí thế nào? Dùng lửa đốt cháy nó? Hay là cắt vụn nó ra rồi chôn xuống đất?"
"Đều vô dụng hết, lần trước kể từ sau khi nó xuất hiện, người trong phòng bảo vệ tòa nhà số 1 liên tiếp chết một cách bất ngờ, cho đến khi chỉ còn lại một người, nó mới đột nhiên biến mất." Anh Hoa rụt cổ lại, cẩn thận nói: "Cảm giác đó như một cảnh huyết tế, chỉ khi máu chảy và người chết mới có thể làm nó bỏ đi."
Lời nói của anh Hoa đã làm thay đổi biểu cảm của nhân viên bảo vệ trẻ tuổi và Hàn Phi, không ai biết nguồn gốc của chiếc váy đỏ, chỉ biết rằng nó sẽ gây ra cái chết khi nó xuất hiện, thứ này dường như còn ác độc hơn món đồ bị nguyền rủa thực sự.
So với nhân viên bảo vệ trẻ tuổi, Hàn Phi thực sự cần hiểu rõ tình hình bảo vệ trong tòa nhà hơn.
Theo thông tin mà hắn có được từ công ty bảo vệ, tất cả nhân viên bảo vệ trong tòa nhà chết chóc đều là những "chậu hoa" được tuyển chọn kỹ càng, ý nghĩa tồn tại của chúng là để cho kén người hút đủ nhân tính, sau đó sẽ nở ra một bông hoa "đẹp nhất".
Cánh bướm không quan tâm đến tính mạng của nhân viên bảo vệ, nó đã xáo trộn trí nhớ của nhân viên bảo vệ, ném họ vào tòa nhà chết chóc và làm mọi thứ chỉ vì mục tiêu là kén người.
Chỉ cần tỷ lệ thành công có thể tăng lên một phần trăm, thì có bao nhiêu nhân viên bảo vệ chết cũng không quan tâm.
"Vậy thì phải làm sao? Không thể cứ như vậy ở cùng phòng với nó chứ?" Người bảo vệ trẻ tuổi do dự một lúc: "Chúng ta có nên thử ném nó đi lần nữa không? Lần này, chúng ta sẽ dùng lửa đốt nó thành tro, rồi lại chôn vào đất."
“Vô ích thôi, nó vẫn sẽ quay lại.” Anh Hoa khẽ liếc nhìn cổ của bảo vệ trẻ tuổi, sau đó lắc đầu thật mạnh để giữ cho mình tỉnh táo.
Chiếc váy đỏ đột ngột xuất hiện trong phòng vệ sinh khiến anh Hoa hoảng loạn.
"Em có một đề nghị ..." Hàn Phi vất vả nâng cánh tay lên, hắn thì thào nói: "Không phải vừa rồi nói tầng một rất nguy hiểm hay sao? Đã xảy ra chuyện đặc biệt kì lạ."
“Đúng vậy, sau khi trời tối đừng đi xuống tầng một, đây là quy tắc bất thành văn của phòng bảo vệ chúng ta, trong lòng mọi người đều biết rõ.” Anh Hoa không biết Hàn Phi đang muốn nói gì.
“Vậy anh có biết phòng nào ở tầng một nguy hiểm nhất không?” Hàn Phi cũng hơi sợ chiếc váy đỏ trong nhà vệ sinh, hắn dường như sợ váy đỏ nghe thấy, chậm rãi di chuyển thân thể, thì thầm với anh Hoa: "Hay là chúng ta cứ ném chiếc váy đỏ vào căn phòng nguy hiểm nhất?"
Sau khi nghe xong lời của Hàn Phi, người bảo vệ trẻ tuổi và anh Hoa đều hơi ngây người ra.
"Mẹ kiếp cậu chính là một thiên tài đó!" Anh Hoa hai mắt sáng lên, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu bối rối: "Nhưng chúng ta không có chìa khóa phòng trong tòa nhà."
"Vậy thì chúng ta hãy nhét nó vào dọc theo khe cửa đi? Nếu thực sự không được, vậy thì sẽ cắt vụn váy ra và nhét hết tất cả các mảnh vào trong toàn tòa nhà, mọi người có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu." Giọng nói của Hàn Phi như ma quỷ, thực ra hắn có thể nghĩ ra cách này, chủ yếu là bởi vì không có "người" vô tội nào trong những cư dân của tòa nhà chết chóc.
"Như vậy không tốt lắm đâu? Cư dân trong tòa nhà nếu như biết được..."
"Vậy thì chúng ta hãy nhét vào những phòng rất nguy hiểm thường xuyên có quỷ, không có ai ở, như vậy cũng sẽ không tổn hại nhầm đến những cư dân khác, dù sao chúng ta cũng không phải là người xấu, tất cả mọi thứ làm cũng chỉ là phòng vệ." Hàn Phi hiện tại không thể thoát ra khỏi trò chơi, tim hắn đã lên tới cổ họng, không dám có bất kì sơ ý nào.
"Cậu nói.....có lý." Anh Hoa gật gật đầu: "Trước đây chúng ta vẫn chưa thử qua cách này."
"Nhưng chiếc váy đỏ nguy hiểm như vậy, nếu thực sự như anh Hoa nói, chúng ta mang nó đến những phòng có quỷ khác, có khi nào sẽ kích hoạt một phản ứng dây chuyền? Để những quỷ quái trong những căn phòng đó cũng đến tìm chúng ta?” Bảo vệ trẻ tuổi lại nghĩ đến một tình huống khác.
“Vậy thì chỉ có thể xem vận may thôi.” Trong lòng Hàn Phi cũng không chắc chắn, hắn vừa rồi lướt qua bảng nhiệm vụ tuần tra của tòa nhà, trong đó căn phòng có hai số 4 trong số phòng có 3 căn --- 1044, 1144, 1244.
Ba căn phòng này chắc là những căn phòng nguy hiểm nhất ở tòa nhà số 1, Hàn Phi cảm thấy vận khí của mình thực sự khá "tốt", vừa bắt đầu đã vào một trong những căn phòng nguy hiểm nhất của tòa nhà số 1.
"Chúng ta bây giờ bắt đầu hành động đi, ở với cái váy này thêm một giây, tôi đều cảm thấy toàn thân khó chịu." Anh Hoa đi vào nhà vệ sinh, đồng phục bảo vệ sau lưng dính chặt vào da thịt, nơi đó mồ hôi nhễ nhại.
Anh ta rất sợ hãi, nhưng vẫn muốn ra vẻ như tiền bối trước mặt Hàn Phi và người bảo vệ trẻ tuổi.
Trong miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó, anh Hoa dường như đang cầu xin trời phật phù hộ, sau khi lẩm bẩm lặp đi lặp lại, anh liền cởi bỏ chiếc váy đỏ treo trong nhà vệ sinh.
Vừa mới cầm trong tay, cánh tay liền bắt đầu không tự chủ được run lên, muốn duy trì vẻ mặt của tiền bối, nhưng lại phát hiện mình còn không thể đi lại bình thường. Bắp chân hơi ngứa ran, anh cảm thấy chiếc váy đỏ trên tay đang nhìn mình.
“Nó có phải là bị máu nhuộm đỏ như vậy không?” Hàn Phi cũng hơi tò mò, có điều những điều mà hắn quan tâm vẫn luôn rất kì lạ.
“Chỉ là một chiếc váy đỏ bình thường thôi, ít nhất là trông nó giống như vậy.” Anh Hoa rùng mình bước ra khỏi phòng vệ sinh: “Căn phòng nguy hiểm nhất ở tầng một là số 1004, không có ai trong căn phòng đó, quái vật giao đồ ăn mà tôi thấy trước đây chính là dựa vào cửa căn phòng đó. Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng chính cư dân cũ của phòng 1004 đã sát hại người giao đồ ăn."
Cầm trong tay chiếc váy đỏ, anh Hoa đi đến trước cửa phòng: "Tiểu Phương, cậu giúp tôi mở cửa, sau đó cầm lấy cây kéo, chúng ta cùng nhau đi qua đó, tốc chiến tốc thắng."
“Được ạ.”
Anh Hoa và nhân viên bảo vệ trẻ Tiểu Phương đã mất 15 phút để chuẩn bị và điều chỉnh tâm lý, nhưng khi họ chuẩn bị đi ra ngoài, thì có tiếng bước chân ngoài hành lang, tiếp theo cánh cửa phòng bên cạnh bọn họ bị gõ vang, một giọng nam vô cùng đáng sợ từ ngoài cửa truyền đến.
"Có ai ở nhà không? Đồ ăn mà bạn đặt đã được giao đến..."
Nghe thấy giọng nói này, anh Hoa và Tiểu Phương như bị đông cứng lại, dừng ở cửa, đến thở cũng không dám thở mạnh.
"Có ai ở nhà không? Có ai ở nhà không? Có ai ở nhà không!”
Cánh cửa phòng bên cạnh không ngừng phát ra tiếng động, cuối cùng vòng tròn ở cửa bật lên, dường như trực tiếp bị mở ra rồi.
Giọng nói trong hành lang lập tức biến mất, anh Hoa và Tiểu Phương nhìn nhau, cả hai đều thấy trên trán nhau mồ hôi lạnh.
“Hay là… chờ một chút hãy ra ngoài?”
"Vết thương trên người Bạch Tư Niệm vẫn chưa được xử lý, nếu để cứ để như vậy thì sẽ càng thêm nghiêm trọng."
"Vẫn là anh Hoa suy nghĩ chu đáo, không hổ là tiền bối."
Hai nhân viên bảo vệ trở lại nhà vệ sinh, treo váy đỏ vào chỗ cũ, từ trong tủ lấy ra hộp thuốc, bắt đầu giúp Hàn Phi xử lý vết thương.
Nhìn thấy hai nhân viên bảo vệ sợ hãi không dám rời khỏi phòng 1044, trên mặt Hàn Phi lộ ra nụ cười bất lực, hắn muốn nói với hai nhân viên bảo vệ.
Lý do tại sao những quỷ quái khác không đến phòng 1044 không phải vì căn phòng này an toàn, mà là vì căn phòng này ẩn chứa đại hung! Đây là một trong ba căn phòng nguy hiểm nhất trong tòa nhà số 1, ngay cả quỷ cũng không muốn đến gần!
Anh Hoa và Tiểu Phương vật lộn với việc chữa trị vết thương cho Hàn Phi, sau nửa giờ trôi qua, hành lang không có tiếng động bất thường, họ cất hộp thuốc đi và chuẩn bị lên đường trở lại.
"Tiểu Phương, hành động của chúng ta nhất định phải nhanh, sau khi nhét váy xong phải nhanh chóng quay về, tuyệt đối không được dừng lại quá lâu tại tầng một." Chân của anh Hoa run lên, không quên dặn dò bảo vệ trẻ tuổi.
“Được ạ.”
Hai nhân viên bảo vệ cổ vũ nhau, sau đó rời khỏi phòng 1044 với chiếc váy đỏ trên tay.
Đóng cửa lại, ánh mắt Hàn Phi yếu ớt liền phút chốc thay đổi, lập tức đứng lên bắt đầu kiểm tra tình hình cơ thể của mình.
Những vết thương do màn sương đen để lại tập trung trên cánh tay, cổ và má, sự chết chóc chất chứa trong đó không ngừng khiến Hàn Phi đau đớn và khiến vết thương không thể hồi phục, trước khi xóa bỏ cảm giác chết chóc, Hàn Phi giống như đã bị hủy dung.
Điều này đối với một diễn viên là đòn chí mạng, có điều Hàn Phi căn bản không hề quan tâm, hắn ngược lại còn cảm thấy may mắn, bằng cách này không ai có thể nhận ra mình, hắn có thể đóng vai Bạch Tư Niệm một cách hoàn hảo hơn.
"Những vết thương này trông rất đáng sợ, nhưng những vết thương thực sự không sâu, không ảnh hưởng nhiều đến mình."
Sau khi nghỉ ngơi thời gian dài như vậy, thể lực của Hàn Phi trong nửa giờ chạy loạn cũng dần dần khôi phục, đi vòng quanh phòng 1044, muốn tìm manh mối và tin tức.
Nhưng còn chưa đi được vài bước, Hàn Phi đột nhiên quay đầu lại, hắn cảm giác có người đang nhìn mình.
Hắn nhìn quanh mọi ngóc ngách của căn phòng, cuối cùng dừng lại ở nhà vệ sinh.
“Bọn anh Hoa không phải đã mang chiếc váy đi rồi sao?”
Đèn trong phòng bảo vệ nhấp nháy vài cái rồi vụt tắt, Hàn Phi một mình đứng trong phòng tối dựa lưng vào tường, không dám nhúc nhích.
Vào thời khắc mấu chốt nhất, cửa phòng bảo vệ đột nhiên bị gõ vang, ngoài cửa vang lên một giọng nói đáng sợ.
"Có ai ở nhà không? Đồ ăn mà bạn đặt đã được giao đến..."