Các căn phòng trong tòa nhà chết chóc, con số trong số phòng có chứa số 4 càng nhiều, thì bên trong số lượng "quỷ" sẽ càng nhiều.
Ba nhân viên bảo vệ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sâu trong hành lang, không một ai nhúc nhích.
Bầu không khí trong hành lang ngột ngạt đến đáng sợ, lúc trước đều là sự đáng sợ về các loại thị giác và thính giác, sự xuất hiện của ngón tay bị đứt lìa này dường như báo trước những điều khủng khiếp và tàn khốc hơn sắp xảy ra.
Ho khan một tiếng, anh Hoa giơ đèn pin siêu sáng lên hành lang tầng mười bốn.
Khuôn mặt ở cửa phòng số 1144 không có lông mày hay tóc, đầu bị hói, xanh xao, chỉ có nhãn cầu đen.
"Lại là kẻ điên đó."
Anh Hoa không phải là lần đầu tiên giao tiếp với đối phương, anh kìm nén sự sợ hãi, cầm chặt đèn pin đi vào tầng 14: "Camera giám sát và cửa là anh làm hỏng đúng không?"
Khuôn mặt ở cửa phòng 1144 cũng không nói gì, chỉ nhìn anh Hoa và Tiểu Phương, trong đồng tử đen xì phản chiếu thân ảnh của hai người họ, cơ thể anh ta đang run nhẹ, biểu cảm trên khuôn mặt bởi vì sợ hãi mà méo xẹo, nhưng chính vào lúc này anh ta lại thấy Hàn Phi tiến đến.
Rõ ràng trước mặt có ba người, nhưng trong mắt anh ta lại chỉ có bóng của hai người, anh ta có thể nhìn thấy Hàn Phi, nhưng cũng lại không thể "nhìn thấy" Hàn Phi.
Trong ánh mắt kinh hãi hiện lên một chút kinh ngạc, môi run lên, thật lâu sau mới nói được một câu hoàn chỉnh.
"Anh là người?"
Anh Hoa và Tiểu Phương đều coi anh ta như một kẻ điên, nhưng Hàn Phi lại nghe ra một ý nghĩa khác trong lời nói của anh ta.
Câu nói này của đối phương rõ ràng là nói với hắn, tên điên sống ở phòng 1144 này, có thể nhìn ra anh ta khác với những quỷ quái khác.
Trong tòa nhà chết chóc vẫn còn duy trì sự tỉnh táo, "người" mà kí ức không bị giở thủ đoạn gì rất ít, tên điên này có chút đặc biệt.
Hàn Phi đứng sau cùng trong đội ngũ không nói gì, anh Hoa lại thở dài nói: "Chúng tôi đương nhiên là người, anh đừng vội kích động, rác ở cửa hành lang là anh vứt ra à? Anh giơ tay ra cho tôi xem một chút?"
"Không, các anh không phải là người, các anh là quỷ." Kẻ điên thấy anh Hoa lại gần, lập tức nấp sau cánh cửa: "Từ nhỏ tôi đã có thể nhìn thấy quỷ, các anh không lừa được tôi đâu!"
"Được rồi, anh muốn nói thế nào cũng được, anh giơ tay ra trước, để tôi xem tay anh có làm sao không." Anh Hoa lo lắng rằng tên điên tự chặt đứt ngón tay của mình, vì vậy mới kìm nén sự sợ hãi, liên tục hỏi, đánh giá từ chi tiết này, anh ta quả thực là một người tốt.
"Hai người các anh đi ra, lùi về sau! Chỉ để anh này đến đây, tôi chỉ nói chuyện với anh này!" Tên điên giơ tay chỉ vào Hàn Phi.
"Tôi?" Bộ dáng Hàn Phi vô cùng kinh ngạc, hắn giả vờ rất không cam tâm, thực tế thì đã bắt đầu di chuyển về phía trước.
Anh Hoa hơi do dự, ngại ngùng vỗ vỗ vai Hàn Phi: " Người mới rồi cũng sẽ có một ngày phải độc lập làm việc, cậu đi xem xem tay của anh ta có bị thương không, thuận tiện hỏi anh ta gần đây có phải là lại quên không uống thuốc rồi phải không."
Tiểu Phương và anh Hoa lui về sau vài bước, Hàn Phi một mình đến trước cửa phòng: "Này anh, camera giám sát ở hành lang là anh làm hỏng phải không?"
Tên điên lắc lắc đầu, anh ta rất nghiêm túc nói với Hàn Phi: "Tôi từ nhỏ đã có thể nhìn thấy quỷ, nhưng tôi biết anh là người."
Con ngươi màu đen xì của anh ta dần dần phát sinh thay đổi, tên điên này có hai con ngươi trong mắt, trong đó có một con mắt không phản chiếu được hình ảnh của Hàn Phi.
"Anh là người, là người đầu tiên tôi gặp được trong tòa nhà này! Tôi và anh giống nhau đều là người, hãy giúp tôi! Giúp tôi chính là giúp chính anh!" Biểu cảm của tên điên khiến người ta vô cùng sợ hãi, nhưng anh ta hoàn toàn không nhận thức được điều này.
"Tôi là bảo vệ trong tòa nhà này, giúp anh là điều đương nhiên, anh có gì khó khăn sao?" Phòng 1144 chắc chắn không đơn giản, Hàn Phi sẽ không vì một vài câu nói của đối phương, mà tiết lộ bí mật của chính mình.
"Tôi không biết mình đã xuất hiện ở tòa nhà này như thế nào? Toàn bộ quỷ đều nói nơi này là nhà của tôi! Nhưng tôi biết nơi này tuyệt đối không phải là nhà của tôi! Tôi đã thử trốn rất nhiều lần, nhưng căn bản không thể trốn thoát khỏi tòa nhà này, có vài lần đã đi ra ngoài rồi, kết quả đều tự nhiên bất tỉnh. Khi tỉnh dậy, tôi lại xuất hiện trong căn phòng này." Vẻ mặt của tên điên kia méo xệch, túm lấy quần áo Hàn Phi: "Thoát ra ngoài, chỉ có rời khỏi tòa nhà này mới có thể sống sót!"
“Anh đừng vội kích động.” Hàn Phi đang muốn tên điên bình tĩnh lại, ai biết đối phương đột nhiên dùng lực, trực tiếp kéo Hàn Phi vào phòng 1144!
"Bụp!"
Đóng cửa lại, Hàn Phi cảm giác như rơi vào trong động băng, hệ thống điều hòa và sưởi ấm bật đầy đủ nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, hơi mát lạnh lẽo trực tiếp xuyên thẳng vào tim hắn.
Hắn ngay lập tức nắm lấy tay nắm cửa, nhưng tên điên đã ép chặt cánh tay hắn.
"Tôi đang cứu anh! Bọn họ thật sự là quỷ! Tất cả đều là quỷ!" Tên điên mắng Hàn Phi, móng tay cào lên da thịt Hàn Phi.
"Có gì từ từ nói." Hàn Phi nhìn vết thương trên cánh tay, tên điên vẫn còn đủ mười ngón, ngón tay gãy không phải của anh ta.
Có lẽ chính sự bình tĩnh của Hàn Phi lan truyền cho đối phương, giọng điệu của tên điên chậm lại: "Tôi thực sự không bị điên, tôi đang nói sự thật, tòa nhà này giống như một cơn ác mộng không thể tỉnh lại, chúng ta đều bị mắc kẹt ở bên trong."
Người bị cả tòa nhà coi là kẻ điên thực sự là người duy nhất tỉnh táo, từng lời anh ta nói ra đều là sự thật, nhưng người bên cạnh đều nghĩ anh ta bị điên, đang lên cơn.
Hàn Phi có thể hiểu được ý của tên điên, nhưng hắn không dám biểu lộ ra ngoài.
Dựa vào kỹ năng diễn xuất bậc thầy của mình, Hàn Phi biểu hiện ra vẻ mặt phức tạp mà ngoài mặt không tin, nhưng thật ra nội tâm có một biểu hiện phức tạp, trong lòng có chút rung động.
Tên điên nhìn thấy cảm xúc muốn biểu hiện của Hàn Phi, anh ta nắm chặt cánh tay của hắn: "Có thể trong thời gian ngắn anh vẫn chưa thể thể chấp nhận được, anh cũng đã quên rất nhiều chuyện, kinh nghiệm của tôi có lẽ có thể nhắc nhở anh nhớ lại một số chuyện nào đó."
Bên ngoài phòng 1144, anh Hoa và Tiểu Phương không ngừng đập vào cửa phòng, họ lo lắng Hàn Phi sẽ xảy ra chuyện gì.
Bên trong phòng, tên điên tiến lại gần Hàn Phi, hoa chân múa tay nói về quá khứ của anh ta: "Anh đã từng gặp chuyện như vậy chưa? Lần đầu tiên đến một nơi nào đó, anh cảm thấy nơi này rất quen thuộc, như thể đã từng ở đây, có vẻ như đã từng mơ thấy nó trong một giấc mơ."
"Có."
“Tòa nhà này đối với tôi chính là một nơi như vậy.” Kẻ điên kéo Hàn Phi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, bật tất cả các vòi nước: “Khi tôi còn rất nhỏ, mắt tôi có thể nhìn thấy một số thứ kỳ lạ, mơ mơ hồ hồ, tôi luôn nghĩ đó là vấn đề về mắt của mình, cho đến một ngày, tôi thấy trong gia đình có thêm một người nữa."
"Anh ấy càng ngày càng gần tôi hơn, bất cứ khi nào tôi thức dậy vào nửa đêm, tôi thấy anh ấy đứng bên giường tôi, anh ấy đã nhìn tôi, nhìn chằm chằm vào tôi!"
"Chuyện này tôi không dám nói với gia đình, tôi nghi ngờ không phải mắt mình có vấn đề, có thể là tinh thần có vấn đề."
"Sau đó, tôi lấy lý do đi công tác để bí mật đi khám bác sĩ, trong thời gian tôi điều trị, cả vợ và con gái tôi đều bị tai nạn ngoài ý muốn."
"Mọi điều tốt đẹp mà tôi có được đều tan tành, khi tôi hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, anh ấy đã biến mất khỏi tầm nhìn của tôi."
"Tôi nghĩ rằng tôi đã thoát khỏi anh ta, nhưng kể từ ngày đó, mỗi đêm tôi đều mơ lặp lại một giấc mơ."
"Tôi mơ thấy mình thức dậy trên giường trong phòng 1144, thấy ai đó trong phòng đang cầm một con dao và khắc gì đó trên da của tôi."
"Tôi cảm thấy rất đau, nhưng lại không thể kêu được."
"Máu không ngừng chảy, thấm ướt ga trải giường."
"Giấc mơ này kéo dài một tháng, khi cơ thể tôi gần như đầy những vết thương, người đó cuối cùng đã dừng lại, anh ta đặt một thứ gì đó vào trái tim tôi."
"Toàn bộ quá trình đau đớn một cách không thể tưởng tượng được, tôi cũng hoàn toàn mất đi ý thức."
"Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, mở mắt ra và nhìn thấy căn phòng này, tôi dường như đã bước vào căn phòng mà tôi đã mơ không biết bao nhiêu lần trong cơn ác mộng!"
Nói xong, tên điên trực tiếp xé áo của mình ra.
Làn da trắng nhợt của anh ta giống như một tờ giấy vẽ hoàn hảo với hình xăm một con bướm khổng lồ đầy màu sắc trên đó!
"Tôi đã thử nhiều kiểu chết trong tòa nhà, nhưng tôi luôn hôn mê vào thời điểm quan trọng. Khi tỉnh dậy, tôi lại nằm trên giường trong phòng ngủ của phòng 1144. Mọi thứ đã khôi phục lại như cũ, những vết thương trên người tôi cũng biến mất, nhưng màu sắc của họa tiết con bướm sẽ đậm hơn. Có vẻ như nó hy vọng rằng tôi sẽ tiếp tục chủ động tìm đến cái chết. Nó dường như có thể đạt được thứ tôi muốn thông qua cái chết của mình." Lời nói ngoài ý muốn của tên điên khiến Hàn Phi nghĩ đến nhiệm vụ người quản lý, khi ở nhiệm vụ người quản lý, hắn mỗi lần chết đi đều sẽ trở lại nơi xuất phát.
“Thứ mà người trong giấc mơ khắc lên da thịt anh chính là con bướm này?” Hàn Phi đã từng nhìn thấy rất nhiều kẻ ngoại lai, nhưng những kẻ ngoại lai đó nuôi kén người, phần lớn đều có hình dáng con bướm không hoàn chỉnh, hơn nữa còn rất dị dạng.
Hàn Phi chưa bao giờ nhìn thấy một hình xăm con bướm hoàn hảo như vậy.